Hơn nửa ngày trôi qua bên trong Ảo Cảnh Không Gian, Bắc Minh Dạ như một chiến thần đứng giữa rừng thiêng nước độc, thân ảnh lạnh lùng đứng trên gò đất cao, nhịp thở nhẹ nhàng, song nhãn màu vàng đồng hiện lên tơ máu nhỏ, ánh mắt như thú dữ đói mồi. Trên người hắn dường như đã không còn nguyên vẹn, hắc y rách từng lỗ chỗ, từng đường vết thương cào xé lẫn nhai cắn đang rỉ ra máu tươi, nhìn trong kinh khủng vô cùng.
Thế nhưng, xung quanh hắn lại càng khủng khiếp hơn khi đó là bãi chiến trường đầy chết chóc, thể xác hồn thú rải rác khắp mọi nơi, cây cối gãy đổ nằm la liệt, đất đá chỗ nhô chỗ lỏm, bụi cát mịt mù, không khí tràn ngập mùi huyết tinh, sát khí nồng hậu phản phất trong không gian tràn ngập sự hiểm nguy.
" Lạ thật, bản thân mình đã ở bên trong này hơn nửa ngày, vậy mà bên ngoài chỉ trôi được hai ba mươi phút, chẳng lẽ thời gian cả hai bị chênh lệch hay sao!"
Nhìn thời gian trôi qua trên tấm lệnh bài truyền tống, Bắc Minh Dạ cảm thấy quái lạ, hắn đã đứng trong Ảo Cảnh Không Gian tận nửa ngày, thế mà chỉ có ba mươi phút ngoài đợi thực, xem ra cái khảo hạch cuối cùng của học viện không phải là khảo hạch bình thường được.
" Bên trong này được vận hành một thứ được gọi là Gia Tốc Trận, tuy nhiên nó chỉ là trận pháp cấp thấp nên thời gian chỉ lệch khá ngắn, ba ngày bên trong không gian này tương đương với một giờ đời thực."
Ánh Nhi đột ngột xuất hiện, thân hình nhỏ nhắn ngồi trên bả vai, ngọc thố đung đưa nhẹ nhàng, ngữ khí bình thản nói:
" Nhưng thiếu gia nên cảm thấy may mắn, không gian này hồn lực khá nồng đậm, ít nhất cũng hơn hai ba lần so với bên ngoài, hồn thú cũng khá nhiều, lại bị giới hạn cao thấp một đại cảnh giới, với thực lực của thiếu gia cũng không phải là gặp khó khăn gì. Nếu có thể, trong vòng bốn canh giờ thực thì đột phá Võ Sư Cảnh là điều rất dễ dàng!"
Bắc Minh Dạ gật đầu, hắn cũng cảm nhận được điều đó nhưng chưa gì đã gặp ngay hồn thú vừa lúc bước chân vào. Tuy là gặp hồn thú nhưng cũng chỉ là Tam giai Sơ kỳ lẫn Nhị giai Trung và Hậu kỳ thôi, với khả năng hiện tại của hắn thì một quyền đơn giản như Lôi Hùng Quyền hay Hỏa Dương Quyền đã đủ miểu sát Nhị giai bình thường, Tam giai thì phải cần đến Cuồng Thú Quyền mới có thể giết chết.
" Hmmmm, chưa được một trăm con a, tốc độ này vẫn còn chậm quá."
Mi mục như trẻ con nhìn ngó xung quanh, Ánh Nhi thở dài thất vọng khiến Bắc Minh Dạ giật giật khóe môi, con hàng này vừa chê hắn sao!
" Thiếu gia mặc dù giết chóc khá nhiều nhưng xem ra vẫn còn thua quá nhiều so với đám người có võ hồn Thất Bát phẩm, nhất là nữ tử mặc hoàng bào kia. Nàng ta trong vòng nửa ngày đã gần như san bằng cả một cái không gian, nơi đó như trở thành bình địa thật sự."
Thanh âm nhẹ bâng của Ánh Nhi vang lên, Bắc Minh Dạ giật mình sửng sốt, hắn vội hỏi:
" Nàng làm sao biết được vậy?"
