Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 7: Thế tôi đi nhé



Kỳ nghỉ đông sắp đến, bầu không khí căng thẳng đang bao trùm khắp tất cả các trường học, ngoại trừ Trung học Tây Đức.

Bất kể là phòng học nào, đều là giáo viên đang giảng bài trên bục giảng, còn dưới lớp thì ngủ rạp hết, không có ai nghe.

Còn có người không đến lớp mà lang thang khắp nơi.

Trần Vụ tránh qua mấy sóng học sinh, đi đến đỉnh tòa nhà: “Bạn học Yến, tôi tới rồi!”

Yến Vi Sí ngồi trên đất dựa vào tường, ngoắc ngón trỏ với anh.

Trần Vụ bước nhanh tới, lấy từ trong túi ra… Kim chỉ: “Rách chỗ nào?”

Yến Vi Sí giơ một cánh tay lên.

“Là tay áo à.” Trần Vụ lanh lẹ xe chỉ luồn kim, một bàn tay giữ hai mép tay áo bị sút chỉ của Yến Vi Sí, tay còn lại cầm kim, lưu loát vững vàng khâu lại. Anh nhẹ giọng nói, “Chỉ bị bung chút xíu, có thể chờ lúc tan học làm cũng được mà.”

Yến Vi Sí co một chân xem điện thoại: “Tại sao phải chờ tới lúc tan học? Chẳng phải là có anh à?”

Trần Vụ không nói thêm gì nữa.

Mặc dù hôm nay mặt trời cuối cùng cũng ló dạng, nhưng gió trên mái nhà rất mạnh và trời vẫn lạnh.

Bàn tay anh khô khốc, có những vết máu nhỏ xung quanh vài móng tay do xước măng rô bị xé toạc.

Sự chú ý của Yến Vi Sí vô thức chuyển từ màn hình điện thoại sang tay Trần Vụ.

Trần Vụ khâu xong, hơi ngửa đầu đẩy kính, Yến Vi Sí nhanh chóng nhắm mắt. Hắn thầm chửi nhỏ trong lòng, thế quái nào mà mình nhìn xước măng rô cũng nhập tâm thế nhỉ.

Cánh tay bị nắm lấy nhấc lên, Yến Vi Sí hơi hé mắt, xuyên qua kẽ hở nhìn đỉnh tóc của Trần Vụ.

Trần Vụ kề sát đến chỗ khâu, dùng răng cắn đứt phần chỉ thừa, cất kim rồi nói: “Bạn học Yến, tôi xuống đây.”

Yến Vi Sí: “Chờ chút.”

Vì thế Trần Vụ dừng lại, ánh mắt dò hỏi.

Yến Vi Sí ngửi từng luồng hương rượu thuốc, thái dương giật giật, gọi người ta lại làm gì?

Hắn buông chân gập xuống, đứng dậy đi đến lan can, hững hờ nhìn về nơi xa xăm.

Núi Hương Ngạc, danh lam thắng cảnh duy nhất có nền tảng văn hóa ở Xuân Quế, lúc ẩn lúc hiện giữa mây mù.

Hắn ngắm nó một lúc không mấy hứng thú rồi quay lại.

Trần Vụ vẫn lặng lẽ đứng đó. Ánh mặt trời mùa đông rắc trên người anh, như một con gấu lớn ấm áp.

Yến Vi Sí chê bai nói: “Anh lấy chiếc áo măng tô quân đội này ở đâu ra thế?”

“Chú Lưu cho đó.” Trần Vụ nói, “Chú ấy là đồng nghiệp của tôi, tôi từng kể với cậu rồi.”

Yến Vi Sí: “Tại sao chú ấy lại cho anh?”

“Chú ấy thấy tôi đạp xe đi làm lạnh quá, bèn mang cho tôi cái này, nói là con gái mua cho chú, chú không mặc, bỏ đó thì lãng phí.” Trần Vụ co tay trong ống tay áo hơi dài của áo khoác quân đội, thành thật nói rõ.

