Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 22: Ai thèm quan tâm đến anh



Yến Vi Sí lái xe đi, còn ba người Khương Lương Chiêu thì tìm một khách sạn ngủ bù.

Hoàng Ngộ vừa đặt lưng xuống giường thì đột nhiên ngồi bật dậy: “Mày nói xem anh Sí dẫn Trần Vụ đi làm gì nhỉ?”

Khương Lương Chiêu ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh mép giường nhắm mắt dưỡng thần: “Không nói cho tao biết, nên không rõ.”

Hoàng Ngộ ngã ngửa ra giường thành hình chữ 大, ngáp một cái: “Ra ngoài chơi toàn bỏ lại chúng ta.”

“Là do chúng ta quá cùi bắp.” Khương Lương Chiêu nói.

Quầng thâm của Hoàng Ngộ to đến độ sắp chảy xệ xuống ngực: “Khuya hôm trước mất ngủ không ngủ, tối qua leo núi, hôm nay xuống núi còn phải cõng người, có là ma cũng không chịu nổi.”

Gã xoa mặt thật mạnh, mạnh đến nỗi như thể có ưu sầu về da mặt: “Nhanh qua hết năm này đi mà.”

Qua hết năm, Trần Vụ sẽ không còn ở chỗ anh Sí nữa.

Ở phòng bên cạnh, Khương Hi nằm trên giường đăng ảnh lên vòng bạn bè, tổng cộng sáu tấm ảnh, có tấm chụp bữa ăn hôm cúng ông Công ông Táo, cũng có tấm lúc bắt đầu leo núi. Cô bé lên mạng tìm mấy câu văn thơ thanh xuân sâu lắng buồn bã đi kèm, nhưng tìm một lúc lâu mà vẫn không thỏa mãn.

Khương Hi biết đây là vấn đề của mình. Ví dụ như hiện tại, rõ ràng cô bé rất mệt mỏi và buồn ngủ nhưng lại không ngủ được, trong đầu như đang có pháo hoa nổ đùng đùng.

Bất kể là đêm cúng ông Táo ấm áp hay hôm leo núi ngắm bình minh đầy lãng mạn, chẳng có cái nào phát triển đúng con đường phim thần tượng mà cô mong đợi.

Khương Hi bất giác nhớ lại tình hình lúc ăn cơm tối qua. Cô bé ngồi bên trái anh Sí, Trần Vụ lại ngồi một bên khác. Lúc Trần Vụ cắt bò bít tết, anh Sí cười anh không biết dùng nĩa.

Không phải kiểu cười trào phúng khinh miệt, mà là trêu đùa.

Giống như là cố tình chọc Trần Vụ tức giận, giơ móng vuốt nhỏ chẳng chút sắc nhọn ra trước mặt hắn, cào cào hắn vài cái không đau không ngứa.

Khương Hi lắc đầu nguầy nguậy, có phải mình leo núi đến váng đầu rồi không, sao lại suy nghĩ những thứ đáng sợ thế này?

Wechat bất ngờ nhảy thông báo liên tục, không hiểu tại sao nhóm chat của các chị em lại làm xác chết vùng dậy vào giờ này.

Khương Hi nghi hoặc nhấn vào nhóm chat, phát hiện ra chị em tốt của cô bé vừa chụp màn hình một bức ảnh mà cô bé đăng trên vòng bạn bè. Ai nấy đều đang trò chuyện về đôi tay đang cầm nĩa trong ảnh. Ban đầu họ chỉ cảm thấy trông quen quen, sau đó tìm được ảnh để xác thực thì đúng là cái tay từng lên hot search khoảng thời gian trước.

Hiện giờ đôi tay ấy đã là ảnh đại diện của blogger weibo cuồng tay đẹp kia.

Mọi người tag Khương Hi, hỏi cô bé về thông tin của chủ nhân đôi tay.

– Sao không có ảnh nào chụp chính diện vậy?

– Đừng nói là chính diện, ngoài tay ra thì chẳng còn gì hết.

