Giọng nói quen thuộc ngày nào vang lên, Bắc Minh Dạ mày kiếm nhíu lại, nét mặt bỗng dưng căng ra, song nhãn không nhịn được mà nhìn ra phía cửa.
Ngay cửa quán, một đôi thiếu nữ đang đứng trước quầy bán, một trong số đó là người quen của hắn, Lý Vân Anh.
Hôm nay Lý Vân Anh xuất hiện với một bộ y phục lam sắc bó sát cơ thể mảnh mai, nhìn giống như màu của bầu trời, đai lưng cùng màu đeo lấy một chiếc ngọc bội làm bằng chất liệu quý hiếm, trên đó khắc một chữ Lý. Gương mặt thiếu nữ tươi cười rạng rỡ, mi mục thanh tú mang đầy sức sống, môi mỏng mím lại, gò má mềm mại dưới ánh nắng hồng hào, khí chất đậm mùi tiểu thư danh giá!
Kế bên nàng, một thanh nữ với mái tóc trắng xóa một màu tuyết, liễu mi như yên, song nhãn lam ngọc trong sáng, đường mũi lẫn đôi môi bị một chiếc khăn che mặt bạch sắc che đi. Nàng mặc cho mình một bộ y phục màu trắng giãn dị, khoác nhẹ một chiếc áo choàng cùng màu cùng chất liệu, nhìn nàng không khác gì tiên tử thanh khiết hạ phàm!
" Quả không hổ danh là con gái của thành chủ Sài Thành Lý Chiêu Hoàng!"
Bắc Minh Dạ nhịn không được mà cảm thán một phen, chỉ mới một tháng không gặp, cô nàng đanh đá này thay đổi đến cả hắn cũng không nhận ra được!
Thế nhưng, khi hắn liếc qua thiếu nữ bên cạnh, nhìn vào đôi mắt của nàng, Bắc Minh Dạ như thấy mình bị nhốt trong hầm băng vạn năm, cả người run lên, sóng lưng bỗng dưng cảm thấy lạnh toát.
" Người này không thể đụng!!"
Bắc Minh Dạ thầm nhắc nhở trong lòng, dù bất cứ giá nào cũng không được đụng tới nàng ta! Nếu vô tình chạm phải, tất họa diệt thân!
" Bẩm hai vị tiểu thư, hiện tại chúng ta không còn bàn trống! Chỉ còn đúng một cái bàn mà vị thiếu gia kia vừa mới đến!"
Tên tiểu nhị cúi đầu nói, tay chỉ về phía chỗ Bắc Minh Dạ đang ngồi.
Hiển nhiên Lý Vân Anh cũng chú ý tới, nàng đưa mắt nhìn sang, vẻ mặt bình thản tươi cười bỗng chốc trở nên kinh ngạc, đầy vẻ không thể tin, nàng run run nói:
" Bắc... Bắc..."
Nữ tử bên cạnh cũng chú ý tới, mi mục liếc nhìn qua thiếu niên mặc hắc y ngồi đằng kia, sau đó lạnh lùng quay đi chỗ khác.
" Chào!"
Bắc Minh Dạ giơ tay chào, gương mặt trác kiệt nở ra một nụ cười miễn cưỡng, song nhãn vàng đồng mang theo chút vui vẻ nhìn nàng.
Tuy nhiên, người trong quán lại kinh ngạc nhìn hai người, nhất là đám thanh niên hâm mộ Tam tiểu thư Lý gia, ánh mắt ghen ghét đầy phẫn nộ nhìn hắn, trong đầu hiện lên ý nghĩ cái tên này đâu ra vậy? Hắn quen Tam tiểu thư hay sao!
Lý Vân Anh nhìn Bắc Minh Dạ như kẻ thù nghìn kiếp, đôi mắt tràn ngập sự giận dữ, miệng nhỏ nghiến răng kèn kẹt, nàng xoắn tay áo của mình lên để lộ cánh tay mảnh khảnh, hùng hùng hổ hổ đi tới chỗ Bắc Minh Dạ. Người xung quanh đó thấy một màn này thì thầm hô tên tiểu tử này xong rồi!
