Bỏ qua chút vấn đề gặp ở trên đường, Bắc Minh Dạ một thân tiến vào bên trong Minh Châu Sâm Lâm, hắn vừa đi vừa để ý tới khung cảnh xung quanh, toàn thân đều phải tiến vào trạng thái phòng bị, chỉ cần hồn thú bất ngờ tấn công thì còn cách né tránh.
" Nơi này đúng thật là rất rộng đi, nhìn trên bản đồ chỉ thấy một vùng rừng xanh nhỏ lẻ, ai ngờ khi bước vào mới biết nó lớn đến cỡ nào!"
Bắc Minh Dạ vừa đi vừa cảm thán, hắn đi tầm mấy tiếng đồng hồ rồi nhưng vẫn chỉ có được vài ba dặm đường lẻ tẻ, một quan cảnh hùng tráng với tầng tầng lớp lớp các cây cổ thụ cao lớn, tia sáng mặt trời hầu như không thể rọi sáng cả một cánh rừng khổng lồ như thế này, điều đó chứng tỏ rằng nơi này tồn tại phải ít nhất mấy ngàn năm rồi.
" Bây giờ thiếu gia đã đi vào vùng hoạt động của Hồn Thú Nhất Giai, may mắn cho người hiện tại chỉ là ban ngày nên hầu hết bọn chúng đều ẩn nấp vào trong hang động ẩn, chờ đêm đến mới có thể thấy được bọn chúng. Tuy nhiên một số ít loài hoạt động vào ban ngày, nhưng toàn là những con hồn thú ăn thực vật, sức tấn công cũng không cao nên thiếu gia không cần phải lo!"
Ánh Nhi ngồi trên vai chậm rãi nói, nàng đây là đang phổ cập chút ít kiến thức bên trong Minh Châu Sâm Lâm cho thiếu gia nhà mình, dẫu sao thì nàng cũng là một người phò tá thiếu gia, những việc như thế nàng lúc nào cũng phải làm!
" Nếu vậy thì tỉ lệ gặp được nhất giai cũng khá cao, nhưng thực lực của Nhất Giai Hồn Thú chỉ tương đương với một Võ Đồ bình thường, nói một cách khác thì nếu gặp phải Nhất Giai Hồn Thú, ta có thể tự tin đứng lại chiến đấu!"
Bắc Minh Dạ nắm chặt lấy nắm đấm, hắn là Võ Đồ Ngũ Trọng, cộng thêm võ kỹ trên người, ắt hẳn dám đối chiến với một con nhất giai, đó dường như là chuyện rất bình thường.
" Ta quên nhắc thiếu gia, hồn thú ở đây không nhất thiết phải có tu vi gọi là Nhất giai hay Nhị giai gì đấy, cũng có thể sẽ là Thường Thú!"
Ánh Nhi nhẹ giọng bảo.
" Thường thú? Chẳng lẽ là mấy con lợn hay mấy con gà chờ bị cắt tiết, sau đó đem lên bàn cùng với hảo tửu á hả!"
Bắc Minh Dạ nghe đến danh xưng "thường thú" thì nghĩ ngay đến đám heo gà béo bở, mà quả thật không có con gì ngoài chúng nó là thường thú cả.
" Phải, bọn chúng chỉ là những sinh vật hết sức bình thường, không hề có bất kỳ lực chống cự nào, và thường là con mồi của hồn thú!"
Ánh Nhi gật gật đầu.
Xoạt...
Hai người đi chưa được bao lâu, tiếng xoạt xoạt vang lên ngay bên cạnh, Bắc Minh Dạ lập tức đứng lại, rút ngay một thanh đoản kiếm, đồng tử vàng lóe lên tia nghiêm túc, toàn thân tiến vào trạng thái phòng bị. Ánh Nhi ngồi trên vai vẫn điềm tĩnh như ngày nào, nàng hướng về phía bụi cây gần đấy!
Chít... chít... chít...
Xoạt... xoạt... xoạt...
Thanh âm chít chít vang vọng cả không gian nhỏ, tiếng xoạt xoạt ngày càng nhiều hơn, Bắc Minh Dạ trong lòng khẩn trương hơn bao giờ hết.
Và rồi, thứ sinh vật ẩn nấp kia xuất hiện trước mặt hai người, đó là một con chuột to lớn, thân hình đầy gai nhọn nhìn như nhím, vuốt sắc cắm sâu trên đất, cặp răng cửa nhô ra sẵn sàng cắn nát mọi thứ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Bắc Minh Dạ.
" Là Độn Thổ Thử, Hồn Thú Nhất Giai! Loài này thường tập trung bầy đàn ít nhất cả trăm con, thường săn giết côn trùng dưới lòng đất để ăn, nhìn chúng nhỏ bé thế thôi nhưng Võ Sĩ hay Võ Sư cũng ăn không tiêu vì số lượng nó rất nhiều!"