– Nhanh nào nhanh nào Tiểu Hi! Mau cho chúng tớ xem mặt mũi có đẹp trai không!

– Không ngờ cậu lại biết người đó. Thế mà hồi trước bọn tớ cuồng người ta cỡ đó mà bà không thèm nói gì hết, chị em tốt quá nhỉ.

Khương Hi: “…”

Đối với cô bé, nam thần nhìn vào khí chất tổng thể, trai siêu đẹp nhìn vào tỷ lệ cơ thể, trai đẹp vừa vừa trực tiếp lơ luôn. Cô bé không có cảm giác với những điểm G trong mắt người khác như tay, chân, mũi, mắt, nên Khương Hi không tham dự vào không ít nội dung bàn tán trong nhóm chat.

Cô bé đâu ngờ rằng Trần Vụ sẽ trở thành chủ để bàn tán trong đám chị em của mình.

Tay Trần Vụ đẹp lắm ư? Khương Hi hết phóng to lại thu nhỏ bức ảnh, ngắm thật kỹ, nhưng vẫn không cảm thấy có chỗ nào khác người bình thường.

Vẫn là tay anh Sí đẹp nhất, to lớn, rất có cảm giác an toàn.

Khương Hi lột một que kẹo ăn, tay gõ chữ nhoay nhoáy.

– Có nhầm không thế, có ba anh đẹp trai, một vị mỹ nữ, thế mà mấy người chỉ chú ý tới một đôi tay thôi hả. Hơn nữa trên ảnh có bàn tay nào không đẹp đâu?

Trong nhóm chat, ngoài cô bé còn có bốn người, đều trạc tuổi nhau, gia cảnh giàu có, cùng một vòng xã giao.

– Giống ôm đàn tỳ bà che nửa mặt đấy.

– Đúng đúng, nếu như xuất hiện cả toàn thân toàn mặt trong ảnh thì lại không tạo được chấn động lớn như thế.

– Bít tết, vang đỏ, hoa hồng, nĩa và tay, tràn đầy cảm giác ẩn chứa chuyện cũ phía sau

– Đừng nói sang chuyện khác, Tiểu Hi mau thành thật nôn ảnh ra đây, hàng ngon phải chia sẻ không được độc chiếm.

Khương Hi trực tiếp gửi một tin nhắn thoại: “Ai mà thèm độc chiếm chứ, vốn không phải là đồ ăn của tớ nha!”

Mọi người cũng trả lời bằng audio trêu chọc.

“Vâng vâng vâng, cậu có anh Sí của cậu rồi mà.”

“Cùng theo học không quản vạn dặm xa xôi, cảm động trời đất.”

“Cậu có trai đẹp có thể ngắm, chứ chúng tớ thê thảm lắm. Nhìn xung quanh toàn đám tàn tạ vì hút chích nhiều chịch choạc nhiều, nếu trông tàm tạm thì lại dầu mỡ. Người đẹp Khương Hi à, để chúng tớ rửa mắt cái đi.”

Hàng chất lượng cao đi Xuân Quế hết rồi.

Ba vị nhà họ Yến, Hoàng, Khương, đi một mạch ba năm liền. Chờ họ trở về chắc chắn sẽ có trò vui để xem.

“Tụi này chờ người sắp nguội ngắt cả, nhanh chút đi công chúa bé nhỏ ơi.”

Mọi người lại bắt đầu giục, bầu không khí đã đến mức này, nói thế nào cũng đòi nhìn cho bằng được mới thôi.

Khương Hi ngậm kẹo nói: “Người này tớ mới làm quen tối hôm qua thôi. Đó là bạn của bạn, tớ không tiếp xúc nhiều với anh ta, không thân lắm.”

Không phải là cô bé cố tình giấu giếm, mà là không được sự đồng ý của anh Sí, cô không dám làm loạn.

Dù sao Trần Vụ cũng là bạn bè của anh Sí.

