Lê Tịch Tuyết vốn định đi tới quầy thu ngân tính tiền thì đằng sau tai truyền đến tiếng nói to nhỏ của một vài nữ nhân khác.
Một giọng nói nghe trừng vẫn còn hơi nhỏ tuổi vừa khóc nấc vừa nói:
- Quận chúa xin tha mạng... nấc...tiểu nữ không dám, tiểu nữ không dám tranh đồ của người..nấc....
Một giọng nói khác vừa tự đắc vừa cay độc vang lên:
- Ngươi dõ dàng nhìn thấy ta rất ưng ý bộ xiêm y này rồi mà ngươi còn cố ý chạm vào nói. Người đâu tới chặt đứt đôi tay của ả ta đi cho ta.
Lê Tịch Tuyết vốn không muốn xen vào mấy chuyện phiền phức này nhưng thấy vị quận chúa này là quá ngạo mạn rồi.
Lê Tịch Tuyết quay mặt mặt nhìn thấy cảnh một nữ tử nhỏ nhẹ đang quỳ sụp xuống đất khóc nức nở van xin.
- Quận chúa xin tha mạng, xin người tha mạng cho tiểu nữ... Tiểu nữ thật sự không dám nữa...
Còn Lý Nhã Bình mặt đầy hống hách đứng phía trước mặt đầy khinh thường nhìn tiểu nữ nhân quỳ gối mà không thèm nói gì.
Lúc này trưởng quầy đi tới phía trước mặt vị quận chúa kia rồi khom người nói:
- Quận chúa mời hai người ra ngoài, trong Bách Quán phường không nên ầm ĩ.
Lý Nhã Bình mặt vẫn đang chứa đầy hống hách cùng ngạo mạn nhưng khi thấy trưởng quầy đi tới thì mặt cũng nhu hơn, mà nàng ta cũng đã đến đây nhiều lần cũng biết quy củ nơi này. Nơi này ngay cả hoàng hậu cùng mẫu thân lúc nào cũng nhắc nhở nhiều lần không muốn nàng gây chuyện ở đây.
Lý Nhã Bình nhìn chủ quản ánh mắt vẫn tự đắc còn đầu vẫn gật gật, rồi sau đó ra hiệu cho nô tỳ ở bên cạnh sử lý nữ tử trước mặt.
Tiểu nữ kia khóc lóc van nài.
Trưởng quầy cũng không thèm để ý tới quận chúa mà đi nhanh thẳng tới trước mặt Lê Tịch Tuyết cung kính nói:
- Tiểu thư làm người mất hứng rồi.
Lê Tịch Tuyết lắc đầu nhẹ giọng nói:
- Không có gì.
Lý Nhã Bình thấy trưởng quầy cung kính như vậy thì liền đi tới mặt Lê Tịch Tuyết mặt khinh thường nói:
- Chủ quầy nữ tử này là ai? Tại sao ta chưa từng gặp mặt qua.
Lê Tịch Tuyết nhìn thẳng Lý Nhã Bình trước mặt chắc nàng ta cũng khoảng tầm độ tuổi của mình, lại nhìn trên người nàng ta xiêm y lòe loẹt sặc sỡ. Lê Tịch Tuyết đưa tay che mũi lại, từ nãy tới giờ trên mũi ngửi thấy toàn mùi phấn son nồng nặc.
Lý Nhã Bình thấy biểu hiện của nữ nhân trước mặt liền tức giận chỉ tay.
- Nữ nhân chết tiệt tại sao thấy bổn quận chúa lại không hành lễ.
Lê Tịch Tuyết cực kì chán ghét phiền phức nhưng vị quận chúa trước mặt này lại vô cùng hống hách khiến nàng không thể nào không nói. Trong đầu chợt lóe qua một gợi ý, nếu lấy thân phận của nàng là tiểu thư Lê phủ chắc chắn phải hành lễ với vị quận chúa này. Vậy nàng mượn tạm thân phận Tứ vương phi thì sao nhỉ.
Nghĩ gì là nói nấy Lê Tịch Tuyết hừ lạnh nói:
- Sao nào. Quận chúa nhìn thấy tứ vương phi còn không mau quỳ xuống hành lễ.