" Này... này..., lâu ngày gặp lại nàng có cần phải làm quá lên như vậy không?"
Bắc Minh Dạ vội vàng đứng dậy, nhưng chưa kịp làm gì thì một kiếm tiến đến.
" Hãy đỡ kiếm của ta!!"
Lý Vân Anh hét lên, ngọc thủ lấy ra một thanh trường kiếm từ giới chỉ, thân hình mảnh mai như ngọc điệp bay đến.
" Không ổn!"
Bắc Minh Dạ thầm nói, hắn nhẹ nhàng lách mình sang một bên, đường kiếm sắc bén nhanh như chớp đâm thẳng về phía trước.
Rầm...
Đường kiếm mạnh mẽ chém đôi cái bàn gỗ, nó nhanh chóng sụp xuống tạo thành vạn mảnh, khói bụi mịt mù bay tứ tung. Động tĩnh quá lớn khiến người người trong thực quán đều phải liếc nhìn sang.
Phù...
Bắc Minh Dạ thở phào một hơi, đường kiếm lúc nãy chỉ trong nháy mắt đã tiếp cận đến hắn, nếu do không phải phản xạ của hắn nhanh hơn, có lẽ một kiếm kia đã xuyên thủng cơ thể hắn rồi.
" Lâu rồi không gặp thê tử của ta, nàng có cần phải sát phu thế không?"
Bắc Minh Dạ lên tiếng chất vấn, giọng điệu đầy sự trêu chọc khiến Lý Vân Anh gương mặt đỏ ửng, nàng nghiến răng đáp:
" Hừ, cuộc đời bổn tiểu thư là thích du ngoạn, chỉ vì ngươi đánh ngất mà bổn tiểu thư bị mang về gia tộc, cha ta liền đem ta cấm túc một tháng, ngươi nghĩ mối hận này nên tính với ai? Còn nữa, bổn tiểu thư không phải là thê tử của ngươi, ngươi không xứng."
Nói xong thì cầm kiếm lao đến, như muốn đoạt mạng hắn.
" Cmn, nữ nhân này hôm nay bị gì thế!"
Bắc Minh Dạ tự rủa trong lòng, nhìn kiếm lao đến thật sự muốn đoạt mạng mình, hắn chỉ còn cách là né tránh chứ không dám phản kháng.
Để rồi, một người đánh, người còn lại thì né kiếm liên tục, cả thực quán nhanh chóng bị hai người phá tan hoang, người bên trong vội vàng chạy ra ngoài, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn bi ai nhìn thiếu niên mặc hắc y. Chọc giận ai không chọc, lại đi chọc giận con gái cưng của thành chủ Sài Thành, mạng tên này e rằng khó giữ!
Chỉ duy nhất là thiếu nữ che mặt với mái tóc trắng bồng bềnh, nàng hờ hững nhìn bọn họ, song nhãn lạnh lùng vô cảm như hầm mộ hàn băng, bạch y khoác trên người không hề nhiễm lấy một chút bụi bặm nào, như đóa hoa tuyết lạnh lẽo giữa chốn trần gian.
Bên này, chủ quán lẫn tiểu nhị chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn bọn họ vờn nhau như mèo vờn chuột, sau gáy tuôn từng đợt mồ hôi lạnh, thậm chí vầng trán cũng ứa ra từng giọt thủy tinh mặn, khiến hai gã lau không ngừng. Đùa sao, có mười lá gan hai người bọn cũng không dám ngăn cản, lỡ xui chọc giận Lý Vân Anh, thực quán của họ có khi phải dẹp tiệm!
Răng... rắc...
Rầm... rầm...
Tiếng răng rắc của những chiếc bàn gỗ vô tội, chúng bị chém chẻ thành vạn mảnh, đổ xuống ầm ầm, cả căn phòng đều lưu lấy vết tích của kiếm chiêu, khói bụi bay tán lạn.
Bắc Minh Dạ lúc này như con lươn trạch luồn lách qua từng đòn kiếm, còn Lý Vân Anh thì càng đánh càng hăng, nàng thấy Bắc Minh Dạ ngày càng bị đẩy lùi khiến chiến ý tăng cao, nàng mỉm cười nói, tay vung kiếm:
" Gần một tháng vừa qua xem ra ngươi vẫn không thay đổi! Bây giờ chỉ có thể né mà không thể phản kháng được ư."