“Không thân không quen, vô duyên vô cớ, mà anh cũng dám nhận?” Yến Vi Sí trào phúng chẳng chút lưu tình, “Trên đời này không tìm thấy ai càng dễ bị lừa hơn anh.”

Trần Vụ sững sờ vì bị dạy bảo: “… Tôi không có thứ gì khiến người ta muốn lừa gạt cả.”

Yến Vi Sí nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh, mặt co giật: “Đúng là không có.”

“Thế tôi đi nhé?” Trần Vụ chỉ về hướng cửa cầu thang.

Như đuổi côn trùng nhỏ phiền nhiễu bên tai, Yến Vi Sí khép ngón tay lại vẫy mấy cái ra ngoài.

Trên đường trở về, Trần Vụ gặp được vài nữ sinh, anh không dừng lại, tiếp tục đi mà không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào.

Ngoài dự đoán, một thanh âm vang lên, “Đứng lại!”

Lúc đầu còn tưởng là không phải đang gọi mình nên Trần Vụ vẫn đi tiếp, song bả vai bỗng chốc bị túm lấy, lực rất lớn khiến anh ngã ngửa ra sau.

Nữ sinh tóc đuôi ngựa cao gần một mét tám, suýt soát không chênh mấy với Trần Vụ. Cô gần như sắp dính lên đến nơi, mở miệng là một câu hỏi khó hiểu: “Có phải là anh không?”

Hơi thở nữ tính xa lạ và nóng rực ập tới, Trần Vụ ngửa đầu ra sau, kéo giãn khoảng cách với cô gái.

Mắt kính bị lấy xuống, anh nheo mắt theo phản xạ, sau đó mở to.

“Là anh.” Ánh mắt sắc bén của nữ sinh trở nên kích động, “Chính là anh!”

Những người khác vây xem hồi lâu, không hiểu ra sao: “Chị Tiềm, tình hình thế nào rồi? Đây không phải là bảo vệ mới tới của trường ta à?”

Triệu Tiềm đi vòng quanh Trần Vụ, huýt sáo hai tiếng. Cô rất xinh đẹp phóng khoáng, làm động tác này sẽ không khiến người ta cảm thấy mình đang trêu chọc đùa giỡn: “Đêm đó không biết thằng cháu trai chán sống nào đánh tao, có người kéo tao ra, thay tao ăn một đấm.”

“Là anh ta?”

Mọi người đồng loạt quan sát anh.

Ăn mặc còn nhiều hơn ông cụ, trông đã thấy rất yếu ớt. Tạo cho người ta cảm giác hệt như thư sinh nho nhã tay không thể nâng, vai không thể gánh, không có chủ kiến, không có tiền đồ thời dân quốc.

Tóm lại chính là, kiểu các phú bà thích, cún con dễ khống chế.

Tuy nhiên, chiếc mũi đẹp thật.

Da dẻ cũng trắng.

“Là anh ta.” Triệu Tiềm trượng nghĩa, chịu ơn một giọt báo ơn một dòng, huống chi đây là người đầu tiên có can đảm bảo vệ cô. Cô đặt một quyền trên ngực Trần Vụ, rồi lại đập ngực mình, “Về sau anh chính là anh trai của em.”

Trần Vụ không rút tay trong túi áo khoác ra, ôn hòa nhã nhặn nói: “Bạn học à, có phải em nhầm lẫn gì không…”

“Anh, dẫn anh đi chơi nhé.”

“Anh còn phải đi làm…”

“Đi làm cái gì chứ, em nói với cha em một câu là được.”

“Cha em?”

“Hiệu trưởng đó!”

Trong phòng thay đồ của sân bóng rổ, Yến Vi Sí nằm trên ghế nghe nhạc, bỗng nhiên lên tiếng: “Lương Chiêu, bình thường quần áo tao sút chỉ được xử lý như thế nào?”

“Mày đã bao giờ để ý những cái này đâu?” Khương Lương Chiêu đứng trước tủ đựng đồ, kinh ngạc liếc hắn.

“Quần áo có vấn đề à?” Khương Lương Chiêu đi qua xem, “Không phải vẫn tốt sao?”

