Bước lên nhuyễn kiệu mùi hương tử đàn cùng mùi thảo dược càng nồng đậm hơn, Lê Tịch Tuyết mi mắt rựt rựt đến khác lạ. Vừa rồi nàng là có chút suy đoán vậy thôi nhưng bây giờ nàng là chắc chắn rồi hẳn là người trúng trùng độc giống Vũ Mặc Hàn là một trong hai người trên kiệu này.
Mà thái hậu đương nhiên sẽ không phải người trúng trùng độc kia được, vì mùi đàn hương nồng đậm rõ ràng từ người thái hậu tỏa ra. Còn nữa người trúng trùng độc hẳn phải có võ công cao cường, và sức khỏe tốt thì mới chịu đựng được những lần trùng độc tái phát. Vậy vị thánh nữ cũng là quận chúa trung nguyên này chắc chắn là người trúng trùng mao độc, và nàng ta cũng không phải người tầm thường như các nữ nhân khác được.
Lê Tịch Tuyết phải nhìn Mục Thanh Chiêu bằng một ánh mắt khác, Vừa rồi ở gần vương gia như vậy mà một cái nhăn mặt nàng ta cũng không có. Hoặc là có một giả thiết khác sảy ra trùng mao độc trên người nàng ta đã có cách khắc chế rồi.
Nhuyễn kiệu bắt đầu di chuyển, phía trên cùng là các vị thái tử, vương gia, hoàng tử cùng vài vị đại thần trẻ tuổi cưỡi ngựa đi trước. Phía sau là ba vị tướng quân oai nghiêm, cuối cùng là nhuyễn kiệu của thái hậu, thánh nữ và tam tiểu thư Lê phủ.
Nhuyễn kiệu đi qua tới đâu người dân đầu hô lớn đến đó, người người đều nhìn vào nhuyễn kiệu. Phía chính giữa một lão bà phúc hậu miệng thi thoảng cười. Hai bên hai nữ tử sinh đẹp động lòng người, ai cũng thuần khiết, dịu dàng. Làm mọi người ai nấy nhìn vào đều thất thần ngưỡng mộ.
Thấy không khí có phần ảm đạm Thái Hậu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Lê Tịch Tuyết và Mục Thanh Chiêu bà thật sự khổ tâm quá mà. Hai nữ tử này lại là hai nữ nhi của hai người đệ tử của sư tỷ bà gửi gắm lúc cuối đời. Lúc đó lẽ ra bà không nên ban hôn cho nhi tử của An Tú cho đứa bé mà bà yêu thích nhất mới phải.
Thái Hậu trong lòng mang đầy sự khó sử, cách đây không lâu ma ma cũng có gửi thư qua cho bà cũng không nhắc tới chuyện Mặc Hàn yêu thích hay qua lại với Tịch Tuyết. Vậy hai đứa nó hẳn là mới bắt đầu vậy bây giờ bà về hủy hôn ước của hai đứa bé kia chắc vẫn còn dễ. Còn không bà sợ Mặc Hàn nó cũng khó lòng mà đồng ý với nha đầu của Tiêu Nhu [ Lương Tiêu Nhu mẫu thân của Mục Thanh Chiêu. Cũng là Lương nương nương năm đó ] được.
Thái Hậu khẽ thở dài chỉ mong hai đứa bé này sau khi biết sẽ tha thứ và hiểu cho bà. Thái Hậu nhẹ cười nói:
- Mong hai con sẽ luôn hòa thuận lẫn nhau.
Lê Tịch Tuyết nhẹ khom người hành lễ với Mục Thanh Chiêu, dù sao nàng ta cũng là quận chúa của Trung nguyên nàng vì lịch sự mới hành lễ trước. Giọng nói của Lê Tịch Tuyết mang vài phần trầm trầm:
- Tịch Tuyết ra mắt thánh nữ.