Lý Nhã Bình và chủ quản cùng rất nhiều nữ nhân đứng gần cạnh đó ai đấy đều giật mình ngạc nhiên không ngờ nữ tử trước mặt này lại là tam tiểu thư Lê phủ Lê Tịch Tuyết. Mà lời đồn của thiên hạ đúng là thật rồi, nàng ta không còn điên điên dại dại nữa rồi.
Chủ quản trong lòng cũng rất kinh ngạc, tứ vương phi thật sự tính cách có phần rất giống với tính cách của tứ vương gia.
Lý Nhã Bình tức giận chỉ tay về phía Lê Tịch Tuyết nói:
- Ngươi... ngươi.... Ngươi đừng tưởng gả cho một tên bị hủy dung là muốn ta quỳ thì ta phải quỳ xuống hành lễ với ngươi. Một kẻ điên mà cũng dám bước chân ra ngoài.
Lê Tịch Tuyết cười nhạt dựa người vào thành cột vững chắc, ung dung nói:
- Vậy sao.Vậy là ý của quận chúa là tứ vương gia không lớn hơn quận chúa ngươi rồi. Vậy nên tứ vương phi ta cũng không xứng đáng để nhận một lễ quận chúa.
Lý Nhã Bình nghĩ đến cảnh tên tứ vương gia mặt đầy sát khí chém giết bao nhiêu người trước mặt bàn dân thiên hạ, ai mà không biết hắn một tay bóp chết một nữ tử làm hắn không vừa lòng. Lý Nhã Bình trong lòng có hơi chút sợ hãi ấp úng nói:
- Ta.. ta không nói như vậy... dù sao ngươi cũng chưa gả cho hắn.. ngươi cũng chưa chắc đã phải tứ vương phi.
Lê Tịch Tuyết hừ lạnh nói tiếp:
- Vậy xem gia quận chúa là có ý nói thái hậu ban hôn cho ta chỉ là vui đùa.
Lê Tịch Tuyết thấy sắc mặt quận chúa biến sắc liền nói tiếp:
- Ai ra.. ta e rằng mấy hôm nữa thái hậu trở về ta cũng phải suy xét xem nói thế nào với thái hậu về chuyện này rồi.
Quận chúa càng ấp úng không nói nên lời.
Trưởng quầy đứng ở bên cạnh từ nãy tới giờ đều kinh ngạc không thôi, ông vui mừng vì vương gia nhà mình sắp lấy về được một vương phi thông minh, lanh lợi còn rất biết cách chỉnh người nữa.
Vũ Mặc Hàn ngồi trên lầu từ nãy đều nghe được những lời của Lê Tịch Tuyết trên môi hắn từ khi nào đã nở nụ cười nhẹ. Nghe ba từ " tứ vương phi " từ trong miệng nàng nói ra thật là êm tai. Trong lòng lại không ngừng tán dương nữ tử này cũng có cái miệng thật là lanh lợi.
Quận chúa hừ lạnh muốn rời đi thì bị Lê Tịch Tuyết gọi lại:
- Quận chúa thế nào còn chưa hành lễ mà đã tự mình rời đi rồi. Coi tứ vương phi ta là không khí hay sao?
Lý Nhã Bình cắn răng khom người hành lễ với Lê Tịch Tuyết:
- Nhã Bình ra mắt vương phi.
Lê Tịch Tuyết cũng không cho nàng ta đứng dậy chỉ chậm dãi nhìn hai nha hoàn đang nắm tay nữ tử phía sau đang muốn mang ra ngoài mà nói lớn:
- Đứng lại.
Hai nha hoàn kia liền khựng lại nhìn về phía quận chúa.
Lý Nhã Bình thấy Lê Tịch Tuyết không cho mình đứng lên liền tức giận run người đứng thẳng dậy chỉ tay về phía Lê Tịch Tuyết nói lớn:
- Ngươi... ngươi đừng có mà chen vào chuyện của ta.
Lê Tịch Tuyết đứng thẳng người đi tới trước ngón tay Lý Nhã Bình lạnh lùng nói:
- Quận chúa nay lại không coi tứ vương gia ra gì rồi. Ta biết ta không phải là vương gia nhưng ta là tứ vương phi ra ngoài bị một quận chúa nho nhỏ chỉ thẳng mặt vậy thử hỏi vương gia có mất mặt hay không. Còn nữa... Quận chúa nói xem nếu tứ vương gia mà biết thì bàn tay này có phải cũng phải chặt đi hay không?
