Hoàng Ngộ và Khương Lương Chiêu bị đuổi ra ngoài, lúc tới đây hai người họ cũng không ngờ mình sẽ quay lại con đường đi về sớm như vậy.
“Cú đá của anh Sí ác quá.” Chỗ Hoàng Ngộ bị đá bây giờ vẫn còn hơi đau.
Khương Lương Chiêu cài cúc áo khoác: “Lần sau có chiêu thức kỳ diệu gì thì bàn bạc với tao trước chứ hả?”
Hoàng Ngộ cười há há: “Tình huống đặc biệt, sợ mày có gánh nặng.”
Khương Lương Chiêu: “…”
Xe đỗ cạnh lối ra vào con đường nhỏ của hồ nước, bọn họ đi bộ tới nhà anh Sí, bây giờ phải đi bộ về. Hai người, một đang xem xét lại chuyện bất ngờ ngày hôm nay, một đang kích động phân tích chuyện lớn nhỏ xảy ra gần đây.
“Lần đấy chơi bóng, anh Sí nổi cáu là vì tưởng Trần Vụ bị người ta va phải.” Hoàng Ngộ độc thoại, “Bảo Lý Tiêu đích thân tới lớp ổng lấy hàng chuyển phát nhanh, hẳn cũng liên quan tới Trần Vụ.”
Dòng suy nghĩ của Khương Lương Chiêu bị làm cho rối thành một nùi: “Đừng hồi tưởng nữa.”
Hoàng Ngộ cũng thôi không định soi tiếp tuyến thời gian nữa, sợ phát hiện ra điều gì đó thậm chí còn thái quá hơn. Gã sờ sờ gáy hỏi: “Ngày mai trường Trung học Số 1 được nghỉ, em gái mày kiểu gì cũng chạy tới chỗ anh Sí, làm sao bây giờ?”
“Thuyền đến đầu cầu tự khắc sẽ thẳng.” Khương Lương Chiêu nói xong, vẻ mặt thoáng trở nên kỳ quái.
Mấy câu này hắn ta vừa nói cách đây không lâu, lúc ấy anh Sí ở nhà A Ngộ mất ngủ phiền lòng, còn bảo là không nghĩ ra.
Chẳng lẽ cũng vì Trần Vụ?
Hoàng Ngộ hưng phấn như chó ngửi thấy mùi thịt: “Có phải mày phát hiện ra cái gì rồi không?”
“Không.” Khương Lương Chiêu day huyệt thái dương: “Tao chả phát hiện ra cái gì cả.”
Hoàng Ngộ đi qua một gốc long não, ngón tay vỗ vỗ lên thân cây: “Mày nói xem, rốt cuộc cái tên họ Trần đấy có gay không, tao giải thích là bọn mình không cẩn thận va vào nhau mà anh ta tin luôn.”
Khương Lương Chiêu trầm ngâm: “Đừng kết luận vội.”
“Nhưng dù có gay cũng chưa chắc đã có cái gì mập mờ với anh Sí, anh Sí không giống người thuộc cộng đồng kia, duyên với người khác giới của ổng tốt phết.” Gã nói.
“Chỉ sợ rơi vào trường hợp chẳng may, Trần Vụ thâm tàng bất lộ, cũng không phải tên Tiểu Vương Tiểu Minh không tên không tuổi nào đó.” Hoàng Ngộ dùng hai tay vuốt ngược tóc mái của mình, lộ ra mày kiếm mắt sáng tiêu chuẩn, “Ngày mai tết ông Công ông Táo, chúng ta gọi anh Sí ra ngoài ăn, để xem ổng có dắt Trần Vụ đi cùng không.”
Phía trước có một ngọn đèn đường bị hỏng, Khương Lương Chiêu đi chậm lại: “Hồi trước không dắt đi cùng, lần này đã giới thiệu người với chúng ta rồi nên hẳn là sẽ dẫn theo.”
