Tử Thần Dịu Dàng

Chương 23



Xoảng!

Âm thanh của chén vỡ vang lên phía sau Võ Đông Nhiên, cô đã quay lưng lại cố tình không muốn chứng kiến cảnh tượng đau đớn vật vã của Trương Duật. Nhưng bản tính có chút cố chấp, có chút vô tình vẫn thôi thúc cô quay lại, bình tĩnh đối diện với hắn.

Khác với những hôm trước, lần dùng độc này là liều mạnh nhất của ba ngày gộp lại,cô không biết hắn có thể chịu đựng được hay không, cô vẫn quyết tâm hạ độc đủ số lượng, không thể cho hắn thiếu dù chỉ một ngày. Nếu hắn chết thì đó là số mệnh của hắn.

Cả khuôn mặt của Trương Duật lúc này co rút, mắt đổ lệ máu, các khớp xương tay nổi lên càng tăng thêm dáng vẻ gầy còm ốm yếu của hắn.

Đôi môi hắn run run nhưng không rên không la như những người bình thường bị trúng độc khác, nhưng sâu trong đôi mắt của hắn là nỗi thống khổ vô cùng tận.

“ Nếu không chịu đựng được thì cứ hét lên, ta sẽ không chê cười ngươi đâu. Chỉ là tâm trạng ta sẽ vui vẻ hơn một chút.” Cô lạnh lùng nói.

Lá gan của Võ Đông Nhiên càng lúc càng lớn, lấy một chiếc đẩu ra ngồi giữa sân chứng kiến cảnh Trương Duật bị độc phát hành hạ. Miệng cô ngậm một cọng cỏ gà, thong dong, khóe miệng hơi nhếch lên.

“ Trương Duật, ngươi biết tại sao ta lại kiên nhẫn ngồi đây với ngươi không? Ta là đang đại diện cho mỗi một sinh mệnh của gia tộc nhìn kẻ thù của họ đau khổ. Ta cũng rất mệt mỏi...” Trong đôi mắt của cô hằn lên tia máu, lẫn một nỗi u uất mà cô biết rằng không ai có thể thấu hiểu cùng cô.

Lúc cô trầm ngâm nhìn xuống khoảng sân trống dưới chân, thì một đôi mắt vẫn lặng lẽ quan sát cô. Trương Duật nhìn Võ Đông Nhiên hồi lâu rồi chậm rãi nhổ ngụm máu trong miệng ra.

“ Ta vẫn ổn.”

Một lời nói ra khiến hắn có chút hoảng hốt, rồi lại nhanh chóng chống chế bằng một câu nói khác “ Chút độc này của ngươi không thể giết được ta đâu, đừng vội đắc ý”. Ban đầu hắn chỉ muốn cô được thoải mái một chút, nhưng nghĩ lại không muốn cô bực bội vì hắn đã nhận ra sự giằng co đau khổ trong cô, nên phút chốc lại buông lời đả kích.

Võ Đông Nhiên ngẩng đầu. Cô nghe trọn ven từng câu nói của hắn, tâm trạng có chút giãn nở, hòn đá trong lòng cứ thế được nhấc ra một chút, không còn nặng nề khó chịu nữa. Hắn còn nói chuyện được thì cũng không hẳn không thể chịu đựng được.

“ Được, tốt nhất ngươi nên sống để nếm trải mùi vị của cái chết đi. Ta còn có việc phải làm, không muốn ở nơi này đùa giỡn với ngươi.”

Trương Duật bụng vẫn còn đau như dao cắt, trong miệng vẫn tuôn ra nhiều máu tươi nhưng sự tập trung lại chuyển vào câu nói vừa rồi của cô.

“ Ngươi muốn đi đâu?” hắn thều thào hỏi

“ Tìm một người!” Võ Đông Nhiên ngập ngừng .

Trương Duật cũng không nói gì thêm nữa, mà quay ra nằm rạp xuống, ôm bụng quằn quại, chốc chốc lại ngiến răng vội vơ một thanh gỗ đưa lên miệng mà cắn.

Thật ra cô muốn hỏi Trương Duật, đại ca Võ Thừa Khúc của mình còn sống không? Nhưng cô không dám, một phần vì không muốn đánh mất đi chút hy vọng cuối cùng, một phần cũng không muốn khơi ra chuyện này, cô không muốn đại ca bị liên lụy nếu cô rêu rao là huynh ấy không có mặt trên pháp trường.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua làn da trắng sứ của cô, khiến cô trở nên phát sáng giữa trưa chính ngọ, váy lụa đen bên trong (*) ngoài là váy tứ thân màu trắng, khiến cô vừa đối lập vừa phản chiếu với ánh sáng vàng trong suốt của mặt trời, lung linh nhỏ bé. Tóc thắt bím quấn cao, được cố định bằng một cây trâm ngà voi đơn giản, vài sợi tóc con lòa xòa rơi trên khuôn mặt tròn trắng mịn của cô.

(*) Trong dân gian ở Đại Việt, nữ tử dân thường mặc đồ tối màu, như đen hoặc trắng, nâu sậm... tóc thắc bím quấn xung quanh đầu như là đội mấn. Phụ nữ kết hôn thì búi ra sau đầu.