Khương Hi thở dài. Cô đã cắt ảnh rồi, nào biết cắt được phần Trần Vụ lại bỏ sót tay của anh. Nhưng đâu ai lường được rằng trên người Trần Vụ lại có thứ trở thành chủ đề nóng chứ.

Có điều cô bé nói gì cũng vô ích, sự mong chờ của đám chị em đã dâng cao ngùn ngụt, không thể hạ xuống.

“Được rồi được rồi, cho các cậu xem vậy.” Khương Hi không chụp ảnh Trần Vụ. Lúc chụp ảnh anh Sí, Trần Vụ chỉ lọt vào một cái chân, hoặc một nhúm tóc, một vành tai… Đủ thứ bộ phận lọt vào khung hình của anh Sí.

Cô rất bực bội, nhưng lại không có kỹ thuật xóa sạch anh hoàn toàn.

Khương Hi tìm một tấm ảnh chụp anh Sí, cắt riêng phần của Trần Vụ ra và gửi vào nhóm chat.

“Sao chỉ có nửa khuôn mặt thế?”

“Trông không tệ.”

“Đeo kính này, tớ thích.”

“Đưa anh ấy đến Thủ Thành đi, chị đây có một garage xe xịn đó.”

Khương Hi đỏ mặt thay mấy cô bạn: “Ảnh chỉ có thế thôi, tớ gửi rồi đấy. Off đây off đây, tớ phải đi ngủ.”

Trần Vụ không đạt tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô bé nên mới cho rằng anh rất bình thường. Nhưng xem ra anh vẫn đủ khiến người khác yêu thích.

Khương Hi vừa mút kẹo vừa bĩu môi. Cô định xóa bức ảnh có tay Trần Vụ và đổi sang tấm khác, song ngẫm lại thì thôi, đã có một đống like, ai cũng xem rồi.

Một like trong số vòng bạn bè của Khương Hi là do Hoàng Ngộ nhấn. Gã like xong thì lướt qua, không để ý đến những bình luận khen ngợi thổi phồng phía dưới.

“Ê Chiêu Nhi, hay chúng ta giới thiệu một cô gái cho Trần Vụ đi?” Hoàng Ngộ chợt nảy ra một ý nghĩ.

Khương Lương Chiêu đang chìm vào suy tư bỗng mở mắt, sau đó ném cho Hoàng Ngộ một ánh mắt không tài nào hình dung nổi.

Hoàng Ngộ xị mặt: “Mày cảm thấy chiêu này của tao dở lắm hả?”

Khương Lương Chiêu đứng dậy rót nước uống. Nước lọc cũng được hắn ta rót theo tư thế uống trà hảo hạng, hắn ta nói: “Không có ý kiến.”

Hoàng Ngộ đổi tư thế nghiêng người sang nằm thẳng: “Thì là dở chứ sao.”

“Cũng không phải dở.” Khương Lương Chiêu mở khăn ra chậm rãi lau vệt nước trên tay: “Tao cho rằng không cần thiết sắp xếp cảnh đó. Sau Tết anh ta dọn đi rồi, cũng ít gặp nhau hơn. Kể cả sau đó vẫn liên hệ thì tới tháng Bảy cũng sẽ hoàn toàn rời khỏi vòng xã giao của chúng ta.”

Hoàng Ngộ rung rung chân, nghiêm túc hiếm thấy: “Còn nửa năm nữa cơ, đêm dài lắm mộng. Anh ta còn độc thân ngày nào tao sợ ngày nấy.”

Khương Lương Chiêu suy nghĩ một lát, cười nói: “Thế cứ theo mày đi.”

Hoàng Ngộ thuộc phái hành động, chỉ trong vài phút đã chọn được một ứng cử viên.

Tiếp theo phải xem gã sắp xếp kịch bản thế nào.

Trần Vụ, một trong những nhân vật chính của kịch bản, đang xếp hàng ở Nhạc Viên. Hàng người trước mặt anh rất dài, đằng sau cũng có một chiếc đuôi nhỏ.

