Tu La Sắc Đạo

Chương 31: Cô Độc Ca



Bắc Minh Dạ ngồi xuống, song thủ lướt nhẹ trên những sợi đàn, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có. Bên dưới kia, từng ánh mắt đầy khinh miệt và chế nhạo nhìn hắn, những nụ cười châm biếm hiện rõ trên mỗi gương mặt. Mặc Lâm lúc này cũng khó hiểu Bắc Minh Dạ, nhưng hắn cũng không nói gì, lẳng lặng ngồi nơi đó chờ diễn biến tiếp theo.

Tìng... tìng... ting...

Tìng... tìng... ting...

Tìng... tìng... ting...

Tìng... tìng... ting...

Tiếng cầm ca phất lên, giai điệu buồn bẻ với những nốt trầm lặng, chúng vang lên một cách chậm rãi khiến cảnh vật như mất đi nét vui tươi, dần dần trở nên ảm đạm. Bắc Minh Dạ ngồi đó, đôi tay chai sạn của hắn lướt trên đàn cầm, đốt tay nhẹ nhàng búng trên những sợi dây thép mỏng nhẹ.

Lúc này, đám người bên dưới trợn cả mắt lên, miệng há hốc đủ nhét một quả trứng gà, nét mặt kinh ngạc như thể không tưởng tượng được, ngay cả Mặc Lâm bình thản ngồi bên dưới kia cũng đứng dậy, hai mắt nhíu chặt nhìn lấy thân ảnh thiếu niên đang ngồi bên trên.

Tuy nhiên, người kinh ngạc nhất lại chỉ là lão bản thần bí của Quân Lâm Khách Sạn, nàng ở sau tấm màn che nhìn về bóng lưng của thiếu niên, trong mắt nàng dường như nhìn thấy được thân ảnh cô độc cùng với một thanh đàn cầm ngồi bệ vệ trên tản đá cao, thanh âm phiêu dật cùng với những nốt cầm trầm lặng vang vảng xung quanh, hắn cùng với ánh nguyệt tạo thành một đôi tri kỷ vào đêm đen, cho đến khi ánh nguyệt tàn phai.

Tang... tìng... tìng... tang...

Tìng... tìng... tang...

Tìng... tìng... tang...

Ting... tìng... tìng... tang...

Tìng... tìng... tang...

Tìng... tìng... tang...

Thanh âm phiêu dật, con người dần dần trở nên lạc lối, nốt thăng nốt trầm tạo dựng nên ảo cảnh, linh hồn chúng sinh như bị cuốn vào vòng ảo mộng của luân hồi. Nốt thăng đại diện cho những cái đẹp, cái vui giữa ban ngày, nốt trầm làm chủ đạo cho những điều tối tăm, u buồn của cái tĩnh lặng đêm đen, hai thứ này hòa quyện vào nhau vừa tạo nên loại sĩ khí khích lệ anh hùng dưới ánh thái dương rực rỡ, vừa miêu tả sự cô độc của người đàn ông khi đứng dưới ánh trăng tĩnh lặng.

Những con người ở trong căn phòng ăn rộng lớn, ai ai cũng như say như mê nghe tiếng cầm ca vang, thứ âm thanh này như đưa bọn họ đến vùng đất mà loài người mãi mãi không chạm tới được.

...

Tang...

Tiếng đàn dù hay nhưng cũng có lúc kết thúc, Bắc Minh Dạ gãy nhẹ một thanh âm cuối cùng, hắn bình thản ngồi đó, thở ngay một ngụm trọc khí.

" Quả nhiên hao tổn tinh thần lực nhiều quá..."

Bắc Minh Dạ thầm than, cảm giác buồn nôn, hoa mắt dần dần tiến đến, toàn thân rã rời, đầu óc xoay xoay như một cái chong chóng bé nhỏ trước cơn gió, mệt mỏi vô cùng.

" Thiếu gia lần này chơi một vố to rồi đấy! Cây đàn vừa rồi nó không phải vật liệu bình thường đâu, muốn đàn được nó phải hao tổn rất nhiều tinh thần lực, người bình thường chỉ việc gảy nhẹ vài phím đã có thể bị đột tử do tiêu hao tinh thần lực rồi đấy!"

