Lê Tịch Tuyết cứ như vậy mà ngủ cả một ngày một đêm mới tỉnh dậy.
Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, huyên náo khiến Lê Tịch Tuyết rụi mắt tỉnh dậy, mơ màng gọi lớn, giọng có chút khàn khàn:
- Tiểu Mễ.. Tiểu Mễ...
Tiểu Mễ tử bên ngoài nghe tiếng tiểu thư gọi liền mở cửa bước vào trong tay còn bê theo một thau nước để Lê Tịch Tuyến rửa mặt.
Lê Tịch Tuyết ngồi dậy dựa người vào thành giường, nhàn nhạt hỏi:
- Tiểu Mễ bên ngoài có chuyện gì? Tại sao ồn ào quá vậy?
Tiểu Mễ đặt thau nước xuống chiếc ghế nhỏ cạnh giường tay vừa đưa khăn cho Lê Tịch Tuyết lau mặt vừa nói:
- Tiểu thư người không nhớ gì sao? Hôm nay là ngày đại thiếu gia nhận chức trong triều đình. Lão gia tổ chức tiệc chúc mừng, còn mời rất nhiều người tới tham dự nữa.
Lê Tịch Tuyết gật gật đầu, hôm trước lúc nhắm mắt cũng nghe qua lão phụ thân và đại thiếu gia nói rồi. Mà nàng cũng nghe thấy là mình cũng không cần thiết phải tham gia, nên liền cáo bệnh mà không tới. Bản thân cũng không muốn tới nói đông đúc như vậy.
Sau đó Tiểu Mễ chuẩn bị cho Lê Tịch Tuyết một chút cháo nóng và một bát thuốc.
Tiểu Mễ vừa đặt đồ ăn lên bàn vừa nói:
- Tiểu thư người lại đây ăn chút cháo nóng rồi uống thuốc đi.
Lê Tịch Tuyết lấy đôi giày đi vào chân lại nhìn vào bộ quần áo màu trắng trên người nghĩ lại ngủ cả một ngày một đêm rồi chưa tắm rửa thay quần áo, Lê Tịch Tuyết liền nói với Tiểu Mễ:
- Tiểu Mễ em mang cho ta bộ y phục rồi lấy chút nước cho ta tắm rửa đi, ta tắm rửa song rồi sẽ ăn.
Tiểu Mễ nhìn Lê Tịch Tuyết đầy ngạc nhiên, trước đây mỗi lần bắt tiểu thư tắm rửa đều rất khó khăn, cực nhọc. Tiểu thư rất sợ nước, đặc biệt vào mùa đông sẽ hay phát bệnh khiến Tiểu Mễ rất sợ hãi.
Lê Tịch Tuyết thấy trong ánh mắt Tiểu Mễ đang nghi hoặc liền nói:
- Ta đã khỏi bệnh rồi, em vẫn còn muốn nhìn thấy ta điên dại như trước nữa hay sao?
Tiểu Mễ vui mừng gật đầu, thật sự tiểu thư khỏi bệnh rồi, cô vui mừng nói:
- Vâng tiểu thư em đi ngay đây.
Sau đó chỉ có Tiểu Mễ và một nha hoàn thay nhau bê từng thùng nước vào phía trong chỗ bình phong rồi đổ vào thùng nước, Lê Tịch Tuyết ngạc nhiên hỏi:
- Bê nước có xa không? Không còn người khác nữa hay sao? Tại sao lại chỉ có hai người?
Tiểu Mễ vừa cười vừa nói, tay lại nhận hai thùng nước của nha hoàn kia:
- Tiểu thư hôm nay trong phủ mở yến tiệc nên mọi người đang rất bận. Chỉ có Tiểu Thúy có thể tới giúp một chút thôi.
Lê Tịch Tuyết thấy ở nơi này quả thật rất bất tiện, nước còn phải đun nước nóng rồi mới pha nước vào thùng tắm.Quần áo ở đây cũng rất phức tạp khi mặc. Chưa chưa kể tới việc đi vệ sinh cũng rất bất tiện.
