Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 4: Bớt quan tâm sổ hộ khẩu nhà tôi đi



Công việc của Trần Vụ ở trường trung học Tây Đức rất nhẹ nhàng, trong trường học không ai biết anh và Yến Vi Sí quen nhau, còn sống cùng nhau.

Trời đã nắng đẹp liên tục mấy ngày liền, đài truyền hình nhắc nhở cảnh báo sắp có bão tuyết, trước khi đi làm, Trần Vụ dọn bàn ăn và bàn sách trong phòng đến trước cửa, ôm hai chiếc chăn bông trải ra phơi bên trên. Anh nhìn sắc trời, quay đầu về phòng lấy chiếc áo khoác thể thao màu xanh mà Yến Vi Sí đã vắt trên cột giường.

Trần Vụ theo thói quen bỏ xà phòng lên cổ tay áo và cổ áo, cho vào chậu nước vò vài lần, sau đó cầm áo lên kiểm tra các góc từ trong ra ngoài.

Đang định nhét áo khoác vào máy giặt, anh chợt phát hiện ra một thứ, lập tức đưa lên trước mắt xác nhận.

Trong túi bên trái áo khoác có hai chữ in hoa.

Được thêu lên, HT.

Màu sắc của sợi chỉ gần như giống hệt với màu áo khoác, mắt thường không nhìn thấy rõ, chỉ có thể loáng thoáng cảm nhận dấu kim chỉ qua đầu ngón tay.

Còn phải là xúc giác nhạy cảm mới có thể nắm bắt được.

Trần Vụ lau mấy giọt bọt xà phòng trên túi, chụp ảnh con chữ gửi cho Yến Vi Sí.

Yến Vi Sí đã đến trường học, lúc này đang nằm ngủ trên bàn thì bị đánh thức. Hắn sầm mặt mở wechat, còn chưa kịp tức giận, Trần Vụ đã gửi một đoạn audio sang.

Đây là lần đầu tiên Trần Vụ gửi cái này kể từ khi ở tạm tới nay, cơn giận của Yến Vi Sí bị đè xuống một cách kỳ quái. Hắn lấy tai nghe từ túi treo cạnh bàn đeo lên, nghe thấy giọng nói bình thường nhạt nhẽo của người thanh niên.

“Bạn học Yến, tôi nhìn thấy cái này trên túi áo khoác của cậu.”

“Cậu có biết không?”

Yến Vi Sí xem ảnh, hắn sẽ cởi áo khoác khi chơi bóng, vứt loạn lung tung, không biết có thêm cái này từ bao giờ.

Chỉ có chút chuyện này, đáng để gửi tin nhắn thoại à?

Yến Vi Sí tháo tai nghe xuống ném về chỗ cũ, sau đó trùm áo đồng phục lên đầu, tiếp tục giấc ngủ của mình.

Một lát sau, hắn không biểu cảm gì mà bò dậy, gõ hai chữ vào khung trò chuyện.

Yến Vi Sí: [Không biết.]

Trần Vụ nhanh chóng hồi đáp: [Vậy là thêu trộm rồi… Thảo nào phải dùng loại chỉ cùng màu… HQ là bạn học nào của cậu à?]

Yến Vi Sí: [Tôi không cần biết là ai, anh tháo mấy chữ cái đó xuống đi.]

Chỉ chốc lát, điện thoại của hắn lại có tin nhắn.

Trần Vụ: [Chỉ quá nhỏ, không dễ khều lắm, sợ làm hỏng quần áo của cậu.]

Yến Vi Sí: [Hỏng rồi không cần anh đền.]

Hai chân hắn mất tự nhiên cong gập dưới bàn, chỉ cần sơ ý là có thể hất bàn lên, không thể duỗi thẳng được.

Giờ tự học sáng, trong lớp ai cũng gục xuống bàn ngủ, ai không đến thì đang ngủ ở nhà.

Trong lúc Yến Vi Sí uống ngụm nước, bên dưới tin nhắn hắn gửi tăng thêm một đoạn dài.

Trần Vụ: [Quá khó khều, thật sự quá khó khều, mắt tôi hoa hết lên. Hay là thôi không làm nữa, dù sao không có tôi nói thì cậu cũng không phát hiện ra, vẫn luôn mặc cái áo khoác có thêu chữ. Không thiệt hại gì cả.]

Yến Vi Sí: [Vậy anh hãy lùi thời gian lại năm phút trước, làm lại một lần, đừng nói với tôi.]

