Tử Thần Dịu Dàng

Chương 13



Chỉ một chén cháo trắng không có bất kỳ gia vị gì cũng khiến hắn thỏa mãn như vậy, điều kiện sống ở đây còn thua cả một con súc vật thì chén cháo này quả thật còn hơn cao lương mỹ vị ngoài kia gấp vạn lần.

Con ngươi của hắn sáng quắc trừng mắt nhìn về phía cô, tuy toàn thân hắn dơ bẩn đen đúa, không thể nhận ra hình hài dáng vẻ khuôn mặt như thế nào nhưng đôi mắt ấy không thể nào bị nghịch cảnh dập tắt đi sự uy dũng, sắc bén đến lạnh người.

Tuy vậy, hắn có thể làm gì được cô chứ? Chẳng phải hiện giờ chỉ là con cọp giấy trong lồng thôi sao?

Cô khẽ bất giác cong môi tạo nên đường mỏng nhẹ. Tâm trạng bấy giờ có vẻ khá hơn một chút.

Cô cảm thấy việc cho hắn ăn đối với cô dễ thở hơn là cho hắn uống thuốc. Chính bản thân cô cũng không phát giác ra thứ cảm xúc lạ kỳ đó của mình.

....

Võ Đông Nhiên đã ở nơi này được mười ngày, cô mới nhận ra bản thân đang bốc mùi kinh dị. Có lẽ vì quá chú tâm đến công việc nấu thuốc cho Trương Duật cùng những cảm xúc dằn vặt mà làm cô trở nên trì trệ không muốn làm bất cứ việc gì.

Sau khi cho Trương Duật dùng thuốc xong, cô bao giờ cũng nán lại nhìn phản ứng của hắn như để thỏa mãn cảm giác được trả thù của mình, nhưng trái ngược lại ý nghĩ của cô. Võ Đông Nhiên cảm thấy mệt mỏi và sợ hãi nhiều hơn là hân hoan sung sướng.

Hình ảnh của Trương Duật nằm vật ra mặt đất thổ huyết, cả cơ thể gồng lên vì chất độc chạy khắp cơ thể gây đau đớn, đã in sâu vào trong tiềm thức của cô. Cô muốn trốn tránh nhưng lý trí lại ép cô phải đứng lại, phải chứng kiến cảnh tượng đẫm máu ấy.

Càng lúc cô thấy hắn càng yếu hơn thì phải, không biết có chịu đựng nổi đến khi hết hình phạt hay không? Cô phân vân không biết nên làm thế nào, nên ngưng lại để hắn hồi phục lại cơ thể, hay là tiếp tục mặc kệ hắn có ra sao?

Cuối cùng sau một hồi đấu tranh cái ác mạnh mẽ lấn át cái thiện, nhưng nó trở nên lý trí hơn sâu sắc hơn.

Cô bất giác cười nhếch miệng. Cô nhớ đến một đạo lý cổ nhân dạy, cách triệt hạ một con người hiệu quả nhất không phải nhất thiết cho kẻ đó nếm trải sự khổ sở dày vò triền miên vì sẽ tạo nên một sự chai lỳ tác dụng ngược, mà là phải cho kẻ đó thăng hoa trong hạnh phúc rồi kéo hắn xuống tận cùng đáy của vũng bùn.

Nghĩ đến đây cô đã tìm ra lý do cho hành động tiếp theo của mình.

Mấy ngày qua trong lúc đi tìm nguồn nước, cô thấy có một con suối gần nhà, nước khá trong. Xung quanh hay bên bờ là đá cuội tròn vo rất xinh đẹp đáng yêu, nước suối mát lạnh mang đến cho cô cảm giác khoan khoái chỉ muốn tắm rửa ngay lập tức.

Cô ngẫm lại nên tắm ở đây hay là mang về nhà. Nhưng ở nhà còn có tên quái vật đó, nếu muốn tắm cô phải có nhà tắm, nhưng cô lại chẳng biết cách dựng nhà, tìm vật liệu ở đâu. Nếu mang lên gác gỗ thì lại quá vất vả, suy đi tính lại cô vẫn quyết định làm một chòi nhỏ để tắm rửa, dù sao khỏa thân ở chính nơi mình ở vẫn an toàn hơn là tắm tiên ngoài suối hoang. Từ ngày cha mẹ mất cô đã tạo cho mình một thói quen không tin tưởng vào bất cứ điều gì, đặc biệt là con người.

Cô tìm thấy trên gác một con dao dài dùng để đi rừng, tuy đã rỉ sét nhưng nếu mài thì cũng có thể dùng khá tốt.

Trời đã sắp về chiều cô cũng không chần chừ nữa mà bắt tay vào làm việc ngay, cô đun nước sôi trước.

Sau đó, mài dao rồi đi quanh khu vực nhà tìm được một cái cây khá thẳng phù hợp làm trụ. Nhưng làm thế nào để đốn nó về thì quả là một công việc hết sức khó khăn.

Cô đã dùng sức rất rất nhiều chỉ mới chém xâm nhập vào thân cây được một nửa. Quanh đi quẩn lại đã hết cả một buổi chiều, khi cô kéo thân cây về thì nồi nước đun đã cạn đến đáy bốc hơi nước đi hết sạch.

Cô lại thở dài ngao ngán vì bản thân quá mềm yếu không thể làm bất cứ công việc nặng nhọc nào.

Cô không nản lòng, định tiếp tục công việc làm nhà tắm của mình thì khẽ liếc nhìn xem lão tù nhân của mình như thế nào rồi. Điều cô không muốn nhất chính là thấy hắn chết sau khi dùng độc, hôm nay cô có công việc nên không ở lại theo dõi hắn được nên không biết tình trạng cơ thể có chuyển biến xấu không?

Trương Duật hắn vẫn còn nằm yên dưới nền đất không nhúc nhích, màu áo của hắn đã bị nhuộm ướt cả máu tươi, lẫn những vết máu cũ, trở nên sậm đen không còn chỗ nào sạch sẽ. Cô từ từ tiến lại gần lồng “Này! Ngươi còn sống không?”

Trương Duật từ từ mở mắt yếu ớt nhìn cô, vô hồn. hắn đã liên tục mười ngày dùng thứ độc quỷ quái của nữ độc phụ ban cho, cơ thể trở nên suy nhược đình trệ, mọi chức năng của cơ thể gần như không còn.

“ Hừ!” hắn phát ra giọng mũi quen thuộc, đủ báo hiệu cho đối phương biết hắn vẫn còn tốt lắm.

“ Độc này tác dụng mạnh nhất lúc vừa uống xong, về sau sẽ giảm dần dược tính, nên ngươi hãy tận dụng chút ít thời gian hiếm hoi mà tự chăm sóc cơ thể đi.”