Lý Nhã Bình mặt vẫn rất nghênh ngang không coi lời nói của Lê Tịch Tuyết là gì, mà trực tiếp quay lại nói với hai nha hoàn kia:
- Còn không mau mang ả ta ra ngoài cho bổn quận chúa.
Lê Tịch Tuyết hừ lạnh nhìn Lý Nhã Bình cánh tay nhanh chóng điểm nhẹ một huyệt phía sau gáy Lý Nhã Bình.
Vì Lê Tịch điểm huyệt kia rất nhẹ nên Lý Nhã Bình chỉ theo phản xạ a lên một tiếng rồi quay lại nhìn Lê Tịch Tuyết quát lớn:
- Nữ nhân chết tiệt ngươi vừa làm gì ta.
Lê Tịch Tuyết thấy Lý Nhã Bình trừng mắt nhìn mình lại thấy có nhiều ánh mắt đang chăm chú nghe chuyện nàng liền hạ giọng nói với quận chúa giọng điệu như mình đang bị bắt nạt:
- Quận chúa người... người khi dễ ta...
Lúc này Lê Tịch Tuyết đưa ánh mắt tủi thân nhìn trưởng quầy rồi nói:
- Trưởng quầy người vừa rồi cũng thấy quận chúa khi dễ dân nữ như thế nào rồi chứ.. Lần này thái hậu trở về ngài nhất định phải làm chủ cho dân nữ....
Trưởng quầy thấy Lê Tịch Tuyết ánh mắt đầy ủy khuất liền gật đầu, trầm tĩnh nói:
- Thảo dân nghe dõ, thảo dân nhất định nói đúng những gì thảo dân vừa nghe được.
Vũ Mặc Hàn vừa hay bước từ cầu thang xuống, nhìn về phía Lê Tịch Tuyết cùng Lý Nhã Bình đang đứng miệng lạnh lùng nói:
- Là ai khi dễ vương phi của bổn vương.
Cả Lê Tịch Tuyết và Lý Nhã Bình đều kinh ngạc nhìn về phía nam nhân cao cao tại thượng, tiêu sái đang bước xuống. Một bên khuôn mặt hắn đeo nửa chiếc mặt nạ làm hắn càng ma mị cuốn hút.
Lý Nhã Bình liền dung động, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm vào tứ vương gia đang đi xuống.
Lê Tịch Tuyết cũng thoáng qua tia thất thần ngay sau đó lại điềm tĩnh, chân không tự chủ lùi lại mấy bước, trong lòng lại hơi lo lắng. Vừa rồi lại dựa vào chức vụ tứ vương phi để nói chuyện với quận chúa hơi nhiều. Không biết Tên mặt lạnh này biết liệu có tức giận với mình hay không đây.
Tiểu Mễ thấy vậy cũng nắm lấy vạt áo tiểu thư nhà mình mà lo lắng.
Vũ Mặc Hàn đi tới phía Lê Tịch Tuyết đứng thẳng bên cạnh nàng đối diện với Lý Nhã Bình. Ánh mắt từ đầu tới cuối đều rơi trên người Lê Tịch Tuyết.
Lý Nhã Bình cùng với mấy nữ nhân và nha hoàn gần đó đều quỳ xuống hành lễ:
- Tham kiến tứ vương gia.
Lê Tịch Tuyết nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Vũ Mặc Hàn, nàng cũng muốn xem hắn có tức giận hay không. Chỉ thấy Vũ Mặc Hàn dùng ánh mắt hơi ôn nhu nhìn vào mắt nàng, môi còn hơi nhếch nhẹ lên cười.
Vũ Mặc Hàn thấy tất cả khách nhân trong quán đều quỳ nên phất tay lạnh lùng nói:
- Tất cả đứng lên đi.
Tất cả ở trong quán đều lần lượt đứng lên, vì tính cách băng lãnh của tứ vương gia nên những người đứng gần đó đều nhanh chóng tản đi ai làm việc nấy.
Vũ Mặc Hàn nhìn Lê Tịch Tuyết ôn nhu nói:
- Sao vậy?
Lê Tịch Tuyết thấy tên mặt lạnh trước mặt này hôm nay hơi khác khác, hắn cũng không trách hay nói gì về vấn đề nàng dựa hơi vào hắn để chỉnh quận chúa. Thấy vậy Lê Tịch Tuyết cúi mặt tỏ vẻ ủy khuất nói song còn không quên chỉ về phía tiểu nữ tử bị hai nha hoàn kia giữ lại.
