Thời khắc nhìn thấy Nguyễn Trúc Trinh, Trương Duật không còn tự chủ được nữa. Khuôn mặt già nua toan tính quỷ quái của lão khiến Trương Duật chán ghét bao nhiêu năm nay, đang hiện ra trước mắt hắn.
Bên cạnh là Trầm Hương đang nhàn nhã uống trà với lão.
Cảnh tượng êm đềm, thanh nhã sau cánh cửa này trái ngược với màn mưa tăm tối ngoài kia, cũng như cơn bão lòng đàng càn quét lòng dạ của hắn.
Thời khắc lão Thượng Thư nhận ra thì đã quá muộn, ánh mắt đằng đằng sát khí của Trương Duật khiến lão sợ hãi, lần đầu tiên đứa nô dịch mà lão nhận nuôi khi còn nhỏ lại làm lão khinh hồn bạt vía như vậy.
“ Ngươi...”
Lời còn chưa kịp thốt ra, một mũi kiếm đã xiên thẳng tim của “người cha già đáng kính” ấy.
“Trương Duật dừng lạ !” Trầm Hương thét lên bi ai nhào đến, nhưng nào có kịp, mũi kiếm kia khiến lão già ấy thổ huyết một ngụm lớn.
“Hôm nay ngươi nhất định phải chết!” Lời lẽ sắc bén đậm vị tanh của máu từ miệng Trương Duật phát ra khiến không khí trong phủ như ngưng trợ lại.
Trầm Hương lao đến cố gắng giằng cánh tay của Trương Duật ra, ả điên cuồng vừa la vừa khóc rống lên:
“Tại sao giết cha, tại sao giết cha? Ông ấy là cha của chúng ta mà!”
Giọng Trương Duật khàn đặc, ánh mắt đỏ như máu nhìn vào khuôn mặt tái nhợt
của lão Thượng Thư:
“Cha ư! Là cha ngươi, chưa từng là cha của ta! Mạng của ta là ngươi cứu, ngươi có thể giết ta. Nhưng cha con các ngươi là cái thá gì lại dám ra tay với nàng, nàng không nợ các ngươi bất cứ cái gì cả.”
Âm thanh đau đớn từ trong cổ họng hắn phát ra thật khó khăn:
“Muộn rồi! Đã bảy ngày rồi... ngươi sẽ không thể ngờ đúng không?”
Mũi kiếm trên tay hắn chuyển động thêm lực, lão ấy thống khổ rên lên đau đớn.
Mặc dù đau đớn nhưng lão lại nở nụ cười châm chọc:
“ Một Lý Bích thiện chiến và một đội quân tinh nhuệ vẫn không có một ai quay trở về. Trương Duật, ngươi không cần hỏi cũng biết ai đưa Võ Đông Nhiên đi. Liệu một mình ta có làm được không? Nay ngươi giết ta chính là đúng ý của người đó rồi.”
Trương Duật chuyển động tầm mắt nhìn vào hình xăm Sát Thát trên tay mình do đích thân Thánh Thượng xăm cho mình, bàn tay càng thêm siết chặt, nỗi hận bỗng chốc hóa thành cuồng phong càng lúc càng lớn không có cách nào ngưng lại.
Trầm Hương quỳ xuống van nài, lệ tuôn như mưa trên khuôn mặt dần trở nên vặn vẹo khó coi:
“Tha cho ông ấy đi, tất cả là vì ta. Cha già rồi, ông ấy làm mọi chuyện là vì ta. Chàng rút tất cả mọi thù hận lên người ta, đừng giết ông ấy. Xin chàng, ta lạy chàng, ta lạy chàng!”
Trương Duật ngửa cổ lên trời, ánh mắt lạnh tanh lúc này mới nhìn về phía Trầm Hương:
“Ta quay về không phải để bảo vệ ngươi, người ta muốn bảo vệ là nàng ấy. Ta chỉ lợi dụng ngươi để nàng hết hy vọng. Trầm Hương ta đã bỏ qua cho các người rất nhiều lần, những mưu hèn kế bẩn bắt đầu từ bảy năm trước, ta cũng bỏ qua... những điều ta làm cho nhà họ Nguyễn chưa đủ hay sao? Tại sao lại động đến giới hạn cuối cùng của ta?”
Đúng vậy, giới hạn cuối cùng của hắn chính là Võ Đông Nhiên.