“Sao có nhiều người muốn ngồi đu quay thế nhỉ?” Trần Vụ không hiểu.

“Ngày nghỉ mà.” Yến Vi Sí đứng sau anh, cầm điện thoại đọc tin tức.

Trần Vụ bước ra khỏi hàng, quan sát qua cửa sổ bán vé. Lúc quay trở lại, anh xoay mặt về phía Yến Vi Sí, nói: “Có thể đặt trước vé trên mạng đấy, rẻ hơn nhiều lắm.”

“Sao tôi biết cái này được.” Yến Vi Sí lướt website nhanh như gió: “Lần đầu tiên ngồi mà.”

“Tôi cũng là lần đầu tiên.” Trần Vụ đáp.

Ánh mắt Yến Vi Sí lần nữa chuyển qua khuôn mặt Trần Vụ. Anh ngơ ngác hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.” Yến Vi Sí tiếp tục lướt web, kết quả hắn ấn nhầm mở ra một quảng cáo.

Một cô gái nóng bỏng õng ẹo tạo dáng trên màn hình của hắn.

Trần Vụ lặng lẽ liếc nhìn, còn Yến Vi Sí làm như không có chuyện gì mà tắt giao diện.

Mẹ kiếp, sao không tắt được thế này, thứ quỷ quái gì đây.

“Nhấn vào nút X ở đây này.” Trần Vụ giơ tay ra chỉ chỉ một chỗ trên màn hình.

Yến Vi Sí nhấn một cái, đúng là đóng được thật.

“Hiểu rõ quá nhỉ.” Hắn nhét điện thoại vào túi áo khoác, nheo mắt nhìn Trần Vụ chăm chú: “Thường xuyên xem lắm hả?”

Trần Vụ: “Tôi không xem những thứ này.”

Yến Vi Sí chỉ định đùa chút thôi, nhưng không ngờ người trước mặt lại rất nghiêm túc. Hắn hơi khom lưng, hỏi: “Vậy anh xem cái gì?”

Trần Vụ suy nghĩ một lúc: “Có…”

Anh ngượng ngùng mím môi: “Nhiều lắm, thôi tôi không nói đâu.”

Mặt Yến Vi Sí giật giật, hắn giơ tay lên định bóp gáy anh thì Trần Vụ đã ngẩng đầu: “Ngồi đu quay có thể bị chóng mặt không?”

“Không say xe sẽ không bị.” Yến Vi Sí rụt tay ra sau đầu mình gãi tóc vài cái.

“Tôi hơi căng thẳng.” Trần Vụ nhỏ giọng bảo hắn.

“Vậy thì lẩm nhẩm “Tôi không căng thẳng” mười nghìn lần đi.” Yến Vi Sí nói.

“Có tác dụng không?” Trần Vụ đẩy kính: “Sao cứ cảm giác như cậu đang lừa tôi ấy nhỉ?”

“Phụt.”

Người đứng xếp hàng trước Trần Vụ không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng. Trần Vụ lúng túng đỏ mặt xoay sang chỗ khác, không tiếp tục nói chuyện với Yến Vi Sí nữa.

Yến Vi Sí nghiêng đầu nhìn ra xa, trên mặt vương nụ cười nhẹ.

Phát hiện mình đang cười, hắn nhíu mày rồi kéo khẩu trang màu đen ở trên cằm lên.

Cậu trai cao to đứng thẳng tắp trong hàng, vô cùng nổi bật.

Lúc xếp hàng tới lượt bọn họ thì trời đã gần trưa. Trần Vụ hỏi: “Cậu có đói không?”

Yến Vi Sí câm nín nhắc nhở: “Trước khi tới đây anh đã ăn hai cái bánh mì lớn rồi đấy.”

Trần Vụ thoáng chút ngượng ngùng: “Mùa đông nên nhiệt lượng hao phí nhanh lắm.”

Yến Si Ví: “Tự đi mua đi.”