Ánh Nhi lập tức giải thích.
" Hồn Thú Nhất Giai à..."
Bắc Minh Dạ lẩm bẩm, hắn nắm chặt lấy thanh đoản kiếm, gương mặt nghiêm túc lạnh lùng boy bỗng chốc trở nên hưng phấn, hai mắt lóe lên một tia hứng thú.
" Thiếu gia có thể..."
Ánh Nhi lên tiếng khuyên bảo nhưng chưa kịp nói xong thì...
" Vô Ảnh Bộ!"
Bắc Minh Dạ thi triển võ kỹ, hắn như một tên điên lao vào bầy chuột hung tợn trước mặt, đoản kiếm vung lên muốn tìm kiếm bọn chúng.
Chítttttt...
Bè lũ Độn Thổ Thử thấy vậy cũng ré lên, chúng nhao nhao lao tới chỗ Bắc Minh Dạ, hàm răng há rộng để lộ những chiếc răng gớm ghiếc, tứ chi sắc nhọn muốn đâm vào da thịt của hắn.
Xoẹt...
Nhanh như chớp, Bắc Minh Dạ đã xuất hiện ngay bên cạnh một con Độn Thổ Thử, lưỡi kiếm vô tình nhẹ nhàng vụt qua cắt ngang yết hầu con vật kia.
Bịch...
Độn Thổ Thử không kịp làm gì liền lăn ra đất mà chết, cổ nó phun ra một vòi máu, thấm cả mặt đất.
Chít...
Hự...
Một con khác vừa kịp lao đến, răng chúng gặm vào bả vai của Bắc Minh Dạ, máu từ đó trào ra không ít.
Hừ... xoạt...
Bắc Minh Dạ há có phải trẻ con, hở đau một cái là khóc lóc van xin, hắn cắn răng nhắm lấy đầu con súc sinh đang cắn vai mình, hung hăng đập mạnh xuống đất.
" Hỏa Dương Quyền!!!"
Quyền đầu triển khai, nắm đấm tựa cú húc của sơn dương kiêu hùng in lên đầu con Đại Thổ Thử.
Ầm...
Độn Thổ Thử không kịp ú ớ, đầu nó bị lõm xuống một phần, thân hình béo ú in lên mặt đất, não trắng cùng máu tươi văng tung tóe.
Chít... chít... chít...
Không để Bắc Minh Dạ kịp phản ứng, mấy con khác lao đến như vũ bão, tầng tầng lớp lớp bao quanh lấy thân hình nhỏ bé kia.
Khì...
Bắc Minh Dạ cười gằn, cắm thanh đoản kiếm xuống, hai tay tạo thế thủ quyền, hắn gầm lên:
" Băng Ưng Quyền!!!"
Song thủ như đôi cánh không ưng, hồn lực chuyển hóa thành băng khí nhỏ, nhiệt độ xung quanh tuột hẳn vài độ. Bắc Minh Dạ chẳng chờ quá nửa khắc, song thủ vung tới, từng giọt băng nhỏ giữa thái dương lao đến bầy Độn Thổ Thử.
Từng con rơi xuống đất như chim trời bị bắn gãy cảnh, chúng lăn ra chết như ngã rạ, toàn thân chi chít các vết thương do băng hàn cắt qua, máu tươi từ người chúng chảy ra đất tạo thành một màu biển máu giữa ban ngày.
Hừ...
Bắc Minh Dạ thu quyền, hắn hướng mắt nhìn về hai phía, số lượng Độn Thổ Thử ngày càng đông, chúng nhe nanh trợn mắt nhìn hắn.
" Vẫn còn nhiều đến vậy sao?"
Bắc Minh Dạ đã giết không ít, dưới chân hắn đã vài chục con rồi nhưng dường như số đó vẫn còn là con số lẻ!
" Vậy thì giết hết! Đến bao nhiêu, giết bấy nhiêu!"
Rút đoản kiếm ra khỏi đất, hắn chẳng ngần ngại gì mà lao đến bầy thú kia, như một gã thợ săn tàn bạo mà chém giết, mỗi một lần ra quyền hay ra dao đều đòi mạng lũ ma thú, thanh đoản kiếm trên tay sắc bén sẵn sàng cắt đứt mọi thứ mà nó đi qua.
