Tu Tiên Nữ Xứng Khó Làm

Chương 19: đang chỉnh sửa



Chương 19: Mộc U Cốc Bí Cảnh-Mạc Tà Kiếm.

Vũ Linh kết thúc một vòng đại chu thiên, nội thị xem đến linh khi xoay chuyển trong đan điền nay đã được rèn luyện cực kỳ tinh thuần.

Hiện tại tu vi của Vũ Linh đã ổn định ở luyện khí sáu tầng sơ kỳ, chỉ tối hôm kia mới vừa đột phá, Vũ Linh dùng hai ngày để ổn định vững chắc lại tu vi.

Nhờ vào nguồn linh khí dày đặc nồng hậu ở Động Hàn Thiên, Vũ Linh mới nương nhờ ưu thế của băng linh căn để đẩy nhanh tốc độ tu luyện.

Có sương mù màu xám rèn giũa thanh lọc, Vũ Linh cũng giảm được hạn chế từ hàn độc, nhờ vậy mà so v

Sáng ra Vũ Linh nhìn lên trước mặt trôi lơ lửng hai tờ truyền tin phù, thấy đó là của Tiêu Diễm và Trần Thanh, hai người này có vẻ đã nhận ra Vũ Linh hôm qua nàng xuất quan trời đã xế chiều, Vũ Linh cũng quên mất hai tờ này truyền tin phù nên đến giờ mới lấy ra đọc tin, Vũ Linh mở ra truyền tin phù của Trần Thanh, bên trong truyền đến âm thanh quen thuộc.

"Vũ sư tỷ, của ngươi một năm qua phát thưởng ta đã mang cho Tiêu sư thúc, khi nào ngươi xuất quan có thể đến Tiêu sư thúc lấy về..."

Trần Thanh tu vi đã là luyện khí chín tầng, so Vũ Linh cao hơn rất nhiều, nhưng bối phận lại thấp bậc hơn nên chỉ có thể gọi nàng là sư tỷ, dù vậy tu chân giới xem trọng nhất là tu vi và tiềm năng, với biến dị băng linh căn Vũ Linh sớm hay muộn cũng vượt qua hắn, cho nên tiếng sư tỷ này không tính là gì.

Trong miệng Trần Thanh vị Tiêu sư thúc kia chính là Tiêu Diễm, không nghĩ tới Tiêu Diễm lại giữ của nàng phát thưởng, điều này hẳn là do Mộ Thần Hy bế quan duyên cớ nên Trần Thanh mới tìm tới Tiêu Diễm.

Lại mở ra Tiêu Diễm truyền tin phù, không ngoài ý muốn khi nghe Tiêu Diễm nói đã giữ nàng phát thưởng, còn nói khi nào nàng xuất quan phải nhanh chóng hồi tin, Vũ Linh đốt cháy hai tờ truyền tin phù sau mới lấy ra tờ khác truyền tin phù, dùng linh lực đưa vào lời nhắn mới để nó bay đến Tiêu Diễm truyền lời.

Lát nữa nhất định Tiêu Diễm sẽ đến, Vũ Linh quay vào ngọc lâu lấy linh trà pha ra một bình, ngồi xuống trước sân ghế gỗ, chờ đợi người đến.

Quả nhiên, không lâu sau đó Tiêu Diễm đã đến, đi theo sau còn có một người, Vũ Linh mở ra cấm chế nhìn sau lưng nam nhân, mắt mang nghi vấn xem mặt thanh y Tiêu Diễm.

"Vũ Linh nha đầu, đây là thủ tịch đại sư huynh Ngọc Quan Hiên, cũng là sư huynh đồng môn hạ của ta." Tiêu Diễm mỉm cười, mở lời giới thiệu.

"Nga, ra mắt Ngọc sư thúc" Vũ Linh lễ phép vấn an.

Hóa ra đây là trong truyền thuyết nam phụ đại sư huynh a, người này đứng thứ ba trong bảng xếp hạng thiên tài, cũng là đệ tử đắc ý nhất của Tử Hà.

Nguyên tác miêu tả Ngọc Quan Hiên tên như người, dung mạo như ngọc, ấm áp như nắng sớm, tư thái hiên ngang vững trãi, tính cách ôn hòa lễ độ.

Tương lai sau này sẽ kế thừa Tử Hà trở thành Thiên Kiếm Tông tân nhậm chưởng môn, giống với Mộ Thần Hy người này có tinh thần trách nhiệm rất cao, chính vì thế sau khi tiếp nhận chức vị chưởng môn, Ngọc Quan Hiên đã vì trách nhiệm nên phải buông tha theo đuổi Lưu Thẩm Nhã mà lấy nữ nhi của Tử Hà, nói cho cùng hắn cũng là một kẻ đáng thương.