“Thôi được, tôi đi đây.” Trần Vụ cúi đầu mở dữ liệu trên điện thoại, chuẩn bị lát nữa sẽ quét mã trả tiền.

Trần Vụ rời đi chưa đầy hai phút, Yến Vi Sí bắt đầu đảo mắt bốn phía. Lạ nước lạ cái, tên ngốc kia sẽ không lạc đường đấy chứ? Cũng có khả năng bị người ta bắt cóc.

Lòng đề phòng quá thấp, thấy ai cũng đáng tin. Đồng nghiệp ở phòng bảo vệ, học sinh trong trường, ông cụ trông coi hồ chứa nước, đồng hương đi câu cá… Ai cũng là người tốt.

Khoảng ba năm phút sau, Yến Vi Sí bắt đầu lần chuỗi tràng hạt, sao còn chưa quay lại nhỉ?

Mịa.

Yến Vi Sí rời hàng đi tìm.

Đâu đâu cũng là người, hô hấp của hắn dần dần trở nên nặng nề: “Trần Vụ?”

Tim hắn đập nhanh đến lạ, một cái tên đang sôi trào sùng sục sâu nơi cuống họng hắn. Lúc Yến Vi Sí muốn lớn tiếng gào to thì bên trái truyền đến tiếng gọi quen thuộc: “Bạn học Yến ơi! Ở đây!”

Trần Vụ xuyên qua đám đông chạy về phía hắn.

Yến Vi Sí nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại anh đang cầm trong tay, cả người cứng đờ, sắc mặt vô cùng khó coi.

Trần Vụ chạy tới trước mặt hắn, vừa rũ mắt kéo khăn quàng cổ bị gió thổi lộn xộn, vừa thở hổn hển nói: “Tôi không mua, đắt quá, không đáng tiền tí nào cả. Thôi cứ chờ ngồi đu quay xong hẵng ăn vậy, cũng không gấp lắm.”

Yến Vi Sí im lặng quay người sang chỗ khác, nét mặt quái lạ và nghi hoặc, tại sao lúc nãy mình không gọi điện thoại nhỉ?

Ở chung với tên ngốc này lâu quá nên bị lây sao?

Trần Vụ chợt phát hiện ra có gì đó không đúng, vội la lên: “Bạn Yến à, sao cậu lại ở đây. Chúng ta đi ra ngoài rồi liệu có vào xếp hàng được nữa không?”

“Đừng nói chuyện với tôi.” Yến Vi Sí dùng một tay che mặt, vừa nghẹn lời vừa cáu kỉnh.

Lúc đu quay di chuyển, người bên trong đi xuống, người bên ngoài đi vào.

Trần Vụ rất ngạc nhiên: “Tôi còn tưởng nó sẽ ngừng cơ.”

Hễ gặp chuyện gì mới lạ, phần lớn thời gian anh sẽ không ríu rít hỏi nọ hỏi kia mà sẽ tự mình trải nghiệm.

Yến Vi Sí kéo anh đi vào, Trần Vụ kinh ngạc cảm thán: “Buồng đu quay này bài trí đẹp quá.”

Sao lại không đẹp cho được? Buồng đu quay sang trọng, ban đêm chỉ cần thắp một ngọn nến là có bữa tối bên ánh nến. Yến Vi Sí nhắn trả lời Khương Lương Chiêu rồi đặt điện thoại sang một bên, sau đó vênh mặt với Trần Vụ đang đứng đực ra bên cạnh: “Có đồ ăn đấy, ăn đi.”

“Sao lại có đồ ăn nhỉ?” Trần Vụ đi tới với vẻ không thể tin nổi, trong buồng xe có bày một chiếc bàn và hai chiếc ghế. Trên bàn là những món Tây trông rất ngon miệng.

Yến Vi Sí kéo ghế ra ngồi xuống, khoanh tay trước bụng và nhắm mắt lại. Bên tai hắn vang lên tiếng lẩm bẩm: “Lại là bò bít tết.”