Yến Vi Sí khoanh chân lười biếng nói: “Hỏi chút thôi.”

Hắn nhắm mắt, sắc mặt uể oải: “Tao ngủ một lát, đi ra ngoài nhớ đóng cửa lại.”

Khương Lương Chiêu nhún vai quay trở lại trước tủ đựng đồ, một tay hắn ta lật tung đồ đạc cá nhân, tay kia trả lời cuộc gọi đến.

“Sao bọn mày còn chưa tới?”

“Anh Sí nói buồn ngủ, tao thì sắp rồi.” Khương Lương Chiêu nói.

“Anh Sí lại ngủ? Đệt! Bóng ném nơi nào, mặt mũi ông đây giá trị một trăm triệu đấy, đập nát thì tao cho mày chết!” Hoàng Ngộ tức nổ phổi, mắng chửi xong chuyển sang ăn dưa, “Triệu Tiềm dẫn một người tới đây, một thằng bảo vệ, nói là anh trai mà nó mới nhận, nó bảo kê, làm tao chết cười, còn không phải là vừa mắt à, hôm nay gọi anh, ngày mai gọi anh ơi anh à. Tao còn tưởng mắt nhìn của nó đỉnh lắm chứ, chướng mắt cả anh Sí của chúng ta, hoá ra là một đám khẩu vị nặng.”

Khương Lương Chiêu mơ hồ cảm nhận được ánh mắt từ phía sau, hắn ta nghĩ giọng Hoàng Ngộ quá lớn, quấy rầy đến vị trên ghế, bèn hạ giọng nói: “Tao cúp trước nhé.”

Giọng nói vẫn lơ lửng trong không trung, nhưng cánh cửa phòng thay đồ đã được mở ra mà không báo trước.

Người vừa rồi còn nói buồn ngủ, lúc này đã biến đâu mất.

Hắn ta ngạc nhiên mấy giây, gãi gãi lông mày, không thay quần áo theo sát phía sau.

Trong quán là cảnh tượng những thanh thiếu niên tranh giành bóng rổ tràn đầy sự ngông cuồng kiêu ngạo của tuổi trẻ ngang bướng. Ở cái tuổi này, họ mạnh mẽ lao tới, đầu rơi máu chảy cũng sẽ không ngừng lại, vĩnh viễn bốc đồng vĩnh viễn nhiệt liệt.

Một thân cồng kềnh an tĩnh của Trần Vụ có vẻ không phù hợp.

Túi áo khoác bị kéo lấy, anh hoang mang quay đầu, một cậu bé mới cao đến cằm anh đang ngượng ngùng chớp mắt: “Anh trai ơi, kính của anh được đặt ở đâu vậy, phi chủ lưu(1) như thế… À, không phải, là ngầu, siêu ngầu, em thích lắm.”

(1) Phi chủ lưu: non-mainstream, là khái niệm trừu tượng chỉ những gì mà một số ít người đi theo, ngược lại với chủ lưu. Theo nghĩa hẹp và phổ biến thì là một hiện tượng chủ yếu lan truyền trên mạng; nơi giao lưu chủ yếu là QQ và Qzone cùng Audition; thường hay đăng những gì liên quan đến tình yêu, nhất là thất tình, câu chữ lê thê; thường dùng kiểu viết kỳ quặc, tiếng sao Hỏa, hay còn gọi là teencode; thích đăng selfie phồng má trợn mắt, góc chụp từ trên xuống.

“Mày một ngày không cợt nhả là sẽ ngứa chết đúng không, ngay cả con trai cũng muốn bẻ cong!” Triệu Tiềm đá văng cậu bé, kéo Trần Vụ hỏi, “Anh, biết chơi bóng rổ không?”

Trần Vụ lắc đầu như trống bỏi.

“Không sao, tùy tiện chơi chơi là được.” Triệu Tiềm cổ vũ nói.

Có người không chịu, “Chị Tiềm, em còn ở đây đấy, còn cần anh ta à?”