Bắc Minh Dạ thầm kêu khổ, không ngờ nữ nhân này chỉ gần một tháng đã có thể luyện kiếm nhanh tới bực này, mặc dù lần trước hắn chưa từng thử chiêu, có thể do ám ảnh một quyền suýt chút đem mặt hắn phá hủy kia, hắn không dám tỏ ý tỷ thí với nàng, nếu không may mạng còn nhưng lại tàn phế võ công thì không hay tí nào!
Tuy nhiên Bắc Minh Dạ cũng không phải không thay đổi, gần một tháng vừa qua, hắn tôi luyện với hàng ngàn con hồn thú, ở mọi cấp bậc lẫn số lượng, ngay cả tam giai cũng bị hắn giết qua, nếu ngay cả kiếm nàng cũng không né được thì uổng phí mấy ngày qua tôi luyện rồi!
Rầm... rầm...
Rắc... rắc...
Đồ vật gãy đổ càng ngày càng nhiều, cho đến khi không còn một thứ gì tồn tại nguyên vẹn ở nơi này thì Lý Vân Anh mới ngừng kiếm, nàng chỉa mũi kiếm về phía Bắc Minh Dạ, kiêu ngạo nói:
" Có thể né được kiếm chiêu của ta đã là không tồi! Vậy thử cái này đi!"
Nói xong thì vận khí, phía sau lưng xuất một thanh trường kiếm màu ngọc bích, hồn lực cuồn cuộn xoay tròn quanh lưỡi kiếm, loại màu sắc khiến người ta ưa thích giờ đây trông lạnh người vô cùng.
Lần này, Bắc Minh Dạ cũng không dám đùa giỡn, hắn nghiêm túc nhìn nàng, cánh tay tụ lực. Sau lưng hắn, một tôn hắc ám vô dạng bao trùm, song nhãn đỏ ngầu như huyết vụ, lạnh lùng vô cảm với vạn vật xung quanh.
" Hãy đỡ một kiếm của ta! Nhất Tinh Trảm!!"
Một đòn kiếm khí mạnh mẽ chém tới, lưỡi kiếm càn quét cắt ngọt mọi thứ mà nó đi qua, hướng thẳng tới Bắc Minh Dạ.
" Cuồng Thú Quyền!!!!"
Bắc Minh Dạ gồng chặt quyền đầu, hồn lực tụ lại ở nắm đấm, hắn vung một cái thật mạnh.
Ầmmmm...
Quyền kình va chạm mạnh với kiếm khí, cả thực quán như bị kích thích mà nổ ầm lên, chính thức sụp đổ, khói bụi pha lẫn mảnh gỗ vỡ bay khắp bốn phương tám hướng.
Vụt... vụt... vụt...
Mọi người hoảng sợ né sang một bên, những người bình thường hay võ giả võ đồ cảnh bị đẩy lùi mấy chục bước, họ thầm đổ mồ hôi lạnh, riêng chủ quán cùng với tiểu nhị hai người nước mắt chảy đã chảy thành dòng.
Bụp... bụp... rầm...
Khói bụi tan đi, một quán ăn cách đây vài phút còn buôn bán ngon lành bị san phẳng, mọi thứ nhanh chóng sụp đổ, chỉ còn để lại cái biển gỗ nằm tan hoang, rồi cũng nhanh chóng sụp xuống.
Hai bóng người xuất hiện, thiếu nữ thanh y không nhiễm bụi trần điềm nhiên đứng tại chỗ, ánh mắt hờ hững nhìn thiếu niên hắc đứng đối diện nàng, trên cánh tay hắn vẫn còn vết trầy xước nhỏ, y phục rách mất một bên cánh tay, nhìn chật vật vô cùng.
" Có thể đỡ được một kiếm toàn lực của Võ Sư Cảnh, xem ra gần một tháng vừa qua ngươi cũng tu luyện không ít!"
Lý Vân Anh đứng đối diện Bắc Minh Dạ, giọng nói bình thản từ đôi môi của nàng vang lên, mang theo chút tiếu ý nhìn hắn.
