Lúc đến trạm nghỉ thứ hai thì trời đã chuyển sang sắc hoàng hôn, Yến Vi Sí kéo Trần Vụ đi ăn.
Trần Vụ bê đĩa múc một ít trứng gà xào cà chua ở quầy buffet. Anh đi lòng vòng, lấy thêm một cái đùi gà vào đĩa.
Mà Yến Vi Sí chỉ cần cơm trắng, không có thức ăn.
Có rất nhiều bàn ghế trống, thứ nhất là vì lưu lượng xe trên tuyến đường này ít, thứ hai là buffet không thỏa đáng, không thể ăn hồi vốn.
Trần Vụ thì có thể ăn cho bõ số tiền. Anh không kén ăn, quét sạch đĩa xong liền đi lấy thêm một phần.
“Đừng ăn no quá.” Yến Vi Sí nói.
“Tôi biết mà.” Trần Vụ cầm thìa trộn cơm với canh rau, “A Sí, là mẹ cậu muốn gặp chúng ta à?”
Yến Vi Sí chống đầu nhìn điện thoại, im lặng không đáp.
Trần Vụ ăn hết một miếng cơm, mồm miệng lúng búng: “Thế chúng ta không đi nữa.”
Yến Vi Sí nâng mắt.
“Cậu không muốn đi thì chúng ta không đi.” Sắc mặt Trần Vụ nghiêm túc.
Yến Vi Sí không trả lời trực tiếp: “Đã chạy được hơn nửa đường rồi.”
“Mới chạy hơn một nửa thôi.” Trần Vụ nói, “Lúc nào cũng vẫn kịp, miễn là đưa ra quyết định.”
Yến Vi Sí đặt di động xuống, thò thìa của mình vào đĩa của Trần Vụ, ăn thức ăn của anh: “Nếu đi thì có thể bớt chút rắc rối.”
Trần Vụ chớp mắt: “Được rồi.”
Anh thấy Yến Vi Sí ăn vài miếng bèn nói, “Tôi lại đi lấy thêm một ít, chúng ta ăn cùng nhau nhé.”
“Không ngon.” Yến Vi Sí chê bai.
Trần Vụ liếc phần bị hắn ăn sạch, sau đó bê đĩa rời đi lấy thức ăn.
Khi quay lại xe, Trần Vụ nhận cuộc gọi từ một dãy số xa lạ.
“Tiểu Trần, là chú đây.” Chú Lưu ở đầu bên kia kêu lên, “Cháu đi đâu vậy, sao không về Thủ Thành?”
“Có chút việc ạ.” Trần Vụ đáp.
Chú Lưu không dò hỏi: “Thế cháu lưu thêm số này của chú đi, khi nào về Thủ Thành sẽ tìm cháu uống rượu.”
Trần Vụ gãi mặt: “Lần trước cháu uống đến mức chẳng nhớ gì cả.”
Yến Vi Sí đang lái xe quét mắt sang, Trần Vụ nói tiếp: “Chú này, ăn thì được, nhưng về sau cháu thật sự không uống rượu nữa, tuyệt đối sẽ không uống nữa đâu.”
Chú Lưu đùa giỡn: “Có người bên cạnh cháu à? Sao cháu như thể bị uy hiếp viết giấy cam đoan thế?”
Trần Vụ vội vàng đáp: “Không có không có ạ.”
“Khụ.”
Yến Vi Sí rất biết tìm thời điểm để phát ra một tiếng ho trầm thấp.
Trần Vụ: “…”
Chú Lưu trong điện thoại dường như không chú ý đến, chú bắt đầu nói chính sự: “Tiểu Trần, con gái chú kể cháu làm việc ở đại viện nhà họ Dư. Cháu đến căn cứ đi, nó sẽ sắp xếp một chỗ làm việc tốt hơn cho cháu.”
Trần Vụ mở một gói mơ xanh: “Không cần đâu ạ, đại viện tốt lắm.”
Chú Lưu cũng không nói thêm gì tự cho mình là đúng: “Được rồi, đều là một nhà cả. Sự khác biệt giữa làm việc ngoại trời và trong nhà thôi.”
“Chú này, cháu đang ở trên xe, tạm thời không nói chuyện này nữa nhé.” Trần Vụ bỏ một quả mơ xanh vào miệng.