Trần Vụ: […]

Yến Vi Sí: [Bớt lười biếng cho tôi, gỡ ra sạch sẽ toàn bộ, tôi tan học về sẽ kiểm tra, còn một sợi sẽ cho anh ăn luôn.]

Khung chat không có động tĩnh.

Yến Vi Sí nhét điện thoại vào túi treo cạnh bàn. Kế vặt nhỏ làm sau lưng hắn nhiều không kể xiết, quanh năm như một, không đáng để hắn phí thời gian đi xử lý. Nhưng lần này hắn lại nảy sinh cảm xúc phiền chán, tính toán tìm một cơ hội giết gà dọa khỉ.

Cuối cùng chuỗi chữ cái kia vẫn biến thành một nhúm chỉ nhỏ vụn, bị Trần Vụ ném vào thùng rác cùng với những rác rưởi khác.

Trần Vụ khóa cửa và đạp xe đến trường Trung học Dạy nghề Tây Đức. Sau một buổi sáng thảnh thơi, anh hâm nóng hộp cơm mang theo trong lò vi sóng, cơm còn chưa ăn thì nhận cú điện thoại.

Trong ống nghe là giọng nói hiền hòa của Tịnh Dương: “Sư đệ, em ở chỗ Tiểu Yến thế nào rồi?”

“Tốt cực kỳ!” Trần Vụ lấy thìa sắt trộn thức ăn trong hộp cơm.

“Anh đã bảo em lo lắng là không cần thiết mà, nhưng em còn không tin, cứ lo nó không cho em ở nhờ.” Tịnh Dương thở phào nhẹ nhõm, “Đứa trẻ kia trọng tình trọng nghĩa, biết mấy năm nay em vẫn luôn nhớ rõ nó, rồi nó sẽ nhớ tình xưa thôi. Nó nhỏ tuổi, tính tình lại quật cường, có đôi khi sẽ không dễ gần, nhưng trong lòng nó nhất định đối với em…”

Trần Vụ lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười để bày tỏ sự tán thành và mong đợi của mình.

“Sư đệ, có phải là em đảm đương việc nhà không?”

“Chỉ là nấu cơm quét nhà thôi, không có gì.” Trần Vụ xúc một thìa thức ăn nóng hổi lớn, mồm miệng lúng búng nói, “Em không bận, lại lớn hơn cậu ấy mấy tuổi, làm được gì thì làm thêm một chút, nên thế.”

“Cái tính cách thích chăm sóc người khác này của em…” Tịnh Dương đối xử với Trần Vụ khác những người khác, sẽ có ít lải nhải của bậc phụ huynh truyền thống, một thân đạo bào cam nguyện dính lên chút hồng trần vì anh, không cho rằng đang nhiễu loạn đạo môn tu hành. Bọn họ mất liên lạc nhiều năm, tháng trước mới tình cờ gặp lại, nhưng không hề cảm thấy xa lạ.

Trần Vụ đã ăn cơm xong xuôi mà cuộc trò chuyện vẫn đang tiếp tục, ai có thể ngờ trụ trì chùa Thiền Mính nổi tiếng sẽ nói nhiều như thế, dong dài lằng nhằng, từ chuyện nhỏ như ăn, mặc, ở, đi lại đến lớn như kế hoạch lý tưởng cuộc sống, quan tâm hết mọi thứ.

“Sư huynh, có xe bên ngoài muốn vào trường học, em phải đi đăng ký đây, tạm không nói nữa, em rảnh rỗi sẽ tới thăm anh.”

“Vậy em phải đến nhanh lên, giữa tháng này anh phải đi du lịch.”

“A…” Trần Vụ kinh ngạc nói, “Trời lạnh như vậy đi đường rất phiền phức, sao không đợi đến mùa xuân rồi hãy đi?”

Tịnh Dương dịu dàng cười rộ lên: “Mùa đông khắc nghiệt nhất định là không tốt à? Còn đầu xuân chắc chắn sẽ tốt?”

Lúc Trần Vụ ngây ngẩn, Tịnh Dương đã tạm biệt anh. Anh ngồi đờ ra hồi lâu, lẩm bẩm tự nhủ: “Người tu hành quả nhiên có đại trí tuệ, sớm biết thế thì hồi nhỏ đã không hoàn tục rồi.”

Hoàn tục có gì tốt chứ, không có.

Dự báo thời tiết rất chính xác, cuối tháng thật sự có tuyết rơi. Chiếc ô của Trần Vụ va phải người khác, anh nói câu xin lỗi rồi chen vào siêu thị.

