Tu La Võ Thần

Chương 294: CHƯƠNG 294



Ở trên đỉnh một tòa tháp cao của Chu Tước Thành, Tô Nhu đang ngồi yên lặng ở nơi này. Nàng ngồi ở rìa tháp cao, đem đôi chân thon dài trắng nõn treo lũng lẵng ở không trung, hai tay chống dưới mái hiên, ngắm nhìn phương xa.

Gió nhẹ lướt qua, máy tóc dài đen nhánh của nàng uốn lượn theo chiều gió, làn váy xinh đẹp cũng bay phất phới, nhưng không cách nào thổi bay dung mạo mê người của nàng. Lúc này, vẻ mặt của nàng có vẻ rất ưu buồn.

– Tỷ tỷ,

Đột nhiên, một giọng nói ngọt ngào vang lên, Tô Mỹ xuất hiện ở sau lưng Tô Nhu.

– Tiểu Mỹ, sau muội lại đến đây?

Khi Tô Nhu nhìn thấy Tô Mỹ thì biểu hiện của nàng rất bất ngờ, cũng rất vui vẻ, nhưng cùng lúc đó nàng cũng phát giác ra một cảm giác hoảng loạn đen xen lẫn.

– Hì hì.

Tô Mỹ cười ngọt ngào một tiếng, cũng không trả lời câu hỏi của Tô Nhu, mà lập tức ngồi xuống cạnh Tô Nhu, đung đưa cặp đùi xinh đẹp, hểnh chiếc mũi nho nhỏ xinh đẹp của mình, mỉm cười nói với Tô Nhu:

– Tỷ tỷ, tỷ hy vọng Hôi Bào Tiên Sinh là Sở Phong sao?

– Vì sao muội lại hỏi như vậy?

Đôi mắt xinh đẹp của Tô Nhu khó hiểu mở to, nhưng lại tràn đầy sự hoảng loạn.

– Hì hì, muội hy vọng như vậy, muội hy vọng Sở Phong chính là Hôi Bào Tiên Sinh, vì muội muốn gả cho huynh ấy.

Tô Mỹ nhìn về hướng Thanh Long Tông, trên gương mặt xinh đẹp thoáng xuất hiện nụ cười động lòng người.

– Nha đầu ngốc, nguyện vọng của muội chắc chắn sẽ được thực hiện, bởi vì hắn cũng rất thích muội, sớm muộn gì hắn cũng sẽ lấy muội thôi.

Tô Nhu cưng chìu vuốt ve mái tóc Tô Mỹ, nàng thực sự rất yêu quý muội muội của mình.

– Muội biết, muội biết huynh ấy yêu thích muội, nhưng tỷ tỷ thì sao?

Tô Mỹ đột nhiên hỏi.

– Thế nào?

Bị Tô Mỹ hỏi như thế, vẻ mặt của Tô Nhu thoáng đông cứng, nàng căn bản không biết trả lời muội muội mình như thế nào.

– Tỷ tỷ muốn gả cho Sở Phong à?

Nụ cười trên môi Tô Mỹ không thay đổi, tiếp tục hỏi.

– Ta….

Khuôn mặt Tô Nhu thoáng trở nên phức tạp, cắn chặt đôi môi xinh đẹp, nàng căn bản không thể nói nên lời.

Đúng vào lúc này, Tô Mỹ đột nhiên nhào vào trong lòng Tô Nhu, ôm chặc lấy Tô Nhu, đem gò má của mình dán chặc trên người Tô Nhu, khéo léo nói rằng:

– Muội hy vọng tỷ tỷ gả cho Sở Phong, muội thật sự rất hy vọng tỷ tỷ có thể gả cho Sở Phong. Sở Phong là người mà muội yêu thích nhất, nhưng tỷ tỷ cũng là người mà muội yêu thích nhất. Muội thật sự hy vọng ba người chúng ta có thể mãi mãi ở cùng một chỗ.