“Ôi được, tốt tốt. Tiểu Trần, thằng ranh họ Triệu trói cháu lại vì con gái của chú, thật sự là… Ài, lúc cháu về, chú sẽ an ủi giúp cháu đỡ sợ.” Sau khi cúp máy, chú Lưu suy nghĩ hồi lâu rồi nhắn tin cho con gái mình.
Chú Lưu: [Cá Nhỏ, hãy chăm sóc cậu ấy nhiều hơn nhé.]
Lúc này Lưu Du đang ở trên tàu cao tốc. Cô nhắn trả lời rồi đánh thức người bên cạnh: “Thưa thầy, sắp đến ga rồi ạ.”
Cụ Dư không ngủ, ông cụ bị chọc tức, đứa thì chẳng thèm chào hỏi một tiếng đã dẫn người đi, đứa thì không nói câu nào đã chạy theo người ta.
Còn rất giống một gia đình đấy, hừ.
Đại bộ phận người trong hàng chục toa xe đều thuộc Viện Khoa học Lâm nghiệp, họ lục tục chuẩn bị xuống xe.
Lưu Du di chuyển máy tính xách tay trên đùi sát vào người, lần lượt đóng lượng lớn trang web đang mở và sao lưu tài liệu.
Cụ Dư liếc nhìn.
Lưu Du nói: “Là tư liệu liên quan đến trọng điểm của buổi hội thảo, em biên soạn lại một ít cho Trần Vụ, còn có cả quan điểm cá nhân của em. Cậu ấy có thể tham khảo khi viết luận văn.”
“Chưa thấy em để bụng thế này bao giờ.” Cụ Dư điều chỉnh ghế ngồi thẳng lên, “Tiểu Lưu, đứa bé đó để nhà khác đeo vòng lên rồi.”
Thấy học sinh không hiểu, cụ Dư như thể nhìn thấy thằng con trai hành động chậm chạp lo trước lo sau, người khác đã xong việc còn mình vẫn đang tính toán ngày hoàng đạo: “Chính là kiểu trò chơi mười tệ mười cái vòng(1) ấy, bây giờ cậu ta bị tròng cái vòng, không có phần cho những người khác đâu.”
(1) Là trò chơi lấy vòng ném đồ vật, nếu ném trúng đồ nào thì nhận được đồ đó.
Lưu Du thoải mái cười nói: “Em chỉ tán thưởng cậu ấy thôi.”
Cụ Dư không nể mặt học sinh: “Em thậm chí còn chẳng tán thưởng con trai thầy, người có thể khiến em đánh giá cao chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thế mà còn không đặc biệt à?”
Nụ cười tươi của Lưu Du nhất thời trở nên mất tự nhiên. Cô hơi duỗi chân trái ra, kéo ống quần lên, nghiêng đầu nhìn vết kiến từng cắn nơi mắt cá chân: “Người ném vòng thuộc các gia tộc lớn ạ?”
Cụ Dư: “…” Người học sinh này của ông cụ không quan tâm đến bất cứ điều gì khác ngoài chuyên ngành của mình. Chỉ cần cô chú ý một chút là có thể phát hiện ra chuỗi tràng hạt vừa nhìn đã biết không đơn giản trên cổ tay của cậu nhóc làm vườn, hơn nữa đứa con út nhà kia đã đuổi theo đến tận khách sạn và ngủ chung giường rồi.
“Em vẫn nên chăm chỉ tập trung trồng cây mầm nhỏ của mình thôi.” Cụ Dư cầm tách trà trong tay, uống hai ngụm làm dịu cổ họng.
Trong đầu Lưu Du lóe lên ánh sáng, cây mầm nhỏ, nhà họ Yến.
Trần Vụ có liên quan tới nhà họ Yến.
Lưu Du chỉ mất vài giây để rút ra kết luận, sau đó cô giữ vẻ mặt bình tĩnh và kiểm tra tài khoản xã giao của mình. Cô không gia nhập nhóm chat của bạn học cùng lớp, đồng nghiệp, bạn bè, nên ngăn cách khỏi rất nhiều thị phi.
Lưu Du kiềm chế sự thôi thúc vào nhóm chat, thôi, càng biết nhiều thì càng nhiều phiền não.
“Chuyện ngu ngốc do thằng nhóc họ Triệu gây ra, sẽ có kết quả.” Cụ Dư đứng dậy trước, vỗ vỗ lên mu bàn tay của học sinh.
Lưu Du “Dạ” một tiếng.