Người trong siêu thị hơi đông, Trần Vụ kéo giỏ đi xếp hàng trả tiền. Anh lơ đãng suy nghĩ vài chuyện, không chú ý tới tiếng xì xào bàn tán xung quanh. Khi tới lượt anh, bóng dáng cao ngất ở quầy thu ngân khiến anh sững sờ.

Yến Vi Sí mặc bộ quần áo lao động màu xám, trên đầu đội một chiếc mũ nhỏ màu vàng, khó có thể che giấu được khí chất kiêu ngạo cao quý của hắn. Hắn sốt ruột nói: “Mau lên.”

Trần Vụ choáng váng nhấc chiếc giỏ lên, lấy những thứ bên trong ra.

“Túi?” Yến Vi Sí quét mã từng món một.

“Không cần, không cần, tôi có mang.” Trần Vụ lấy chiếc túi nilon rúm ró ra khỏi túi áo bông. Anh giũ ra mới phát hiện nó bị thủng một lỗ, rất nhiều ánh mắt kỳ lạ tập trung vào anh. Anh bình tĩnh thắt lỗ thủng thành nút, cho đồ trên quầy vào đựng. Đồ nặng phía dưới, những thứ dễ bị đè bẹp thì bỏ vào sau cùng.

Yến Vi Sí chê Trần Vụ xếp đồ chậm chạp, trực tiếp đi lấy chiếc túi và qua loa nhét vào cho anh.

Trần Vụ tìm chỗ ngồi xổm ngoài siêu thị, Yến Vi Sí vừa đi ra là anh kéo lê đôi chân tê dại nghênh đón.

Yến Vi Sí trông thấy anh liền cau mày: “Sao anh lại ở đây?”

“Chờ cậu cùng về.” Trần Vụ thở ra khí trắng.

Yến Vi Sí liếc nhìn khuôn mặt đông lạnh đến xanh xao của anh, tên ngốc này.

Trần Vụ giơ cao ô, va vào đỉnh đầu Yến Vi Sí: “Bây giờ tan làm rồi à?”

Yến Vi Sí đút hai tay trong túi áo gió, hắn khom lưng, bước đi chậm rãi, mí mắt rũ xuống, dưới mắt phiếm xanh, toàn thân tràn ngập cảm giác chán chường và lười biếng.

Trần Vụ thấp hơn hắn một khoảng, giơ ô rất tốn sức, nhưng vẫn cố gắng che chắn hắn khỏi gió tuyết.

Không gian dưới ô không rộng lắm, hai người chen nhau khó tránh khỏi bả vai cọ bả vai, cánh tay chạm cánh tay, xoay đầu cũng có thể làm hơi thở hòa vào nhau.

Yến Vi Sí đẩy ô của Trần Vụ ra: “Tự che đi.”

Trần Vụ đứng vững vàng. Anh treo chiếc túi trong tay lên cán ô, khi sắp tới ngã tư đột nhiên nói: “Không ngờ cậu còn đi làm thêm.”

Yến Vi Sí dừng lại, chụm tay mở bật lửa đốt điếu thuốc.

Trần Vụ chần chừ nói: “Bạn Yến, gia đình cậu…”

Mặt ô đột nhiên bị hai ngón tay túm lấy rồi hất ra sau, gió tuyết thổi vào mặt và mắt anh, cuốn theo một luồng khói nồng. Anh không kìm được cơn ho khan, đỉnh đầu vang lên một giọng nói: “Dẹp sự hiếu kỳ của anh và bớt quan tâm sổ hộ khẩu nhà tôi đi.”

“Tôi chỉ hỏi chút thôi.” Trần Vụ rũ đầu trốn dưới ô, nhẹ nhàng nói, “Bạn Yến, ở lứa tuổi học sinh, việc học là quan trọng nhất, sau này kiếm tiền cũng được, đừng tham bát bỏ mâm, thả mồi bắt bóng.”

Yến Vi Sí khinh thường: “Nấu súp gà(1) cũng không có lòng gì cả, toàn là mấy thứ được nhai nát rồi.”

(1) Ý chỉ “súp gà cho tâm hồn”.

Trần Vụ xấu hổ ho khan vài tiếng: “Cậu có gì khó khăn thì có thể nói với tôi, chưa biết chừng tôi có thể giúp cậu một phen.”

Yến Vi Sí thò đầu vào dưới chiếc ô của Trần Vụ, hàng mi dày đậm hơi ướt.

Hắn nhìn chằm chằm Trần Vụ, điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay đang cháy, bông tuyết mịn nơi đầu vai tan chảy.