Ánh Nhi từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh hắn, nàng làm sao biết được động tĩnh của những người kia, trong khi đó mỗi người tồn tại trong một chiều không gian khác nhau.
" Haizzzzz, thiếu gia truyền một tia hồn lực vào tấm lệnh bài đi!"
Ánh Nhi thở dài, nàng chỉ ngón tay vào tấm lệnh bài truyền tống.
" Nàng nói nó sao!" Bắc Minh Dạ nhướng nhướng mày, sau đó đưa một tia hồn lực mỏng manh vào trong tấm hồn bài truyền tống.
Xoạt... xoạt...
Khi hồn lực truyền vào bên trong hồn bài, một cái màn hình chiếu 3D xuất hiện trước mặt hai người, trong đó là một thí sinh đang bị hồn thú Tam giai Sơ kỳ truy đuổi, gã đó đang cắm đầu cắm cổ chạy như điên, không dám ngoái đầu nhìn lại phía sau.
" Cái này..."
Bắc Minh Dạ khá bất ngờ, hắn không nghĩ rằng tấm lệnh bài truyền tống này lại có một chức năng khác, đó là theo dõi được các không gian ảo khác.
" Thực ra tấm lệnh bài này ngoài công dụng truyền tống, theo dõi thí sinh thì còn rất nhiều công dụng, tuy nhiên bị hạn chế về mặt tu vi nên thiếu gia chỉ có thể dùng được hai cái công dụng như trên. Bây giờ thiếu gia rót lại một tia hồn lực khác, trong đầu nghĩ tới ai thì lệnh bài sẽ chiếu lên không gian của người đó qua màn hình ảo mà thiếu gia vừa mới chứng kiến."
Ánh Nhi nhẹ giọng giải thích.
" Vậy những người khác có biết được cái công dụng này hay không?"
Bắc Minh Dạ vội vàng hỏi, nếu như có người biết công dụng này, vậy thì những kẻ nào nhận được truyền thừa hay đoạt được thiên tài địa bảo, sợ rằng chưa kịp làm đệ tử của Học Viện Bá Vương thì bị truy sát đến mức chết không toàn thây rồi.
" Dĩ nhiên là không! Bởi vì công dụng này nó xuất phát một phần đến từ hệ thống mà thiếu gia sở hữu, nên không có bất ai ngoài thiếu gia có được cái đặc ân riêng biệt này. Tuy nhiên, cái này nó cũng là con dao hai lưỡi, nếu thiếu gia lạm dụng quá nhiều, có thể gây ra rối loạn chiều không gian, dù sao đây cũng là phiên bản hack map của hệ thống, mà những thứ xấu xa thường đi kèm với hạn sử dụng."
Ánh Nhi nhún nhún vai, ngữ khí bình thản đáp lại.
" Ta hiểu rồi."
Bắc Minh Dạ cũng gật đầu, xem ra cái này cũng là do hệ thống tạo cho hắn, không phải ai cũng biết được, tuy nhiên bản thân hắn cũng không hề muốn lạm dụng nó để làm gì!
Và rồi, Bắc Minh Dạ rót từng lượt hồn lực nhỏ, màn ảnh thay đổi liên tục, những thứ hắn cần thấy cũng đã thấy được, ngay sau đó hắn cũng dẹp đi vì chẳng cần phải dõi theo thêm nữa, bởi vì đối thủ của hắn cũng không phải hạng xoàng.
Hắn nhìn đám người mang Thất phẩm Võ hồn và hai thiếu nữ Bát phẩm, khi nhìn thấy tác phẩm mà bọn họ tạo ra khiến hắn kinh ngạc không thôi, nhưng bên ngoài kinh ngạc bao nhiêu thì trong lòng càng khiếp sợ bấy nhiêu, bởi vì nó không đơn thuần là một cuộc săn giết bình thường nữa, mà là một cuộc thảm sát thật sự.
" Khoảng cách giữa ta và bọn họ xa đến vậy hay sao!"
Bắc Minh Dạ hít sâu một hơi ổn định tinh thần, xem ra ngoài kia có vô số người còn kinh khủng hơn hắn rất nhiều, bọn họ không có hệ thống như hắn nhưng thiên tư lại không hề kém một chút nào! Hắn có hệ thống để phụ thuộc, bọn họ có gia tộc lừng lẫy chống sau lưng, khẳng định xuất phát điểm của hắn và bọn họ đã khác nhau!