Hơn chín giờ tối, chiếc BYD ngừng ở trước cổng viện điều dưỡng.
Trần Vụ ngẩng đầu nhìn quần thể kiến trúc khổng lồ mờ ảo: “Tại sao viện điều dưỡng trông như lâu đài thế nhỉ?”
“Lồng tơ vàng.” Yến Vi Sí đáp.
Trần Vụ ngạc nhiên.
Chẳng biết vì cớ gì mà Yến Vi Sí đột nhiên trở nên cáu kỉnh: “Mẹ kiếp, phiền chết mất.”
“Ở đây chờ tôi.” Hắn đi thẳng tới cổng lớn, đập một quyền lên màn hình chuông cửa.
Trong buổi đêm tĩnh mịch, tiếng còi báo động chói tai làm những chú chim đang ngủ giật mình bay đi.
Một đội bảo vệ kéo dài gồm khoảng hai mươi người đi ra từ cổng, hàng súng tối đen chĩa vào Yến Vi Sí, coi hắn như phần tử khủng bố cấp một. Chỉ cần hắn cử động, hắn có thể bị bắn thành cái sàng.
“Tiểu thiếu gia?” Đội trưởng phất tay ra hiệu các đội viên cất súng, gã cầm bộ đàm đi sang một bên rồi nhanh chóng quay lại nói, “Xin lỗi, chúng tôi không thể để ngài vào.”
Bầu không khí nặng nề đáng sợ. Trần Vụ đi đến bên cạnh Yến Vi Sí: “A Sí, làm sao…”
“Hai mươi phút.” Yến Vi Sí phun khói thuốc sang một bên, sau đó nói vào tai anh, “Đến giờ thì chúng ta đi.”
Trần Vụ không hỏi thêm.
Lâu đài được bao quanh bởi khu rừng rộng lớn, đêm đen như mực, gió lạnh từng cơn.
Một chiếc xe chậm rãi chạy tới.
Yến Lam Phong xuống xe, vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này: “Em trai, em…”
Chị vuốt tóc: “Là ý của cha à?”
Yến Vi Sí ôm Trần Vụ, phớt lờ chị.
Đội trưởng nói: “Tôi đã xác nhận rồi, không phải ạ.”
“Em trai nhớ mẹ à?” Yến Lam Phong xách cặp công sở đi tới trước mặt Yến Vi Sí, “Vào cùng chị đi.”
Nhóm bảo vệ không cho đi.
Yến Lam Phong nhíu mày: “Em này, để chị gọi cho cha.”
Chị hơi hạ giọng, nhưng xung quanh quá yên tĩnh, lời nói của chị vẫn lọt vào tai của những người có mặt.
“Thưa cha, em út ở cổng viện điều dưỡng, không chỉ có một mình em ấy mà còn có cả bạn bè. Con có thể dẫn bọn họ vào không?” Yến Lam Phong im lặng chốc lát, “Con biết rồi.”
Chị cúp điện thoại, thở dài đầy bất lực không thể làm trái.
“Tổng giám đốc Yến, mời ngài.” Đội bảo vệ nhường đường cho chị.
Yến Lam Phong đành phải tự đi vào.
Đường rào an ninh được nối lại, nghiêm túc lạnh lùng và kín không kẽ hở. Trần Vụ nắm chặt tay Yến Vi Sí.
Yến Vi Sí sửng sốt: “Anh lạnh à?”
Trần Vụ kéo Yến Vi Sí, sau khi Yến Vi Sí khom lưng kề sát tới, anh thì thầm rất khẽ: “Tôi tưởng cậu khóc.”
Yến Vi Sí không biết nên khóc hay nên cười: “Sao có thể?”
Không bao lâu sau, Yến Lam Phong đi ra, nói: “Em trai, chị có quay video đấy.”
Vào giờ này, nữ chủ nhân của lâu đài vẫn chưa ngủ, tiếng chuông cảnh báo inh ỏi không ảnh hưởng đến việc đọc sách của bà.
Chiếc lọ nhỏ đeo trên cổ Đàm tiểu thư đã trở thành chuông gió trong thư phòng của bà.
Người phụ nữ có mái tóc xoăn dày vàng óng ánh như búp bê. Tóc của Yến Vi Sí cũng là màu vàng kim nhưng không đậm màu thuần khiết như bà, sợi tóc cũng ít xoăn hơn bà rất nhiều.
