Tử Thần Dịu Dàng

Chương 3: Tru di tam tộc



Năm ấy, trong trận chiến chống ngoại bang Nguyên Mông tấn công từ cửa biển Hoan Châu, một đoàn quân lương cứu trợ đi ngang qua Diễn Châu thì phát hiện ra bị đánh tráo, gây ra thảm án của của cả gia tộc họ Võ của cô.

Tội ăn cắp quân lương vô cùng nghiêm trọng, trời xui quỷ khiến thế nào, tên chỉ huy đội điều đoàn lúc đó lại một mực khẳng định là thông đồng với Tri huyện lệnh Võ Văn Thừa đánh cắp quân lương.

Quân lương đến chiến trường thì phát hiện ra chỉ toàn gạo trộn cám và sạn cát, gạo chỉ còn phân nửa. Binh lính đói khát vì thiếu lương thực dẫn đến hoang mang bất ổn trong quân đội.

Cũng may, Đại tướng quân Trương Duật lúc bấy giờ kịp thời gửi thư cứu trợ đến huyện lân cận tập hợp quân lương cứu đói cho quân đội Đông A uy dũng đang trên bờ vực sụp đổ.

Sau khi đẩy lùi ngoại bang, Trương Duật không quay trở về kinh thành mà tức tốc đem đại binh đến tại Phủ Tri huyện, bắt sống huyện lệnh Võ Văn Thừa trực tiếp hành quyết, chém chết ngay tại sân đình của làng Yên Sơn trước sự chứng kiến của toàn bộ dân chúng Diễn Châu Yên Sơn.

“ Kẻ nghịch tặc phản nước, ăn cắp quân lương lòng tham không đáy, muôn dân căm thù đời đời không thể siêu sinh. Ta thay trời hành đạo chém chết kẻ bất lương bất trung này trước đình thờ thần linh của Yên Sơn cho dân chúng lấy đó làm gương, kẻ tham lam hại nước hại dân sẽ có kết cục như thế này.”

Lời nói đanh thép, hung dữ không kém phần ác liệt của kẻ được xưng danh là chiến thần kia khiến cô đời đời không thể nào quên.

Tương truyền, Chiến thần Trương Duật không bao giờ để lộ mặt thật, ngoài ở trong quân đội thì hắn không khi nào đến những nơi như phố xá, hội quán, tửu lâu... Hắn mang một lớp mặt nạ được đúc bằng thứ kim loại màu đồng sáng bóng lại hiện lên dáng vẻ vô vùng hung dữ. Giây phút hắn giơ thanh đao chặt đầu phụ thân, tận mắt chứng kiến thủ cấp của ông lăn lông lốc dưới nền đất khô khốc đầy cát bụi, cô đã ngất lịm đi.

Đôi mắt trống rỗng vô thần của cha nhìn cô, cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ quên.

Cô sẽ không thể quên đi cái nhìn yêu thương đong đầy tình cảm xen lẫn bi thương cùng cực ấy.

Cô nhớ đến lời cha dặn trước khi nhét cô xuống hầm phân để trốn thoát “Nhiên Nhiên, chạy đi, chạy thật xa thật xa. Cả gia tộc họ Võ chỉ còn lại mỗi một mình con... Hãy an phận mà sống đừng trả thù đừng giằn vặt tự trách bản thân. Con là nữ nhi yếu đuối cha không trách con. Chỉ mong con sống tốt...”

Cô biết cha cô sẽ bao giờ làm những việc như vậy, cha bị oan. Kẻ kia không điều tra rõ ràng, lại nhẫn tâm ra tay chặt đầu ông ấy như vậy.

Khi cô hoàn hồn trở lại thì chuyện kinh khủng tiếp theo lại sắp diễn ra, sau thời điểm cha cô bị hành quyết riêng trong ngày.

Toàn bộ gia quyến, thân thuộc nội ngoại tộc ba đời đều bị áp giải ra pháp trường.

Một trăm lẻ bảy người, tất cả người thân của cô đều bị bắt quỳ dưới ánh nắng chói chang của trưa hè.

Xung quanh là binh lính của quân đội Đông A, đội quân dũng mãnh thiện chiến bậc nhất Đại Việt, là binh lính của Trương Duật.

Mẹ!

Cô định nhào đến bên mẫu thân , dù có cùng chung số phận cô cũng cam lòng, nhưng lại bắt gặp ánh mắt sợ hãi và ngăn cản của bà.

Một thiếu nữ bên cạnh bà diện trang phục hàng ngày của cô, mặc định là người chết thay cho Võ Đông Nhiên cô.

Mẫu thân cô ôn nhu, dịu dàng, có một vẻ đẹp động lòng người, giờ đây dưới ánh sáng chói chang nóng rực của mặt trời chính ngọ, dưới lưỡi đao lạnh lẽo vô tình, lại trở nên nhỏ bé như vậy đáng thương như vậy, nhưng lại vô cùng quật cường không sợ hãi trước bản án bất nhân.

Nghĩ đến đây cô khẽ giật mình, không hiểu nước mắt đã rơi ra từ khi nào chảy xuống bếp lửa đang bốc khói nghi ngút vì củi mục ẩm.

Cô đưa tay gạt nước mắt...

Là khói thôi...

“ Đừng khóc, đừng khóc... Võ Đông Nhiên! Ngươi không được khóc, không thể yếu mềm... không còn ai bên cạnh, không ai quan tâm đến việc ngươi đau buồn hay tủi khổ thế nào đâu. Khóc thì có ích gì cơ chứ!” cô cứ thế lẩm bẩm nói với chính mình như vậy một hồi lâu.

Cô đã từng nhiều lần tự nhắc với mình là không được khóc nữa, phải mạnh mẽ lên, phải sống để trả thù.

Cô là người duy nhất trốn thoát khỏi cái đêm bị truy bắt đó, cho nên bây giờ cả thế gian này không còn ai là thân thích nữa, không ai là bờ vai cho cô nương tựa nên chỉ có thể tự mình bảo vệ mình, yếu đuối cho ai xem đây.