" Thiếu gia đừng tự ti! Thiên phú của con người có thể cao, gia tộc lớn chống lưng, thực lực như vậy là đúng! Nhưng nếu thiên tư bọn họ thấp, võ hồn chỉ là Tam Tứ phẩm như những kẻ khác, liệu bọn họ có được gia tộc bồi dưỡng để được như vậy?" Ánh Nhi lên tiếng.
" Ta biết a."
Bắc Minh Dạ cười trừ đáp lại.
" Được rồi, bây giờ không phải là lúc thiếu gia than phiền nữa, hồn thú lại tới nữa rồi."
Ánh Nhi nhàn nhạt nói, nàng chỉ tay về phía bên phải Bắc Minh Dạ, cách hắn khoảng vài thước, một con hồn thú hình dạng lang sói đang nhe nanh nhìn hắn.
" Là Dạ Phong Lang."
Nhìn con sinh vật đứng bên phải của mình, Bắc Minh Dạ cũng nhận ra, hắn vẫn như cũ lao đến.
Gào... húuuuuuu...
Dạ Phong Lang hú lên một tiếng dài, sau đó nó lao đến chỗ Bắc Minh Dạ.
Ngay sau đó là một cuộc chiến dài dẳng nữa của người và thú.
...
Cùng lúc này, trên băng nguyên lạnh giá quanh năm, một thiếu nữ bạch y thuần sắc đang đứng giữa trung tâm, mái tóc trắng mượt tung bay trong gió tuyết, song nhãn lạnh lùng hờ hững, toàn thân nàng toát lên một cái khí thế rét lạnh đến thấu xương.
Trước mặt nàng, một con tuyết hùng đang gầm gừ vài tiếng, trên người đầy vết thương, màu lông trắng giờ đây nhuộm màu đỏ hồng của máu, nó giận dữ nhìn nàng. Xem ra người làm nó bị thương không ai khác ngoài nữ tử lạnh giá này!
Oành...
Thiếu nữ vung nhẹ một cái, xung quanh nàng từng cái cọc nhọn làm bằng băng cứng mọc lên, số lượng tận chục cái, mũi nhọn hướng về phía tuyết hùng.
Graooooooooo...
Tuyết hùng biết bản thân sắp chết, nó gầm lên một tiếng hung tợn, cơ thể cao hai trượng lao về phía nữ tử. Nó muốn giết chết nữ nhân này, dù có chết cũng phải kéo thêm một cái đệm lưng!
" Băng Vũ."
Thanh âm nhẹ nhàng như suối chảy, ngữ khí lạnh lùng như băng tuyết, thiếu nữ phất nhẹ ngọc thủ.
Ầm... ầm... ầm...
Những mũi cọc nhọn lao đến chỗ tuyết hùng, ngay sau đó là tiếng ầm ầm va chạm kịch liệt, cả vùng băng nguyên run lên, mảnh băng văng tứ phía kèm theo máu tươi thấm trên đất tuyết. Thiếu nữ lạnh lùng nhìn con tuyết hùng không nguyên vẹn, sau đó rời đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
...
Trong phiến không gian khác, một hoang mạc khô cằn, một con đại thủ cung toàn thân màu đỏ, chiếc đuôi dài quật mạnh trên cát nóng, lớp da sần sùi gớm ghiếc đang tiết ra từng giọt máu tươi, chiếc lưỡi dài ba thước, vuốt nhọn cào liên tục về phía trước, đôi mắt hoang dã giận dữ nhìn thân ảnh đối diện.
Đối diện nó là một thanh niên cầm đại đao, thân khoác hoàng bào kiêu ngạo nhìn nó, khóe miệng nhếch lên, khí thế Võ Sư Cảnh bùng nổ. Sau lưng hắn, một tôn kim sư ảo ảnh hung hãn, nhãn quang kim đồng lóe lên một tia cao ngạo, giống hệt chủ nhân.
Graoooooo...
Đại thủ cung kêu lên một tiếng, nó thè chiếc lưỡi dài của mình ra, mang theo dịch nhờn có tính ăn mòn đâm tới chỗ thiếu niên.