Bà có một đôi mắt như được khảm sao trời, khuôn mặt sắc nét của người châu Âu. Bà ngồi trước kệ sách, giống nhân vật chính của một câu chuyện tình lãng mạn.
Yến Vi Sí có đôi mắt đen, đường nét gương mặt đoan chính cứng cỏi, tràn ngập khí khái nam tính. Hắn di truyền rất ít từ bà, gene họ Yến quá mạnh mẽ.
Không biết người phụ nữ trong video đọc được tình tiết gì trong cuốn sách, biểu cảm bỗng chốc trở nên sống động, có thể khiến người ta cảm nhận được sự kinh ngạc, lo lắng, hồi hộp, niềm vui và mong đợi của bà.
Giống như một người vợ nhỏ vô tư vô lo.
Hoàn toàn không có dấu vết áp lực khi kết hôn với một phú thương già hàng đầu và sống sau bức tường cao hít thở không thông, trên cổ cũng không đeo gông xiềng vô hình siết quanh
Video kéo dài hơn một phút truyền đạt một tin tức, bà sống ở đây một cách tự nguyện, bà tự do.
“Tuần nào cha cũng tới đây ở.” Yến Lam Phong tắt video, “Thỉnh thoảng chị sẽ ghé qua tán gẫu với dì Tô một lát.”
Doanh nhân bận rộn công việc, thời gian nghỉ ngơi đều phải sắp xếp mới có, nhưng vẫn có thể đến nơi xa xôi thế này để bầu bạn trò chuyện.
Việc này tiết lộ ra một điểm, vị cầm quyền Yến thị cực kỳ chiều chuộng tiểu phu nhân của ông.
Yến Lam Phong cũng không cần phản ứng từ Yến Vi Sí. Chị cho hắn xem xong video liền ngồi lên xe rời đi.
Yến Vi Sí giơ bàn tay vẫn đang được anh nắm lên: “Cũng không phải là anh chưa gặp bao giờ.”
Trần Vụ im lặng, đổi cách nói: “Vẫn trẻ thật.” Anh thấy khó hiểu hỏi, “Nhắc mới nhớ, sao các cậu sẽ sống ở miếu nhỏ lâu như thế?”
“Vừa chào đời đã bị tiết lộ tin tức là người thừa kế ra ngoài, thì sẽ chết non hoặc thậm chí chết không toàn thây, vì thế ve sầu thoát xác, đi tìm Phật Tổ trong núi sâu che chở cầu bình an.” Yến Vi Sí nghiền tàn thuốc.
Trần Vụ mở to mắt.
“Trêu anh đấy.” Yến Vi Sí nói với giọng điệu bình thường, “Bà ấy muốn đi, Yến Đình Sinh để kệ bà, còn tôi sơ sinh chẳng biết nói, không có quyền lựa chọn.”
Hắn thậm chí không gọi cha mà dùng tên đầy đủ.
Yến Vi Sí nhún vai: “Sau khi lớn lên, tôi đã sống quen ở miếu nhỏ rồi, lúc mới trở về còn không thích ứng.”
Trần Vụ nghe xong, trầm mặc chốc lát mới lên tiếng: “Mẹ cậu mất ngủ à? Đàm tiểu thư cũng dùng loại cỏ trong lọ này, cô ấy nói có thể chữa chứng mất ngủ.”
Yến Vi Sí cười lạnh: “Đó là thứ để Yến Đình Sinh dùng.”
Hết hai mươi phút, Yến Vi Sí trở tay nắm lấy Trần Vụ: “Về nhà thôi.”
Trần Vụ được dắt tới chỗ BYD: “Chúng ta đã lái xe lâu như vậy mà…”
“Tới là được.” Yến Vi Sí xoa ngón cái trên mu bàn tay anh, thay đổi vẻ phiền chán nặng nề khi đến, bước chân thoải mái với nụ cười trên môi, “Không cần phải lo lắng những chuyện khác.”
Hắn thình lình dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh: “Có phải là anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi không?”
Trần Vụ: “Hả?”
Yến Vi Sí nheo mắt nhìn chằm chằm, không phải là tên này ôm tâm lý gặp phụ huynh đấy chứ?
Làm sao bây giờ, tạm thời chưa có cách để anh đạt được mục tiêu.
Đệt, lại thấy phiền rồi.
