Tu La Sắc Đạo

Chương 7: Bất Ngờ (1)



Ó... ó... ó...

Tiếng chim cú báo hiệu cho thời gian đã rơi vào đêm khuya, không gian tĩnh lặng với màu đen bao trùm hết thảy, một bầu không khí buồn bã tĩnh mịch dành cho những con người không có tình yêu bên cạnh, và cũng là khoảng thời gian mà các cặp đôi yêu nhau thường hay bên cạnh nhau mà giải bày tâm sự.

Trở lại trong căn phòng, Bắc Minh Dạ lúc này vẫn còn trong cảm ngộ của bản thân, hắn xếp bằng ngồi đó, nhắm mắt tĩnh tâm hoàn thành việc tiếp thu võ kỹ của mình.

Kế bên hắn, cô nàng Ánh nhi đang say giấc nồng, nàng nằm trên chiếc gối hồng thường ngày, tựa đầu vào nơi mềm mại đó, gương mặt tiểu hài nữ vui vẻ trong giấc mộng của bản thân.

Oành...

Thế nhưng, một tiếng oành phát ra từ trong cơ thể của Bắc Minh Dạ, cổ khí tức hùng hậu phóng ra khắp bốn phương tám hướng, đồ vật trong phòng lắc lư sau dư chấn kia.

Phù...

Chậm rãi mở đôi mắt, một tia kim quang lóe lên, Bắc Minh Dạ thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn nắm chặt bàn tay rồi lẩm bẩm:

" Võ kỹ quyền thú đúng là khó tiếp thu, chỉ với vài quyền cơ bản nhưng ta chỉ có thể tiếp nhận được một chút da lông từ nó."

Nói xong, hắn hướng về phía trước, tay gồng chặt thành quyền, gân mạch nổi cộm lên, hắn gầm một tiếng:

" Lôi Hùng Quyền!!"

Ầm...

Một tiếng ầm chấn động vang lên, cả căn phòng như muốn nổ tung, một quyền đầu tựa vuốt hùng lớn đấm thẳng về phía trước, cổ hồn lực hùng hậu như phá vỡ thương khung.

Rắc... rắc... rắc...

Nạn nhân xấu số cho Lôi Hùng Quyền đó là cái bàn gỗ, nó không chịu nổi áp lực mà vỡ nát thành vụn, thậm chí cản mặt sàn cũng bị ảnh hưởng không ít.

" Mạnh thật a~"

Bắc Minh Dạ khoái chí không thôi. Lúc bình thường, một quyền của hắn cũng chỉ khiến cho cái bàn gỗ bị chấn động, tuy không tới mức thành vụn gỗ như bây giờ nhưng cũng coi là có chút thành tựu, bởi vì hơn ai hết hắn biết cái loại bàn này nó làm từ một loại gỗ không hề bình thường một chút nào!

" Ánh nhi..."

Bắc Minh Dạ xoay người lên tiếng, hắn định là khoe với nàng nhưng đập vào mắt hắn, cô nàng loli kia đã ngủ từ lúc nào, nhìn gương mặt trẻ con ngủ say với dòng ngọc dịch tinh khiết chảy trên chiếc gối hồng, hắn bất lực đỡ trán:

" Cô nàng này lúc nào cũng hay ngủ vậy sao?"

Tuy bề ngoài là thế nhưng Bắc Minh Dạ cũng không gọi nàng dậy, hắn đứng dậy, sờ sờ vào vùng họng của mình, cảm thấy bản thân hơi khát nước thì phải.

Và sau đó, Bắc Minh Dạ tìm đường đi đến phòng bếp, bởi vì hành lang còn sáng do những ngọn đèn có hồn lực, cộng thêm ánh trăng tròn soi đường nên chẳng mấy chốc, hắn đã tìm đến phòng bếp.

Ực... ực... ực...

Uống từng ngụm nước lớn, u cổ lên xuống liên tục, vẻ mặt thỏa mãn ngửa lên trần nhà.

Khà...

Khà hơi một tiếng, Bắc Minh Dạ đưa tay chùi chùi mép miệng, sau đó đưa mắt nhìn lên vầng trăng tròn, cảm giác khó tả hiện lên trong tâm trí.