Ánh Nhi lên tiếng nhắc nhở.

Bắc Minh Dạ gật gật đầu, truyền âm đáp:

" Ta cũng không biết khi đàn lại hao tổn tinh thần lực. Xem ra các vị cầm sĩ thời xưa có một nguồn tinh thần lực ắt hẳn rất khủng khiếp."

Hắn chỉ mới đàn một bản Sonate Ánh Trăng ở tiền kiếp, chỉ vỏn vẹn trong vòng một tách trà nhỏ đã khiến hắn như sắp ngất đi, ấy vậy người xưa lại có thể chơi đàn qua không biết bao ngày, dường như không biết mệt mỏi vậy.

" Những người đó đã vượt qua giới hạn của phàm nhân, họ đã ăn uống ngủ nghỉ với những bài cầm cổ kia, tinh thần lực của bọn họ không phải bất cứ ai cũng có thể so sánh."

Ánh Nhi chậm rãi nói, sau đó nàng ngưng lại một nhịp, rồi nhắc nhở:

" Được rồi, một lần ra oai thế là đủ, đừng để người ta chú ý thiếu gia quá nhiều kẻo rước họa vào thân."

Bắc Minh Dạ âm thầm gật đầu. Nói thật lần này hắn cũng không định thi triển tài năng cầm kỹ của mình, nhưng đã lâu rồi, hắn không được xoã cái bóng dáng cô độc của mình ra, hiển nhiên bây giờ đã có thể.

Bộp... bộp... bộp...

Rất nhanh, một tiếng vỗ tay vang lên, thân hình Mặc Lâm tiến đến, chậm rãi nói:

" Quả là một bài đàn rất hay, Dạ huynh quả nhiên là một cầm sĩ tài giỏi."

Thế nhưng, đám người trong phòng thì mặt như nuốt phải cục cân mười ký, bọn họ vừa mới chê tên thiếu niên này, không thể nào lên tiếng khen bài cầm của hắn hay được, như vậy chẳng khác gì dùng tay tự tát vào mặt mình.

Bắc Minh Dạ nhẹ nhàng để cây đàn lại, hắn từ tốn đứng dậy, sau đó một thân tĩnh lặng như thạch đá bước xuống dưới trước ánh mắt ghen ghét của những tên nam thanh đại thúc, cùng với đó vô số ánh nhìn hâm mộ của thiếu nữ lẫn goá phụ.

Tên tiểu nhị lúc này mới bừng tỉnh, gã vội vàng đem chiếc đàn để lại bên cạnh chủ nhân của mình.

Tang... tang...

Lão bản thần bí nhận cây đàn, bàn tay óng ả bấm lên sợi giây.

" Công... công tử..."

Tên tiểu nhị vội vàng nói, trên trán gã lúc này cũng đầy mồ hôi lạnh, sau gáy cũng tuôn ra không ít, gã nói:

" Lão bản chúng ta muốn gặp riêng công tử để đàm đạo về cầm kỹ, không biết người có thể..."

Nhưng chưa hết câu, Bắc Minh Dạ đã quay mặt lại, hờ hững đáp:

" Hiện tại cho tại hạ xin lỗi, do có một chút việc cần phải làm nên hẹn dịp khác vậy!"

Nói xong chắp tay rời đi, mặt không ngoảnh lại mà rời khỏi phòng ăn. Mặc Lâm cũng nhanh chóng theo hắn rời đi trước ánh nhìn ghen tỵ của đám nam nhân.

Tang... tang...

Hai tiếng cầm nhẹ nhàng vang lên, dường như chỉ có một tên tiểu nhị nghe được, hắn lau mồ hôi trên trán, vội nói:

" Tiểu nhân sẽ đem thông tin của tiểu tử đó đến cho tiểu thư..."

Nữ tử gật đầu, sau đó rời đi không ai hay biết!

...

Ngoài đại sảnh, Bắc Minh Dạ ngước nhìn lên trời cao, nơi ánh nguyệt tròn trĩnh đang cô độc ngự trị vùng đất lớn, nó soi sáng toàn bộ mọi thứ giữa một màu đen tĩnh mịch.