- Vương gia.. Là quận chúa khi dễ ta... gặp ta không những không hành lễ còn muốn chặt đi đôi tay của một người bạn của ta.
Vũ Mặc Hàn thấy Lê Tịch Tuyết trong nháy mắt nhu thuận mà lấy hắn ra dựa dẫm. Trong lòng tự dưng nảy sinh ra một cảm xúc gọi là hưởng thụ.
Sau đó Vũ Mặc Hàn không quay mặt nhìn Lý Nhã Bình mà chỉ lạnh lùng nói:
- Có thật không.
Quận chúa vừa rồi đúng là bị sắc đẹp của Vũ Mặc Hàn làm thất thần rung động,nhưng sau đó nghe trong lời nói lạnh lùng đầy huyết lạnh của hắn liền sợ hãi ngập ngừng nói.
- Không phải... muội... chỉ là... huynh nghe muội giải thích...
Vũ Mặc Hàn thấy quận chúa trước mặt hắn chứa đầy chán ghét lạnh lùng nói:
- Ai cho ngươi sưng hô huynh muộn với bổn vương.
Lý Nhã Bình thấy tứ vương gia thật sự tức giận liền quát lên với hai nha hoàn.
- Còn không mau thả ra.
Lê Tịch Tuyết thấy tên mặt lạnh này cố ý giúp mình nên tiếp tục nói nhẹ nhẹ.
- Vương gia ta... quận chúa khinh dễ ta.. ý của quận chúa là... ta chưa gả cho ngài... không chắc sẽ gả cho ngài.... cũng không phải vương phi của ngài nên không cần hàng lễ với ta.
Vũ Mặc Hàn nghe song càng tức giận,sát khí ngập bao chùm cả vùng bên cạnh. Giọng nói lạnh lùng đầy tức giận:
- Quận chúa có đúng vậy không? Là ngươi coi thường thân phận tứ vương phi của nàng ấy hay sao?
Lý Nhã Bình cả người run sợ, sát khí này quá dọa người rồi. Sau đó ánh mắt nàng ta lại nhìn về phía Lê Tịch Tuyết đầy oán hận, tại ả nữ nhân này nếu không bản thân mình cũng sẽ không bị Tứ vương gia ghét bỏ.
Vũ Mặc Hàn thấy Lý Nhã Bình dùng ánh mắt căm ghét nhìn Lê Tịch Tuyết lòng càng tức giận quát lên:
- Có đúng thật không? Nếu ngươi còn không cất cái mắt đi. Bổn vương không chắc ngày mai ngươi còn có đôi mắt đó trên mặt đâu.
Lý Nhã Bình lúc bấy giờ mới nhận ra sự nghiêm trọng, tứ vương gia đang thật sự tức giận rồi. Quận chúa mặt đầy run sợ vội vàng quỳ dưới chân Lê Tịch Tuyết nói lớn:
- Tham kiến tứ vương phi, là Nhã Bình sai rồi, ta không nên chưa phân rõ trắng đen mà đã mạo phạm tứ vương phi mong người thứ lỗi.
Lê Tịch Tuyết thấy quận chúa khép nép như vậy liền có chút thoải mái nàng cũng không gật đầu không từ chối.
Vũ Mặc Hàn cũng không thèm để ý tới Lý Nhã Bình mà trực tiếp nắm lấy tay Lê Tịch Tuyết kéo qua chỗ để mấy bộ xiêm y xinh đẹp và cao quý giọng hắn cũng trầm trầm nói với nàng:
- Nào xem đi, bổn vương tặng cho nàng mấy bộ.
Lê Tịch Tuyết rất giật mình, tên tứ vương gia này đang bị làm sao vậy? Tự nhiên đối tốt với mình thế làm gì, Lê Tịch Tuyết không muốn thiếu nợ của ai liền lắc đầu nói với Vũ Mặc Hàn:
- Vương gia.. tiểu nữ thật sự không cần, tiểu nữ đã có rất nhiều xiêm y trong tủ rồi.
Vũ Mặc Hàn phất tay hơn mười bộ y phục màu sắc đơn giản, trang trí thanh nhã được đem lên. Hắn gật đầu nhìn trưởng quầy rồi nói:
- Gói lại mười bộ xiêm y này gửi tới Lê phủ đưa cho quản gia đưa biệt viện của tam vương phi..