Lời nói ngọt ngào của Tô Mỹ rất hay, vô cùng dễ nghe. Quang trọng nhất là lời của nàng vô cùng chân thành, những điều này đều là lời thật lòng của nàng.

Sau khi Tô Nhu nghe muội muội nói như vậy thì phản ứng đầu tiên của Tô Nhu chính là sửng sốt, hai mắt có chút phiếm hồng, trên mặt tràn đầy cảm xúc, không thể nói nên lời. Sau đó nàng giang hai cánh tay ôm chặc lấy muội muội bảo bối vào lòng, áp mặt của mình lên mái tóc Tô Mỹ.

Nàng không nói gì, nhưng môi lại nở nụ cười, một nụ cười hạnh phúc…

Sau khi vết thương của Lý Trường Thanh khỏi hẳn, Sở Phong cũng Lý Trường Thanh, còn có Tề Phong Dương cùng nhau lên đường. Thế nhưng ba người căn bản không đi cùng một hướng.

Lý Trường Thanh quay trở về Thanh Long Tông, mấy hôm nay, Sở Phong ở Bách Tông đại hội náo loạn lớn như vậy, hiển nhiên hắn phải trở về chủ trì đại cuộc.

Mà Tề Phong Dương lại bị phủ chủ Kỳ Lân Vương Phủ triệu kiến. Tin tức hắn bước vào Thiên Vũ Cảnh đã bị truyền ra ngoài, chuyện này đối với Thanh Châu mà nói chính là một đại sự. Đối với Kỳ Lân Vương Phủ mà nói càng là một việc trọng đại, phủ chủ hiển nhiên phải hiểu rõ chân tướng rồi.

Về phần Sở Phong, trước tiên hắn đi đến Huyền Vũ Thành, sau khi gặp Thanh Long Đạo Nhân ở Vạn Cốt Mộ Phần thì Sở Phong đã quyết định rời khỏi Thanh Châu, mau chóng đề thăng năng lực Giới Linh Sư của mình.

Mà muốn tăng năng lực Giới Linh Sư thì nhất định phải làm theo lời của yêu thú cường đại thần bí trong Tu La Quỷ Tháp, đi tìm bảo tàng mà nó lưu lại.

Chỉ có điều, trước lúc rời khỏi Thanh Châu, Sở Phong còn một việc muốn làm, đó chính là đi trước đến Huyền Vũ Thành một chuyến, hắn muốn đi xem cổng vào của đế táng kia một chút, xem thử trong đó có thu được gì không.

– Đó là?

Thời khắc này, Sở Phong ngồi trên đầu Bạch Điêu, nhanh chóng phi hành đến Huyền Vũ Thành, thế nhưng hắn bất chợt nhíu mày. Sau đó vội vàng thay đổi phương hướng, cưỡi đầu Bạch Điêu bay về một hướng khác.

– Chạy mau, chạy mau, nếu bị đuổi kịp thì nhất định phải chết.

– Aaaaaaaa, ta không muốn bị tên kia ăn tươi, như vậy nhất định rất đau.

Ngoài rừng, bên trong một ngọn núi trong Huyền Vũ Thành, hai đứa bé trai đang chạy trốn với tốc độ rất nhanh, mà sau lưng bọn chúng có một con báo Tùng Lâm hung mãnh đang đuổi theo.

Hai đứa bé trai bị dọa vô cùng sợ hãi, ngay cả giày đều ném mất, nhưng dù bọn chúng có chạy thế nào cũng không thoát được. Tốc độ của con Báo Tùng Lâm đó quả thật quá nhanh, nó tựa như một mũi tên nhanh chóng lao đến gần, nó đang há cái miệng to bằng chậu máu ra chuẩn bị ăn một bữa ăn no nê.

– Ô ngao~~~~~~~~~

Nhưng đúng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to vô cùng chói tai, tiếng kêu này chẳng những hấp dẫn được sự chú ý của hai đứa bé trai, mà ngay cả con Báo Tùng Lâm đó cũng dừng bước truy đuổi, ngẩng đầu ngắm hướng bầu trời.

– Hô.

