Bắc Minh Dạ mệt mỏi tỉnh dậy, khuôn mặt điển trai tràn ngập sự khó chịu, vùng đầu đau đến âm ỉ, đôi mày kiếm nhíu nhíu lại, song nhãn mơ hồ nhìn xung quanh.
" Ta đang ở đâu đây?"
Vỗ nhẹ vùng thái dương, Bắc Minh Dạ thầm hỏi. Hắn nhớ lúc hắn ôm thiếu nữ nhảy thẳng xuống dòng nước chảy xiết, bởi vì hắn dùng thân đỡ lấy nàng ta nên thể xác bị đập mạnh vào đá ngầm, ngay sau đó hắn liền bất tỉnh nhân sự.
" Thiếu gia ngất xỉu hơn một ngày đêm rồi!"
Ánh nhi xuất hiện trước mặt Bắc Minh Dạ, nàng chậm rãi nói.
" Hơn một ngày đêm! Ta bất tỉnh lâu đến vậy sao?"
Bắc Minh Dạ ngạc nhiên nói, rất nhanh hắn cảm giác có chuyện gì không đúng, liền đưa mắt nhìn xuống.
" Cái này..."
Bắc Minh Dạ trừng mắt, gương mặt từ ngạc nhiên thành hoảng hốt, cảnh xuân sắc trước mắt khiến tâm cảnh bất biến như hắn cũng muốn sịt cả máu mũi.
Trên người hắn, một thiếu nữ đang dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, gương mặt thanh tú đang chìm trong giấc ngủ. Tuy nhiên, điều đáng nói ở đây là nàng ấy không có lấy một mảnh vải che thân, toàn thân trên dưới hiện rõ trong nhãn quang của Bắc Minh Dạ, làn da mềm mại màu trắng sữa, thân thể thon dài uyển chuyển, bộ ngực đầy đặn tròn trịa gợn sóng theo từng nhịp thở của giai nhân, hai hạt đào nhỏ in hằn lên cơ thể cứng cáp đầy cơ bắp, mái tóc đen dài óng ả, vùng cổ trắng ngần, xương quai xanh ẩn hiện tô điểm cho nét đẹp của tạo hóa.
" Nữ nhân này, bình thường nhìn nàng ta đâu có đẹp như vậy! Tại sao lúc này cứ như tiên nữ thế!"
Bắc Minh Dạ thầm nghĩ, bàn tay không tự chủ mà sờ lấy vùng lưng không khuyết điểm của nàng, xúc giác mềm mại từ nơi đó khiến hắn cảm thấy lâng lâng.
" Nàng ta là người đưa thiếu gia vào tiểu động đấy! Do dòng nước chảy xiết, cộng thêm việc sợ hãi quá độ nên cả hai đều ngất xỉu và trôi đi khá xa, nhưng cũng chưa thoát khỏi địa phận của Minh Châu Sâm Lâm!"
Ánh Nhi lên tiếng.
" Haizzzz..., bị cuốn trôi đi à."
Bắc Minh Dạ thở dài một tiếng, hắn không nghĩ bản thân lại yếu đuối đến như vậy, chỉ rớt xuống dòng nước va chạm ít đá ngầm lại khiến hắn bất tỉnh, còn bị nước cuốn trôi đi! Nhưng không sao, mạng vẫn còn là tốt rồi.
" Phải rồi, vào đêm hôm trước thiếu gia bị sốt, chính nàng ta đã dùng thân mình sưởi ấm cho thiếu gia đấy!"
Ánh Nhi nhìn thiếu nữ còn ngủ say trong lòng của Bắc Minh Dạ mà nói.
" Ta bị sốt? Nàng ta dùng thân mình để sưởi ấm cho ta á?"
Bắc Minh Dạ ngạc nhiên hỏi lại, hôm nay có quá nhiều sự bất ngờ hiện hữu trước mắt hắn rồi!
" Đúng vậy, do thiếu gia bị thương khi choảng nhau với đám hồn thú Độn Thổ Thử, tiêu hao hồn lực quá độ để tránh sự truy bắt của bầy Dạ Phong Lang, thêm vào đó là ngâm mình trong nước quá lâu! Ba cái trên cộng lại cũng đủ khiến một tên Võ Đồ bình thường nằm giường ít nhất ba đến năm tháng, thiếu gia chỉ cần một ngày đêm đã có thể tỉnh lại đã xem như là kỳ tích rồi!"
Ánh Nhi gật gật đầu xác nhận.
" Haizzzzz..., coi như lần này gặp may! Nếu có lần sau chắc mạng ta cũng không còn!"
Bắc Minh Dạ lại thở dài, xem ra lần này hắn mạng lớn.
Ưm...
Phát hiện thiếu nữ trong lòng động đậy, nàng ta ưm lên một tiếng khiến Bắc Minh Dạ đổ mồ hôi, hắn vội vã nằm xuống giả vờ vẫn còn ngất xỉu.