Lê Tịch Tuyết vội vàng sua tay lắc đầu:
- Đừng... đừng... đừng ta không cần đâu.
Lê Tịch Tuyết thấy trưởng quầy cũng chỉ là làm việc nên làm nên đành nắm lấy tay áo của Vũ Mặc Hàn nói:
- Vương gia... ta.. không cần đâu...
Nghe lời nói lấp lửng của Lê Tịch Tuyết lại nhìn bàn tay nhỉ nhắn mỏng manh của Lê Tịch Tuyết hắn liền nói:
- Sính lễ của bổn vương ngươi cũng dám từ chối.
Lê Tịch Tuyết thấy không nói lại được đành im lặng chấp nhận dù sao mang về nàng không mặc thì cũng chả sao.
Vũ Mặc Hàn như thấy suy nghĩ của Lê Tịch Tuyết mặt liền ghé sát vào tai nàng mà nói nhỏ:
- Bổn vương mỗi ngày sẽ tới gặp nàng tốt nhất nàng nên mặc chuẩn mười bộ này vào. Đừng để bổn vương thấy đồ của mình vô nghĩa..
Lê Tịch Tuyết mặt bỗng dưng ửng đỏ, hơi thở lạnh lẽo này thật khiến nàng chú tâm.
Lê Tịch Tuyết khẽ đưa hai tay lên đẩy vào trước ngực Tứ vương gia để hắn đứng xa nàng một chút.
Bụng Lê Tịch Tuyết bỗng nhiên kêu lên:
- Ọc.. Ọc..Ọc..
Vũ Mặc Hàn thấy vậy liền cười nhẹ nói với Lê Tịch Tuyết:
- Ngươi đói rồi sao? Dù sao bổn vương cũng chưa dùng bữa... Nàng bồi bổn vương ăn một bữa..
Lê Tịch Tuyết cười ngượng ngùng, lắc đầu, nàng không muốn ăn chung với tên mặt lạnh nàt chút nào.
Vũ Mặc Hàn không thèm để ý lời Lê Tịch Tuyết nói mà trực tiếp nắm tay nàng kéo đi vừa đi vừa đi vừa hỏi:
- Nàng muốn dùng bữa ở đâu?
Tất cả những người ở cạnh đó đều kinh ngạc không ngừng, không ngờ tứ vương gia lại sủng ái và ôn nhu với tứ vương phi như vậy.
Bên này Lý Nhã Bình không được Vũ Mặc Hàn cho phép đứng dậy nên vẫn còn quỳ tại chỗ. Mặt đầy cừu hận nhìn về bóng lưng của Lê Tịch Tuyết trong lòng thầm oán hận nhìn nàng đứng cạnh Vũ Mặc Hàn. Lý Nhã Bình cũng không ngừng tưởng tượng sự ôn nhu của Vũ Mặc Hàn lẽ ra phải thuộc về mình.
Lê Tịch Tuyết biết tên nam nhân này muốn làm điều gì liền làm điều ấy, dù sao hôm nay mua mấy bộ xiêm y và ngọc bội cho Tiểu Mễ cũng tốn khá khá rồi. Vậy nàng đành để tứ vương gia mời ăn một bữa hậu hĩnh rồi.
Lê Tịch Tuyết nhẹ nói:
- Ta.. Ta muốn tới Mộc Nhã Lâu.
Thấy tứ vương gia không nói gì Lê Tịch Tuyết chỉ biết đi theo phía bên cạnh hắn mà im lặng không nói gì.
Tiểu Mễ cũng cầm theo tay nải có y phục và ngọc bội đi theo ngay phía sau Lê Tịch Tuyết.
Vũ Mặc Hàn thấy nàng bước chân chậm hơn, khuôn mặt lại trầm tư, hắn buột miệng hỏi:
- Khi nãy ta đâu thấy ngươi trầm tư như này đâu.
Lê Tịch Tuyết bỏ tay tứ vương gia lạnh nhạt nói:
- Vương gia ta tự đi được.
Cả đoạn đường không ai nói với ai câu nào, Vũ Mặc Hàn thì từ trước tới nay không gần nữ nhân cũng không biết bắt chuyện từ đâu.
Lê Tịch Tuyết thấy không khí coa chút ngượng ngừng đành nhìn sang những gian hàng bên đường ngắm nhìn mà không chú ý tới Vũ Mặc Hàn phía trước mặt.