" Hừ, trò mèo!"
Thiếu niên cười gằn, hắn lách mình sang một bên, đại đao vung vào chiếc lưỡi dài ngoằng kia khiến nó đứt đoạn.
Graoooo...
Đại thủ cung gầm lên đau đớn, chiếc lưỡi dài bị cắt đứt, máu tươi từ đầu cắt phun ra xối xả, ướt một mảng cát lớn. Nó giận dữ định phản công nhưng chưa kịp làm gì thì đại đao lạnh lẽo vung tới.
" Đao Ảnh Song Thân."
Thiếu niên hoàng bào lạnh lùng, thanh đao trong tay đột nhiên phân hai, đường đao như một con kim sư gào thét chém tới, lập tức đem con đại thủ cung phân ra thành hai nửa, máu tươi như suối bắn ra.
" Quá yếu."
Thiếu niên vác đao lên vai, nhàn nhạt nói, sau đó rời đi mặc kệ cỗ thân thể của con đại thủ cung, từng bước di chuyển trên sa mạc nóng rát.
...
Bên ngoài quảng trường lớn, không ít thiếu niên xuất hiện, trên người ai cũng bê bết máu, thậm chí có người còn thở thoi thớp nằm vật ra giữa sân, tất cả đều sống sót qua tấm lệnh bài truyền tống bể nát trên tay.
" Aizzz, xem ra không được mấy tên sống sót trong vòng nửa tháng ở Ảo Ảnh Không Gian đâu."
Đà Lôi thở dài, song nhãn nhìn về đám thí sinh đang nằm vật vã trên quảng trường, trong lòng ước tính cũng chỉ có một phần ba số lượng của ngày hôm qua có thể vượt qua được kỳ khảo hạch này.
" Đà Lôi ngươi cũng nghĩ như vậy hay sao! Ngoài đám thiếu niên kinh khủng kia ra, cũng không ít kẻ lộ ra tư chất hơn người đâu! Chẳng hạn như tên nhóc Ngũ phẩm Võ hồn đang lạc trong thạch sơn ảo cảnh, hắn cũng không tồi chút nào!"
Phùng Hằng vuốt vuốt râu nói.
" Nhưng vẫn còn chưa đủ a, hiện tại chỉ mơi có một canh giờ trôi qua, cũng tức là mới có ba ngày trong ảo cảnh đó. Nhìn hắn đã te tua như vậy, sợ rằng chưa đến ba ngày nữa đã ngỏm củ tỏi hay bóp thẻ bài rút lui rồi!"
Đà Lôi chậm rãi đáp.
" Thôi bỏ đi, dù sao đây cũng là ý của người ở trên, chúng ta không cãi được. Tuy nhiên người nên cảm thấy vui vẻ nhất ắt hẳn là Thẩm Yên Phân Viện Trưởng rồi."
Phùng Hằng vỗ vỗ vai an ủi, tuy nhiên gã cũng không quên mà liếc mắt sang Thẩm Yên, ngữ khí tràn ngập sự không vui. Chưa thấy gì liền hai nữ tử thiên tư gần như tuyệt đối lại biểu hiện cực tốt, người may mắn nhất bây giờ có ai khác ngoài nàng ta hay sao!
" Các ngươi đừng có đánh trống lãng, nữ sinh ta có ưu tú cũng có thể hơn cái Cửu phẩm Võ hồn của các ngươi sao!"
Thẩm Yên liếc mắt hừ lạnh.
" Cửu phẩm Võ hồn cũng chỉ có một, trong khi Bát phẩm Võ hồn lại tới hai! Lại bảo ông Trời không thiên vị phân viện của ngươi!"
Phùng Hằng cười khinh, bọn họ dù có Cửu phẩm nhưng cũng chỉ có một nha.
" Im lặng!"
Thẩm Yên định lên giọng cãi thì thanh âm lạnh lùng vang lên khiến nàng ta nuốt lại lời nói của mình, chỉ có thể hừ giọng cho qua.
Phùng Hằng thấy bản thần hơi quá đà nên cũng ngoan ngoãn im lại, không nói thêm một lời nào nữa. Người kia đã lên tiếng, dù có muốn gân cổ lên nói cũng chẳng ích lợi gì, chỉ gây hoạ thêm.