“Nếu như dắt tới thật, vậy giới thiệu Trần Vụ cho Tiểu Hi biết luôn, dù sao đằng nào cũng phải qua ải này, giải quyết dứt điểm.” Hoàng Ngộ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, thở dài nặng nề, “Chẳng trách anh Sí nói năm nay không cần chúng ta ăn Tết cùng ổng, hoá ra là…”
“Phắn.” Khương Lương Chiêu hơi buồn nôn, “Mày bỏ bao nhiêu tỏi trong đống gia vị của mày thế, lúc ở cửa mày sáp tới gần quá làm tao ngộp chết.”
“…” Hoàng Ngộ hà hơi, đệt, nặng mùi thật.
Tết ông Công ông Táo, Trần Vụ vẫn phải đi làm.
Buổi sáng, Yến Vi Sí phá lệ một hôm không ngủ nướng, hắn ngồi xếp bằng, tay chống trên chân, lưng cong như con báo săn mồi, mắt đỏ ngầu tơ máu nhìn chằm chằm Trần Vụ mặc quần áo: “Nửa đêm anh nói mớ cái gì thế?”
Trần Vụ đang mặc dở cái áo len, ánh mắt nghi hoặc: “Tôi nói mớ à?”
Ánh mắt đầy tính áp bức của Yến Vi Sí vẫn cứ khoá chặt trên người anh: “Có nói mớ.”
Trần Vụ ngạc nhiên, hồi lâu sau chui đầu vào cổ áo: “Chắc là gặp ác mộng, tôi không nhớ nữa.”
Yến Vi Sí nhíu mày, chẳng lẽ do tối qua để anh chứng kiến chuyện của đám A Ngộ Lương Chiêu?
“Tại tôi à?” Mặt Yến Vi Sí không biểu cảm.
Trần Vụ chỉnh lại gọng kính bị lệch do lúc nãy mặc áo, suy tư chớp mắt: “Không thể chứ…”
Trong lòng Yến Vi Sí bỗng dưng thoáng không vui: “Ngủ đây, khi đi cũng đừng gọi tôi.”
Thiếu niên kéo chăn, bên ngoài chỉ lộ ra nhúm tóc ngắn vàng óng, trông cực kỳ mềm mại.
Lúc đi, Trần Vụ khẽ khàng đóng cửa, cố hết sức để không làm phiền đến hắn.
Vào khoảnh khắc Trần Vụ định xoay người, trong phòng vọng ra giọng nói trầm thấp: “Gặp thì gặp, đừng xoắn xuýt mãi thế. Chỉ là chuyện cỏn con, bọn họ sẽ không đi nói khắp nơi, không ảnh hưởng đến công việc bảo vệ ở Tây Đức của anh đâu.”
Trần Vụ đội mũ Lôi Phong, quay đầu ngạc nhiên: “Cậu còn chưa ngủ à?”
Yến Vi Sí đen mặt, xoay lưng về phía cửa.
Đệt, phiền chết mất.
Buổi trưa, Trần Vụ cùng chú Lưu ăn lẩu ở khu phụ cận, lúc ăn xong nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp, bảo anh trở về, nói là con gái hiệu trưởng tới.
Cửa chính và cửa sổ phòng bảo vệ đều đóng lại, Triệu Tiềm ngồi trên ghế của Trần Vụ, vừa thấy anh vào liền vẫy vẫy tay.
Trần Vụ cởi chiếc áo khoác quân đội, lộ ra đồng phục nghiêm chỉnh: “Bạn học Triệu, có chuyện gì thế?”
Triệu Tiềm mân mê những chiếc lá trong chậu cây anh trồng: “Lão Đinh hẹn em ra ngoài chơi, lúc bọn em đi ngang qua sân bóng rổ phía Tây, nó lên cơn nghiện nhất quyết đòi chơi, nên em đến chỗ anh ngồi một lúc.”
Trần Vụ hỏi cô có muốn uống nước không.
“Không cần bận tâm tới em đâu.” Triệu Tiềm cởi dây thun, túm mái tóc dài, đôi môi căng mọng phàn nàn, “Chỉ cần bắt đầu là chưa đến một tiếng thì không thể ra khỏi sân bóng, à đúng rồi, anh Sí cũng ở đó đấy.”
“Con trai thích chơi bóng.” Trần Vụ khen ngợi, “Con gái cũng có thể chơi rất cừ, giống như em.”
Triệu Tiềm cũng không thèm khiêm tốn dè dặt, mà kiêu ngạo nhướng mày: “Đội trưởng đó”.
