Nhìn thấy cô cười ngã nghiêng ngả ngửa thì anh không nhịn được liền bước tới kéo tay cô khó chịu hỏi.
–" Em cái cười gì....Anh nói không đúng sao.... Vụ ở Hồng Kông là anh chưa tính sổ với em dám để cho người đàn ông đó nhìn chằm chằm vào thân hình của mình ... Có biết lúc đó anh muốn tới và lôi em đi không"Lúc đó thật sự anh muốn giết chết tên đó,khi cứ nhìn cô liên tục
Nhìn anh như vậy trái tim cô liền đập nhộn nhịp lên,Chung Linh ngước lên nhìn anh cô cũng đã kiềm chế nụ cười của mình.
Duy An thấy cô im lặng nhìn anh,thì trong lòng liền sốt ruột,anh nghĩ cô lại giận anh nữa liền cuống quýt xuống nước.
–" Nếu em không thích thì thôi... Anh không ép em.... Nhưng anh chỉ xin em không được giấu anh bất cứ chuyện gì.... Kể cả người khách hàng là nam em cũng phải nói anh nghe..."Anh lấy tay chỉ nhẹ lên thái dương của cô giọng điệu yêu thương nhìn cô cảnh cáo "Em nghe rõ chưa"
Cô đợi anh nói hết liền ôm chầm lấy anh,giọng nói run rẩy khẽ gật đầu
–" Em biết rồi.... Anh hãy yên tâm"
Anh bắt đầu vuốt lưng cô nhẹ nhàng hôn lên tóc.Trên bức tường đang phản chiếu hình bóng hai người đang ôm nhau nồng thắm
Duy An hôm nay không muốn quay trở về bên đó,cả nhà bốn người đang quay quần bên bữa cơm gia đình lại có thêm cặp vợ chồng Lã Siêu Văn và Ngữ Lan cũng có mặt ở đây nhìn vào rất ấm cúng hạnh phúc.
Lã Siêu Văn ngồi đối diện với Chung Linh anh vừa ăn vừa tâm đắc tán thưởng.
–" Phu nhân.... Đã lâu tôi đã không được ăn đồ ăn của chị... Thật sự chị nấu rất ngon"
–" Dạ... Đúng vậy Đại tiểu thư lúc nào cũng nấu ăn rất ngon"Ngữ Lan kế bên cũng khen lấy khen để.
Chung Linh nhẹ nhàng cười nói.
–" Tôi cũng có nấu gì đâu....Do người làm ở đây khéo tay thôi"
Duy An nghe vậy thì lắc đầu cô lại khiêm tốn nữa rồi,đồ ăn cô nấu đối với anh là ngon nhất anh luôn tự hào về điều đó.Anh ở dưới bàn dùng chân khều nhẹ chân cô .
Cô giật mình ngước mắt lên nhìn anh,thì anh liền đá lông nheo với cô.Cô liền đưa mắt ra cảnh cáo
Lã Siêu Văn nhớ trực một chuyện liền nhìn Duy An thận trọng báo cáo:
–" Mọi thứ đã sắp xếp xong ....ngày mốt chúng ta sẽ tiến hành"
Duy An nghe xong gật đầu nhẹ nhàng,anh xoay người nhìn cô
—" Ngày mốt anh sẽ có món quà bất ngờ cho em....Ngày mốt em hãy tới công ty của anh...."
—" Có chuyện gì sao"Cô nhìn anh đầy vẻ nghi ngờ .
Anh gấp thức ăn vào chén cô,nhìn cô và Thiên Hạo cười tươi nói:
—" Bữa đó em sẽ biết" Anh nhìn con trai nói tiếp " Hạo Hạo cũng phải tới cha sẽ tặng con món đồ chơi mà cha mới vừa chế tạo ra"
Hai mắt Thiên Hạo nghe xong sáng rực lên,cậu bất ngờ nhìn anh nói:
–" Thật không cha..."
Duy An liền gật đầu cười tươi .
Lã Siêu Văn phía đối diện gật đầu thay anh trả lời
—" Là thật đó thiếu gia....Bữa đó rất đặc biệt"
Thiên Hạo vui vẻ mừng rỡ,đối thái độ của con ngược lại Chung Linh có phần lo lắng không biết anh đang định làm gì.Tình hình đang căng thẳng cô không muốn xuất hiện tại công ty anh,mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối mà lại to hơn nữa,lúc đó muốn cứu cũng không còn kịp.
Sự vui vẻ của Thiên Hạo qua đi,cậu lại nhớ tới người đàn ông đó còn nhớ những lời ông ta hâm dọa sẽ bắt mẹ mình đi thì nỗi sợ hãi của cậu liền dâng lên.