Ba người im lặng dõi theo tình hình, ánh mặt trời cũng dần dần di chuyển, bầu không khí nóng bỏng đang càng lúc càng tăng lên.
...
Giết thêm một bầy Dạ Phong Lang, toàn thân Bắc Minh Dạ đã nhuốm đầy máu tươi, hắn cười khổ với tình trạng hiện tại của mình, mùi huyết tinh ghê tởm từ người hắn bốc lên, kinh khủng vô cùng.
" Trong vòng nửa canh giờ đã miểu sát được hai mươi con Dạ Phong Lang, xem như thiếu gia có tiến bộ."
Ánh Nhi ngồi trên vai xoa cằm nói.
" Nàng ngừng so sánh được không hả! Nàng càng nói ta càng tự ti đấy!"
Bắc Minh Dạ cười khổ trước lời nói của nàng, một nửa canh giờ đã giết được hai mươi mấy con Dạ Phong Lang, nếu là người thường sợ rằng đã tán mạng từ lâu, có ai như hắn vẫn còn sinh long hoạt hổ.
" Thôi thì tạm chấp nhận đi! Cách đây vài thước có một cái ao nhỏ, thiếu gia đến đó tẩy rửa cơ thể đi, hôi quá!"
Ánh Nhi che miệng mũi, ngữ khí thập phần chê bai.
" Hừ, hồn thú thì vô số, sợ chưa kịp tẩy rửa thì chúng lại xuất hiện thêm nữa rồi!"
Bắc Minh Dạ liếc mắt nhìn nàng, hắn hừ một tiếng. Đùa sao, không gian ảo cảnh nguy hiểm trùng trùng, liệu hồn thú có buông tha cho hắn sao!
" Yên tâm, bán kính mười thước trở lại đây, không hề có hồn thú."
Ánh Nhi vỗ ngực tự tin nói.
" Thôi được, nghe nàng vậy!"
Bắc Minh Dạ nghe xong thì giơ tay đầu hàng, hắn nghe lời nàng mà đi tới cách hồ nước cách chỗ hắn đứng khoảng vài thước. Dẫu sao thì hắn cũng muốn rửa đi máu tươi nhớm nháp trên người mình.
Xoạt... xoạt...
Tuy nhiên, đi chưa được mấy bước chân, một tiếng động nhỏ vang lên khiến Bắc Minh Dạ giật mình, hắn lập tức cảnh giác nhìn xung quanh.
" Vô Ảnh Bộ."
Xác định được chỗ phát ra âm thanh, Bắc Minh Dạ vô ảnh vô tung lao đi nhẹ nhàng, rất nhanh hắn đã đứng cách chỗ phát thanh âm khoảng vài bước chân.
" Quái lạ, không có gì mà lại có tiếng động."
Không hề thấy bóng dáng của con hồn thú nào, Bắc Minh Dạ cảm thấy kỳ quái, hắn cố gắng nghe lại thanh âm xoạt xoạt kia.
Xoạt... xoạt...
Quả nhiên, thanh âm kia lại vang lên, hắn thận trọng từng bước tiến đến gần, một tay gỡ lấy phiến lá nhỏ che tầm nhìn.
Trước mắt hắn, một bóng dáng nhỏ nhắn trắng muốt đang nằm trên thảm cỏ, thân hình cuộn tròn lại, chiếc đuôi bồng bềnh không còn sức động đậy.
" Là hồ ly..."
Bắc Minh Dạ kinh ngạc không thôi, hắn không ngờ trong phiến không gian ảo ảnh này lại gặp một con hồ ly, loài sinh vật mà chỉ có trong trí tưởng tượng của những bậc cha ông, giờ đây lại xuất hiện trước mắt của hắn.
" Nó đang bị thương!"
Ánh Nhi thều thào nói, mi mục nàng hướng về vùng bụng của hồ ly, nơi đó có một vũng máu thẫm, thậm chí vẫn còn tiếp tục chảy. Hồ ly mệt mỏi hít thở từng hơi nặng nhọc, mi mục run run, xem ra con hồ ly này đã bị thương nặng.