Trần Vụ thoáng run rẩy trước ánh nhìn chằm chằm của hắn: “Làm, làm sao?”

“Tôi đang xem miệng anh có thể nhả ra xá lợi không.” Yến Vi Sí nói.

Trần Vụ: “…”

Yến Vi Sí ngồi xuống ghế chờ xe buýt, cổ ngửa ra sau, hai mắt nhắm nghiền, yết hầu nổi bật chuyển động khi nuốt thể hiện đặc tính hormone giống đực, đường quai hàm rõ ràng và săn chắc, khung xương xuất chúng, lộ ra khí khái nam tính trưởng thành, đồng thời có sự tùy tính và trẻ trung ở độ tuổi này.

Không làm gì, chỉ ngồi ở đấy đã là một sự tồn tại chói mắt.

“Tôi gọi xe nhé.” Trần Vụ mở phần mềm điện thoại xem thử, “Tiêu rồi, bây giờ không dễ gọi, phải xếp hàng.”

Giữa bờ môi Yến Vi Sí chậm rãi phun ra một ngụm khói dày: “Vội cái gì.”

“Tôi sợ tuyết sẽ rơi nhiều, càng không dễ trở về.” Trần Vụ đặt túi lên ghế dài. Anh cất ô, dùng tay áo lau tròng kính mù mịt mông lung, càng lau càng mờ, chỉ đành lôi bộ áo lót giữ nhiệt bên trong ra lau.

“Bạn học Yến này, tôi trả tiền thuê nhà cho cậu nhé.” Trần Vụ nheo mắt, nhìn gương mặt mờ ảo của người thiếu niên qua làn khói.

Yến Vi Sí uể oải “chậc” một tiếng: “Mới bắt đầu đi làm đã được phát tiền lương rồi à?”

Trần Vụ nói: “Tôi có một ít tiền tiết kiệm.”

Yến Vi Sí không cảm kích: “Cứ tiết kiệm đi.”

Những chiếc xe buýt nối đuôi nhau đến nhưng không chiếc nào chạy tới hồ chứa nước. Trần Vụ nhìn từng nhóm người lên xe rời đi, sau đó quay đầu lại hỏi Yến Vi Sí đang dựa vào trạm bus: “Cậu có muốn trực ca đêm không?”

“Tôi muốn làm.” Trần Vụ tự hỏi tự trả lời, “Ngày mai tới lượt tôi, chín giờ tối đến bảy giờ sáng.”

Yến Vi Sí như thể đã ngủ thiếp đi, hai bờ môi nhạt màu khẽ hé mở, tàn thuốc giữa hàm răng rung rinh rơi xuống, được một bàn tay xinh đẹp đỡ lấy.

Tia lửa nhỏ đó đốt lên chút đau đớn trong lòng bàn tay Trần Vụ, rất nhanh chóng bị gió lạnh xóa sạch.

Trần Vụ ngắm cảnh tuyết hồi lâu, vẫn không có ai nhận đơn. Anh giậm giậm đôi chân đông cứng, mắt liếc một căn nhà bên kia đường, còn tay thì kéo mũ áo khoác của Yến Vi Sí: “Bạn Yến à, chúng ta tới tiệm ăn đi!”

Yến Vi Sí: “Tự anh đi đi.”

“Vậy cậu trở về ăn gì chứ.” Hai mắt Trần Vụ tỏa sáng, “Cùng nhau đi, tôi mời cậu.”

Chỗ ăn ở tầng hai, đã đến giờ cơm nên không còn chỗ trống.

Nhân viên phục vụ đưa hóa đơn cho Trần Vụ, anh vừa thấy con số, nhất thời trợn tròn mắt: “Phía trước có mười mấy người…”

Yến Vi Sí bực bội nói: “Không ăn.”

Trần Vụ chưa kịp phản ứng, Yến Vi Sí đã túm sau cổ áo bông của anh, xách anh đi.

Khoảng mười phút sau, hai người ngồi trong quán ăn ở góc đường, hoàn cảnh xung quanh yên tĩnh hơn quán đầu tiên.

Trần Vụ cẩn thận rửa sạch cốc, rót nước trà rồi đặt trong tầm với của Yến Vi Sí, sau đó mới rót cho mình. Anh cầm thực đơn, lông mày ngày càng nhíu chặt, mặt nhăn lại.

Yến Vi Sí kéo thực đơn đi: “Mời không nổi thì cứ nói, đừng con mẹ nó làm cái vẻ bị cắt thịt khoét thận thế.”