Đã gần một ngày trôi qua, hắn đã xuyên không tới nơi này, tuy bản thân thấy thoải mái nhưng không có cảm giác quen thuộc này nào! Nhưng cũng đúng thôi, hắn chỉ là một thanh niên IT thời hiện đại, một Quỷ Vô Diện trong giới hacker thế giới, một badboy chính hiệu khiến bao em gái mê mẫn đến điếu đổ, một con người sống vô lo vô nghĩ! Giờ đây, hắn đã xuyên không đến một thế giới tu tiên, thực lực làm vua, bản thân chỉ là một con kiến nhỏ bé không đáng để nhắc tới nhưng phải dựa vào hệ thống, dựa vào bản thân để có thể sinh tồn nơi ác liệt này!

" Phúc họa do Trời, không do ta!"

" Mệnh ta do ta, không do Trời!"

" Chướng ngại cuộc đời chẳng hề chi,"

" Ta vững bước đi mặc kệ đời!"

Ngửa đầu lên trời cao, hướng về nơi xa xăm mà thốt lên bài thơ buồn, song nhãn vàng đồng lóe lên một tia kiên định nào đó! Sau đó, hắn rời khỏi phòng bếp, chậm rãi trở về phòng của mình.

...

Ưm... ưm...

Vừa bước tới phòng ngủ, Bắc Minh Dạ dường như nghe tiếng gì đó, lỗ tai thính hơn cả cẩu tặc hướng hướng về phía căn phòng đối diện, và dĩ nhiên đó là phòng của mẫu thân hắn Uyến Ngọc Khanh.

" Mẫu thân có chuyện gì sao!"

Bắc Minh Dạ hiếu kỳ, bản tính tò mò của một thanh niên trổi dậy, hắn đi về căn phòng phát ra âm thanh kia.

Ưm... ưm... hơ... hơ... ưm... ưm...

Tiếng kia ngày một càng rõ hơn, Bắc Minh Dạ hai mắt trừng lớn, một tên tình trường vô số nữ nhân như hắn làm sao không biết âm thanh kia là gì cơ chứ!

Két...

Nhẹ nhàng đẩy cửa vào, Bắc Minh Dạ ngó đầu vào, nhãn quang lóe sáng như mắt cẩu nhìn chằm chằm trong bóng tối, miệng há hốc chữ A thành chữ O, vẻ mặt kinh ngạc như chưa biết chuyện gì đang xảy ra.

Bên trong, một mỹ phụ toàn thân lõa lồ không lấy mảnh vải che thân, làn da trắng sáng mềm mại không bị nhiễm sắc bởi màn đêm đen tối, ánh trăng sáng soi qua cửa sổ càng tôn lên vẻ đẹp của nàng khi từng bộ phận nhạy cảm trên người đã lộ rõ ra ngoài ánh sáng. Thân hình hoàn mỹ với vùng ngực căng tròn không chút xuề xòa, vùng eo phẳng lì với lỗ ngọc xinh xắn không tì vết, hướng mắt xuống dưới là vùng mông tròn trịa hấp dẫn nam nhân, vùng đùi trắng nõn nà với đôi chân thon dài đẹp không thể nào tả. Gương mặt tiên tử như dại ra, mái tóc đen bồng bềnh xõa xuống ngang lưng, hai má hồng hồng với vầng mắt ươn ướt mờ ảo, song nhãn đen tuyền giờ đã mơ hồ như chìm trong dục vọng, miệng nhỏ vô tự chủ mà chảy ra ngọc dịch trắng tinh.

Bắc Minh Dạ không thể tin vào những gì mình đang thấy, trong ký ức của hắn thì mẫu thân Uyển Ngọc Khanh thuần phong mỹ tục, nàng như tiên nữ không nhiễm bụi trần, là một đóa hoa sen trắng tươi trong vùng đất bùn lầy xấu xí. Nhưng giờ đây, nó đã sụp đổ khi hắn đang nhìn thấy cảnh tượng không dám nhìn thẳng, nếu một tên dâm tặc thật sự có gặp phải cảnh tượng này thì có khi tinh hoa bắn ra trước khi thương nhập động rồi.