Mục Thanh Chiêu cười nhẹ ôn hòa nhìn Lê Tịch Tuyết rồi cũng không nói gì mà liền nhìn sang bên thái hậu. Vừa rồi thấy cử chỉ ôn nhu của Vũ Mặc Hàn với nàng ta bản thân Mục Thanh Chiêu đã hết sức bực bội, ghen tức. Trước kia nàng đã gặp Vũ Mặc Hàn từ rất lâu rồi ở trên chiến trường. Cũng vì sự nghiêm túc và soái khí nên bản thân mới lâm vào biển tình của hắn.
Trước đây dù ở chiến trường hay trở lại trong kinh thành chưa một lần Vũ Mặc Hàn thèm nhìn qua nàng lấy một lúc. Vậy mà chỉ vẻn vẹn một thời gian ngắn nàng bận rộn về Trung nguyên giải quyết công việc mà nữ tử trước mặt này đã dụ dỗ được huynh ấy. Nhưng như vậy thì sao dù sao không có nàng thì Vũ Mặc Hàn cũng đừng mong sống tốt.
Mục Thanh Chiêu trực tiếp bỏ lơ Lê Tịch Tuyết mà nũng nịu nói với Thái Hậu:
- Thái Hậu à người biết đấy, việc chữa...
Lời còn chưa nói hết đã bị thái hậu mở miệng cắt ngang. Nhìn đứa trẻ nhu hòa bên cạnh [nhìn về phía Lê Tịch Tuyết ] bà thật sự cũng không nỡ để nó bị thương tổn.
- Ai gia biết rồi. Được rồi vào trong cung ai gia sẽ sử lý ổn thỏa.
Lê Tịch Tuyết thấy Mục Thanh Chiêu úp mở cũng đoán mò ra một chút nhưng bản thân nàng không phải người nhiều chuyện. Lại càng chưa biết là địch hay bạn nên chuyện gì nàng cũng không nói mà chỉ như cũ nhu thuận ngồi bên cạnh không nói gì.Mà việc nàng muốn hỏi Thái hậu ở đây cũng không tiện nói ra.
Sau khi vào trong cung Thái Hậu đi tới Càn Nghi Cung gặp qua hoàng thượng, hoàng hậu cùng các vị đại thần một chút rồi đi về Từ Hi cung của mình. Cũng không quên gọi theo Hòang hậu cùng Lê Tịch Tuyết, Mục Thanh Chiêu và quận chúa Lý Nhã Bình theo sau bồi chuyện.
Vũ Mặc Hàn sau khi được Tư Nhiệm ngồi trong xe thi châm song thấy cũng thoải mái hơn, khí tức không còn sục sôi như trước nữa. Hàn độc trong người đã được áp chế đi rất nhiều.Thấy Lê Tịch Tuyết sắp cùng thái hậu rời đi liền bước chân nhanh đi tới nắm lấy bàn tay nàng ôn nhu nói:
- Bổn vương phải tới thư phòng của hoàng thượng, song việc sẽ tới từ hi cung cùng thái hậu nói về chuyện thành thân của chúng ta.
Bước chân của thái hậu, hoàng hậu cùng Mục Thanh Chiêu và Lý Nhã Bình cũng khựng lại khi nghe lời nói của Vũ Mặc Hàn.
Lê Tịch Tuyết nhẹ gật đầu rồi theo sau chân mấy nữ nhân phía trước mặt.
Sau khi ra khỏi Càn nghi cung tới một đường lớn lại rẽ qua một dãy đường nhỏ ra đường lớn nữa cuối cùng cùng tới Từ hi cung.
Đi một đoạn xa xa mùi hương các loại thảo dược thoảng qua mũi Lê Tịch Tuyết. Ngửi mùi nàng cũng thấy đa số là mùi thảo dược dùng để an thần.