Trần Vụ nghi hoặc tại sao Yến Vi Sí không lên tiếng: “A Sí, trở về đổi lại thành tôi lái xe, cậu ngủ đi.”
Yến Vi Sí bình tĩnh lại nỗi lòng, nặng nề nói: “Vẫn là anh quan tâm đến sự sống chết của tôi.”
“Tôi cũng lo lắng cho an toàn tính mạng của mình.” Trần Vụ rút tay ra khỏi nắm tay.
Yến Vi Sí: “…”
Xung quanh, những kẻ có thủ đoạn bình thường sẽ bám chặt nhà chính, một số ít kẻ có thủ đoạn cao theo dõi sát sao viện điều dưỡng, thái độ của người bên trong đối với phế thái tử mới là thứ thực sự quyết định tình cảnh và tiền đồ của hắn.
Bắt đầu từ lúc hắn xuống máy bay, mọi động thái của hắn đã bị bí mật quan sát. Những đôi mắt đó vẫn luôn theo dõi bao giờ hắn đến viện điều dưỡng, hiện tại cuối cùng hắn đã đi.
Cũng có kết quả.
Dẫu là con ruột duy nhất, dẫu đã hơn ba năm trôi qua, bà năm vẫn không gặp, không tha thứ.
Vậy hắn đã thật sự trở thành người bị gạt ra ngoài rìa nhà họ Yến.
Chuyến đi tới viện điều dưỡng bị truyền thông đưa tin rầm rộ
Yến Lam Phong xuất hiện ở câu lạc bộ mô tô việt dã: “Cha bảo em sang năm ra nước ngoài.”
Yến Vi Sí đang nhắn tin với Trần Vụ, chẳng buồn ngẩng đầu.
“Em ở trong nước, có chút chuyện nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng đến danh dự nhà họ Yến.” Yến Lam Phong nói, “Đây không phải là lời nguyên gốc của cha, mà là chị suy ra từ lời nói của ông ấy.”
Yến Vi Sí không kiên nhẫn: “Chuyện sang năm, hiện tại chị tới nói làm gì?”
Yến Lam Phong nhìn đồng hồ, chị đang rất gấp: “Thông báo cho em trước.”
“Còn không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, mà chị lại nói với tôi về chuyện năm tới.” Yến Vi Sí cầm di động rời đi.
Thông tin sang năm Yến Vi Sí phải ra nước ngoài lặng lẽ lan truyền trong nhà họ Yến.
Lưu đày ở nơi khác ba năm, trở về lại tiếp tục lưu đày, thậm chí mẹ ruột còn không chào đón, không phải đã ra rìa rồi sao, tại sao lại có sắp xếp mới?
Dựa theo hiện tượng phổ biến, nhóm con nhà giàu ở Gia Thược thường chơi hết bốn năm mới cút, mà năm sau hắn đã đi rồi, tại sao lại sớm nhiều như vậy?
Hướng gió đột nhiên thay đổi liên tục, những người sống sót sau trận nội chiến ba năm trước giờ đã chìm xuống đáy, cũng không khỏi muốn đi ra ngoài phun bong bóng.
Sau đó chính là, toàn bộ gia đình của người thừa kế đời kế tiếp được nhận định trong tiệc đầy tháng oanh động Thủ Thành mấy tháng trước đã mất hết.
Chỉ mỗi đứa bé sống sót.
Yến lão gia tử quá bi thương nên đã đến chùa Thiền Mính tĩnh dưỡng.
Yến thị tạm thời giao cho cô con gái thứ năm – Yến Lam Phong xử lý.
Một đợt sóng chưa lặng, một đợt khác lại nổi lên, vào thời điểm mấu chốt này, đại công tử nhà họ Triệu đã chết.
Càng giống do người gây ra hơn là bất ngờ.
Không phải ông cụ ra tay, bởi vì thủ pháp non nớt, thậm chí còn hơi cẩu thả hơi gấp gáp.
Như thể muốn mượn thời kỳ này để đục nước béo cò đạt thành mục đích, đoán chừng nhà họ Triệu sẽ không tiết lộ nếu đây là phiền toái do chính gã tạo thành.
Quả nhiên nhà họ Triệu kín tiếng xử lý xong tang sự, không gây ra bất kỳ gợn sóng nào.
Chú Lưu nói trong điện thoại: “Chết rồi thì chết rồi, đừng nghĩ nữa.”