"Ngươi là Vũ Linh đi, lần đầu gặp mặt ta đưa thứ này cho ngươi xem như quà ra mắt." Ngọc Quan Hiên ôn hòa tiến lên cười nói.

Vũ Linh: Tại sao mỗi lần gặp mặt người khác đều nói một câu 'ngươi là Vũ Linh đi' là sao a!!!!!!

Đưa tay tiếp nhận, Vũ Linh xem đó là một chiếc chuông nhỏ bằng bạc, kỳ lạ là lúc đung đưa lại không phát ra chút âm thanh nào, Ngọc Quan Hiên thấy nàng cứ tò mò lắc lư chiếc chuông, bộ dạng khốn hoặc không khỏi bật cười, mở miệng giải thích.

"Đây là trấn hồn linh, chỉ khi đưa vào linh lực mới có thể phát ra âm thanh."

"Nga, ra là thế. Đa tạ Ngọc sư thúc ban thưởng."

Vũ Linh nhướng mi, đây là pháp khí đầu tiên ngoài kiếm mà Vũ Linh có được, vì thế không khỏi nhìn nhiều hai mắt, Tiêu Diễm cúi người tay xoa cằm nhẵn nhụi, quét mắt nhìn Vũ Linh từ trên xuống dưới.

"Không tệ, chỉ một năm mà đã tăng lên luyện khí ba tầng trung kì, xem ra còn rất cố gắng tu luyện, ngoan-"

Vũ Linh tránh thoát Tiêu Diễm ma trảo đang đặt lên đầu mình, trắng mắt liếc hắn một lượt, buồn bực sửa sang lại bím tóc.

"Ta không là trẻ con, sư thúc đừng có vò đầu ta như thế"

"Phụt-"

Tiêu Diễm không khách khí bật cười, mắt hài hước nhìn Vũ Linh chưa tới ngực mình thân cao, chế nhạo nói:

"Tiểu nha đầu còn non lắm, ngươi xem năm nay ngươi cũng đã mười một tuổi, vậy mà bộ dạng chẳng khác tám chín tuổi, còn nói mình không là trẻ con, cười chết ta--"

Ngọc Quan Hiên cũng cười, lúc nãy bộ dạng tiểu đại nhân của Vũ Linh quả thật rất buồn cười, rõ ràng gương mặt còn trẻ con phì mũm mỉm, thế mà giọng điệu còn rất ra dáng người lớn, nhìn rất thú vị.

Vũ Linh bị Tiêu Diễm chọc cho muốn tạc mao, thân cao là của nàng yếu điểm, từ lúc tu luyện đã hai năm, trong hai năm này ngay cả một mi li mét nàng cũng không cao lên chút nào, theo lí ở luyện khí kỳ cơ thể còn chưa định hình, cho đến trúc cơ linh khí sẽ hoàn thiện quá trình uẩn dưỡng thân thể, đến khi đó thân thể sẽ chậm lại quá trình lão hóa.

Đến trúc cơ trung kỳ hầu như cơ thể sẽ ngưng phát triển, nhưng Vũ Linh bây giờ mới là luyện khí ba tầng trung kỳ, quả thật còn chưa đến lúc cơ thể ngưng phát triển, với điều này Vũ Linh từng nhờ Tiêu Diễm xem xét, Tiêu Diễm chỉ nói nàng thân thể chậm phát triển, không cần suy nghĩ nhiều.

Nhưng mơ hồ, Vũ Linh cho rằng không đơn giản như thế, nàng đoán việc thân thể mình không lớn lên có lẽ do màu xám sương mù ảnh hưởng, nói thế nào đi nữa điền này tạm thời chỉ là nàng bước đầu suy đoán, còn cần xem xét lại.

Bị Tiêu Diễm trước mặt người lạ nói như thế, Vũ Linh mặt không tốt đi chỗ nào, nàng ngẩn đầu mỉm cười tươi tắn xem Tiêu Diễm.

"Vâng, quả thật nếu so với tuổi của Tiêu sư thúc, ta chỉ là trẻ con, đúng rồi nhỉ, nếu theo phàm giới tuổi thọ tính toán, với số tuổi này ta có thể kêu ngài một tiếng-gia gia"

Tiêu Diễm bị lời nàng nói làm hóa đá, hắn bị chê già còn bị kêu làm gia gia? Năm nay hắn bảy mươi tám tuổi, là tu chân giới thế hệ thiên tài trẻ tuổi, vậy mà bị một tiểu nha đầu chê già!!!!!!

