Tử Thần Dịu Dàng

Chương 18



Gà gáy canh năm, Võ Đông Nhiên mệt mỏi mở mắt ra, cả cơ thể nhức mỏi, chân bị phồng rộp vì di chuyển đường núi gập ghềnh trắc trở suốt một ngày dài. Cô bước ra cửa, thì bất ngờ nghe giọng bà lão vang lên: “Đi thẳng, gặp một cây đa rồi rẽ trái”

Cô từ biệt bà lão, đôi chân nhanh chóng rải bước trên con đường đất đầy đá sỏi, băng qua những ổ gà to tướng do xe ngựa đi lâu ngày tạo thành, đi thẳng đến vị trí chợ được bà lão chỉ dẫn.

Buổi sớm mai vẫn còn rất nhiều hạt sương li ti như những hạt bụi trắng bay phất phơ bay trong không khí chạm nhẹ vào cánh mũi và đôi má hồng của cô, trên hàng mi dài đen thì vẫn lưu lại vài hạt sương từ từ tan ra thấm đẫm khiến đôi mi trở nên đen hơn và cong hơn.

Sau khi bán nữ trang cho một cửa hàng Kim hoàn ở góc chợ, cô vào một quán ăn nhỏ ngồi, bàn ghế thô sơ, ẩm mục. Nhưng cô không quan tâm lắm, vì cô quá đói, liền gọi một phần bánh nướng ra ăn. Cả một ngày hôm qua cô không có chút gì cho vào bụng, cảm giác như tất cả mọi sinh khí đều bị rút cạn, khiến cô không còn chút quan tâm hương vị món ăn ngon hay dở nữa.

Vừa ăn vừa sờ chắc vào túi vải đựng tiền bên hông, thật sự cô không muốn bị cướp giật đâu a, chỉ mong ở ngôi làng này trị an tốt. Cô nhẩm tính tiền bán một chuỗi ngọc, một vòng tay bằng vàng ròng được hai trăm đồng, đủ cho cô sống qua ngày nếu dè xẻn tiết kiệm, dù sao ở trên núi cũng không chi tiêu gì, chỉ một lần duy nhất xuống núi này thôi.

Lúc trước, cô vốn dĩ cũng không muốn động đến số tiền này nên mới lang thang xin ăn ở phố chợ, rồi cũng vì túng quẫn quá lại bán thân vào phủ đệ của Trần Bình Vương. Kỷ vật của nhà họ Võ cô cũng chỉ còn lại bấy nhiêu, ngoài cái mạng và số nữ trang này cô chả còn gì, nhà mất, người thân cũng mất, thân phận mất... thế gian này còn lại gì cho cô? Cho nên khi bán đi lòng cho cô nặng trĩu, vô cùng nuối tiếc dư vị của tình thân.

Miếng bánh trong miệng bỗng trở nên khô khốc...

Cô lại nhớ đến Trương Duật đang ở nhà, kẻ thù của cô... hắn chắc cũng như cô, hẳn đang rất đói.

Nghĩ vậy cô liền bảo chủ quán gói thêm 3 phần bánh bỏ vào làn mây. Cô muốn giết hắn thì cũng chưa đến thời hạn đâu, vẫn cứ nên cho hắn ăn uống đầy đủ, đến lúc đó nếu hắn không bị độc chết thì trực tiếp giết là được.

Lúc cô định rời đi, thì có ba người đàn ông lạ mặt bước vào, nhìn có vẻ là người kinh thành, họ ăn mặc sạch sẽ và không phải đồ của Miêu tộc.

Cô ngồi xuống, như cố ý nán lại. Cũng lâu lắm rồi cô không có tin tức gì từ Kinh thành, nên muốn nghe thử họ có nói gì lạ tai không! Âu cũng là cô buồn chán quá rồi,

Cô còn chưa chấp nhận được sự hiu quạnh, lạ lẫm của nơi này. Cô chỉ là muốn được nghe người Kinh nói chuyện, ở trên núi căn bản cô và Trương Duật không có giao tiếp với nhau, mỗi lần mở miệng là bản thân cô lại căng thẳng, suy tính từng câu từng chữ để nói với hắn, chả lấy một thời khắc nào thoải mái.

Không ngờ, ba người kia lại không mảy may đề phòng xung quanh, họ không thể nghĩ ở trong ngôi làng này lại có một người có thể nghe hiểu tiếng của người Kinh thành là cô.

“ Đã hơn một năm, chúng ta dạo khắp các huyện lân cận rồi, vẫn không chút tin tức. Ngươi nghĩ xem, bề trên đã giấu tướng quân đi đâu rồi?”

Một giọng cười mỉa mai vang lên “Chắc chắn là ở quanh đây thôi, thông tin mật của tình báo từ phủ Vương Gia tướng quân chưa chết, ta không tin, tướng quân lại dễ dàng nghe theo cái lệnh vớ vẩn đó được, cái gì là Chiếu chỉ ban hôn. Thật nực cười! Chúng ta theo huynh ấy từ năm 15 tuổi chả lẽ còn không biết trong lòng huynh ấy có ai sao? Trầm Hương hoàng hậu còn ở hậu cung thì vĩnh viễn huynh ấy không thể nào bỏ đi cùng một người con gái khác được.”

“ Ngươi nói be bé thôi, tai vách mạch dừng kẻo có người nghe thấy là phạm tội khi quân"