“Đúng thế, một người qua đường Giáp mới quen chưa đến một tiếng, vừa nhìn đã thấy không phải là người chung đường với chúng ta, chơi không thoải mái đâu.”

“Đừng ép tao đánh bọn mày lúc đang cao hứng nhé.” Triệu Tiềm đập bóng vài cái rồi chuyển cho Trần Vụ, cười nói, “Cứ chơi tùy ý.”

Sau đó Trần Vụ rất tùy ý đứng ném tại chỗ, tùy ý đạt một cú bóng ba điểm.

Cả sân yên tĩnh một giây, không biết ai phát ra một tiếng “Mẹ kiếp”, những người khác mới lấy lại tinh thần. Bọn họ đều nhìn Trần Vụ, bầu không khí có chút kỳ lạ.

Triệu Tiềm khoác vai anh: “Anh thế này mà bảo là không biết à?”

“Thật sự không biết mà.” Trần Vụ vội vàng giải thích, “Anh mèo mù vớ cá rán thôi.”

Vì chứng minh bản thân, anh nhặt bóng lên rồi ném một cú, ném lệch.

Lại thêm một lần, vẫn không ném trúng.

Lúc này vẻ mặt mọi người mới thả lỏng, quả nhiên ba điểm đẹp đẽ linh hoạt kia chỉ là nhờ may mắn.

Bầu không khí trở lại bình thường.

“Vận may cũng là một phần của sức mạnh.” Triệu Tiềm loại bỏ một người và thay Trần Vụ vào, “Chơi một ván.” Cô cởi áo khoác ném cho chị em của mình, người bạn từ nhỏ đang cà khịa đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, “Lão Đinh, chính mày muốn chơi bóng cũng đừng gọi tao, đã gà lại mê chơi. Nếu không phải mày gọi cho tao, tao đã dẫn anh tao đi trượt băng rồi.”

Đinh Huy Tuyền bị khinh bỉ trước mọi người cũng không thấy mất mặt, trông cậu ta rất mọt sách, không cùng phong cách với Trung học Tây Đức, nhưng có thể hòa nhập rất tốt, chứng tỏ cậu ta có sự độc đáo trong cách đối nhân xử thế.

“Chị Tiềm à, đây gọi là ỷ lại.”

“Mày không có mặt, lớp trưởng không có cảm giác an toàn.”

Mọi người đùa giỡn sến sẩm.

“Đừng bắt đầu chọc tao với Tiềm Tiềm nữa.” Đinh Huy Tuyền bất đắc dĩ thở dài, cậu ta liếc bóng dáng trước cửa, tươi cười gọi lớn, “Anh Sí.”

Tiếng hò hét ầm ĩ ngưng bặt, mọi người sôi nổi chào hỏi.

“Anh Sí tới rồi.” “Chào anh Sí!”

Trần Vụ ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống, bàn tay buông thõng bên gấu quần luống cuống kéo mấy cái.

Yến Vi Sí không nhìn về phía anh lần nào, không quen biết anh, cũng không có hứng thú làm quen.

Đi vệ sinh về, Hoàng Ngộ tới bên trái Yến Vi Sí, nét mặt gã yêu diễn kịch, rất thích nhếch một bên khóe miệng khi nói, trông đẹp trai và rất phóng khoáng.

Khương Lương Chiêu bên phải hào hoa lịch sự, trang phục tinh tế, cử chỉ tao nhã và tự tin, khí chất ôn hòa và cương nghị.

Ba người đứng cùng một chỗ, cảm giác này rất khó hình dung, không chỉ hạn hẹp ở mỗi bề ngoài mà còn có thứ họ đã bồi dưỡng lâu ngày, khiến họ giống như —— sinh vật nguy hiểm từ biển sâu tìm đến vũng nước nhỏ.

Xuân Quế là một bến đỗ nhỏ mà họ đã lạc vào trong hành trình cuộc đời.

Sẽ sớm rời đi.

Tương lai sẽ không nhớ nổi mình từng tới nơi này, không có bất luận điểm nào đáng để họ hồi tưởng.