" Dạ huynh! Lúc nãy tại sao huynh lại từ chối lời gặp mặt với lão bản của Quân Lâm Khách Sạn. Ta nghe nói nam nhân vô số không ai nhìn thấy mặt nàng ta, cơ hội hiếm có như vậy sao huynh không dùng!"

Mặc Lâm khó hiểu hỏi.

Bắc Minh Dạ nghe xong thì lắc đầu cười, hắn đáp:

" Không phải ta không muốn gặp mà là ta chưa thể gặp nàng ta! Huynh cũng biết nam nhân ai ai cũng muốn nhìn thấy mặt nàng ta, nếu như ta đây gật đầu ngay lập tức thì chẳng khác nào đem mình vào hố lửa, đám nam nhân kia sẽ ghen tỵ xem ta là kẻ thù không đội trời chúng, lúc đó chẳng khác nào mang hoạ sát thân."

Mặc Lâm thấy vậy cũng gật đầu, hắn cũng quên mất việc này! Lão bản thần bí của Quân Lâm Khách Sạn, lời đồn cho rằng nàng là nữ nhân thanh tú, độ tuổi chín mùi, nét đẹp kiêu sa khiến nam nhân toàn Sài Thành ai ai cũng mê đắm, nếu lúc này Bắc Minh Dạ gặp nàng thì tàn phế là chuyện nhẹ.

Mới lúc nãy thôi, khi Bắc Minh Dạ đứng gần bên cạnh, tuy cách nhau lớp màn mỏng nhưng ánh mắt của đám người trong đó đã tỏ ra không thiện cảm rồi.

" Quả nhiên Dạ huynh suy nghĩ thấu đáo, xem ra tiểu đệ vẫn còn nông cạn."

Mặc Lâm chắp tay nói.

Bắc Minh Dạ lại lắc đầu, hắn đáp:

" Không phải ta suy nghĩ thấu đáo, nếu như Lâm huynh đây ở trong trường hợp của ta, cũng sẽ nghĩ như vậy thôi!"

Mặc Lâm gật đầu, có lẽ lúc nãy hắn chưa nhìn theo góc độ của Bắc Minh Dạ nên mới tỏ vẻ như vậy! Nếu hắn ở trong trường hợp như vậy, hắn cũng có thể sẽ suy nghĩ được giống tên thiếu niên này nhưng không phải ai cũng làm được như vậy đâu!

" À phải rồi, bài cầm ca vừa nãy huynh đàn, có thể cho tiểu đệ biết nó là bài gì không?"

Nhớ bài cầm ca vừa rồi, Mặc Lâm lên tiếng hỏi.

" Bài cầm ca vừa rồi à..." Bắc Minh Dạ suy tư một lát, sau đó trả lời:

" Nó có tên là Cô Độc, ta vô tình học được chúng qua một cuốn sách của lão sư, người đó ưa thích sự tự do, tiêu dao khám phá mọi nơi trên đất nước. Bài cầm ca này được người sáng tác vào một đêm trăng tĩnh lặng, người đã so sánh bài cầm của mình với ánh trăng tịch mịch."

Thực chất hắn đang bựa về tên bài cầm, bởi vì đây là một dị giới tu chân, nào có biết đến bản nhạc huyền thoại Sonate Ánh Trăng của Beethoven chứ!

" Cô Độc à..."

Mặc Lâm trầm tư, hắn nghĩ đến cái tên này, xem ra vừa hợp với giai điệu cầm ca kia.

" Được rồi, mau trở về đi! Ngày mai ta có việc nên Lâm huynh đừng đi tìm ta!"

Bắc Minh Dạ sực nhớ đến chuyện gì đó, hắn quay đầu nói với Mặc Lâm, sau đó trở về phòng.

Mặc Lâm nghe xong thì nhún vai, nếu hắn không muốn mình tìm hắn thì thôi vậy, dù sao thì Mặc Lâm ta cũng có việc cần làm!

Cả hai nhanh chóng trở về gian phòng của mình, không ai còn để tâm tới một bài cầm ca vào đêm này, trừ một người.

...Còn tiếp...