Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại Ngôn Tình

Chương 39: 39




Nhưng chờ khi hắn công thành danh toại, nhất định phải cẩn thận điều tra nguyên nhân cái chết của phụ thân, nếu thật sự chỉ là tặc phỉ cướp bóc thì hắn sẽ quét sạch đám giặc cướp này; còn nếu là âm mưu, hắn chắc chắn sẽ báo thù cho phụ mẫu!Mấy ngày tiếp theo, Khỉ Quả vẫn luôn ở trong phòng tu luyện thể thuật.

Để tiết kiệm thời gian, cô còn vào không gian để tu luyện.

Còn Kỳ Hạc thì sau khi nhận được bản sao các động tác thể thuật giai đoạn đầu thì hắn cũng bắt đầu tu luyện.Mặc dù các động tác thuật luyện thể tinh thần kỳ lạ, khá tương tự với yoga, tỷ như hiện tại cô đang thực hiện động tác thứ ba, nằm úp sấp trên đất, hai tay duỗi thẳng, nâng thân trên lên, một chân chống lên, đầu và chân chạm vào nhau.(Chắc mọi người tưởng tượng được he, nghe giống động tác ‘con rắn’ thêm cái chân uốn lên cho chạm đầu)Thực hiện những động tác này, Khỉ Quả cảm thấy bản thân sắp rã thành mấy mảnh, mỗi động tác đều phải ép cơ thể đến cực hạn.

Cô còn coi như tốt, không biết Tiểu Hạc thế nào, thân thể bé trai không mềm dẻo như thân thể con gái nhỉ?Ngày hôm sau Khỉ Quả hỏi về chuyện này, thuận tiện xem hắn làm một lần, phát hiện thân thể của Tiểu Hạc cũng không khác cô quá nhiều, có thể là do tuổi còn nhỏ.Khỉ Quả kiểm tra cho hắn, phát hiện mặc dù hắn không có cách nào tích trữ năng lượng, nhưng kinh mạch trong cơ thể đã được mở rộng một ít: “Tiểu Hạc, nếu không thì qua vài ngày nữa đệ dùng thử tinh hạch đi.”Thuật luyện thể tinh thần đương nhiên cũng có tâm pháp, chỉ là trước mắt cô xem không hiểu, may mắn thuật luyện thể tinh thần phải luyện xong thể thuật thì mới có thể tu luyện, cô vẫn có thời gian từ từ nghiên cứu.Bây giờ dị năng trong cơ thể cô có tăng trưởng một chút, nhưng cũng chỉ có một chút thế thôi.


Cô đoán là do kinh mạch trong cơ thể chưa khai thông hoàn toàn, còn chưa tu luyện tâm pháp nên trước mắt tạm thời gác lại.Về phần Kỳ Hạc, hắn còn chưa thể kích phát dị năng, nếu hắn tu luyện xong thể thuật rồi mới kích phát dị năng thì chắc chắn sẽ hiệu quả hơn.“Được, ta nghe tỷ tỷ.” Kỳ Hạc không hiểu chuyện tu luyện gì đó nên đều nghe cô sắp xếp.“Mà tp này, đằng sau cuốn sách này viết cái gì vậy?” Kỳ Hạc lật ra mặt sau của bản bí tịch thuật luyện thể tinh thần ra cho cô xem."Đây là tâm pháp, phối hợp tu luyện là tốt nhất, nhưng trước đó ngươi phải hoàn toàn thành thạo các động tác trước đó rồi mới có thể tu luyện.

Đáng tiếc ta không hiểu phần sau này viết những cái gì.” Khỉ Quả không cần xem cũng biết hắn nói về cái gì."Ồ, tu luyện tâm pháp à, hẳn là cũng phải giải ý giống như Đạo Đức Kinh linh tinh, để ta xem." Kỳ Hạc cảm thấy rất hứng thú: “Tỷ, ngươi có biết đây là chữ gì không? Tỷ có nhận ra không?"“Ặc, ta quên mất rồi, chờ ta phiên dịch cho.” Khỉ Quả phát hiện chữ viết trên đó giống như chữ tượng hình, cũng là do cô xem qua ngọc giản mới hiểu được.Tuy nhiên xem ngọc giản ít nhất cần có tinh thần lực hoặc thần thức, Kỳ Hạc chỉ vừa mới bắt đầu tu luyện thể thuật, phỏng chừng cò chưa có thần thức, cho nên có đưa cho hắn cũng vô dụng, vẫn là tự mình phiên dịch thôi.Trên thực tế cô cũng không hiểu tâm pháp, trước đó phương pháp tu luyện trong ngọc giản cũng thế, nhưng tâm pháp kia còn kết hợp với sơ đồ tu luyện, chỉ cần cô vận chuyển năng lượng dựa theo hình vẽ trên sách là được.Nhưng đây chỉ có một tâm pháp, cô căn bản không hiểu, tỷ như trong một số tiểu thuyết có nói đến dồn khí nhập đan điền, cô biết đan điền là chỗ nào, nhưng không biết làm sao để dồn khí.Khỉ Quả cũng biết ấy là do cô không có hiểu biết về phương diện đạo pháp và kinh mạch huyệt vị.

Cô có dự định lấy Đạo Đức Kinh ra cẩn thận nghiên cứu, chỉ là cô không nghĩ đến ở thế giới này cũng có Đạo Đức Kinh.Đến cả tứ thư ngũ kinh cũng có thì sao không thể có Đạo Đức Kinh? Đều là người của cùng một thời kỳ.

Đúng rồi, bàn thân hẳn là cũng nên học một chút tứ thư ngũ kinh, tuy đây là sách tư tưởng Nho giáo nhưng hồi học đại học cô cũng đã học một ít rồi.(Tứ thư ngũ kinh là 9 tác phẩm kinh điển của văn hóa Trung Quốc, là nền tảng của tư tưởng Nho học.