" Cái tên này, vẫn còn chưa tỉnh hay sao!"
Thiếu nữ nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn đôi mắt vẫn còn nhắm chặt của thiếu niên ắt hẳn hắn vẫn chưa tỉnh.
Sau đó, nàng đưa mắt nhìn xuống, khuôn mặt nhỏ bỗng chốc đỏ hồng lên, nàng thầm nghĩ:
" Cái tên này, sao lại có cơ thể đẹp như vậy chứ!"
Vừa nghĩ, nàng vừa đưa tay chạm vào lồng ngực hắn, nơi vẫn còn vương vấn chút hơi ấm của nàng, nàng thủ thỉ:
" Lâu lắm rồi ta mới có một giấc ngủ ngon như vậy! Không ngờ ta lại ngủ ngon trong lòng của một nam nhân!"
Nói xong nàng liền hạ mình xuống, nhẹ nhàng để mặt mình lên một bên ngực của thiếu niên, ngọc thủ đùa nghịch vẽ bậy bạ lên một bên còn lại.
" Tên nam nhân khốn kiếp, không biết tại sao ta lại phải đi theo ngươi cơ chứ, để bây giờ mạng sống của ta cũng không được đảm bảo thế này!"
Thiếu nữ càng nói càng vẽ bậy lung tung trên người Bắc Minh Dạ, gương mặt đỏ hồng ngày một tức giận hơn.
" Nàng biết tại sao nàng theo ta không?"
Thanh âm trầm thấp vang lên bên cạnh, thiếu nữ giật mình ngước mặt nhìn lên, nơi có một gương mặt khác đang bất lực nhìn nàng.
" Aaa..."
Thiếu nữ a lên một tiếng, nàng hốt hoảng ngồi dậy vội vàng lùi ra xa nhưng có một vòng tay cứng rắn ôm lấy eo thon của nàng.
" Ngươi mau thả ta ra!"
Thiếu nữ hét lên, cố gắng vùng ra khỏi vòng tay của nam nhân.
Nhưng Bắc Minh Dạ nào có để nàng vùng ra được, hắn xiết chặt hơn, còn kéo mạnh nàng về phía mình, để rồi hai người ở trong một tư thế đầy ám muội, nam dưới nữ trên với xuân cảnh hiện hữu giữa tam quan.
" Aaa... tránh ra..."
Thiếu nữ thấy hắn nhìn người mình, nàng a lên một tiếng thật lớn, kèm theo đó là một cú đấm như cuồng phong bão tố hướng tới trước mặt của Bắc Minh Dạ.
Đùng...
Bắc Minh Dạ liệu sự như thần, hắn vội vàng né qua một bên nhưng sau đó, lớp đá cứng phía sau lõm vào khiến hắn đổ mồ hôi lạnh. Cô nàng này muốn lấy mạng hắn hay sao!
" Thiếu gia, nàng ta là Võ Sĩ Trung Giai, không phải hàng tôm tép ngoài chợ đâu!"
Ánh Nhi lên tiếng cảnh báo.
" Võ Sĩ Trung Giai..."
Bắc Minh Dạ nghe xong thì miệng không ngậm được, hắn trợn mắt nhìn cô nàng đang tức giận cùng với tấm vải mỏng che đi vài bộ phận nữ tử, vẻ mặt kinh ngạc không thể nói thêm một lời nào nữa. Hắn không nghĩ rằng thiếu nữ nhìn có vẻ yếu đuối hay đi theo chân hắn này, à không phải nàng ta đi theo chân hắn mà hắn đi theo chân nàng, lại là một Võ Sĩ Trung Giai.
" Khụ, nàng nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài cửa động, ta canh gác cho!"
Bắc Minh Dạ ho khan, vội vàng đánh trống lảng, nói xong liền đứng dậy rời đi, hướng về phía cửa hang động. Trước khi đi hắn không quên lấy bộ áo đã rách rưới của mình mặc vào! Dẫu sao thì nơi khỉ ho cò gáy lạnh lẽo hoang vu này thì cái gì cũng trân quý, cho dù đó là bộ y phục rách nát!
Khi ra tới cửa hang, Bắc Minh Dạ ngồi xuống, hắn tựa lưng vào vách đá mặc kệ vết thương có chút đau nhói, hắn ngước mặt lên trời cao, song nhãn hướng về nơi vô định, đồng tử nhìn những ngôi sao sáng đang tồn tại chơi vơi bên ngoài vũ trụ bao la kia, không biết đang nghĩ ngợi cái gì.
Nhìn thiếu niên đang ngồi chễm chệ trước cửa hang, thiếu nữ không biết làm gì cả, nàng chỉ có thể lấy y phục đã khô ráo của mình, nhẹ nhàng mặc vào, cảm thấy không còn chỗ nào lộ ra liền bước ra ngoài hang.
" Nàng ra đây làm gì?"