Thiên Hạo không nói gì liền đứng dậy trèo lên người Chung Linh ôm lấy cô
Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên nhìn Thiên Hạo,Chung Linh bất chợt nhìn con trai hỏi ngay.
—" Con làm sao vậy"
—" Mẹ ơi! Hôm nay con muốn ngủ với mẹ !" Cậu bắt đầu dùi mặt vào người cô làm nũng.
Mẹ Duy An bên cạnh lập tức lên tiếng:
—" Tiểu Hạo lại nhõng nhẽo với mẹ rồi"Suốt một tuần cô đi,bà phải nói hết lời cháu trai mới thôi không nhớ mẹ,bà cũng phải công nhận đứa cháu trai này rất là thương mẹ mình.
Ai nghe xong cũng phì cười lên nhìn Tiểu Hạo nhưng Ngữ Lan thì không, cô biết nguyên nhân Thiên Hạo lại sợ hãi và lo lắng như vậy.
Chung Linh thấy con trai làm nũng thì không khỏi yêu thương thằng bé,cô vừa ăn vừa ôm Tiểu Hạo vào lòng đút cơm cho bảo bối của mình ăn.
Cũng ngay hôm nay Duy An muốn ở lại đây,anh tắm rửa rồi tự nhiên vào phòng cô như phòng của mình rồi còn nằm lên chiếc giường của cô.
Thiên Hạo được ngủ cùng với mẹ thì vui mừng nhún nhảy trên giường.Hai cha con nằm đó đợi chờ cô
Chung Linh từ phòng tắm bước ra thấy hai cha con thì không khỏi mệt mỏi,hai người đàn ông này chắc chắn tối nay sẽ đạp cô xuống giường vì tướng ngủ xấu xí của hai người.
Cô hít thở sâu bước tới.
Thiên Hạo lập tức chạy lại ôm chầm lấy cô cười khúc khích ngửi mùi hương trên người cô,cậu bé phấn khởi nói.
—" Mẹ....mẹ thơm thật...." Tiểu Hạo xoay người nhìn Duy An nói tiếp " Cha,mẹ rất thơm"
Máu huyết trong người anh lại nổi lên,làm sao anh không ngửi được,mùi hương của cô bay phấp phới tới trước mặt anh từ khi cô bước ra từ phòng tắm rồi.
—" Ừm...mẹ con rất thơm" Anh cố gắng kiềm nén dục vọng đang soi hừng hực trong người anh nãy giờ khó chịu lên tiếng
Chung Linh từ nãy giờ không dám quay đầu nhìn anh,cô biết trong đầu anh đang nghĩ gì,sau lưng cô luôn có cảm giác có luồn sát khí từ trong đôi mắt anh đang nhìn về phía cô.
Thiên Hạo nhìn Duy An thấy khuôn mặt anh đang đỏ dần lên như muốn bóc khối thì cậu nhanh chân chạy lại nghiên đầu nhìn anh.
–" Cha làm sao vậy" Cậu đưa tay lên sờ trán của anh rồi quay đầu nhìn cô kêu lên " Mẹ... Mặt cha bị nóng lắm... Chắc cha bệnh rồi"
Chung Linh nghe xong liền quay đầu lại,đi tới nhìn anh hỏi.
–" Anh bệnh rồi sao"Cô đang định dơ tay lên sờ trán anh thì anh lập tức dạt tay cô ra đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Nếu không vào nhanh anh sợ rằng anh sẽ không thể khống chế bản thân mình.
Khi anh vào trong nghe tiếng xả nước cô mới dần hiểu ra anh đang bị cái gì nụ cười thấp thoáng liền lộ trên khuôn mặt cô càng rạng rỡ.
Duy An xả nước cực mạnh vào người mình anh muốn mình dịu lại cơn nóng trong người mình, anh tự thầm chửi mình rằng anh không bao giờ khống chế bản thân trước sự xinh đẹp của cô.....Cô quả là một tiểu yêu tinh xuống mê hoặc anh mà
Khi anh ra ngoài thì đèn trong phòng đã tắt tối thui chỉ còn cây đèn ngủ trên đầu giường là vẫn còn phát sáng.
Chung Linh đang nghiên mình nói chuyện với Thiên Hạo ru thằng con trai cưng của cô ngủ.
Thiên Hạo bắt đầu ra vẻ ông cụ non dặn dò từng chuyện với cô.
—" Mẹ không được đi với người lạ,cũng không được ra ngoài khi không có lệnh của con ....mẹ biết chưa"
—" Hôm nay con sao lạ vậy....Có chuyện gì sao"Cô nhìn con trai đầy vẻ nghi ngờ .
Thiên Hạo ôm chặt cô,giọng nói dũng khí nhìn cô ra lệnh nữa
—" Mẹ cứ nghe lời con...."