Tai Trần Vụ hơi ngứa, Triệu Tiềm đang thì thầm với anh. Anh vừa định lùi lại thì thấy Yến Vi Sí trừng mình một cái, nhanh đến mức như thể là ảo giác. Anh nuốt nước miếng, đứng càng ra rìa hơn, dáng vẻ uất ức chỉ muốn biến mất ngay lập tức.

Đây là một trận bóng chỉ có thể được gọi là “chơi”.

Đội của Triệu Tiềm đã phạm quy ngửa tay đón bóng(2), nhưng vẫn không thể xoay chuyển tình thế.

(2) Khi vận động viên đã khống chế được bóng thì phải tiếp tục thực hiện các động tác đập và hất lăn bóng đi sau đó bắt bóng lại, trong lúc này chỉ được phép ném rổ hoặc chuyển bóng. Khi đang dẫn bóng mà ngửa tay đón bóng rồi lại tiếp tục dẫn bóng là phạm luật.

Không ai có thể ngăn cản Yến Vi Sí, kể cả đội trưởng đội bóng rổ nữ là Triệu Tiềm. Ý thức của hắn quá mạnh, chơi bóng không có kỹ xảo hoa hòe loè loẹt, mà trực tiếp và bạo lực giống một cơn gió mạnh điên cuồng trong ngày hè, bất khả chiến bại bách chiến bách thắng.

Tình hình chiến đấu nghiêng hẳn về một bên không mấy hồi hộp, lúc sắp kết thúc có một chuyện nhỏ.

Yến Vi Sí đã đánh mệt, đang định úp rổ(3) kết thúc thì tiếng kêu sợ hãi của Triệu Tiềm lọt vào tai hắn: “Anh!”.

(3) Úp rổ/Slam dunk: được hiểu là khi người chơi nhảy bật lên cao rồi dùng tay đập mạnh bóng xuống rổ, bằng cả 2 tay hoặc chỉ 1 tay. Nếu thành công có thể là một cú ném rất ngoạn mục và đẹp mắt, sẽ ghi được 2 điểm.

Trong giây phút ấy, thân ảnh đang ôm bóng của Yến Vi Sí đột nhiên cứng đờ. Hắn nghiêng đầu, mái tóc vàng hơi ướt quẹt qua lông mày, ánh mắt sắc bén và có tính công kích lướt qua những người khác trong sân bóng, tìm thấy Trần Vụ đang quỳ trên mặt đất quay lưng lại với hắn giữa một nhóm người đang đứng túm tụm.

“Bịch ——”

Yến Vi Sí đập mạnh quả bóng rổ trong tay ra ngoài, nhảy xuống và rống to.

“Làm sao thế? Triệu Tiềm, người do mày dẫn đến mà không biết trông nom hả? Người giấy bị va một cái là con mẹ nó không đứng dậy nổi à?”

Hoàng Ngộ giơ tay kiểu học sinh tiểu học, tay trái nâng khuỷu tay phải rồi giơ cao tay phải hô to: “Báo cáo anh Sí, là anh ta va phải người khác.”

Yến Vi Sí: “…”

Lợi hại đấy.

༶•┈┈┈┈┈┈୨♡୧┈┈┈┈┈•༶

Lời của editor: Ở chương này xuất hiện một nhân vật phụ có tên là 丁徽瑔. Chữ 瑔 không có phiên âm Hán Việt tương ứng, nó thuộc bộ Ngọc 玉, pinyin là quán và có nghĩa là tên một loại ngọc hoặc vỏ sò. Chữ này bao gồm 玉 và 泉, 泉 có cùng pinyin là quán và mang nghĩa dòng suối hoặc đồng tiền. 泉 có hai âm Hán Việt là Toàn hoặc Tuyền. Sau khi tham khảo các từ điển Hán Nôm và hỏi bạn bè người Hoa gốc Việt, mình quyết định chọn tên Tuyền vì mức độ phổ biến hơn và nó cũng vẫn có nét nghĩa là tiền, phù hợp với chữ 瑔 thuộc bộ Ngọc 玉. Vì vậy, hiện tại mình để tên nhân vật là Đinh Huy Tuyền.