Tự Tại Tiêu Dao

Chương 8: Cốt Ma tông



Chương 8: Cốt Ma tông

Vừa vào thành, Thanh Vân liền nắm tay kéo Bình An đến một tiệm bán phù chú. Cô mua lấy một lá phù, dùng linh lực trên ngón tay vẽ cái gì lên đấy rồi đốt nó đi.

- Này, cô làm gì thế?

- Bí mật.

Cậu cũng không nói nhiều về chuyện này.

Hai người đi tiếp, đến Vạn Bảo Lâu. Lúc sau, hai người bước ra bên ngoài.

- Nhiêu đó chỉ đổi được một túi linh thạch trung phẩm.

Cậu than thở.

- Nhiêu đó đủ rồi, đi mua đồ.

Thanh Vân nhìn túi linh thạch của cậu, sáng mắt lên nói, cậu chỉ nhìn rồi lắc đầu thở dài.

- Cái này, cái này, cái này.

Cô lựa đều là trang sức, nhiều cũng gần bằng với số linh thạch mà cậu mới đổi.

- Mua nhiều để làm gì?

- Để...vui. Đây là công do ta g·iết con hổ kia.

- Nhưng ta có công mà!

- Yên tâm, ta sẽ chừa đủ để ăn uống với ngủ lại.

Cậu hai tay đều xách túi đầy đồ, còn Thanh Vân thì ung dung bước đi.

Cậu cho hết vào túi trữ vật của mình. Hai người đến một quán ăn lớn, bên trong rộng lớn, người ra người vào nhiều vô kể, cậu và Thanh Vân lựa một chỗ ngồi, món Thanh Vân gọi đa phần là món rau.

Bình An không kén chọn, tặc lưỡi ăn theo. Lúc tính tiền thì đúng như lời Thần Vực nói, còn đủ để thuê phòng ở lại.

Gần tối, hai người dừng chân trước một trọ quán, bên trong trang trí bằng các loại gỗ mang lại cảm giác ấm cúng.

- Quý khách muốn thuê mấy phòng ạ?

Một người làm tiến lại chỗ hai người, lễ phép hỏi.

- Một...

- Hai phòng, tiền đây.



Thanh Vân định nói một phòng thì Bình An chen ngang nói hai phòng.

Thanh Vân có hơi nhíu mày nhưng không tỏ ra khó chịu nhiều. Phòng hai người thuê cũng sát bên nhau. Cậu vào phòng, bên trong có một cái giường gần cửa sổ, có một bộ bàn ghế làm bằng gỗ, bên trên bàn có cây nến đã được thắp sáng.

Cậu lên giường, ngồi xếp bằng lại, điều chỉnh nhịp thở của mình, bắt đầu tu luyện. Bên trong thức hải của cậu, ngoài cậu và viên đá thần bí kia thì xuất hiện thêm một miếng ngọc bội màu trắng nhìn rất đẹp.

- Quái lạ, lúc trước có xuất hiện cái ngọc bội này đâu? Viên đá kia mỗi lần muốn đụng vào liền hất ta ra, giờ thử dùng thần thức vào miếng ngọc bội này.

Cậu dùng thần thức cảm nhận miếng ngọc bội này.

Ngọc bội này như cảm nhận được, phóng ra vài đường thẳng màu trắng, thần thức cậu chạm vào liền biến mất, cậu tránh đi nhưng càng đến gần thì số đường thẳng càng nhiều.

Cậu không bỏ cuộc, tiếp tục, sau rất nhiều lần cố gắng thì cậu cũng tiến vào được bên trong miếng ngọc bội. Bên trong có khắc vài văn tự khó hiểu, cậu chạm vào thì lập tức phát sáng, ánh sáng màu trắng ngọc.

Ánh sáng ấy biến mất thì cậu lại thấy hình ảnh Thanh Vân hiện ra, nhưng hoàn cảnh lại là cô ấy đang ngâm mình trong bồn tắm, hơi nước tỏa ra khắp nơi khiến cậu không nhìn rõ nhưng đường cong quyến rũ ấy lại hiện ra một cách rõ ràng.

- Hề hề, đường đường là Thánh nữ, lại bị ta nhìn trộm, truyền ra ngoài chắc sẽ b·ị t·ruy s·át mất!

Cậu tận hưởng cơ hội khó gặp này.