Phốc-

Ngọc Quan Hiên che miệng xoay mặt đi, sư đệ nổi tiếng yêu mạo bị nha đầu này chê như thế nhất định sẽ tức điên, nhưng nàng nói không sai quả thật tuổi của Tiêu Diễm đặt ở phàm giới kêu một tiếng gia gia là hoàn toàn chính xác, nếu bỏ qua bộ mặt yêu nghiệt kia thì giống hơn.

Ách, tính ra hắn so Tiêu Diễm cũng không quá mấy tuổi đi?

"Không đúng sao?"

Vũ Linh vô tội nhìn Tiêu Diễm, trong lòng ác ma đang đắc ý cười khẩy, Tiêu Diễm người này rất tự luyến, ngoại trừ Mộ Thần Hy hắn được cho là thứ hai mỹ nam, nhưng nếu ai dám so hắn như nữ nhân Tiêu Diễm nhất định sẽ cùng người đó liều mạng.

Năm xưa khi Hình Liệt Phong và Mộ Thần Hy còn nhỏ gặp phải giả trang như bé gái Tiêu Diễm, cũng vì nhầm lẫn mà ba người đánh lên, có câu không đánh không quen, giờ ba người lại thành huynh đệ so ruột thịt còn thân.

Nhớ có lần Tiêu Diễm chạy đến trước mặt Vũ Linh, quơ quơ trên tay một khối Bạch Nãi Cao, cười dụ dỗ hỏi.

"Vũ Linh nha đầu, ngươi nói xem nếu cho ngươi diễn tả ta, ngươi sẽ diễn tả thế nào?"

Vốn Vũ Linh định thốt ra ba từ 'tự luyến cuồng', nhưng vì khối kia Bạch Nãi Cao, nên Vũ Linh đã đổi lại lời nói.

"Xinh đẹp như hoa"

Mặt Tiêu Diễm nhất thời cứng ngắc, cười ngượng nhìn nàng, cắn răng nói:

"Xinh đẹp như hoa là dùng cho nữ nhân, ta là nam nhân."

Vũ Linh giả vờ nghi ngờ quét mắt nhìn Tiêu Diễm, thấy Tiêu Diễm sắc mặt càng tối, nàng mới vỗ vai Tiêu Diễm, tận tình giải thích.

"Sư thúc yên tâm, theo ta biết hoa có đực có cái, ngài không cần so đo tiểu tiết làm gì."

Tiêu Diễm: Đây là cái quỷ gì giải thích?

Hình Liệt Phong đứng bên cạnh nghe thế ôm bụng cười to, còn đi tới hứng thú hỏi.

"Vậy ngươi nói xem của ngươi Tiêu sư thúc xứng với hoa gì? Nhất định phải nói thật lòng suy nghĩ nga."

Vũ Linh không chút do dự chỉ vào dưới gốc cây đóa màu vàng sáng chói...hoa cúc.

Vũ Linh:"Hoa cúc"

Tiêu Diễm:"..."

Hình Liệt Phong:"..."

"Ngài xem hoa cúc đẹp mà không dã, hơn nữa sức sống bừng bừng, loài hoa này còn mang ý nghĩa tươi sáng hân hoan cùng cao thượng, ta rất tôn trọng dùng hết tấm lòng mà nói Tiêu sư thúc xứng với hoa cúc, đây là suy nghĩ thật lòng nhất của ta"

Vũ Linh mắt lấp lánh nhìn hai người, một bộ xin hãy nhìn vào đôi mắt chân thành của ta, còn mang chút cầu khen thưởng ý tứ.

Hình Liệt Phong:(OoO) Còn có này cách nói?

Tiêu Diễm:(--') Nàng nói rất đúng rất hay, hắn không lời nào chống đỡ. Nhưng cảm giác quái dị này là thế nào a!!!!

Còn có một lần, Tiêu Diễm không biết lên cái gì thần kinh, chạy tới Vũ Linh bắt vai nàng mà hỏi.

"Ta đẹp sao?"

Vũ Linh trực tiếp giơ tay đặt lên trán Tiêu Diễm, sau đó thở dài nghiêm túc nói:

"Sư thúc, tự luyến là bệnh, phải trị."

Cho nên Tiêu Diễm sau này rút kinh nghiệm xương máu không bao giờ đi trước mặt Vũ Linh tự luyến, nha đầu này học theo Mộ Thần Hy đã không mở miệng thì thôi, một lần nói đều là độc chết người.

Hôm nay lại bị Vũ Linh độc miệng làm ế ở, Tiêu Diễm cứng ngắc lấy ra một túi trữ vật nhét vào Vũ Linh, hậm hừ nói.