“Siêu giỏi.” Trần Vụ mở wechat, nhắn tin cho Yến Vi Sí.
Trần Vụ: [Bạn Yến, cậu tới chơi à?].
Bạn học Yến đang chơi bóng vậy mà phản hồi rất nhanh.
Yến Vi Sí: [Tối nay để xe đạp ở trường đi, lát tôi qua đón anh.]
Trần Vụ: [Đón tôi làm gì?]
Yến Vi Sí: [Đi ăn cơm].
Trần Vụ đặt điện thoại lên bàn, anh thấy Triệu Tiềm ôm gối dựa của mình trong ngực, không có tinh thần như mọi ngày bèn hỏi: “Em sao thế?”
“Mỗi tháng con gái luôn có vài ngày như vậy đấy.” Triệu Tiềm nhún vai, vùi mặt vào trong, khó chịu nhíu chặt mày, trên dưới mí mắt thoáng hiện quầng thâm.
Lát sau, Trần Vụ vỗ vỗ vai cô gái, đưa cho cô một cái túi chườm nóng kiểu cũ màu gan heo.
Triệu Tiềm tròn mắt há mồm, cái đồ cổ này ở đâu ra vậy, bây giờ không phải toàn loại sạc điện à? Cô nhận lấy túi chườm, xúc giác rất nóng làm cô suýt nữa tuột tay.
“Cảm ơn anh.” Triệu Tiềm hào phóng véo áo khoác lên tại chỗ, đặt túi chườm nóng lên lớp áo lót giữ ấm trước người.
Trần Vụ khẽ nhắc: “Bạn học Triệu, có phải em đặt sai chỗ rồi không?”
Triệu Tiềm còn đang điều chỉnh để túi chườm bảo đảm nó kề sát rốn, cô nghe không hiểu lắm: “Anh, anh nói gì thế?”
Trần Vụ nói: “Phải để ở sau thắt lưng.”
Triệu Tiềm vẫn ngơ ngác: “Chỗ nào cơ?”
Trần Vụ bảo cô ngồi dịch ra phía trước, cách lưng ghế một khoảng, rồi nhét túi chườm nóng vào khe hở ở giữa. Sau đó anh còn chu đáo vén đuôi tóc để lên vai cho cô khỏi đè lên.
Không phải cố tình lấy lòng, cũng không phải khôn khéo lõi đời, mà chỉ là một hành động hết sức tự nhiên.
Vẻ mặt Triệu Tiềm đầy nghi ngờ: “Cái này có hiệu quả ạ?”
Trần Vụ: “Ừ.”
Một lúc sau, Triệu Tiềm phát hiện cảm giác trướng đau khó chịu ban nãy đã giảm bớt, tay chân đã lấy lại được một chút sức lực, cô kinh ngạc muốn rớt cằm, hoá ra trước kia toàn tốn công vô ích à?
“Đúng là đỡ hơn nhiều.” Triệu Tiềm đi đến bên cửa sổ, nói vọng ra với người đứng ở bên ngoài, “Sao anh còn rành mấy vụ này hơn cả em nữa.”
Trần Vụ kiên nhẫn giải thích cho cô: “Hồi ở nông thôn không có gì để giải trí, khi nào có thời gian thì anh đọc sách, bình thường mua sách toàn chọn mấy quyển đang giảm giá, cho nên đọc khá tạp.”
Triệu Tiềm giơ ngón tay cái: “Trâu bò.”
Vài giây sau, cô nằm nhoài bên cửa sổ hỏi Trần Vụ: “Vậy anh có định đổi việc không? Em cũng có chút quan hệ ở Xuân Quế đó.”
“Tạm thời chưa nghĩ đến.” Trần Vụ lắc đầu, “Bao giờ anh cần sẽ đến tìm em.”
“Quyết định vậy rồi nhé.” Triệu Tiềm nhướng mày cười.
Trên đường trở về sân bóng rổ, Triệu Tiềm gửi bao lì xì “666” cho Trần Vụ, chúc anh tết ông Công ông Táo vui vẻ.