Được một lúc thì như có lực vô hình kéo cậu ra khỏi miếng ngọc bội, kéo cậu trở về thực tại. Mở mắt ra thấy miếng ngọc bội đang lơ lửng trên tay của mình.

Cậu cầm lên, ngó nhìn xung quanh ngọc bội, ngoài màu trắng ngọc với các đường họa tiết chạm khắc khéo léo ra thì chẳng có gì nổi bật, được cái cậu có thể lấy ra lấy vào bằng ý niệm của mình.

Lần cảm ngộ văn tự bên trong miếng ngọc bội thì cậu cũng hiểu đôi chút, cách Phong Đạo trung kỳ không xa. Cậu ngủ một giấc đến sáng.

Ánh nắng buổi sáng chiếu qua các khe cửa sổ vào trong phòng, không khí lành lạnh của buổi sáng khiến cho con người ta không muốn cũng nằm thêm một chút. Tiếng gõ cửa ầm ầm bên ngoài đánh thức cậu dậy.

- Này, này, tên kia, dậy đi, dậy đi.

Là tiếng Thanh Vân.

- Gì nữa đây, mới sáng sớm.

Cậu đi ra mở cửa, mặt vẫn còn đang ngái ngủ.

- Nhanh lên, truyền tin phù của ta được tông chủ trả lời, giờ nhanh đi đến truyền tống trận ở gần đây thôi sẽ đến Đông Cực tông luôn, không cần đi xa nữa.

Cô kéo tay cậu, vội vội vàng vàng đi trả phòng rồi rời khỏi thành.

- Này, tôi chưa ăn gì đấy, cô kéo tôi sớm lắm đấy, lúc nãy tranh thủ ăn được hơn không?

Cậu ôm bụng than thở.

- Biết thế nào cũng than, nè.



Cô đưa cho cậu một cái bánh bao nóng.

- Không có thịt à?

- Đòi hỏi?

Cậu không nói gì nữa, chỉ vừa đi vừa gặm cái bánh bao.

- Này, lúc tu luyện thì tôi thấy một cái ngọc bội màu trắng.

Cậu giơ tay ra, hiện ra cái ngọc bội lúc tối.

Thanh Vân nhìn miếng ngọc bội, trừng mắt nhìn cậu, định giơ tay ra c·ướp đi nhưng cậu nhanh thu lại.

- Này, cô làm gì, cái này tôi phát hiện trước.

- Cái này của ta lúc truyền tống bị mất, trả lại đây

Hai người giằng co qua lại, lúc Thanh Vân định dùng chiêu c·ướp thì Bình An giơ miếng ngọc bội ra, Thanh Vân liền đứng im lại.

- Này, này, mau để cái ngọc bội này đi chỗ khác.

Cậu khá bất ngờ, nhìn miếng ngọc bội này, lúc nãy cậu nghĩ muốn Thanh Vân sừng lại, không ngờ dừng lại thật, khóe miệng cậu khẽ cười.

- Này, ngươi muốn làm gì!

- Đương nhiên.

Thanh Vân thấy miệng cậu khẽ cười, hoảng hốt nói.

Không như đọc giả đen tối suy nghĩ, cậu chỉ là lấy lại số linh thạch mà Thanh Vân đã tiêu hôm qua, cùng vài món đồ giá trị. Hai người đang ngồi trên một con hạc lớn, tốc độ bay rất cao.

- Cái này cô phải lấy sớm ra mới đúng chứ, làm tôi đi bộ mỏi hết cả chân.

- Hứ, đây là tiên hạc của Đông Cực tông, chỉ có thượng tầng mới sở hữu, vừa là phương tiện cũng như sủng vật giá trị cao, ngươi đi ké còn nói.

- Thôi cái tính đấy đi, giờ đến đó, truyền tống đến Đông Cực tông, ngươi chắc là ta sẽ có vé gia nhập?

- Đương nhiên, với tiếng nói của ta thì đến sáu phần là có thể vào, còn lại tùy nhân phẩm của ngươi nữa.

- Ha, mà phải nói, Khiển Hồn Thuật này có ích, nếu không nãy giờ chắc ta đang bị cô hành làm vật cưỡi rồi.

- Ngươi...

Thanh Vân giờ chỉ di chuyển với nói chuyện, còn linh lực thì bị phong bế.



