"Thẳng nhóc kia đâu, đám phế vật các ngươi!" Màn đêm buông xuống, Lý Tử Dạ bị Kếm Sĩ hung hăng giáo huấn một trận tràn ngập lửa giận đi tới núi Kỳ Liên, tìm phi khấu trong núi trút giận.
Kết quả là khu rừng trở nên náo nhiệt trở lại.
Sau khi mở ra thần tàng, chân khí trong kinh mạch đã đả thông duy nhất của Lý Tử Dạ bắt đầu khởi động. Trong lúc hành động, tốc độ và sức mạnh đều tăng lên rất nhiều.
“Trại chủ, người chạy về hướng tây!" Trước sơn trại, một tên phi khấu chạy tới, gấp gáp nói.
"Còn chờ gì nữa mà không mau đuổi theo!" Thủ lĩnh phỉ khấu tức giận nói.
"Vâng!" Lần này, ngoại trừ một số phi khấu canh giữ trại, những người còn lại đều đuối theo.
Trong núi rừng, Lý Tử Dạ kéo theo một đám phỉ khấu trốn đông trốn tây. Trong suốt hai giờ, bọn họ gần như đã vòng qua một nửa núi Kỳ Liên.
"Trại chủ, thằng nhóc này muốn làm gì vậy, không biết mệt hay sao ấy." Bên cạnh thủ lĩnh phi khấu, một tên phi khấu dáng vẻ xấu xí lên tiếng, nhìn chàng trai trẻ sắp biến mất khỏi cuối tầm nhìn mà thở hổn hển nói.
ặc kệ hắn muốn làm gì cũng phải bắt sống hẳn cho ta. Ta muốn lột da sống hẳn."
Tên thủ lĩnh tức giận nói, lập tức dẫn người tiếp tục truy đuổi.
Sâu trong núi rừng, Lý Tử Dạ dẫn đầu một nhóm thổ phỉ đi đến nửa đêm, sau đó thần không biết quỷ không hay mà trở về đại doanh trại của phi khấu.
"Ai đó?" Trong sơn trại bây giờ chỉ còn lại mười mấy người canh giữ trại. Nhìn thấy người tới, bọn họ đều có vẻ kinh hãi
“Thời thế thay đổi, bây giờ xem các ngươi kiêu ngạo như thế nào” Lý Tử Dạ nhìn mười mấy tên phi khấu trong sơn trại, cười nham hiểm nói: "Bỏ vũ khí xuống, các ngươi đã bị ta bao vây, đầu hàng hoặc chết!"
"Các huynh đệ, hẳn chỉ có một người, giết cho ta!”
Trong trại, có một tên phi khấu nhìn thấy phía sau Lý Tử Dạ không có người nào khá thì hơi yên lòng, lớn tiếng hét lên.
"Giết" Thấy vậy, những tên phi khấu khác cũng lấy hết can đảm, cầm đao lao về phía trước.
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt." Lý Tử Dạ nhếch mép cười, bước một bước về phía trước, cũng cầm kiếm xông tới.
Phi khấu rất hung tàn, nhưng điều này chỉ đối với những người bình thường không có sức mạnh để kiềm chế chúng mà thôi.
Lý Tử Dạ là một kẻ bi3n thái còn hung tàn hơn phi khấu.
Dưới màn đêm, thân ảnh Lý Tử Dạ căm Thanh Sương trong tay, hết kiếm này đến kiếm khác điên cưồng chém hệt như một kẻ điên, chỉ trong thời gian ngắn, hơn mười người đã bị chém ngã xuống đất.
Lý Tử Dạ đã mở ra thần tàng, ít nhiều cũng coi như là một võ giả, không còn như trước nữa. Vả lại, đao trong tay phi khấu làm sao có thể so sánh với bội
kiếm Thanh Sương của Mai Hoa Kiếm Tiên.
Vi vậy, Lý Tử Dạ cuối cùng đã thực hiện được ước mơ của mình ở kiếp trước, một người chém một đám.
"Ha ha ha!" Nhìn thấy bọn phỉ khấu đều đã ngã xuống, Lý Tử Dạ đứng đó cười ngạo nghễ.
Một lũ gà yếu.
“Trại chủ, hẳn ở đó!"