“Con lấy đâu ra thời gian suy nghĩ về cái loại người này chứ.” Lưu Du ôm thùng giấy đứng ở cửa thang máy. Cô mới chuyển đến đây, có một đống đồ đạc bừa bộn chờ cô sắp xếp.
Cửa thang máy mở ra, Lưu Du bước vào.
Khi tới tầng một, có người tiến vào, Lưu Du không để ý. Cô đang mải mê nghĩ ngợi thì tạp chí lâm nghiệp môi trường sinh thái trên thùng giấy rơi xuống.
Lưu Du toan đặt thùng giấy xuống đất, bên cạnh duỗi tới một bàn tay nhặt lên quyển tạp chí kia, đặt trên thùng giấy của cô.
“Cảm ơn.” Lưu Du đứng yên.
Thang máy dừng ở tầng tám, Lưu Du đi ra ngoài, người trong thang máy cũng đi ra.
Khi cô định thần lại, đối phương đã mở cánh cửa cách vách nhà cô.
Hóa ra là hàng xóm.
Tulip mọc lá xanh, Yến Vi Sí bắt đầu đếm ngược từng ngày đến ngày lễ Tình Nhân được đánh dấu trên lịch.
Trần Vụ vẫn chưa hoàn thành luận văn, cụ Dư bảo anh thi xong rồi nộp. Anh có vài ý tưởng nên viết trước trên giấy, viết xong mới gõ vào máy tính.
Luận văn là thứ yếu, mấu chốt là thi tự học.
Khoa cử nhân lâm nghiệp thi hơn hai mươi môn, cao đẳng là mười mấy môn, Trần Vụ đều đăng ký cả. Anh phải thi cử nhân trước rồi thi cao đẳng. Nếu vượt qua hết mọi môn thi phải mất hai năm. Nếu có lần thi trượt thì khoảng cách sẽ còn dài hơn nữa.
“Tư tưởng đạo đức, chủ nghĩa Mao Trạch Đông, pháp luật nông nghiệp, lịch sử cận hiện đại… Tôi đã đọc xong rồi.” Trần Vụ ngồi trên sô pha da, đọc to các môn học căn bản cần phải học thuộc lòng, “Những môn chuyên môn cơ bản đều có trong sách của cụ Dư, tôi cũng đã nhớ hết.”
“Máy tính, kỹ thuật sinh thái, trồng trọt, phân bổ nước và đất… Đều là thực tiễn, phải thực hành ở trường thi.” Anh lẩm bẩm, “Tôi hơi lo môn đọc hiểu Ngữ văn, còn tiếng Anh có anh Dư dạy cho tôi.”
Yến Vi Sí đang đứng trước máy in – thành viên mới trong nhà, sắp xếp tài liệu đã in cho Trần Vụ. Nghe vậy, sắc mặt hắn sa sầm: “Sao anh không hỏi tôi về môn tiếng Anh?”
Trần Vụ kinh ngạc: “A Sí, chẳng phải cậu còn không biết cộng trừ số có hai chữ số sao?”
Yến Vi Sí ngoảnh mặt làm ngơ: “Từ hôm nay trở đi, mỗi sáng sớm anh đọc nửa giờ, buổi tối nghe tiếng Anh đi ngủ, ở trong nhà dùng tiếng Anh giao tiếp với tôi.”
Trần Vụ xỏ dép lê chạy đến chỗ Yến Vi Sí: “Cậu biết hả?”
Yến Vi Sí: “Tối nay tôi sẽ “khổ luyện thành tài, miệt mài tất giỏi”.”
Trần Vụ: “…”
Vào tháng Mười Hai, nhà họ Hoàng có một bữa tiệc, lúc ấy sẽ giới thiệu sản phẩm mới của công ty với mọi người.
Hoàng Ngộ có quyền quyết định danh sách khách mời. Gã mặc kệ những kẻ khác, chỉ muốn gọi hai thằng bạn nối khố.
Vợ chồng họ Khương sẽ tham dự, không định cho con trai đi theo.
Hoàng Ngộ gọi điện cho thằng bạn còn lại: “Anh Sí này, Chiêu Nhi không tới được nên mày không thể không tới, mày hãy tới nha.”
Yến Vi Sí không nhịn nổi: “Nói chuyện tử tế sẽ chết à?”