Bỗng một làn sương màu tím xuất hiện khiến cho con hạc hai người đang cưỡi buồn ngủ, rơi xuống. Thanh Vân nhanh thu lại, cậu và cô rơi xuống. Bên dưới có mười người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ bằng xương đang bày trận.

Cậu giải linh lực cho Thanh Vân, hai người đáp đất, có một khúc xương nhọn phần đầu bay đến, Bình An và Thanh Vân nhanh tránh được. Cậu quang sát xung quanh.

Có chín người linh lực màu đen u ám, một người linh lực màu đỏ như máu, sát khí ngút trời.

- Cốt Ma tông các ngươi là muốn gây chiến với Đông Cực tông hay sao mà dám t·ấn c·ông ta?

- Cốt Ma tông?

- Ừ, là một tông chuyên dùng xương cốt người và yêu thú làm v·ũ k·hí và dùng ma tính trong các yêu thú để nâng cao sức mạnh.

Thanh Vân nói to và giải thích cho cậu hiểu.

- Thánh nữ Đông Cực tông biến mất đã truyền ra ngoài lâu rồi, bắt được ngươi thì chúng ta có thể giao dịch với Đông Cực tông. Ha ha ha!

Tên có linh khí màu đỏ rực như máu chỉ về phía Thanh Vân nói.

- Này, mấy tên kia ít là Phong Đạo với Khai Đạo, chỉ có tên đang nói kia là Cao Thiên không rõ cấp thôi, tôi giải quyết mấy tên kia, cô giải quyết hắn, thế nào?

- Được!

Hai người bàn chiến thuật.

Cậu dùng Khống Hỏa Thuật, tạo ra một q·uả c·ầu l·ửa lớn bằng một người bình thường, phóng về phía tên kia, hắn bị quả cầu hất đi, Thanh Vân bay đến giao chiến với hắn để lại cậu với chín tên còn lại.

Cậu rút kiếm ra, quang sát cẩn thận xung quanh, tên thứ nhất không đứng yên, là người đầu tiên lao lên. Cậu lấy kiếm đỡ thanh kiếm làm bằng xương yêu thú của hắn.

Tám tên kia cũng không đứng yên, cùng lao lên. Cậu hất đi, nhanh lướt qua phía sau, thành công tụ tất cả lại một chỗ.

- Cho các ngươi này!

Cậu phóng ra hỏa cầu rất lớn về phía chúng.

"Bùm" âm thanh nổ phát ra chín tên bị dư chấn văng ra khắp nơi. Một tên lãnh trọn hỏa cầu, bị thiêu chỉ còn xương.

Những tên kia nhanh chóng đứng dậy, đi lại chỗ tên bị thiêu chỉ còn xương, nhặt xương lên, thì thầm gì đó, khúc xương đó nhanh chóng hóa thành bụi rồi bị tám người kia hấp thụ, bọn chúng vừa nhảy vừa la như lên cơn.

- Đệt, mấy tên này chơi chất cấm à?

Cậu nhìn bọn chúng, lại thi triển hỏa cầu phóng đi.

Lần này tránh được, cậu nhảy lên cao, bàn tay phải cuộn lại thành hình trụ, đặt lên miệng, thổi ra một tràng lửa. Là Khống Hỏa Thuật: Hơi Thở Lửa.

Tám tên đều đỡ được, hai tên nhảy lên, chém về phía cậu, cậu đỡ được một kiếm nhưng kiếm thứ hai bị xước qua phần vai. Phía dưới sáu người bày trận, là trận Lục Cốt Ngục.

Cậu rơi xuống giữa trận, một nhà tù bằng xương cứng cáp bao lấy cậu, cậu dùng kiếm chặt đi nhưng chỉ để lại vết xước nhỏ không đáng là bao, lại còn bị bật lại trước những tiếng cười của bọn chúng.

Lần này cậu bình tĩnh lại, có ý tưởng, cậu dùng Khống Vật Thật lên cây kiếm trên người một tên đang thi triển trận pháp, theo bản năng hắn cầm cây kiếm của mình nên bị lôi theo.

Bị lôi đến gần, Bình An rút kiếm đâm vào phần bụng của hắn, xoay kiếm, dùng lực kéo một đường từ bụng lên đầu của hắn. Kẻ đó không kịp phản kháng, c·hết ngay tại chỗ.