Lê Tịch Tuyết đứng lại đỡ hai thùng nước trên tay Tiểu Mễ rồi nói:
- Các em vất vả rồi, đưa đây ta giúp em một tay.
Nha hoàn Tiểu Thúy kia nhìn thấy cảnh này thì vô cùng bất ngờ, mới đầu Tiểu Mễ tới nhờ giúp bê nước cho tam tiểu thư tắm cô còn rất sợ hãi, sợ tam tiểu thư lại nổi điên đánh mắng người.
Vừa rồi bê thùng nước vào cô còn e rè sợ sệt, sau đó lại nhìn thấy tam tiểu thư nhu mì ngồi bên giường mới thở phảo nhẹ nhõ. Lại nhìn khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của tam tiểu thư mà thất thần một hồi. Hóa ra sau lớp trang điểm ấy lại là khuôn mặt xinh đẹp như vậy.
Tiểu Thúy vừa rồi thấy tam tiểu thư thật sự đã khỏi bệnh và thay đổi rồi, ánh mắt tam tiểu thư vừa rồi nhìn Tiểu Mễ là thật lòng thấy áy náy.
Tiểu Mễ vẫn cầm hai thùng nước không đưa cho Lê Tịch Tuyết rồi nói:
- Tiểu thư người vẫn chưa khỏe hẳn, người cứ nghỉ ngơi đi. Việc này là của nha hoàn bọn em làm.
Sau một hồi nói qua nói lại Lê Tịch Tuyết biết Tiểu Mễ rất kiên quyết đành thôi. Nàng tự mình đi tới tủ quần áo lấy y phục trước vậy.
Mở hai cánh tủ lớn ra Lê Tịch Tuyết lại kinh hãi lùi lại phía sau mấy bước. Nhìn vào trong một tủ đầy quần áo màu sắc lòe loẹt, đa phần là quần áo màu đỏ sặc sỡ. Thi thoảng cũng sẽ có bộ màu vàng đậm hoặc màu xanh là, nhưng đều rất sặc sỡ màu sắc.
Lê Tịch Tuyết nhìn lại phía Tiểu Mễ vừa bê nước song liền hỏi:
- Tiểu Mễ.. Trước đây ta đều mặc mấy bộ y phục giống như thế này hay sao?
Tiểu Mễ cười gật đầu đáp:
- Vâng đúng vậy tiểu thư. Trước đây lão gia cũng mấy lần tặng cho người mấy bộ màu nhạt, còn rặn dò nô tỳ mặc thử cho người... nhưng người đều gào thét đòi vứt bỏ và đòi mặc mấy bộ màu đỏ này.
Lê Tịch Tuyết thở dài ngao ngán, đúng là thân chủ này phẩm vị không bình thường mà.
Lê Tịch Tuyết trầm trầm nói với Tiểu Mễ:
- Tiểu Mễ em thay ta bỏ mấy bộ y phục này đi, lấy mấy bộ màu nhạt nhạt tới đây. Mấy bộ màu này quả thật rất chói mắt.
Tiểu Mễ biết tiểu thư khỏi bệnh đã thay đổi rất nhiều nên gật đầu rồi lấy tất cả y phục trong tủ cho vào một chiếc hòm rồi mang đi.
Lê Tịch Tuyết đi tới phía sau tấm bình phong nhìn trong thùng nước nổi nổi phía trên là những cánh hoa cúc, hoa hồng khô. Mùi hương không tệ nhưng đây không phải loài hoa mà nàng thích nhất.
Sau khi ngâm mình vào thùng nước ấm Lê Tịch Tuyết thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều, nhìn ngoài trời chắc cũng khoảng đầu giờ chiều rồi.