Thế nhưng hắn không biết, trận chiến của hắn và Độn Thổ Thử đã có người khác nhìn thấy, người kia ngơ ngác xoe tròn mắt nhìn thân ảnh đang quần ẩu với bầy hồn thú nhất giai, mỗi động tác mạnh mẽ và đường kiếm sắc lẹm đoạt mạng từng con một, thân thể bị cào rách và cắn xé cũng không khiến thiếu niên kia nhíu mày một cái, gương mặt lạnh lùng mang theo khí tức sát phạt đồ sát vạn vật.
...
Chẳng biết qua bao lâu, Bắc Minh Dạ đã ngừng lại cuộc thảm sát của mình, hắn đứng ngạo nghễ trên mõm đất cao, dưới chân hắn là hằng hà sa số xác chết còn nóng hổi của Độn Thổ Thử, máu tươi từ người chúng biến màu đất thành màu đỏ tanh tươi, cũng với nội tạng văng tứ tung dính trên các thân cây to lớn, một bãi chiến trường thực sự ghê rợn đối với những con người mắc bệnh tim.
Phù... phù...
Bắc Minh Dạ đứng đó, hắn ngửa mặt lên trời hít từng ngụm trọc khí, bàn tay nắm chặt thanh đoản kiếm đã sức mẻ không ít, toàn thân chi chít vết thương lớn nhỏ, máu dính trên người làm bẩn cả lớp y phục rách nát.
Ào... ào... ào...
Bất chợt, sau lưng hắn, một bóng đen cao lớn xuất hiện, đôi mắt đỏ ngầu vô cảm nhìn thiên hạ, ngay sau đó, cả vùng không gian trận chiến bị bao quanh bởi bóng tối, không ai có thể nhìn thấy được bên trong đang diễn ra cái gì.
Xoạt... xoạt...
Chỉ có người bên trong biết được xảy ra chuyện gì, Bắc Minh Dạ dù có mệt mỏi nhưng hắn vẫn dõi theo võ hồn mình đang làm gì, hiển nhiên đây là lần đầu hắn chứng kiến cảnh này.
Ào... ào...
Và rồi cảnh tượng tiếp theo khiến hắn trợn tròn mắt, từng cái xác Độn Thổ Thử cứ như vậy bị bóng đen bao lấy, hồn tinh trên đầu chúng cứ thế bị trồi ra lơ lửng giữa không trung, ngay sao đó liền biến mất trước ánh mắt ngỡ ngàng của Bắc Minh Dạ, cứ thế từng con bị moi lấy Hồn Tinh và biến mất một cách vô điều kiện.
" Đây là năng lực của Vô Định Võ Hồn sao!"
Ánh Nhi bất chợt xuất hiện trên vai Bắc Minh Dạ, nàng khá bất ngờ với tình cảnh trước mặt.
" Năng lực của Vô Định Võ Hồn?"
Bắc Minh Dạ chớp chớp mắt.
" Năng lực của Vô Định Võ Hồn thì phải có vô số loại năng lực, tuy nhiên với biểu hiện này thì Võ Hồn của thiếu gia thuộc loại năng lực "Thôn Phệ"."
Ánh Nhi giải thích.
" Thôn phệ? Ý nàng là nó có khả năng hấp thụ lấy bất kỳ thứ gì đúng không?"
Bắc Minh Dạ nhanh chóng hiểu ra, hắn không nghĩ rằng võ hồn mình sở hữu lại mang loại năng lực này!
" Chỉ cần ẩn chứa Hồn Lực đều bị nó thôn phệ! Tuy nhiên phẩm cấp thấp hơn mới bị nó thôn phệ lấy!"
Ánh Nhi lập tức nói.
" Vậy thì quá tốt rồi!"
Bắc Minh Dạ cảm thấy bản thân may mắn, sở hữu võ hồn mang năng lực "Thôn Phệ".
" Nhưng rủi ro cũng rất cao, nếu cái gì cũng thôn phệ sẽ ẩn chứa rất nhiều tạp chất, nếu không được đào thải kỹ lưỡng rất có thể ảnh hưởng cho việc thăng tiến về sau!'
Ánh Nhi dội ngay một gáo nước lạnh.
" Vậy có cách nào để bài trừ tạp chất hay không?"
Bắc Minh Dạ nghe xong thì hơi hoảng, mang nhiều tạp chất rất ảnh hưởng việc thăng tiến sau này a.
" Nếu là bài trừ tạp chất trong cơ thể thì dễ, nhưng bài trừ tạp chất bên trong võ hồn thì khó trăm bề, ngay cả một tên Luyện Dược Sư đỉnh cấp nhất ở Phàm Giới cũng không có đủ trình độ để làm bài trừ tạp chất bên trong võ hồn đâu!"
Ánh Nhi nghiêm túc nói.
" Vậy sở hữu năng lực thôn phệ thì có ích gì đâu a!"