"Thần Hy đưa ngươi"

Nói xong liền ngạo kiều xoay mặt đi, Vũ Linh nhướng mi nhìn vào túi trữ vậy trên tay, suy nghĩ không biết Mộ Thần Hy lại để vào thứ gì bên trong.

Ngọc Quan Hiên lúc này mới lên tiếng:"Vũ Linh, ta nghe sư đệ nói ngươi sẽ tham gia Mộc U Cốc bí cảnh, ngươi có định tổ đội cùng ai?"

Vũ Linh thu hồi túi trữ vật cùng trấn hồn linh, lắc đầu trả lời: "Mấy năm qua ta chỉ đứng trên Lăng Tiêu Phong nên chưa từng quen biết ai, huống chi ta tu vi thấp thế này không ai muốn cho vào để vướng chân."

Ngọc Quan Hiên không nói, quả thật tu vi của Vũ Linh quá kém, đi vào bí cảnh thấp nhất là cũng luyện khí năm tầng, tuy Vũ Linh tu luyện là trạng thái hoàn mỹ của cực hạn trúc cơ, sức chiến đấu có thể so luyện khí sáu tầng tu sĩ không thua chút nào, nhưng vào trong bí cảnh chẳng khác nào dấn thân vào chiến trường, bên trong yêu thú cơ quan bẫy rập nhiều vô số kể, nhưng nguy hiểm nhất vẫn là con người, ma tu tán tu cũng lẫn vào trong, độ nguy hiểm không là Vũ Linh có thể chống giữ được.

Vũ Linh tuổi nhỏ còn luôn đứng ở Lăng Tiêu Phong, đối với bên ngoài tàn khốc hiện thực còn chưa rõ ràng, nàng thân là biến dị băng linh căn, nếu để người khác biết nàng thân phận, hắn không dám chắc sẽ không có điều gì sảy ra, chưa kể kinh nghiệm thực chiến đối mặt sinh tử của nàng cơ hồ bằng không.

Ngọc Quan Hiên cau mi, hắn không hiểu Mộ Thần Hy đang suy nghĩ điều gì, rõ ràng biết cho Vũ Linh đi vào trong sẽ vô cùng nguy hiểm, có thể nói thập tử nhất sinh, nhưng tại sao lại hồ đồ đáp ứng cho nàng đi vào, đã thế còn đi bế quan không lo.

Thật ra hắn cũng thật tò mò Vũ Linh là một người thế nào mà có thể chịu được Tử Dận và Mộ Thần Hy công nhận dạy dỗ, còn có thể cho Tiêu Diễm, Hình Liệt Phong mắt khác đối đãi, trước hắn ra ngoài lịch lãm khi về mới biết nàng tồn tại, nhưng khi đó Vũ Linh đã bế quan nên không thể gặp, hắn cũng chỉ tiếc nuối bỏ qua.

Hôm nay trùng hợp đang cùng Tiêu Diễm đàm luận thấy một truyền tin phù bay tới, hắn mới biết là do Vũ Linh xuất quan phát cho Tiêu Diễm thông báo, Ngọc Quan Hiên theo đó đề nghị đến cùng.

Giờ thấy nàng hắn mới biết đây là một thông minh linh động nha đầu, so với Tề Hiểu Nguyệt còn thêm phần quỷ quái lại không mất phân tất, có thể thấy nàng đối với Tiêu Diễm rất thân thuộc, hai người đối thoại rất tự nhiên thoải mái.

Lần đầu Ngọc Quan Hiên thấy Tiêu Diễm có thể đối với một người khác phái trò chuyện tự nhiên như thế, đừng thấy Tiêu Diễm bình thời hi hi ha ha đối với tất cả mọi người, cũng rất hoa tâm trêu chọc nữ nhân, nhưng chỉ những người quen thuộc mới biết người như thế so ai còn lạnh lùng hờ hững.

Ngọc Quan Hiên nhìn Vũ Linh hắc bạch phân minh đôi mắt, sạch sẽ mà thấu triệt, tuy nhiên vẫn thấy trong đôi mắt đó ẩn dấu dưới đáy phần hờ hững xa cách cô tịch, hắn phần nào hiểu được tại sao Tiêu Diễm và Mộ Thần Hy hai người lãnh tâm này đều có thể cùng nàng hòa bình chung sống.

Bởi vì bọn họ là cùng loại người.

"Nếu ngươi muốn, ta có thể cho ngươi vào đội của Ngọc gia đệ tử." Ngọc Quan Hiên đề nghị nói.