Ực...

Bản năng dục vọng của giống loài cấp bậc cao nhất quả đất xuất hiện, Bắc Minh Dạ trừng lớn mắt để có thể nhìn rõ hơn, hắn vô thức chạm vào nơi hạ thể, cái chân thứ ba đã ngỏng cao đầu trong đũng quần và giờ nó đang muốn thoát ra.

" Tịnh... phải tịnh... cmn quả này lại ác quá..."

Bắc Minh Dạ chắp tay niệm, trán đổ mồ hôi lạnh không dám mở mắt ra nhìn thêm lần nữa, cố gắng kiềm chế dục vọng chi hoan đang như ngựa thoát cương vùng lên.

" Thiếu gia, có chuyện gì vậy?"

Bất giác một thanh âm nãi thanh nãi khí vang lên, Ánh nhi tay ôm gối hồng xuất hiện bên cạnh Bắc Minh Dạ, nàng dụi dụi mắt, chậm chạp hỏi.

" Không... không có việc gì đâu..."

Bắc Minh Dạ trả lời, giọng hắn bây giờ trở nên khàn đặc, như đang thiếu nước vậy!

Thế nhưng tính hiếu kỳ của một trẻ thơ xuất hiện, Ánh nhi chậm rãi tiến về phía trước, nàng ngước đầu vào nhìn.

" Oa..."

Nàng oa lên một tiếng, trạng thái còn ngái ngủ lúc nãy lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt háo hức kèm theo sự kinh ngạc của một đứa con nít mới lớn.

" Nhìn cái gì mà nhìn!"

Bắc Minh Dạ lấy tay che hai mắt nàng lại, giọng điệu càm ràm.

" Hừ, không cho nhìn thì thôi."

Ánh nhi chu môi, nàng xoay người định rời đi nhưng khựng lại một nhịp, nàng nói:

" Thiếu gia nhớ cẩn thận, bởi vì người đó đã nghe được hơi thở của ngài rồi đấy!"

Nói xong liền lập tức chuồn mất, để lại một mình Bắc Minh Dạ á khẩu không biết nói cái gì!

Thế nhưng, sau đó hắn lại biết lời mà Ánh nhi nói là gì, hắn giật mình khi một bàn tay mềm mại từ phía sau nắm lấy cổ tay hắn, rồi dùng sức kéo vào trong.

Aaaaaaaaa...

Bắc Minh Dạ hét lên, hắn như một cục thịt di động bị người ta quăng lên giường, thân hình lõa thể cứ thế đè lên hắn.

Đập vào mắt hắn, Uyển Ngọc Khanh toàn thân trên dưới không lấy một tấm vải, nàng cứ thế lõa lồ trước mặt hắn, mọi địa phận nhạy cảm của nữ nhân cứ như vậy mà cận kề với đôi mắt háo sắc của nam nhân.

" Mẫu... mẫu thân... có... có việc gì... không...?"

Bắc Minh Dạ lắp bắp, hai mắt nhìn chằm chằm vào vùng ngực căng tròn của mỹ nhân không hề chớp lấy một cái.

" Khó... khó chịu... khó chịu quá..."

Uyển Ngọc Khanh rên rỉ nói, nàng cứ thế hạ người xuống bắt đầu hôn lấy hôn để, lý trí như bị dục vọng chiếm giữ mà điên cuồng, nàng thô bạo xé rách y phục của Bắc Minh Dạ.

" Dừng lại!!!"

Bắc Minh Dạ tâm trí thanh tỉnh, hắn vịn đôi vai trần của nàng mà hét lên.

Quả nhiên có hiệu quả, Uyển Ngọc Khanh sau khi nghe tiếng hét kia liền thanh tỉnh đi một chút, nàng giật mình khi nhìn thấy con trai đang nằm trên giường mình, y phục bị bàn tay nàng nắm chặt với vài chỗ bị xé rách, nàng ấp úng rời khỏi mà ngồi bên mép giường, hai tay ôm lấy đầu gối, cuộn người lại rồi bắt đầu khóc lóc.