Một lúc sau Tiểu Mễ mang thêm y phục để lại tủ, lấy một bộ y phục màu cam nhạt phối nhiều là trúc nhỏ, thêm một bộ màu xanh ngọc đơn giản đi tới gần phía sau bình phong liền nói:
- Tiểu thư y phục tới rồi, để nô tỳ vào hầu hạ người tắm rửa.
Lê Tịch Tuyết ho nhẹ nói:
- Khụ.. khụ.. Không cần đâu ta tự mình tắm được. Đợi một lát e mang y phục vào giúp ta mặc y phục là được.
Tiểu Mễ cung kính gật đầu:
- Vâng tiểu thư.
Lê Tịch Tuyết biến thân thể này còn bị phong hàn nên cũng không dám tắm lâu, một lát sau liền đứng dậy khỏi bồn tắm rồi lấy chiếc khăn trắng bên cạnh chùm lên người.
Lê Tịch Tuyết gọi nhỏ:
- Tiểu Mễ mau mang y phục lại đây.
Tiểu Mễ nghe Lê Tịch Tuyết gọi liền đi nhanh vào tay cầm hai bộ y phục cung kính nói:
- Tiểu thư nô tỳ không biết người thích mài nào nên lấy hai bộ này tới. Tiểu thư người muốn mặc bộ nào.
Lê Tịch Tuyết lấy khăn lau lau những lọn tóc ướt, mắt nhìn hai bộ y phục trên tay của Tiểu Mễ nói:
- Được rồi, lấy bộ màu xanh đi. Từ mai y phục của ta chuyển hết sang màu nhạt đi.
Tiểu Mễ cung kính cúi đầu nói song lại đi lên giúp Lê Tịch Tuyết mặc y phục.
- Vâng thưa tiểu thư.
Lê Tịch Tuyết nhìn từng bước mà Tiểu Mễ giúp mình mặc y phục liền ghi nhớ. Nàng vẫn là không quen có người hầu hạ tắm rửa, ngay cả y phục cũng cần người khác mặc cho vậy khiến nàng cảm thấy bản thân thật vô dụng quá.
Sau khi ăn cháo song Lê Tịch Tuyết nhìn bát thuốc trên bàn đầy ngán ngầm, nơi này bốc thuốc và sắc thuốc cũng quá dọa người rồi. Ngửi mùi vừa nồng vừa hắc như vậy uống vào chắc chắn là đắng tới tận mật đi.
- Tiểu thư đây là lão gia sai nô tỳ sắc, người cố gắng uống một chút cho cơ thể nhanh bình phục.
Lê Tịch Tuyết bê bát thuốc lên miệng nhàn nhạt hỏi tiểu Mễ:
- Tiểu Mễ em nói xem phụ thân ta là thật sự yêu thương ta hay sao?
Tiểu Mễ gật đầu giọng nói đầy sự sủng bái:
- Đúng vậy, tiểu thư người không nhớ gì hay sao mỗi lần tiểu thư người phát bệnh lão gia đều cho gọi rất nhiều thái y và đại phu tới chữa. Còn nữa những lần người bị nhị tiểu thư bắt nạt lão gia đều ra mặt khiển trách nhị tiểu thư rồi bênh vực ngài.
Lê Tịch Tuyết trong lòng tự nhiên nổi chút chua xót nói:
- Vậy sao? Vậy tại sao phụ thân ta ngày hôm nay lại không muốn ta đến tham gia tiệc? Phải chăng phụ thân ta sợ ta tới làm phụ thân ta và đại ca ta mất mặt do ta vừa điên lại vừa xấu xí.
Nghe giọng nói đầy ủy khuất của tiểu thư nhà mình Tiểu Mễ cười vui vẻ an ủi:
- Tiểu thư người chắc hiểu lầm lão gia rồi, lão gia lo lắng cho sức khỏe của người chưa tốt sợ ra ngoài gặp gió sẽ nguy hiểm. Mà hôm nay tứ vương gia cũng tới lão gia lại sợ người bị tứ vương gia dọa sợ nên mới... không kêu nô tỳ gọi người tới.