Võ Đông Nhiên tiến đến bên cái lồng, lấy một gáo nước sọ dừa vốc lên mặt, làn da của cô bỗng chốc trở nên đỏ ửng vì nắng nóng. Từng giọt nước trong suốt bám trên da cô rồi chảy dần xuống cổ, len lỏi vào phía bên trong, thấm ướt cả một vạt yếm nội y trước ngực, hiện ra một đường nét thiếu nữ xuân xanh nhàn nhạt ẩn ẩn mờ mờ trước mắt của Trương Duật.

Hắn bị độc hành hạ miệng đắng lưỡi ẩm ướt tanh tưởi mùi máu bị xuất huyết từ bên trong. Giờ cô lại vô ý làm hành động ngày khiến hắn có chút bực mình. Hẳn cô không xem hắn là nam nhân, mà là một con ma bệnh, một tù nhân vô hại vô tính vô dục. Hoặc là do cô quá ngây thơ còn chưa hiểu tâm ý của nam nhân mà không biết cách đề phòng.

Võ Đông Nhiên vô thức ngước mắt lên nhìn hắn thì phát hiện ra ánh mắt khác lạ của Trương Duật đang chăm chú vào mình. Cô vẫn chưa nhận ra được sự bất thường, có chút ngạc nhiên

“ Ngươi nhìn ta làm gì, ta sẽ không vì ngươi đau đớn mà buông tha cho ngươi, cũng như ngươi có dùng ánh mắt đó đe dọa ta thì ta cũng không chùn bước đâu.”

Trương Duật lại nhả một ngụm máu rồi đưa tay quệt ngang miệng, cười lạnh đột nhiên chửi thề

“ Mẹ nó! Cút nhanh! Đừng có lảng vảng trước mặt ta ở cự ly gần, ta không kiềm chế được... sẽ giết ngươi!”

Võ Đông Nhiên bật cười lớn

“ Trương Duật, ngươi đến bản thân mình vẫn phải chịu sự khống chế của ta mà lại to mồm vậy sao? Ta nói cho ngươi biết, ngày nào ngươi chưa chết, ta vẫn sẽ lảng vảng trước mặt ngươi, dùng thân phận vợ Cả của ngươi để tức chết ngươi, khiến ngươi từ nay đến khi nhắm mắt cũng vĩnh viễn không có một lấy nổi một người vợ đúng nghĩa, cả đời không vợ không con không gia đình, chết đơn độc một mình nơi hoang vắng không ai chôn cất.”

Cô nói rất nhiều rất nhanh, dùng ánh mắt to tròn có chút thơ ngây nhìn hắn để chọc tức hắn.

Nhưng trái lại, hắn là ai? Từ khi cô còn chưa ra đời, hắn đã bắt đầu xông pha chiến trường, trong mắt của hắn, Cô chỉ là một đứa con nít mới lớn, chút lời nói khích tướng này, hắn nghe qua là có thể nhận ra cô đang cố ý phân tán sự đau đớn của hắn.

Hắn cười lạnh “ Chẳng phải ta có một người vợ là cô cùng ở lại bên ta đến ngày ta chết hay sao. Hôn nhân do đích thân hoàng đế ban hôn còn nặng hơn cả cha mẹ chỉ định, ai dám nói ngươi không phải là vợ không đúng nghĩa? Cũng may ngươi không còn người thân, nếu không mấy lời nghịch đạo này đủ để cả nhà ngươi chịu tội chết một lần nữa rồi.”

“ Trương Duật! Câm miệng.” Cô trợn mắt, cả người đột nhiên tức giận, hắn dám ngang nhiên nhắc đến gia tộc trước mặt cô, quả là không xem cô ra gì. Cô cắn răng kiềm chế cơn giận, nhưng không thể nhẫn nhịn nổi. Quên đi đề phòng lao đến gần vách lồng, thò tay vào trong song sắt kéo Trương Duật đang nằm kề vách lồng lại sát mình. Mặt đối mặt.

“ Ta cấm ngươi. Ngươi không có tư cách. Tốt nhất từ nay ngươi nên khóa mõm chó của ngươi lại...” dứt lời, cô mím môi thật chặt, đôi mắt nhìn trừng trừng vào hắn, trong con ngươi sâu thẳm, tăm tối của Võ Đông Nhiên in bóng hình một nam nhân tàn tạ, râu tóc lòa xòa, máu trào ra khắp mũi miệng, bẩn thỉu vô cùng, không thể nhận dạng được nổi khuôn mặt của con người nữa.

Trương Duật cũng nhìn cô, làn da của thiếu nữ vì giận trở nên tái xanh, đôi môi run rẩy mấp máy, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn nhìn cô ở cự ly gần như vậy.

Hắn chưa bao giờ chú ý đến dung mạo của cô, nhưng quả thật người này còn rất nhỏ tuổi, cả thân thể toát ra mùi thiếu nữ thanh thuần trong sáng, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu như một ánh trăng non dịu dàng.

Tim nhói một cái, nhanh hơn một nhịp.

Có lẽ là độc lại phát tác rồi.

Hắn im lặng từ từ nhắm mắt, muốn kết thúc một buổi nói chuyện nhiều nhất từ trước đến giờ của hai người.