Nhưng mà không để Lý Tử Dạ kiêu ngạo quá lâu, một tên phi khấu có thị lực không tầm thường đã phát hiện ra tung tích của Lý Tử Dạ từ trên vùng đất cao xa xôi, gấp giọng nói: "Hản đến trại của chúng ta”
"Không ổn rồi, điệu hổ ly sơn, mau quay về với ta." Thủ lĩnh phí khấu kinh hãi, lập tức dẫn người theo đường cũ trở về.
Trong doanh trại phỉ khấu, Lý Tử Dạ một cước đạp văng cửa, nhìn bảo bối giấu bên trong, tùy ý lật xem, chẳng mấy chốc đã mất đi hứng thú.
Tất cả đều là vàng bạc châu báu, tầm thường!
Đám phi khấu này quá nghèo, ngay cả mấy món có thể xem là bảo bối cũng không có.
"Hửm?” Nhìn quanh một vòng, Lý Tử Dạ chú ý tới chiếc ghế da hổ của thú lĩnh phi khấu bèn bước tới.
Tìm kiếm một hồi cũng không phát hiện được gì, Lý Tử Dạ suy nghĩ một chút, căm kiếm lên chém xuống.
Âm ầm!
Một tiếng vang lớn, chiếc ghế da hổ bị gãy, bị một thanh kiếm chém làm đôi.
"Khả khả! Mình đã nói mà, làm sao có thể không có bảo bối nào được!” Lý Tử Dạ nhìn chiếc hộp gỗ lim dưới ghế da hổ, vẻ mặt hưng phấn căm chiếc hộp lên.
"Nhóc con muốn chết, bỏ thứ ngươi đang cầm xuống cho ta!" Lúc này, ở ngoài ngoài sơn trại, thị phí khấu mang theo thuộc hạ trở về, nhìn thấy thanh niên ngồi trước chiếc ghế da hổ thì sắc mặt tức khắc thay đối, tức giận nói.
"Muốn thì đuổi theo ta đi! Lý Tử Dạ lắc lắc hộp gỗ trong tay, sau đó giẫm chân một cái, đập vỡ cửa sổ. rồi trốn thoát.
"Đuổi theo! Nhất định phải lấy lại chiếc hộp trong tay hẳn!" Thủ lĩnh phi khấu giận dữ nói.
"Vâng!" Ở phía sau, đám phỉ khấu nghe vậy lại đuổi theo.
Trong rừng núi, Lý Tử Dạ căm hộp gỗ lim liều mạng bỏ chạy, không dám dừng lại một giây phút nào.
Phía sau, đám phỉ khấu đông nghịt đang điên cưồng đuổi theo, thủ lĩnh căm đầu đám phi khấu như muốn nứt mắt ra, hận không thế chém chết kẻ cướp trước mặt.
Thứ đó không được rơi vào tay người khác!
Đêm đã tối, Lý Tử Dạ không biết mình đã chạy trốn bao lâu, dù sao phỉ khấu sau lưng hắn càng ngày càng ít, không có mấy người có thể đuổi kịp. . 𝒯rang gì mà hay hay thế [ trùm truyện.Vn ]
Song thủ lĩnh phi khấu vẫn truy đuổi gắt gao, không hề bị bỏ lại phía sau.
Vì vậy, Lý Tử Dạ ôm hộp gỗ lim trong tay chặt hơn.
Hắn biết thứ có thể khiến thủ lĩnh phỉ khấu quan tâm đ ến vậy hẳn là không tầm thường.
Đuổi theo thêm nửa canh giờ, trong rừng chỉ còn lại hai người còn chạy được, nhưng lúc này cũng đã. mệt đến mức thở hổn hển, đành phải dừng lại th ở dốc.
Tên thủ lĩnh phỉ khấu bám vào một cái cây lớn, thở hồng hộc, hét lớn: "Nhóc con, chỉ cần ngươi giao chiếc hộp trên tay ra, ân oán giữa ta và ngươi sẽ xóa bỏ, ta có thể để ngươi còn sống rời đi.”
"Ha, mơ cái gì vậy, có bản lĩnh thì ngươi đuổi kịp ta đi.” Lý Tử Dạ cũng mệt đến mức khó có thể đứng thẳng, nhưng vẫn không chịu nhận thua mà đáp lại.
"Như vậy đi, ngươi giao chiếc hộp ra thì có thể chọn bất cứ thứ gì ngươi muốn trong trại của ta. Tất cả vàng bạc tài bảo đều là của ngươi." Sắc mặt thủ lĩnh phí khấu thay đổi, gã đè nén lửa giận trong lòng, ôn tồn nói.