Yến Vi Sí hé mắt, phát hiện Trần Vụ tối qua mới bắt đầu học nhưng bây giờ đã thuần thục lắm rồi. Lưng hắn rời khỏi thành ghế, rướn người về phía trước: “Ngon không?”

“Ngon lắm.” Trần Vụ gật đầu: “Cậu không ăn một chút hả?”

“Không thấy thèm ăn.” Trái tim Yến Vi Sí vẫn không dễ chịu lắm, cần bình tĩnh lại.

Đu quay chầm chậm lên cao, thành phố này thoắt cái trở nên trống vắng.

Trần Vụ ăn miếng súp lơ xanh và ngó ra ngoài. Người nói căng thẳng khi ở bên dưới lúc nãy, giờ ở trạng thái thoải mái tự nhiên, không có cảm giác khó chịu.

Yến Vi Sí vặn chai nước khoáng được cung cấp sẵn bên trong buồng xe: “Có giống lúc anh ở trên sườn núi không?”

“Không giống, chẳng giống chút nào cả.” Trần Vụ đứng dậy nhìn xuống, tầm nhìn rộng rãi rõ ràng, có thể bao quát cảnh vật phía xa. Anh chăm chú ngắm thành phố lạ lẫm này, “Như thể cảnh giới tư tưởng cao hẳn lên, không có gì không vượt qua được, cũng không có gì là to tát.”

Yến Vi Sí hơi khựng lại rồi ngửa đầu uống một hớp nước. Xuất khẩu thành văn luôn rổi này, xem ra thật sự rất vui vẻ.

Đu quay chậm rãi di chuyển.

Khi cơn gió thoảng qua, người ngồi trong buồng xe sẽ cảm thấy hơi lơ lửng lay động.

Trần Vụ ăn no, cởi hết khăn quàng cổ ra đặt trên đùi, cũng bỏ mũ Lôi Phong xuống. Anh ngồi trên ghế, lặng yên nhìn ra bên ngoài.

Yến Vi Sí nhìn anh ngắm phong cảnh.

Bàn tay lớn của thời gian dường như đã nhấn nút tạm dừng.

“Bạn học Yến này.” Trần Vụ đột nhiên gọi.

Yến Vi Sí liếc anh một cái.

Trần Vụ xoa xoa gương mặt nóng bừng do điều hòa thổi tới, nhẹ giọng thương lượng: “Hay chúng ta chụp một tấm hình làm kỷ niệm nhé?”

Yến Vi Sí gửi cho Trần Vụ một ánh mắt “Anh đang nói chuyện cười gì thế”.

Ngồi đu quay đã đủ quê rồi, còn chụp ảnh nữa.

Ai thèm quan tâm đến anh.

“Không chụp.” Hắn từ chối thẳng thừng: “Nghĩ cũng đừng hòng.”

Mấy phút sau, đu quay đi tới điểm cao nhất.

Hai chiếc ghế tựa vào nhau, Yến Vi Sí đơ mặt khép hờ mắt, cứng đờ như bị bắt cóc.

Trần Vụ một tay giơ chữ V, tay kia giơ cao điện thoại. Anh ngập ngừng nói: “Bạn Yến à, biểu cảm của cậu không được tự nhiên lắm.”

Yến Vi Sí bạnh cằm: “Vốn đã thế rồi.” Hắn không kiên nhẫn, “Chụp nhanh lên.”

“Xong rồi.” Trần Vụ hạ điện thoại xuống nhìn bức ảnh vừa chụp xong.

Thấy anh hạ khóe miệng, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, Yến Vi Sí nhất thời bực dọc: “Chụp cũng cho anh chụp, còn gì không hài lòng nữa?”

Trần Vụ ngạc nhiên lẩm bẩm: “Cậu chẳng ăn ảnh gì cả.”

Yến Vi Sí: “…”

Hắn nghiêng đầu lấy nước uống, bình thản nói: “Ờ, kém hơn người thật một chút.”