Haizzzzz...

Bắc Minh Dạ thấy vậy liền thở dài, hắn mặc kệ y phục bị rách nát mà tiến tới đối diện Uyển Ngọc Khanh, hai chân ngồi xổm xuống trước mặt nàng, chậm rãi nói:

" Mẫu thân, người có việc gì hay không? Nói cho con biết đi!"

Uyển Ngọc Khanh nghe xong thì cả người run lên, bắt đầu khóc lớn hơn, nàng như thiếu nữ tuổi đôi mươi mà khóc sướt mướt, nước mắt giàn giụa chảy dài trên đôi gò má hồng hào.

Bắc Minh Dạ như bất lực, hắn không còn cách nào khác mà ôm lấy thân hình run rẩy kia, một thiếu niên nhỏ bé lại ôm lấy một mỹ phụ tam tuần sắc xuân, cảnh tượng quả nhiên kỳ dị vô cùng.

Một lát sau, Uyển Ngọc Khanh cuối cùng cũng trút ra hết nỗi buồn phiền, nàng nhìn con trai mình, nhẹ giọng hỏi:

" Con có thấy ta giống một kỹ nữ không?"

Bắc Minh Dạ nghe xong thì ngớ cả người, hắn lắc đầu đáp:

" Không, người là mẫu thân của con, là người phụ nữ mà con yêu thương nhất, không phải là kỹ nữ!"

" Vậy con... con có thể... giúp... giúp ta không..."

Uyển Ngọc Khanh như thiếu nữ mới lớn, nàng lắp bắp nói.

" Giúp? Ý của người là...?"

Bắc Minh Dạ nghe xong thì ngớ người lần hai, hắn không tin về những gì mình vừa nghe được, nàng mới kêu hắn giúp sao, không phải là chuyện kia chứ!

Ừm...

Uyển Ngọc Khanh gật gật đầu, sau đó nàng chôn mặt mình vào gối, không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Bắc Minh Dạ nhíu mày, hắn chưa từng trải qua cái loại trường hợp như thế này!

Hít hà....

Hắn hít sâu một hơi, trấn định lại tinh thần rồi lên tiếng:

" Mẫu thân có yêu thương con không?"

Nghe giọng của con trai mình, Uyển Ngọc Khanh nhẹ giọng trả lời:

" Có."

Nhưng sau câu trả lời của nàng lại là một câu hỏi khác:

" Yêu theo cách yêu đương của nam nữ?"

Lần này Bắc Minh Dạ hỏi lại, hắn muốn khẳng định xem thật sự mẫu thân hắn có yêu hắn theo cách mà nam nữ yêu nhau hay không? Bởi vì trong dòng ký ức quá khứ kia, hắn nhìn thấy mẫu thân hắn quan tâm hắn nhiều hơn so với bản năng của một người mẹ, nhưng có cái gì đó lại vượt giới hạn của tình mẫu tử. Thế nhưng, tên tiểu tử này lại không để ý cho lắm, chỉ xem như tình cảm mẫu tử bình thường! Nhưng Bắc Minh Dạ này là khác, hắn là một kẻ sõi đời từ khi còn bé, vô số vấn đề hắn gặp qua. Và dĩ nhiên trường hợp kia cũng không qua nổi ánh mắt của hắn.

Quả nhiên đúng như những gì hắn dự đoán, Uyển Ngọc Khanh nghe xong thì cơ thể run lên bần bật, nàng im lặng không dám trả lời.

" Nếu người trả lời không được thì thôi vậy!"

Bắc Minh Dạ chậm rãi nói, hắn sau đó liền đứng dậy mà rời khỏi phòng, mọi chuyện hôm nay hắn sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng, ngay khi hắn đứng lên thì một bàn tay mềm mại nắm lấy cổ tay hắn, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy Uyển Ngọc Khanh đang nhìn chằm chằm vào hắn, vẻ mặt xấu hổ cố gắng nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó thì gật đầu.

...Còn tiếp...

...Chúc anh em đọc truyện vui vẻ...

Khởi nguồn cho nghiệp hành tổ, sáng tu võ hồn, chiều tu võ dâm.