Tứ Thư là bốn tác phẩm kinh điển của Nho học Trung Hoa, được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn.

Ngũ kinh là năm quyển kinh điển trong văn học Trung Hoa dùng làm nền tảng trong Nho giáo.

Tứ thư gồm Đại Học (大學 Dà Xué), Trung Dung (中庸 Zhōng Yóng), Luận Ngữ (論語 Lùn Yǔ), Mạnh Tử (孟子 Mèng Zǐ).


Ngũ kinh gồm Kinh thi, Kinh thư, Kinh lễ, Kinh dịch, Kinh Xuân Thu.

Nguồn: Wikipedia)Trong trí nhớ mơ hồ, Đại học là nói đến sự uyên bác, mà cuốn sách này dạy mọi người tu thân dưỡng tính như thế nào, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.

Cái sau thì cô không cần, nhưng cô cần tu thân dưỡng tính.Vừa hiên dịch vừa suy nghĩ miên man, dù không quá quen một lúc làm hai việc nhưng cô cũng nhanh chóng dịch xong phần tâm pháp sang ngôn ngữ của thế giới này.

Bởi vì Kỳ Hạc đã biết thân phận thật của cô nên cô trực tiếp lấy bút máy ra viết.“Tp, bút này đúng là không tồi, nét chữ rất nhỏ.” Sau khi đọc xong phần do Khỉ Quả viết, hắn tán thưởng nói."Đệ muốn thì cứ lấy đi, ta vẫn còn, lúc trước có sưu tầm nhiều thứ như này lắm.” Khỉ Quả đưa bút cho hắn.

Cô đúng là vẫn còn, nhưng không phải do cô sưu tầm.Vẫn phải cảm ơn Chu Nhược Nhược có ham thích sưu tầm đồ vật, cái gì cũng có, có lẽ bởi vì không gian trong kho hàng là một vô hạn nên cái gì cũng có một đống to, trong đó có rất nhiều băng vệ sinh, ở phương diện kia giúp đỡ cô khá nhiều."Cái này gọi là bút máy, mở chỗ này ra là để hút mực, loại mực này nhạt hơn mực bút lông, đệ có thể pha thêm nước vào.” Khỉ Quả chỉ cho hắn xem, dạy hắn cách cầm bút, khác với cầm bút lông.Kỳ Hạc viết thử rồi nhanh chóng học được cách cầm bút.


Hắn cười nói: “Loại bút này đúng là không tệ, nét chữ rất mảnh, thích hợp dùng để ghi chú giải.”"Nói đến chú giải thì ta có cái này cho đệ, đây là mực đỏ, nhìn một màu nhiều dễ bị hoa mắt." Khỉ Quả lấy ra mấy lọ mực đỏ, Kỳ Hạc thoải mái nhận lấy.Hai người ở trong thư phòng tự đọc đọc sách, Khỉ Quả đọc Đạo Đức Kinh, Bạch Sao được Kỳ Hạc cho phép đọc sách, nhưng không thể làm rách, Bạch Miêu có hơi ghen tị, Khỉ Quả thẳng thắn kệ cho Bạch Sao dạy nàng ấy tập viết.Sau bữa trưa, Tiền tú tài bước vào, liếc nhìn những cuốn sách trên giá sách với ánh mắt hâm mộ, sau đó cung kính nói: "Tiểu thư, thiếu gia, Cổ chưởng quầy đến.”“Thế à, biết xảy ra chuyện gì không?” Khỉ Quả đặt sách xuống, ngẩng đầu lên hỏi."Nghe nói là xe thịt nướng đã chuẩn bị xong, muốn tiểu thư xem qua." Tiền tú tài cũng biết kế hoạch của Khỉ Quả, hắn cũng được ăn thử ớt, hiện tại đã yêu chết hương vị kia rồi nên rất tin tưởng vào kế hoạch kiếm tiền của gia chủ.“Được, vậy chúng ta đi xem thế nào.” Khỉ Quả không nghĩ đến chỉ mất mấy ngày đã hoàn thành.

Nhưng nghĩ lại thì làm ra sớm cũng tốt: “Đúng rồi, Tiền quản gia này, sau này nếu không có việc gì thì ngươi có thể đến thư phòng đọc sách, tiện thể dạy cho Kỳ Hạc."“Cám ơn tiểu thư.” Tiền tú tài vui mừng khôn xiết, phải biết sách ở đây phần lớn là do Nhạc phụ khi còn sống sưu tầm được, đều là sách tốt chỉ còn bản duy nhất.(trong raw là 孤本 bản đơn lẻ, nghĩa là sách chỉ còn một bản do bị mất hoặc nhiều nguyên nhân khác.)"Tỷ, ta đi với tỷ." Kỳ Hạc không phản đối quyết định của Khỉ Quả, hơn nữa Tiền quản gia đã từng thi tú tài, có trợ giúp đối với hắn.Khỉ Quả không sao cả gật đầu, ngồi xe lừa ra ngoài.

Bọn họ đi về hướng tửu lâu, tửu lâu nằm ở phố Vị Thủy khu nam, cách khu tây không quá xa, rất nhanh đã đến nơi.Hiện tại do đang sửa chữa nên tửu lâu không mở cửa, mà Cổ Linh Nhân đang đứng chờ trước cửa, thấy bọn họ thì vội mở cửa ra cho xe lừa đi vào.

Đại môn bên này là cửa viện rát rộng, xe ngựa có thể vào trong, hơn nữa phía trước tửu lâu có một khoảng đất không nhỏ có thể đỗ xe ngựa..