Hoàng Ngộ đứng đắn nói: “Tao có thể đại diện cho Thánh Thụy, anh Sí mày hiểu mà, có mấy lời không cần phải nói quá rõ ràng. Tao mong mày có thể tới, tao cũng đã nhắn lại cho hai ông bà trong nhà rồi.”
Yến Vi Sí: “Để tao đi hỏi Trần Vụ.”
Hoàng Ngộ: “…”
Làm gì nha anh Sí, đại sự cũng phải nghe Trần Vụ sao?
Hoàng thiếu thầm cà khịa trong lòng, nhưng ngoài miệng nói: “Nên làm nên làm.”
Ngày hôm đó, Yến Vi Sí dẫn Trần Vụ đến.
Trần Vụ không hiểu rượu cũng không dám uống. Anh ngồi quy củ trên ghế giữa những doanh nhân và quan chức giàu có, hít một hơi toàn là mùi tiền.
“Chán à?” Yến Vi Sí vuốt ve phần lưng vẫn luôn được giữ thẳng tắp của Trần Vụ.
Trần Vụ lắc đầu: “Không chán, tôi chưa bao giờ đến nơi như thế này.” Anh bảo Yến Vi Sí, “Chỉ có rượu, không có thức ăn à? Phải chờ thêm một lát hả?”
“Anh cho rằng đây là yến tiệc à?” Yến Vi Sí lấy ra một viên kẹo marshmallow từ trong túi quần tây, “Cầm đi.”
Trần Vụ nâng bằng hai tay: “Từ đâu ra thế?”
Yến Vi Sí ngoắc tay, Trần Vụ kề sát lại gần, nghe hắn nói: “Ma pháp.”
Trần Vụ: “… Lợi hại ghê.” Anh lén lút trốn đằng sau Yến Vi Sí, xé mở gói kẹo.
Ngoài bọn họ thì bàn này còn có vài thanh niên khác, không giao lưu cũng không có cảm giác hiện diện. Mặc dù bọn họ mặc cùng một kiểu dáng, phối màu như đồ đôi, mấy người kia cũng sẽ không nhìn nhiều.
Sau khi người dẫn chương trình hoàn thành lời dẫn, Hoàng Ngộ lên sân khấu với tư cách là người nối nghiệp Thánh Thụy tương lai, long trọng tiết lộ về sản phẩm mới.
Không có dáng vẻ bất cần ăn chơi thường ngày, lời nói cử chỉ của gã nghiêm túc mà không kém phần dí dỏm, có sức hấp dẫn pha trộn giữa trẻ trung năng động và chín chắn vững vàng.
Bài phát biểu kết thúc trong bầu không khí thoải mái, Trần Vụ chân thành vỗ tay.
Yến Vi Sí nhìn tay anh: “Vỗ đỏ lên rồi.”
Trần Vụ nói: “Cậu ấy nói rất hay.”
Yến Vi Sí không mặn không nhạt: “Hay chỗ nào, anh nói cho tôi nghe xem.”
“Phải nêu ví dụ à?” Trần Vụ rối rắm, “Không nêu được. Tôi lắng nghe mà không bị phân tâm, chứng tỏ cậu ấy có khả năng cảm nhận tiết tấu rất tốt.”
Yến Vi Sí: “Ồ.”
Hoàng Ngộ đang nâng chén với khách khứa chợt thấy cổ họng lạnh lẽo. Gã biết cảm giác này, gã lập tức tìm kiếm vị trí của anh Sí, đôi mắt dò hỏi.
Sau đó gã nhận được một ánh mắt hình viên đạn còn sắc bén hơn.
Khi Dư Trản vội vã từ sân bay tới tham gia tiệc rượu, Trần Vụ đã theo Yến Vi Sí lên tầng ba.
Khu nghỉ ngơi đặt một tủ rượu lớn, Yến Vi Sí giới thiệu tên và thành phần của từng loại rượu cho Trần Vụ từ tầng dưới cùng trở lên.
Trần Vụ nghe xong thậm chí không chớp mắt.
Yến Vi Sí giới thiệu xong chai cuối cùng: “Còn không vỗ tay hả?”
Trần Vụ vỗ tay “bộp bộp”: “A Sí, đây không phải là rượu do nhà Hoàng Ngộ sản xuất à, sao cậu lại biết hết thế?”
“Đã từng uống rồi.” Yến Vi Sí ngồi xuống sô pha, dưới mắt có quầng thâm xanh đen, “Tôi ngủ vài phút đây, anh ở bên cạnh tôi, không được chạy trốn.”
