Tử Thần Dịu Dàng

Chương 36: Rời khỏi



Võ Đông Nhiên chần chừ, thoáng chút sợ hãi nhìn hắn, cô ngập ngừng hỏi

“ Ngươi quên giao ước giữa ta và ngươi sao?”

Trương Duật vừa uống xong liều Nhược Trùng độc thứ chín mươi ba, khóe môi hắn vẫn còn dính máu, lúc này, máu đã không đỏ tươi như những lần trước nữa mà chuyển sang màu đỏ bầm. Võ Đông Nhiên thoáng run rẩy, tay cô không tự chủ được cầm khăn tay chậm rãi hướng đến miệng Trương Duật lau cho hắn.

Hành động này của cô, khiến Trương Duật khẽ bất giác giật mình, hắn nghiên đầu cố né tránh sự chủ động động chạm này của cô.

Lần đầu tiên cô lại thật sự muốn tiến về phía hắn như vậy! Xem như là những ngày cuối trong cuộc đời, cùng cô dành cho hắn một chút sự tử tế.

“ Ngươi tránh xa ta ra” Trương Duật vẫn một dáng vẻ lạnh lùng, xa cách như vậy.

“ Trương Duật, sắp đến ngày đó rồi. Ngươi có sợ?”

“ Không!”

“ Tại sao?”

“ Không sợ là không sợ! Không có lý do?”



Cô nhìn hắn lòng có chút khổ sở “Thế tại sao phải rời khỏi đây?”

Trương Duật không chút do dự

“Nơi này không an toàn, có dã thú. Là rắn lớn, hoặc có thể là mãng xà.”

Cô kinh hãi nhìn hắn, lòng chợt trào lên nỗi bất an vô vùng tận “ Sao ngươi biết!”

“Hôm qua, lúc ta đi lấy củi. Thấy có da rắn đã lột ở gần đây. Nó rất lớn, rất dài. Ngươi sẽ không thể hình dung được. Lớp da này đã cũ, có thể nó đã hoàn tất quá trình lột xác vào tiết Lập hạ (*), hiện giờ đã bước vào mùa lạnh giá chúng bắt đầu đi săn mồi, ăn no rồi ngủ đông. Hiện tại đã vào mùa đi săn, sẽ có nguy hiểm.”

(*)Tiết Lập hạ: Nghĩa là thời gian bắt đầu mùa hạ. Nhiệt độ tăng đáng kể, nắng nóng, mưa bão sấm chớp nhiều. Cây cối cũng nhờ vậy mà phát triển nhanh.

Tiết Lập hạ có thể rơi vào ngày 6/5 hoặc 7/5 dương lịch hàng năm. Mặt trời ở vị trí 45 độ.

Cô không biết phải đi đâu bây giờ, cô là tội nhân kháng án trãm đầu, hắn là tù nhân bị giam cầm bí mật. Cả hai chỉ có thể ở nơi vùng núi hoang sơ mới tạm thời thoát tội. Nếu chỉ cần biết cô đã cùng Trương Duật trốn đi chắc chắn hoàng đế sẽ cho người giết Trương Duật, cũng như Trần Bình Vương sẽ không tha cho cô vì làm trái yêu cầu của hắn.

“ Chúng ta đi đâu?” Cô hỏi

“ Men theo con suối sẽ tìm được khu dân cư sinh sống.”



“ Ngươi không sợ bề trên sao? Ngài là giam giữ ngươi. Ngươi chết vì lũ quét mất xác thì không sao? Nhưng chỉ cần Ngài ấy biết người xuất hiện ở đâu đó, ngươi chắc chắn sẽ bị bắt lại, đến lúc đó... tình hình sẽ không thể cứu vãn được. Cũng sẽ liên lụy ta.” Cô nói ra tất cả những suy nghĩ trong lòng mình.

Ấy thế mà Trương Duật lại có vẻ rất tự tin, hắn chỉ bình tĩnh chậm rãi nhìn trời lại nhìn cô “Yên tâm, trước khi bị bắt lại, ta sẽ trả đủ cho ngươi một trăm lẻ tám liều thuốc độc. Ta sẽ không dễ dàng bị bắt lại một lần nữa.”

“Được vậy chúng ta đi!” Cô tin hắn, cô cũng không tiếp tục ở trong rừng sâu như vậy nữa.

Cô lại bắt đầu nhớ phố thị rồi, cô muốn thoát ly, muốn đi tìm anh Cả.

Trời đất vào tiết Tiểu Hàn (*) không khí càng lúc càng lạnh, ngày dài đêm ngắn, mặt trời ở đằng đông xuất hiện sau ngọn núi rất muộn, và cũng theo chu kỳ một ngày nhanh chóng khuất bóng về phía tây. Cô và Trương Duật mỗi người một việc chuẩn bị rời khỏi vị trí đã ẩn thân thời gian qua.

(*)Tiết Tiểu Hàn: thời tiết nhiệt độ giảm sâu, giá rét, tuyết rơi, nhiều nơi đóng băng sẽ dẫn đến các thực vật và động vật phải trú đông, ẩn náu, di cư hoặc biến đổi để thích nghi với điều kiện tự nhiên của môi trường lạnh giá. Một số nơi xảy ra tình trạng sương muối đe dọa cho cây trồng.

Trương Duật đem tất cả mọi thứ có thể để lại dấu vết như chòi tranh, đá kê bếp lửa, đệm cỏ nằm ngủ... đều một tay ném xuống dòng suối. Tro bụi còn sót lại cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Còn Võ Đông Nhiên thì chuẩn bị thức ăn đi đường, một ít rau củ, một ít mật ong gói trong lá khoai hơ nóng, và không thể thiếu dược liệu trị thương trong trường hợp cần thiết.

Việc hắn mất tích vì lũ quét rất nhanh sẽ thu hút sự chú ý của đội do thám, Hoàng đế không thể nào yên tâm nếu chưa tìm ra xác của hắn.

Những ngày còn ở trên núi Cư Phong, hắn luôn phát hiện ra bọn chúng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện giám sát hắn từ xa, luôn đảm bảo Trương Duật không thể nào thoát ra ngoài khi chưa có lệnh của bề trên. Tất nhiên, Võ Đông Nhiên không hề biết mọi hoạt động của Cô đều nằm trong tầm quan sát của bọn chúng.

Cư Phong thuộc châu Lạng Giang, hàng năm vào tiết Đại Hàn sương tuyết rơi nhiều vừa buốt vừa lạnh, vô cùng khó khăn với tất cả mọi sinh vật sinh sống trong núi sâu. Phải di chuyển trước khi Tiết Đại Hàn đến, Trương Duật với kinh nghiệm sống dày dặn, hắn biết việc ở lại một chỗ là vô cùng nguy hiểm, nếu không bị quân lính bắt lại thì chắc chắn sẽ chết vì cái lạnh của rừng sâu, hắn có thể chịu đựng được, nhưng Võ Đông Nhiên thì không thể.