Đúng vào lúc này, một trận cuồng phong nổi lên, thổi đất đá bay tán loạn. Sau đó một con bạch điêu từ trên trời đáp xuống, mà Sở Phong cũng nhảy vèo từ trên đầu bạch điêu xuống, đi đến phía trước hai đứa bé trai.

Nhìn thấy Sở Phong, hai đứa bé trai tựa như gặp được cộng cỏ cứu mạng vậy, chúng vội vàng nhào vào lòng Sở Phong, nơm nớp lo sợ nhìn về phía con báo tùng lâm kia, tựa như muốn tố cáo với Sở Phong con mèo bông to lớn kia muốn ăn bọn chúng.

Giờ khắc này, trong đầu con báo tùng lâm có một chút cảm giác do dự, nó lưỡng lự không biết mình nên rời đi hay là tiếp tục tiến tới phía trước. Cuối cùng đối mặt với mỹ thực non nớt trước mặt, nó vẫn quyết định tiến về phía trước, tiếp tục tấn công.

– Cút!

Nhưng đúng vào lúc này, Sở Phong lại đột nhiên quát một tiếng, thoạt nhìn chỉ là lời nói thông thường, nhưng thực tế lại tựa như một thanh kiếm sắc bén vô hình đâm trúng con báo tùng lâm.

– Ngao!!!!!!!!!

Báo tùng lâm kêu rên thảm thiết một tiếng, lập tức bị đánh bay ra xa mấy chục thước. Sau đó nó xoay người sang hướng khác, chạy như điên về hướng rừng rậm, thậm chí không dám quay đầu lại nhìn.

– Được rồi, đừng sợ, không sao đâu.

Sở Phong mỉm cười, xoa đầu hai đứa trẻ đang tựa trong lòng mình. Hắn có thể cảm giác được, thân thể hai cậu bé này đang run rẩy, cảm giác được bọn chúng đang rất sợ hãi.

– Phụp.

Nhưng hai đứa bé trai lại đột nhiên quỳ xuống đất, vừa dập đầu vừa cầu xin Sở Phong:

– Cầu xin đại thần nhận chúng con làm đồ đệ, cầu xin đại thần nhận chúng con làm đồ đệ.

– Được rồi, đứng lên nói chuyện, đường đường là nam tử hán gặp người khác lại quỳ như vậy thì còn ra thể thống gì.

Đối với hành động của hai đứa bé trai, Sở Phong bất đắc dĩ cười một cái, sau đó tiến lên đỡ bọn chúng dậy.

Giờ khắc này, Sở Phong có thể nhìn thấy dáng vẻ của hai đứa bé rất rõ ràng, bọn nhóc nhiều nhất chỉ bảy đến tám tuổi, nghiêm chỉnh mà nói, xương cốt của bọn chúng còn chưa trưởng thành, còn chưa đến tuổi tu võ.

Mà từ y phục mà bọn chúng mặc trên người cũng có thể thấy được bọn chúng là những đứa bé sinh trưởng trong thôn, y phục đã rất cũ kỹ, thế nhưng kiểu tóc rất đặc biệt.

Một đứa có kiểu đầu trái dưa, một đứa cắt theo kiểu nắp nồi, hơn nữa khuôn mặt còn có vẻ khá dà dặn.

Tuy nhiên giờ khắc này, khi hắn chỉ nhìn thấy nước mắt nước mũi dàn dụa trên hai gương mặt non nớt ấy, có thể nhìn ra được bọn nhóc thật sự rất sợ hãi.

Đối diện với hai cậu bé đáng yêu như thế, Sở Phong cũng cảm thấy không đành lòng, không nỡ đem bọn nhóc ném đại ở nơi nào đó, dù sao thì đây chẳng qua chỉ là hai đứa trẻ đơn thuần, hai sinh mạng hoạt bát. Vì vậy Sở Phong lên tiếng hỏi:

– Nhóc con tên gì?

– Hổ Tử.

– Còn nhóc?

– Ngưu Tử.

– Tên đẹp!!!