Bắc Minh Dạ thì cười khổ không thôi, con hàng này không ngờ phát triển nhanh quá đi, mới gần một tháng từ Võ Sĩ Trung Kỳ lên Võ Sư Cảnh, xem ra vị thành chủ kia cưng chiều cô con gái này đến tận mây xanh rồi, ngay cả thanh kiếm nàng đang cầm cũng là Địa cấp Bảo Khí.
Thế nhưng có thể trực diện phản lại đòn kiếm vừa rồi, nếu là Bắc Minh Dạ của gần một tháng trước, hắn đã sớm bị đứt cánh tay chứ không phải trầy xước nhẹ như thế này đâu! Một chiêu Cuồng Thú Quyền vừa rồi cũng chỉ đủ để phản kháng, chứ không thể phá thế công rồi đánh tới!
Cuồng Thú Quyền là môn kỹ mà Bắc Minh Dạ nghĩ ra, hắn kết hợp bốn loại quyền kỹ gồm Lôi Hùng Quyền, Thiết Trư Quyền, Hoả Dương Quyền và Băng Ưng Quyền, đòn quyền kinh khủng có thể diệt sát bất kỳ cường địch nào nếu đánh trực diện, thậm chí trong vòng bán kính hai mét cũng phải chịu sát thương. Minh chứng cho việc đó là mười cỗ thi thể của Tam giai hồn thú bị hắn một quyền đánh chết!
" Lần này nàng đánh ta có hơi quá trớn hay không?"
Bắc Minh Dạ nhìn lại chiến trường của hai người, gãi gãi đầu nói.
Lý Vân Anh lúc này đang trong cảm giác chiến thắng, nghe hắn nói mới để ý đến xung quanh, nàng xấu hổ vội vàng hướng tới chỗ chủ quán, nàng nói:
" Cho ta xin lỗi! Không biết chỗ này bao nhiêu, ta có thể đền!"
Nói xong liền đưa tay vào giới chỉ, định lấy linh thạch ra đền bù.
Tuy nhiên chủ quán lại lau mồ hôi, gã vội vàng nói:
" Không sao, không sao cả thưa tiểu thư! Quán này ta cũng định đập đi để xây lại cho mới, người không cần phải đền đâu!"
" Không được, ta lỡ tay phá nó, giờ ta đền cho ngươi! Bao nhiêu vậy?"
Lý Vân Anh lắc lắc đầu, nàng lấy hồn thạch ra đưa đến tay chủ quán nhưng gã vội vàng rút tay lại, cười hề hề:
" Không có gì đâu! Tiểu thư cứ đi đi, người không cần đền đâu!"
Lý Vân Anh ngạc nhiên, nhưng người ta không lấy nàng cũng đành chịu, bỏ lại hồn thạch vào trong giới chỉ, nàng nói:
" Nếu chủ quán không muốn nhận thì thôi vậy, ta đi trước! Nếu muốn đền bù thì tới phủ thành chủ gặp ta!"
Sau đó hướng về phía Bắc Minh Dạ, hùng hồn nói:
" Hẹn ngươi vào ngày mai ở chỗ tuyển sinh của Học Viện Bá Vương, lúc đó ta nhất định sẽ đánh bại ngươi."
Nói xong liền tiến tới chỗ thiếu nữ bạch y, cười nói vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, cả hai người rời đi trước ánh nhìn hâm mộ của hàng vạn nam nhân.
" Haizzzzz, nữ nhân này tính tình thật kỳ lạ!"
Bắc Minh Dạ thầm thở dài, sau đó lấy ra hai viên cực phẩm hồn thạch ném cho chủ quán, sau đó tiêu soái rời đi, để lại những gương mặt đang còn kinh ngạc nhìn hắn.
Sau đó, chuyện Lý Tam tiểu thư đánh nhau với thiếu niên bí ẩn được lan truyền khắp Sài Thành, thậm chí thiếu niên thần bí này lại là người mà lão bản của Quân Lâm Khách Sạn chú ý tới. Xem ra lần này Sài Thành sẽ có một trận sóng gió!