Chung Linh thật sự phải lắc đầu với thằng con trai này,tại sao nó lại giống cha nó đến mức cái tính tình cũng rất giống là sao,luôn luôn ép buộc cô ở trong nhà không cho ra đường.
Duy An nghe con trai mình nói với cô giống hệt giọng điệu của anh khi nãy thì anh liền thầm cười từ bây giờ anh sẽ có đồng minh giúp anh trông chừng cô rồi
Anh nhẹ nhàng nằm xuống giường,Thiên Hạo nằm chính giữa ngăn cách hai người.Anh dơ tay qua chạm nhẹ đầu cô và để luôn ở vị trí trên đó.
Chung Linh ngước mắt lên nhìn anh tỏ vẻ khó xử với anh.Anh lại hạ cánh tay mình ngắt nhẹ vào má của cô yêu thương.
Hành động hai người đã rơi vào mắt Tiểu Hạo,cậu ngồi dậy xô cánh tay anh ra khoanh tay nhìn về hướng anh nói.
—" Con không thích cha đụng vào người mẹ con....mẹ là của mình con thôi"
Duy An nghe xong tá hỏa tam tin hai mắt mở to anh cũng ngồi dậy đôi co với con trai mình
—" Mẹ của con nhưng là vợ của cha...con hiểu không...không có cha chưa chắc mẹ đã sinh ra con"Anh không ngờ thằng nhóc này lại láo cá hơn anh tưởng,ngang nhiên muốn giành cô với anh
Thiên Hạo tức giận đứng lên hai tay chống nạnh nhìn cha mình nói:
—" Mẹ là của con"
Duy An không chịu thua liền lớn giọng cãi với con trai:
—" Mẹ con là vợ của cha"
—" Của con"
—" Là của cha"
Chung Linh quá đau đầu hai cha con này,cô không nghĩ anh lại trẻ con đi hơn thua với con trai của mình.Cô đã tưởng tượng ra hôm nay một nhà ba người ngủ chung voi nhau sẽ rất hạnh phúc,ai ngờ lại thành ra hai cha con khẩu chiến với nhau.
—" Thôi .....cho xin hai người.....đừng cãi nữa"Cô lập tức phải cắt ngang cuộc chiến này rồi.
Và rồi cuộc chiến của cha con dừng lại mà người được lợi không ai khác ngoài anh,vì cuộc chiến này mà người nằm kế anh bây giờ là cô chứ không phải tiểu yêu ma quỷ quái bên kia,nhưng cô lại xoay lưng với anh.Tiểu Hạo cứ bắt cô phải ôm cậu ngủ không được xoay lại nhìn anh.
Duy An không cần cô phải nhìn anh,chỉ cần chạm vào cô thì anh cũng đã mãn nguyện rồi.Anh ở sau lưng bắt đầu thả dê sờ soạng khắp người cô anh còn cố ý hôn vào hõm cổ khiến cô phải rụt cổ mình lại.
Cơ thể Chung Linh cũng bắt đầu căng cứng,da đầu và tóc tay bắt đầu dựng đứng lên,tay chân cũng bắt đầu run rẩy theo từng ngón tay của anh,anh di chuyển tới đâu cô đều run sợ đến đó.
Thiên Hạo cũng từ từ chìm vào giấc ngủ sâu nhưng cậu vẫn luôn ôm chặt Chung Linh khiến cô không thể nào nhút nhít được.
—" Em thơm thật...." Anh chòm lên hôn nhẹ vào má cô giọng nói đè nén vang lên,tay anh đã luồng vào chiếc váy xoa nắn bầu ngực căng tròn của cô.
Anh ngó qua thấy con trai đã ngủ thì anh đã không còn chịu nổi xoay khuôn mặt cô lại hôn mạnh bạo lên đôi môi căng mọng của cô
Cô sợ hãi kéo anh ra,liền lập tức lườm anh:
—" Con thấy bây giờ....Anh ngoan nằm ngủ đi"
Anh mặc kệ lời nói của cô,anh ôm chặt eo cô:
—" Không được....Anh không ngủ được"
Chung Linh mím môi nhìn anh khó xử. Đôi mắt anh nheo lại nhìn thái độ của cô,anh cố gắng kiềm nén rồi buông cô ra,giọng nói khó chịu cô vang lên.
—" Tha cho em lần này....lần sao em phải đền bù gấp đôi cho anh" Cô nghe xong liền nở nụ cười tươi ôm chặt anh nói
–" Em cảm ơn"
Buông tha thì anh thật sự có tha cho cô nhưng anh không buông cô ra phút giây nào,suốt một đêm anh dùng đôi tay dê sòm của anh ở trong chăn luôn sờ hết từ trên xuống dưới người cô.Không một chỗ nào mà anh không đi qua nhất là hoa viên bí mật của cô luôn bị anh khám phá