Trần Vụ nói rất nhỏ: “Chỉ là tôi cảm thấy đắt thôi.”

“Này mà đắt?” Yến Vi Sí lật thực đơn cho anh xem, cong ngón tay chỉ món rau xào bên trên.

Trần Vụ lấy thực đơn về, gọi mấy món rau xào. Anh kêu phục vụ tới, hỏi có thể bỏ một thìa đường trắng trong cơm không.

Anh không chú ý thấy Yến Vi Sí dừng động tác chơi bật lửa rồi nhìn anh.

Sau khi nhân viên rời đi, Trần Vụ nhấp một hớp nước trà còn ấm, ngượng ngùng nói: “Có lẽ bạn học Yến đã quen với giá cả ở Xuân Quế, nhưng tôi thì chưa. Nơi xa nhất tôi từng đến là ở đây.”

“Tôi thấy anh sống rất tự tại.” Yến Vi Sí nhàm chán miết bật lửa xoay xoay nó, thỉnh thoảng ngáp một cái, lại cảm thấy buồn ngủ rồi.

Các món ăn lần lượt được dọn lên bàn, nhưng Yến Vi Sí không động đũa, cho đến khi cơm lên, hắn mới bắt đầu ăn.

Trần Vụ nhìn hắn vừa ăn cơm nấu đường trắng vừa nhắn tin, không khỏi nói: “Bạn Yến này, cậu có nhiều bạn bè nhỉ.”

Yến Vi Sí: “Bình thường thôi.”

Trần Vụ: “Tôi thấy cậu trả lời mãi không hết tin nhắn.”

“Có một phú bà muốn bao nuôi tôi.” Yến Vi Sí bình thản nhẹ nhàng như mây gió, “Tôi đang ngồi yên tăng giá, nếu thích hợp sẽ đi kinh doanh da thịt.”

“Lạch cạch.”

Đôi đũa trong tay Trần Vụ rơi xuống bàn, anh trợn to hai mắt: “Cậu cậu cậu… Bạn Yến cậu…”

Yến Vi Sí cười ha ha, mang theo một chút trêu chọc trẻ con hiếm thấy: “Người khác nói gì cũng tin à? Sao anh dễ lừa thế?”

Trần Vụ bị đùa giỡn nhưng cũng không oán hận, mà là vỗ vỗ ngực: “Không phải thật thì tốt.”

Không có những lời hoa mỹ, không có khóc lóc than thở khoa trương, chỉ có một câu nói đơn giản.

Đây là sự quan tâm chân thành thuần phác, vừa mềm nhẹ vừa dày nặng.

Yến Vi Sí thu lại ý cười bên môi, giọng điệu không mấy thích thú: “Chưa thấy ai không thú vị như anh.”

Trần Vụ đẩy mắt kính một cách ngoan ngoãn thuận theo: “Ăn thôi ăn thôi.”

“Có đủ ngọt không? Để tôi đi hỏi xin ít đường cho cậu.” Anh không đợi Yến Vi Sí đáp lời đã đứng dậy rời khỏi bàn.

Yến Vi Sí chỉ ăn một bát cơm thêm đường.

Trần Vụ đã hết toàn lực nhưng vẫn thừa không ít đồ ăn. Anh dùng khăn giấy lau dầu ngoài miệng, nói: “Bạn học Yến, cậu gọi nhân viên yêu cầu một vài hộp đựng đi.”

Yến Vi Sí chống đầu ngắm tuyết ngoài cửa sổ, nghe thấy câu này thì nghiêng đầu nhìn anh: “Tại sao không phải là anh gọi?”

Trần Vụ nhỏ giọng đáp: “Tôi ngại.”

“Còn tôi không biết ngại à?” Yến Vi Sí nói, “Da mặt tôi mỏng lắm.”

Trần Vụ: “… Thế chúng ta chơi kéo búa bao.”

Yến Vi Sí: “Anh nghiêm túc chứ?”

Trần Vụ: “Cậu đùa tôi à?”

Từ trong mắt Trần Vụ, Yến Vi Sí đọc ra được “bất lực khổ sở khi bị lừa”. Hắn tháo kính của đối phương xuống, xác định mình không nhìn lầm.

“Anh giỏi lắm, Trần Vụ.”

Dứt lời, hắn giơ tay: “Phục vụ, ba hộp đựng đem về.” Cuối cùng quét mắt về phía tên ngốc ngồi bên kia bàn, “Đủ chưa?”

Trần Vụ vội vã gật đầu không ngừng, vừa ngốc vừa ngoan.