Tiêu Diễm lại xen ngang:" Không cần, ta đã cho nàng vào Tiêu gia đội ngũ, đa tạ sư huynh quan tâm."

Ngọc Quan Hiên nghe thế cũng cười cười không nói thêm, hắn chỉ thuận miệng đề ra nên không nhiều để ý.

Tiêu Diễm quay sang Vũ Linh, dặn dò nói: "Trong túi trữ vật lúc nãy có phát thưởng trong vòng một năm qua, ta cũng bỏ thêm cho ngươi vài thứ, bên trong còn có ngọc giản ghi lại Mộc U Cốc bí cảnh sơ lược, ngươi trước xem xét, hai ngày sau ta sẽ đến, ngươi cũng đừng quên tu luyện.

Mộ Thần Hy bế quan cũng sắp đi ra, có thể hắn sẽ ra trước khi bí cảnh khai mở, ngươi nếu lơ là tu luyện coi chừng hắn sẽ xử phạt, tới đó đừng trách ta không nhắc nhở ngươi một tiếng."

"Vâng"

Đưa tiễn Ngọc Quan Hiên và Tiêu Diễm, Vũ Linh mới về phòng mở ra túi trữ vật, thấy bên trong là hai vạn khối hạ phẩm linh thạch, ngàn trung phẩm linh thạch, còn có rất nhiều phù chú đan dược, khiến Vũ Linh chú ý là một thanh kiếm.

Thanh kiếm có màu lam nhạt phát ra ánh sáng lạnh lẽo sắt bén, thân kiếm còn khắt lên vân văn đồ án uốn lượn, Vũ Linh mắt đầu tiên nhìn thanh kiếm này liền yêu thích không buông tay.

Tay lật ra ngọc giản Mộ Thần Hy để lại, xem trong đó ghi chép Vũ Linh không khỏi giật mình nhìn lại thanh kiếm, mắt mang chút phức tạp.

Không ngờ Mộ Thần Hy lại nói thanh kiếm này chính là dùng cho nàng làm bổn mạng kiếm, theo bình thường tu sĩ khi lên kim đan mới bắt đầu luyện chế bổn mạng pháp khí, nhưng có thể từ đầu dùng pháp khí mình quen thuộc làm bổn mạng pháp khí như thế có lâu dài bầu bạn, khả năng hòa hợp với pháp khí sẽ tăng cao, khi chiến đấu sẽ tự nhiên lưu sướng hơn, nếu may mắn pháp khí còn có thể sinh ra linh trí.

Không nghĩ tới chưa gì Mộ Thần Hy đã giúp nàng chọn ra bổn mạng pháp khí, hơn nữa có thể khiến một luyện khí sư như Mộ Thần Hy chấp nhận làm bộn mạng pháp khí, bên trong tài liệu nhất định không đơn giản, Vũ Linh thở dài, nàng thiếu Mộ Thần Hy nhân tình không biết đã bao nhiêu lớn, tuy điều hắn làm là vì lời hứa cùng trách nhiệm, nhưng Vũ Linh vẫn phải nhận phần này nhân tình, nhân quả của nàng và hắn nếu tiếp tục như thế sẽ ngày càng nhiều, muốn cắt đứt cũng trở nên khó khăn hơn.

Nhưng giờ nàng đang thiếu một thanh tốt pháp khí, Mộ Thần Hy đưa ra thanh kiếm này chẳng khác nào đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi, có nó nàng cũng an toàn hơn khi đi vào Mộc U Cốc bí cảnh.

Nói đi nói lại, Vũ Linh vẫn phải nhận thanh kiếm này, nhân tình gì đó nếu có cơ hội nàng sẽ tranh thủ trả hết, Vũ Linh vuốt ve thân kiếm, cảm nhận thanh kiếm truyền đến lạnh lẽo xúc cảm, nhìn thanh kiếm, nàng khẽ lẩm bẩm:

"Nên đặt tên cho ngươi là gì đây?"

"Phải rồi, cứ gọi là Mạc Tà đi."

Truyền thuyết có hai thanh kiếm huyền thoại là Can Tương và Mạc Tà, kiếp trước có một trang wed từng vẽ ra hình dạng hai thanh kiếm, Vũ Linh xem và rất thích thanh Mạc Tà, hôm nay liền theo đó đặt tên cho thanh kiếm này.

"Từ giờ trở đi ngươi sẽ là đồng bạn của ta, Mạc Tà Kiếm"

Thanh kiếm khẽ run lên nhịp độ rất nhỏ như đáp trả lại nàng, Vũ Linh cười khẽ một tiếng, bắt đầu trích máu tế luyện.

(Chưa xong còn tiếp)

--End cha