Kể từ hắn biết lão thả tin tức Bình Sa là người ăn cắp mật tin truyền đến Đại Nguyên, hắn đã muốn giết chết lão.
Nhưng hắn bắt buộc phải giả vờ là không hay không biết qua mặt triều đình, chờ Võ Đông Nhiên rời khỏi hắn sẽ xử lý lão, nhưng đã quá muộn. Hắn thất bại hoàn toàn.
Trầm Hương nắm chặt lấy lưỡi kiếm của Trương Duật, lưỡi thép lạnh buốt cứa sâu vào da thịt của ả khiến máu trên bàn tay chảy xuống ướt cả nền gạch.
“Đừng mà Trương Duật, xin chàng, ta biết sai rồi! Ta sai rồi!”
Trương Duật rít lên giận dữ “Nếu ngươi bị bắt đi, ta sẽ không ngần ngại mà đi cứu ngươi, xem như trả cho ngươi một mạng sống. Nhưng tại sao, tại sao lại ra tay với nàng? Lòng dạ các ngươi tàn độc hơn rắn rết khiến ta kinh tởm!”
Nguyễn Trúc Trinh chỉ tay về phía Trương Duật yếu ớt nguyền rủa:
“Nuôi ong tay áo! Ngươi... ngươi... sẽ chết không toàn thây.”
Nghe đến hai chữ “toàn thây”, hắn đau đớn nhớ đến đôi chân của Võ Đông Nhiên trong chiếc hộp kia.
“Nguyễn Trúc Trinh, hãy để con gái của ngươi nhặt xác cho ngươi.”
...
Sau đó, trong phủ Thượng Thư Đại Nhân chỉ toàn là tiếng khóc rống của Trầm Hương tiểu thư, bọn gia nô không dám nửa bước tiến vào.
Trương Duật rời đi với một thân dính đầy máu.
Trầm Hương ôm thi thể nát không còn nguyên hình của cha, thống khổ cùng tuyệt vọng mà thét lên.
“Trương Duật ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Năm xưa ta thà cứu một con chó còn hơn cứu một kẻ tàn nhẫn máu lạnh như ngươi.”
Ả điên loạn quơ quào xung quanh lấy lại phần thi thể văng tung tóe của Nguyễn Trúc Trinh mà ôm vào lòng.
“Trương Duật, đáng đời ngươi! Đáng đời Võ Đông Nhiên! Hai kẻ các ngươi đừng hòng có cái gọi bách niên hảo hợp, đời đời có nhau. Ta nguyền rủa các ngươi kiếp kiếp không gặp được nhau. Có thành ma thành quỷ cũng sẽ theo hai ngươi từ đời này sang đời khác.”
Sau đó là tiếng cười quái dị của Trầm Hương vang vọng khắp nơi, ánh mắt u tối nhìn theo bước chân Trương Duật rời đi:
“Ta có cái gì không bằng Võ Đông Nhiên, tại sao chứ, tại sao chứ? Tại sao lại tàn nhẫn với ta như vậy. Chỉ vì hai chữ “Đông Đông” mà ta ám ảnh, đau khổ suốt đời. Ta hận, thật sự rất hận.”
Ả ngơ ngác và đờ đẫn khi thấy Trương Duật dừng lại, bóng lưng của hắn nhạt nhòa trong màn mưa. Bên tai của Trầm Hương nghe rõ mồn một từng câu nói sắc lạnh của hắn:
“Nguyễn Trầm Hương, ta sẽ không giết ngươi! Ta sẽ cho người nếm trải mùi vị của thân phận con gái tội thần, phu nhân của kẻ tạo phản, của sự cô độc và khinh bỉ của người đời. Ngươi sẽ biết ngươi không bằng Đông Đông của ta điểm nào!”
Ả sẽ làm gì để tồn tại trong xã hội này với thân phận ti tiện, hèn mọn như chính Võ Đông Nhiên đã trải qua?
Ả luôn miệng hỏi ả có gì không bằng Võ Đông Nhiên, vậy thì hãy đứng ở cùng một địa vị và xuất phát điểm để so sánh công bằng.
Trầm Hương!
Người yêu danh vọng và địa vị như ngươi sẽ ra sao nếu không có Nguyễn Trúc Trinh, không có Trương Duật.
Cả đời ích kỷ toan tính, đến cuối cùng cái còn lại chỉ là sự cô độc và hứng chịu nghiệp chướng chính ngươi tạo ra.