Thấy thiếu nữ bước ra, Bắc Minh Dạ lạnh nhạt hỏi, mắt không hề nhìn nàng lấy một cái.
" Ta không thể ra ngoài này hay sao?"
Thiếu nữ khó chịu hỏi lại, nói xong liền ngồi bên cạnh Bắc Minh Dạ.
Bắc Minh Dạ nghe vậy cũng đành chịu, hắn nhún vai bỏ cuộc rồi tiếp tục ngắm sao trời, mặc dù hắn không ưa thích cảm giác này cho lắm!
" Hôm qua cám ơn ngươi đã cứu ta!"
Thiếu nữ đột nhiên lên tiếng, nàng đưa mắt nhìn qua Bắc Minh Dạ.
" Không có gì! Dù ai ở trong trường hợp đó cũng sẽ ra tay cứu nàng mà thôi, cho dù nàng đó không phải là ta!"
Bắc Minh Dạ nhàn nhạt đáp lại, hắn vẫn không ngó ngàng gì đến nàng. Bởi vì lúc ấy thời gian cấp bách, bầy Dạ Phong Lang tiến đến như sói hoang đói lâu ngày, hắn nào có tâm tư để ý đến mấy cái khác, chỉ lo ôm cô nàng đang ngồi bên cạnh này cao chạy xa bay.
Nhưng Bắc Minh Dạ lúc này có lẽ đã quên mất mình đang ở trong một cái thế giới mà kẻ mạnh cạy thế, dựa hơi gia quyền mà hiếp đáp kẻ yếu, đày đọa dân lành, việc giúp đỡ người khác sẽ được thực hiện chỉ khi có được lợi ích gì từ người đó!
Thiếu nữ nghe xong liền mỉm cười, nàng nói:
" Bắc Minh Dạ, ngoài phụ thân ta ra thì ngươi là nam nhân đầu tiên đối xử rất tốt với ta!"
Bắc Minh Dạ nghe xong cũng chẳng tỏ vẻ gì, hắn đáp:
" Xem ra phụ thân nàng rất thương yêu nàng!"
" Thế nhưng, phụ thân ta lại quản lý ta rất nhiều thứ! Từ nhỏ, ông đã không cho ta chơi cùng với đám trẻ trong trấn, nếu như có ai dám rủ ta đi, ông ấy liền uy hiếp cả gia đình người ta. Khi ta mười tuổi, thức tỉnh được võ hồn, ông ấy lại đặt hết cái hi vọng của mình vào ta, mong ta sớm có thể vào được Học Viện Bá Vương để có thể rạng danh gia tộc.
Ngươi cũng biết đó, việc gia nhập vào Học Viện Bá Vương không phải là điều dễ dàng, kỳ tuyển sinh của họ cực kỳ gắt gao, ngay cả lứa trẻ thiên tài của các gia tộc khác cũng không thể vượt qua kỳ tuyển sinh toàn bộ.
Cho nên ta cảm thấy rất áp lực, để rồi ta đã phải trốn đi!"
Nói xong, thiếu nữ thầm thở phào một hơi, nàng như trút hết được gánh nặng trong lòng mình. Sau đó, nàng nhìn Bắc Minh Dạ, nàng hỏi hắn:
" Vậy ngươi thì sao? Phụ mẫu của ngươi có yêu thương ngươi không?"
Bắc Minh Dạ không nhanh không chậm trả lời:
" Ta chưa từng gặp phụ thân mình, còn mẫu thân thì có việc gì đó nên đã đi rồi!"
Thiếu nữ nghe vậy cũng chẳng nói gì, nàng ngồi cùng hắn mà ngắm nhìn trời sao, cho đến khi mi mắt nàng nặng trĩu, và nàng ngủ lúc nào không hay!
Nghe thanh âm thở đều bên cạnh, Bắc Minh Dạ đưa mắt nhìn qua, đập vào mắt hắn là thiếu nữ đã nhắm mắt ngủ say tự bao giờ!
" Ngủ rồi à?"
Bắc Minh Dạ nhẹ giọng hỏi nhưng không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại hắn ngoài nhịp thở đều đều kia, hắn thở dài rồi nhẹ nhàng nâng đầu nàng để lên vai mình, nhích cơ thể sát lại gần thiếu nữ để nàng có thể dựa vào hắn, sau đó nhìn nàng ngủ một hồi thật lâu.
" Xem ra hôm nay không phải ngày tồi tệ!"
Bắc Minh Dạ thầm nghĩ, hắn ngước nhìn lên bầu trời đêm, nơi mà hai ngôi sao sáng nhất đang đứng cạnh nhau, cùng với ánh nguyệt tròn chiếu từng tia trắng bạc tựa như đang mỉm cười với hắn, các đám mây cũng phối hợp mà trôi đi nhẹ nhàng như dòng nước chảy, một bầu không khí ban đêm thật yên bình!