Nhoáng cái không biết đã bao lâu, Yến Vi Sí tỉnh dậy, Trần Vụ vội vàng nói: “A Sí, tôi phải chạy tới nhà vệ sinh, tôi sắp không nhịn được rồi.”
Yến Vi Sí dẫn anh đến nhà vệ sinh: “Anh có phải bị ngốc không, không biết tự đi à?”
Trần Vụ nói: “Cậu bảo tôi ở bên cạnh không được chạy mà.”
Hơi thở của Yến Vi Sí thoáng khựng lại, hắn tăng sức siết chặt cánh tay Trần Vụ, thế này thì làm sao hắn có thể buông đây.
Nhà vệ sinh ở tầng ba rất xa hoa, Trần Vụ liếc mắt khắp nơi, trông có vẻ rất bận rộn.
Yến Vi Sí trả lời một tin nhắn và hỏi: “Anh đang tìm gì thế?”
“Nút xả nước.” Trần Vụ hơi ngại ngùng, “Tôi không biết là cái nào.”
Yến Vi Sí: “…” Hắn đặt tay của Trần Vụ tới một chỗ.
Trần Vụ thấy khó tin: “Sao lại là nút âm tường luôn vậy, khó tìm quá.”
Bên ngoài có người tiến vào, hai tiếng bước chân liên tiếp. Yến Vi Sí túm Trần Vụ chưa kịp chỉnh trang xong xuôi vào buồng vệ sinh bên cạnh.
Trần Vụ dùng khẩu hình nói: “A Sí, tại sao chúng ta phải trốn?”
Yến Vi Sí chỉnh quần cho anh.
Trần Vụ luống cuống chân tay: “Chúng ta cũng chỉ đi vệ sinh bình thường thôi mà.”
Yến Vi Sí rút vạt áo anh giắt ở cạp quần ra, đầu ngón tay thô ráp sượt qua làn da mềm mại của anh: “Chứ không bình thường là thế nào?”
Bên ngoài buồng vệ sinh loáng thoáng có âm thanh nhớp nháp.
“Lạch cạch.”
Tiếng vang giòn giã của vật kim loại rơi xuống vô cùng rõ ràng.
Yến Vi Sí nhắn tin cho Hoàng Ngộ, bảo gã phái người tới giải quyết chút.
“Nhà vệ sinh phía Nam tầng ba, có người đang làm…”
Trần Vụ nhìn thấy, vô thức đọc ra miệng. Mặt và cổ anh bỗng đỏ lựng.
Yến Vi Sí cố tình, hắn cố tình đưa màn hình điện thoại đến trước mắt Trần Vụ khi nhắn tin, cố tình dùng từ kia.
Lúc biên tập hai chữ cuối cùng, hắn rất vô sỉ xóa đi, sau đó gõ lại một lần.
Tầm mắt Trần Vụ rũ xuống rồi nâng lên, nhưng anh không nhìn thẳng vào Yến Vi Sí.
Yến Vi Sí nắm lấy chân gọng kính đẩy nó lên cho anh: “Ngửa đầu cao như thế, không mỏi cổ à?”
Trần Vụ áp lưng lên vách tường đá của buồng vệ sinh, không nói chuyện với hắn.
“Tò mò như vậy…” Bàn tay nóng bỏng của Yến Vi Sí đặt ở hai bên eo Trần Vụ, tấm lưng rắn chắc dưới áo sơ mi cong lên, trán tựa lên trán anh, “Để tôi bế anh lên, cho anh nhìn rõ ràng nhé.”
Trần Vụ lắc đầu như trống bỏi: “Tôi không tò mò, tôi theo chủ nghĩa Plato(2).”
Yến Vi Sí: “…”
Trái tim của hắn sắp ngừng đập đến nơi: “Anh thật sự theo chủ nghĩa tình yêu của Plato à?”
“Thật mà.” Trần Vụ đáp, “Thật đấy.”
Yến – đã học tập đầy đủ, chuẩn bị kỹ lưỡng – Vi Sí bỗng thấy hai mắt tối sầm. Anh như vậy là chết tôi rồi.
(2) Platonic love chỉ tình yêu thuần khiết, không có nhu cầu tình dục giữa hai người. Platonic love được đặt tên theo vị triết gia thời Hy Lạp cổ – Plato/Platon.