_____________
Đoạn dưới này bị lặp, độc giả cứ chuyển chương mới đi nhé!
Thời khắc nhìn thấy Nguyễn Trúc Trinh, Trương Duật không còn tự chủ được nữa. Khuôn mặt già nua toan tính quỷ quái của lão khiến Trương Duật chán ghét bao nhiêu năm nay, đang hiện ra trước mắt hắn.
Bên cạnh là Trầm Hương đang nhàn nhã uống trà với lão.
Cảnh tượng êm đềm, thanh nhã sau cánh cửa này trái ngược với màn mưa tăm tối ngoài kia, cũng như cơn bão lòng đàng càn quét lòng dạ của hắn.
Thời khắc lão Thượng Thư nhận ra thì đã quá muộn, ánh mắt đằng đằng sát khí của Trương Duật khiến lão sợ hãi, lần đầu tiên đứa nô dịch mà lão nhận nuôi khi còn nhỏ lại làm lão khinh hồn bạt vía như vậy.
“ Ngươi...”
Lời còn chưa kịp thốt ra, một mũi kiếm đã xiên thẳng tim của “người cha già đáng kính” ấy.
“Trương Duật dừng lạ !” Trầm Hương thét lên bi ai nhào đến, nhưng nào có kịp, mũi kiếm kia khiến lão già ấy thổ huyết một ngụm lớn.
“Hôm nay ngươi nhất định phải chết!” Lời lẽ sắc bén đậm vị tanh của máu từ miệng Trương Duật phát ra khiến không khí trong phủ như ngưng trợ lại.
Trầm Hương lao đến cố gắng giằng cánh tay của Trương Duật ra, ả điên cuồng vừa la vừa khóc rống lên:
“Tại sao giết cha, tại sao giết cha? Ông ấy là cha của chúng ta mà!”
Giọng Trương Duật khàn đặc, ánh mắt đỏ như máu nhìn vào khuôn mặt tái nhợt
của lão Thượng Thư:
“Cha ư! Là cha ngươi, chưa từng là cha của ta! Mạng của ta là ngươi cứu, ngươi có thể giết ta. Nhưng cha con các ngươi là cái thá gì lại dám ra tay với nàng, nàng không nợ các ngươi bất cứ cái gì cả.”
Âm thanh đau đớn từ trong cổ họng hắn phát ra thật khó khăn:
“Muộn rồi! Đã bảy ngày rồi... ngươi sẽ không thể ngờ đúng không?”
Mũi kiếm trên tay hắn chuyển động thêm lực, lão ấy thống khổ rên lên đau đớn.
Mặc dù đau đớn nhưng lão lại nở nụ cười châm chọc:
“ Một Lý Bích thiện chiến và một đội quân tinh nhuệ vẫn không có một ai quay trở về. Trương Duật, ngươi không cần hỏi cũng biết ai đưa Võ Đông Nhiên đi. Liệu một mình ta có làm được không? Nay ngươi giết ta chính là đúng ý của người đó rồi.”
Trương Duật chuyển động tầm mắt nhìn vào hình xăm Sát Thát trên tay mình do đích thân Thánh Thượng xăm cho mình, bàn tay càng thêm siết chặt, nỗi hận bỗng chốc hóa thành cuồng phong càng lúc càng lớn không có cách nào ngưng lại.
Trầm Hương quỳ xuống van nài, lệ tuôn như mưa trên khuôn mặt dần trở nên vặn vẹo khó coi:
“Tha cho ông ấy đi, tất cả là vì ta. Cha già rồi, ông ấy làm mọi chuyện là vì ta. Chàng rút tất cả mọi thù hận lên người ta, đừng giết ông ấy. Xin chàng, ta lạy chàng, ta lạy chàng!”
Trương Duật ngửa cổ lên trời, ánh mắt lạnh tanh lúc này mới nhìn về phía Trầm Hương:
“Ta quay về không phải để bảo vệ ngươi, người ta muốn bảo vệ là nàng ấy. Ta chỉ lợi dụng ngươi để nàng hết hy vọng. Trầm Hương ta đã bỏ qua cho các người rất nhiều lần, những mưu hèn kế bẩn bắt đầu từ bảy năm trước, ta cũng bỏ qua... những điều ta làm cho nhà họ Nguyễn chưa đủ hay sao? Tại sao lại động đến giới hạn cuối cùng của ta?”
Đúng vậy, giới hạn cuối cùng của hắn chính là Võ Đông Nhiên.