Lê Tịch Tuyết cười nhạt nhạt uống một ngụm hết bát thuốc đen kịt trên tay. Uống song mới hối hận lẽ ra nàng nên tìm cớ bỏ đi chứ thuốc này đắng quá đi.
Lê Tịch Tuyết uống thêm mấy ngụm trà rồi nói:
- Vậy sao? Vậy ngươi nói xem tại sao tứ vương gia lại đáng sợ như vậy.
Tiểu Mễ ánh mắt cừa sợ hãi lại vừa hâm mộ nói:
- Thật ra trước đây tứ vương gia rất tốt, năm 15 tuổi xung phong ra chiến trường dẹp tan giặc Minh. Mười tám tuổi trở về được phong vương, còn ban thưởng rất nhiều vàng bạc, châu báu. Nhưng ngay trong đêm dọn đồ ra ngoài thì cung của Dung quý phi gặp hỏa hoạn. Mà Dung quý phi lại là mẫu thân của tứ vương gia. Chỉ vì vào cứu Dung quý phi mà một bên mặt của tứ vương gia đã bị hủy dung hoàn toàn. Khi tứ vương gia sông vào thì Dung quý phi cũng đã mất mạng rồi.
Tiểu Mễ vừa nói vừa sút xoa vì thấy tứ vương gia cũng rất là khổ tâm:
- Kể từ khi đó tứ vương gia sống trong trầm mặc, lúc nào cũng lạnh lùng oán trách. Người hầu trong phủ chỉ cần sai sót dù là nhỏ xíu cũng đều mất mạng. Kể từ đó không ai dám tới gần tứ vương gia nữa.
Lê Tịch Tuyết thở dài dù sao cũng là một tâm hồn bị tổn thương. Sống trong cung đình mất mạng hay tàn phế là chuyện không còn xa lạ nữa.
Lê Tịch Tuyết xua đuổi mấy suy nghĩ trong đầu đi, nàng đâu cần quan tâm tới nhiều như vậy làm gì. Dù sao vẫn là nên tìm cách xem có thể quay lại hiện đại được không đã.
Vừa trầm tư Lê Tịch Tuyết vừa suy nghĩ liệu nơi thân chủ này tự tử có manh mối gì không nhỉ? Có khi nào nhảy xuống lần nữa sẽ quay trở lại hay không?
Lê Tịch Tuyết trước hết phải nắm giõ địa hình đã.
Lê Tịch Tuyết vươn vai tỏ ý mệt mỏi rồi nói với Tiểu Mễ:
- Tiểu Mễ em đưa ta tới lương đình hôm trước ta ngã đó được không? Ta muốn xem tại sao ta lại không nhớ được thứ gì như vậy.
Tiểu Mễ miệng ấp úng nói:
- Tiểu thư.. Yến tiệc bày đúng ở lương đình đó...
Lời còn chưa nói hết Lê Tịch Tuyết đã cắt ngang.
- Yến tiệc tổ chức khi nào? Tổ chức cả ngày sao?
Tiểu Mễ lắc đầu nói:
- Không thưa tiểu thư, bây giờ buổi sáng yến tiệc sau giờ trưa mới tổ chức nhưng hiện tại mọi người vẫn đang chuẩn bị để chiều không vội vàng.
Lê Tịch Tuyết gật đầu trong đầu đây tính toán, nếu bây giờ ra cũng không sao vì khách chưa tới mà. Dù sao nàng chỉ mong sớm rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Lê Tịch Tuyết giọng trầm trầm nói:
- Tiểu Mễ e đưa ta tới đó đi, dù sao khách nhân cũng chưa tới, ta tới sẽ không gây ảnh hưởng gì tới mọi người.
Tiểu Mễ thấy Lê Tịch Tuyết kiên quyết đành đồng ý dẫn nàng tới bên lương đình.