Trần Vụ gửi lại bao lì xì cho cô cùng một bức ảnh hoa nở phú quý, bên trên còn lấp lánh dòng chữ “Vui vẻ mỗi ngày”.
Lần đầu tiên Triệu Tiềm nhận được bức ảnh chúc mừng giản dị tự nhiên thế này, cô cười vui vẻ lưu lại, sau đó lại gửi vào trong các nhóm chat khác.
Mọi người đều hỏi có phải hiệu trưởng lấy di động rồi không.
Nụ cười trên mặt cô biến mất, tâm trạng vui vẻ tiêu tan không còn dấu vết, khóe mắt chân mày sắc sảo thoáng hiện vẻ nổi loạn, tiếp theo trở nên bối rối, cuối cùng mọi cảm xúc đều trôi đi trong tiếng thở dài vô nghĩa.
Lúc sắp tan tầm, nhà trường phát một thùng táo Fuji đỏ và một thùng long nhãn, Trần Vụ bê chúng tới chỗ đã hẹn trước với Yến Vi Sí.
Trên đường gặp phải Yến Vi Sí.
“Anh là ốc sên à? Lề mà lề mề.” Yến Vi Sí tiện tay cầm hai thùng giấy lắc lắc, “Chất lượng không tồi, lần này mấy trò chú trọng hình thức của Tây Đức cũng đến nơi đến chốn phết.”
Trần Vụ nói: “Sao lại là chú trọng hình thức? Rất có tâm mà.”
“Ừ ừ ừ.” Yến Vi Sí đáp một cách chiếu lệ.
Trần Vụ không nói nữa.
Yến Vi Sí đi vài bước, phát hiện Trần Vụ không theo bên cạnh nên xoay người nhìn: “Anh có đi không? Không đi thì đứng đấy, chờ tôi ném đống hoa quả này xong quay lại vác anh đi.”
Trần Vụ: “…” Anh đi chậm rì, “Hoa quả mùa đông đắt lắm, trường học còn phát táo tôi thích ăn nữa.”
“Thôi được, mẹ kiếp tôi không ném nữa, để lại cho anh cầm.” Yến Vi Sí cau có, “Cái đống phân Tây Đức kia mà anh cũng không cho tôi nói?”
Trần Vụ đút đôi tay đeo găng len vào trong túi áo, chậm chạp nói: “Tôi còn nhận được hai cái bao lì xì, đợt trước trường học phát 200, hôm nay bạn học Triệu gửi 600.”
“Anh đây là đang bóng gió muốn buổi tối tôi lì xì cho anh à?” Yến Vi Sí chờ anh bắt kịp mới đi tiếp, “Được thôi, buổi tối lì xì cho anh.”
Trần Vụ lẩm bẩm: “Tôi vẫn nên trả tiền cho cậu.”
“Cần anh trả chắc?” Yến Vi Sí nói.
Trần Vụ trả lời: “Vậy tôi không trả.” Sau đó anh lại lắc đầu, “Vẫn nên trả thì hơn, cậu là học sinh, đi làm thêm vất vả.”
Thái dương Yến Vi Sí giật giật, anh lo tôi có vất vả không làm gì.
Đêm ông Công ông Táo, phố xá đông đúc, Yến Vi Sí dắt Trần Vụ băng qua dòng người rồi dừng trước một chiếc ô tô màu đen đỗ ở ngã tư: “A Ngộ, mở cốp xe.”
Hoàng Ngộ ngồi ở ghế phụ hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra hỏi: “Anh Sí, mày đang cầm cái gì trong tay thế?”
“Mù chữ à?” Yến Vi Sí cất hai thùng trái cây vào cốp, bảo Trần Vụ lên xe.
Vừa đặt một chân đi giày bông vào trong xe, Trần Vụ đột nhiên khựng lại tại chỗ.
Trong xe MPV rộng rãi đẹp đẽ tràn ngập hương thơm dễ chịu nữ tính, Khương Hi ngồi ở hàng thứ hai với dáng vẻ ngạo mạn, song khoé mắt lại tò mò lén quan sát Trần Vụ.
“Đi vào đi.” Yến Vi Sí đứng sau lưng Trần Vụ, tay đặt hờ trên eo anh, “Đừng rề rà nữa.”