Kể từ hắn biết lão thả tin tức Bình Sa là người ăn cắp mật tin truyền đến Đại Nguyên, hắn đã muốn giết chết lão.
Nhưng hắn bắt buộc phải giả vờ là không hay không biết qua mặt triều đình, chờ Võ Đông Nhiên rời khỏi hắn sẽ xử lý lão, nhưng đã quá muộn. Hắn thất bại hoàn toàn.
Trầm Hương nắm chặt lấy lưỡi kiếm của Trương Duật, lưỡi thép lạnh buốt cứa sâu vào da thịt của ả khiến máu trên bàn tay chảy xuống ướt cả nền gạch.
“Đừng mà Trương Duật, xin chàng, ta biết sai rồi! Ta sai rồi!”
Trương Duật rít lên giận dữ “Nếu ngươi bị bắt đi, ta sẽ không ngần ngại mà đi cứu ngươi, xem như trả cho ngươi một mạng sống. Nhưng tại sao, tại sao lại ra tay với nàng? Lòng dạ các ngươi tàn độc hơn rắn rết khiến ta kinh tởm!”
Nguyễn Trúc Trinh chỉ tay về phía Trương Duật yếu ớt nguyền rủa:
“Nuôi ong tay áo! Ngươi... ngươi... sẽ chết không toàn thây.”
Nghe đến hai chữ “toàn thây”, hắn đau đớn nhớ đến đôi chân của Võ Đông Nhiên trong chiếc hộp kia.
“Nguyễn Trúc Trinh, hãy để con gái của ngươi nhặt xác cho ngươi.”
...
Sau đó, trong phủ Thượng Thư Đại Nhân chỉ toàn là tiếng khóc rống của Trầm Hương tiểu thư, bọn gia nô không dám nửa bước tiến vào.
Trương Duật rời đi với một thân dính đầy máu.
Trầm Hương ôm thi thể nát không còn nguyên hình của cha, thống khổ cùng tuyệt vọng mà thét lên.
“Trương Duật ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Năm xưa ta thà cứu một con chó còn hơn cứu một kẻ tàn nhẫn máu lạnh như ngươi.”
Ả điên loạn quơ quào xung quanh lấy lại phần thi thể văng tung tóe của Nguyễn Trúc Trinh mà ôm vào lòng.
“Trương Duật, đáng đời ngươi! Đáng đời Võ Đông Nhiên! Hai kẻ các ngươi đừng hòng có cái gọi bách niên hảo hợp, đời đời có nhau. Ta nguyền rủa các ngươi kiếp kiếp không gặp được nhau. Có thành ma thành quỷ cũng sẽ theo hai ngươi từ đời này sang đời khác.”
Sau đó là tiếng cười quái dị của Trầm Hương vang vọng khắp nơi, ánh mắt u tối nhìn theo bước chân Trương Duật rời đi:
“Ta có cái gì không bằng Võ Đông Nhiên, tại sao chứ, tại sao chứ? Tại sao lại tàn nhẫn với ta như vậy. Chỉ vì hai chữ “Đông Đông” mà ta ám ảnh, đau khổ suốt đời. Ta hận, thật sự rất hận.”
Ả ngơ ngác và đờ đẫn khi thấy Trương Duật dừng lại, bóng lưng của hắn nhạt nhòa trong màn mưa. Bên tai của Trầm Hương nghe rõ mồn một từng câu nói sắc lạnh của hắn:
“Nguyễn Trầm Hương, ta sẽ không giết ngươi! Ta sẽ cho người nếm trải mùi vị của thân phận con gái tội thần, phu nhân của kẻ tạo phản, của sự cô độc và khinh bỉ của người đời. Ngươi sẽ biết ngươi không bằng Đông Đông của ta điểm nào!”
Ả sẽ làm gì để tồn tại trong xã hội này với thân phận ti tiện, hèn mọn như chính Võ Đông Nhiên đã trải qua?
Ả luôn miệng hỏi ả có gì không bằng Võ Đông Nhiên, vậy thì hãy đứng ở cùng một địa vị và xuất phát điểm để so sánh công bằng.
Trầm Hương!
Người yêu danh vọng và địa vị như ngươi sẽ ra sao nếu không có Nguyễn Trúc Trinh, không có Trương Duật.
Cả đời ích kỷ toan tính, đến cuối cùng cái còn lại chỉ là sự cô độc và hứng chịu nghiệp chướng chính ngươi tạo ra.