Bắc Minh Dạ ôm đầu cười khổ, xem ra cái gì có lợi cũng mang theo có hại, hai cái này dường như đi song song lẫn nhau rồi.
" Thiếu gia chớ nản lòng, hiện tại chúng ta chỉ biết năng lực của võ hồn mà ngài đang mang là Thôn Phệ, còn về việc nó bài trừ tạp chất hay không về sau chúng ta mới biết! Nếu may mắn nó đào thải cả tạp chất thì xem như thiếu gia được phúc trong phúc!"
Ánh Nhi vội khuyên bảo.
" Ừm, nàng nói cũng phải!"
Bắc Minh Dạ gật đầu, hắn hiện tại chỉ mới là Võ Đồ mà thôi, đường đi còn rất dài, chuyện này có ảnh hưởng hay không thì tương lai sẽ quyết định, còn bây giờ thì cảm thấy may mắn đi!
Hai người hàn huyên một lúc, hắc ám võ hồn trong người cũng đã xong công việc của nó, nó nhanh chóng thu lại màn đêm bao quanh, rồi chậm rãi ẩn vào trong người của Bắc Minh Dạ.
Ngay khi hắc ám võ hồn ẩn đi, cũng là lúc Bắc Minh Dạ thấy toàn thân trở nên khỏe khoắn hơn, nội thể bổng chốc bành trướng thêm, một cổ hồn lực khá lớn tràn vào trong kinh mạch lẫn đan điền, nó đi khắp mọi ngõ ngách trong người hắn, chữa trị những vết nội thương.
" Thiếu gia đột phá rồi!"
Ánh Nhi lên tiếng.
" Lên ngay Võ Đồ Thất Trọng! Số lượng hồn tinh nhiều như thế lại chỉ có thể mở thêm hai mạch!"
Bắc Minh Dạ cười khổ, nhưng hắn có thể làm gì sao, khi ba phần tư lượng hồn tinh đều nằm hết trong bụng của hắc ám võ hồn.
" Tương lai còn dài, đột phá tu vi cũng chỉ là vấn đề thời gian, thiếu gia đừng tự ti!"
Ánh Nhi nói.
" Nàng nói thế thì ta cũng đành chịu vậy!"
Bắc Minh Dạ nhún nhún vai, hắn còn có thể làm việc gì khác sao!
Nói xong thì đi tới chỗ tay nải của mình, hắn cầm lên dự định rời đi, nhưng chưa đi được bước nào thì lên tiếng:
" Bước ra đi! Đừng nấp nữa!"
Đáp lại hắn là một sự im lặng, không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại. Trên vai hắn, Ánh Nhi cũng không nói gì, thiếu gia đã phát giác ra ai đang ẩn nấp thì nàng cũng không cần nói làm gì!
" Nếu ngươi không bước ra thì ta sẽ bỏ ngươi lại ở đây!"
Bắc Minh Dạ mất hết kiên nhẫn, hắn dùng giọng uy hiếp nói, đôi chân liền bước đi vài bước để minh chứng cho lời nói của hắn.
" Ta ra... ta ra..."
Thanh âm nữ tính quen thuộc vang lên, từ sau gốc cây to, bóng hình thiếu nữ xuất hiện trước mặt hắn, nàng xấu hổ không dám nhìn thẳng Bắc Minh Dạ.
" Ngươi theo ta làm gì? Chẳng phải nói ta đi tìm chết hay sao, lại còn theo ta đi chết?"
Bắc Minh Dạ phát giác nàng ta từ lâu rồi, nhưng do đang giải quyết bầy Độn Thổ Thử nên hắn cũng chẳng rảnh rỗi để tâm đến nàng làm gì!
" Ta không có đi theo ngươi! Ta vào đây là có việc của mình!"
Thiếu nữ xoay đầu đi chỗ khác, nàng lạnh nhạt đáp.
" Ngươi mà cũng có việc ở nơi khỉ ho cò gáy này hay sao!"
Bắc Minh Dạ nhướng mày nói.
" Mặc kệ ta! Việc của ta không liên quan gì tới ngươi!"
Thiếu nữ lớn tiếng đáp, nàng cầm lấy đồ của mình rồi đi về phía trước, bỏ mặc Bắc Minh Dạ ở lại phía sau.
" Có lẽ ngày sau ta phải bảo vệ cô nàng này rồi!"
Bắc Minh Dạ nhìn bóng lưng thiếu nữ, hắn cười khổ không thôi.
" Xem ra nàng ta thực sự là có tình cảm với thiếu gia!"
Ánh Nhi che miệng cười.
" Nàng đừng nói nữa! Chuyện tình cảm nam nử không phải là một sớm một chiều!"
Bắc Minh Dạ nhún vai, sau đó cầm đồ đi theo phía sau thiếu nữ.