Trần Vụ lên xe, định ngồi ở chỗ trống hàng thứ hai, Yến Vi Sí lên sau lại tóm lấy tay anh kéo anh ngồi xuống hàng cuối cùng.
Khoé mắt phải của Khương Hi liếc tới mức sắp bị chuột rút, cô muốn tỏ vẻ hào phóng ngoái đầu nhìn xem, nhưng rồi lại không muốn lắm.
Lúc tới đón cô, anh trai và Hoàng Ngộ đã nhắc đến bạn của anh Sí. Khi ấy, cô bé không cảm thấy chuyện này có gì to tát, giờ gặp người thật lại cảm thấy khó diễn tả cảm xúc của mình, nhất thời không biết nên tập trung vào quần áo hay là mắt kính của anh.
Phía sau không có động tĩnh gì.
“Lúc nãy anh trai đi mua nước cho em, sao lâu thế rồi còn chưa về nhỉ?” Khương Hi giả vờ lơ đãng liếc nhìn xuống hàng sau, vừa khéo va trúng ánh mắt Trần Vụ, đôi mắt phía sau tròng kính giống như hồ nước yên tĩnh ở chốn rừng rậm hoang vu, cô nhóc ngẩn ra, tưởng tâm tư của mình đã bị phát hiện bèn đỏ mặt quay đầu đi.
Trần Vụ rũ mắt nhìn đôi tay đặt trên đùi.
“Muốn đi vệ sinh hả?” Yến Vi Sí liếc mắt nhìn Trần Vụ đang mím chặt môi.
“… Không phải.” Trần Vụ ghé sát tai hắn, nhỏ giọng hỏi, “Người ngồi đằng trước cũng là bạn cậu à?”
Tai Khương Hi giật giật, cô thuận thế chào hỏi: “Hello, tôi là Khương Hi, em gái sinh đôi của Khương Lương Chiêu.”
Nói xong mặc kệ Trần Vụ có đáp lời hay không, cô bé quay đầu đeo tai nghe.
Lúc Khương Lương Chiêu đi mua đồ uống về, Khương Hi đã ngủ mất, có lẽ ban ngày thi cử mệt mỏi.
“Trần Vụ cũng ngủ rồi.” Hoàng Ngộ nói bằng khẩu hình.
“Ngủ thì ngủ, mày rón ra rón rén cái gì?” Khương Lương Chiêu thắt dây an toàn, lái xe tới một quán ăn không tệ ở rìa ngoài Xuân Quế.
Hoàng Ngộ sắp không chịu nổi nữa, “Mày nhìn gương chiếu hậu đi.”
“Tao không nhìn.” Khương Lương Chiêu cương quyết từ chối, nhưng khoé mắt vẫn liếc xuống nhìn khung cảnh đằng sau.
Yến Vi Sí ngồi cạnh Trần Vụ, nghịch mũ Lôi Phong của anh.
Nghịch đủ rồi thì quay sang đội thử.
Hoàng Ngộ và Khương Lương Chiêu: “…”
Anh Sí đang làm cái quái gì vậy?
Yến Vi Sí hỏi bất thình lình: “Hợp không?”
Hoàng Ngộ: “Khá, khá ổn.”
Khương Lương Chiêu: “Cũng được.”
Yến Vi Sí hỏi lại lần nữa: “Hợp không?”
Hoàng Ngộ không đáp, anh Sí muốn nghe cái gì? Hoàn mỹ? Tuyệt vời?
Yến Vi Sí vô thưởng vô phạt: “Hợp cái quần què.” Hắn cầm mũ Lôi Phong, “Thật quê mùa.”
Sau đó đội lại lên đầu Trần Vụ.
Cùng lúc ấy, Quý Minh Xuyên đang ngồi trên tàu hoả trở về thôn Lão Thạch.
.⋆。⋆˚。⋆。˚☽˚。⋆.
Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện này không đi theo hướng hiện thực hay u sầu ban đầu của tôi, tư tưởng chính là thoải mái thường ngày, tiết tấu không nhanh, ghi chép chuyện yêu đương của nam sinh cấp ba ngây thơ. Cái gì mà thế gia hào môn, thương chiến, máu chó, ngược tra, đều chỉ là ngoài rìa.