Càng đi mùi thảo dược càng nồng đậm, mi mắt Lê Tịch Tuyết lại hơi chút nheo lại, thi thoảng nàng lại ngửi thấy mùi hoa hoàng yến vàng. Hoa này tuy tính độc dược không cao lắm nhưng nếu kết hợp với độc thanh nhu sẽ khiến người ngửi phải nôn ói ra máu. Hơn nữa còn khiến con người ta hôn mê bất tỉnh, tâm trí rơi vào ảo cảnh.
Hoàng hậu ánh mắt dò xét nhìn về phía Lê Tịch Tuyết, mấy ngày nay hết sức đau đầu vì Vũ Thái Thành nhất quyết phải cưới được nha đầu này. Đúng là nhìn nha đầu này có chút thuận mắt nhưng bà quan trọng nhất vẫn là gia thế. Hiện tại con trai bà vẫn rất cần nhiều thế lực để đứng vững trong triều đình.
Hoàng hậu trong lòng đầy suy tư, năm đó có nhiều việc bà cũng biết. Sợ rằng sau này không sớm thì muộn nha đầu này cũng sẽ phải rời khỏi kinh thành. Hoàng hậu thở dài nhẹ hỏi Lê Tịch Tuyết:
- Nữ nhi của Lê thừa tướng đây sao? Nhanh như vậy đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp vậy rồi.
Lê Tịch Tuyết nhẹ nhún người hành lễ với Hoàng hậu:
- Đa tạ hoàng hậu khen ngợi.
Lý Nhã Bình đứng cạnh hoàng hậu ánh mắt u oán, Lý Nhã Bình vốn ôm hận vì Lê Tịch Tuyết vì đã làm nhục nàng ta ở Bách quán phường lại thêm ghen ghét vì nàng được gả cho tứ vương gia. Được ngồi cùng xe ngựa với tứ ca, còn được huynh ấy đối sử ôn nhu, hơn nữa còn được thái hậu ưu ái. Ánh mắt mang đầy sự ác độc, lòng luôn toan tính tìm cách muốn Lê Tịch Tuyết phải xấu mặt.
Lý Nhã Bình kéo nhẹ vạt áo của hoàng hậu, giọng nói mang chút run sợ:
- Hoàng hậu nương nương, người cũng nên đứng xa vị tiểu thư Lê phủ này một chút, con nghe nói tỷ ấy mới khỏi bệnh. Biết đâu không may tỷ ấy phát bệnh ở đây thì sẽ rất nguy hiểm cho chúng ta.
Thái Hậu cũng nghe tiếng liền dừng bước chân lại, giọng nói quan tâm hỏi Lê Tịch Tuyết:
- Tịch Tuyết lại đây ai gia xem nào? Bệnh tình của con thế nào rồi? Nhiều năm ai gia không ở kinh thành mọi việc thật là thiệt thòi cho nha đầu con quá.
Lê Tịch Tuyết đưa ánh mắt giễu cợt nhìn thẳng khuôn mặt tức giận của Lý Nhã Bình cười khểnh rồi chậm dãi đi tới khom người nói với thái hậu:
- Tạ ơn thái hậu quan tâm, bệnh tình của dân nữ đã không còn gì ái ngại nữa rồi.
Thái Hậu khẽ cười hiền hòa gật đầu rồi nắm tay Lê Tịch Tuyết tiếp tục thẳng hướng Từ hi cung. Giọng nói thân thiết vang lên:
- Được rồi sau này đừng gọi Thái hậu sưng hô dân nữ nữa. Dù gì mẫu thân con ta cũng rất yêu quý luôn coi nói như nha đầu của mình mà đối đãi. Sau này con cứ gọi ta là hoàng nãi nãi được rồi.
Lê Tịch Tuyết vừa dìu nhẹ thái hậu vừa cười gật đầu nói:
- Đa tạ.. hoàng nãi nãi.
Mục Thanh Chiêu nhìn liền nhận ra Lý Nhã Bình có địch ý với Lê Tịch Tuyết, trong đầu liền nảy ra một vài ý nghĩ.
Phía trong sân chính của Từ hi cung có cả lớn cả nhỏ hơn 20 mama và nha hoàn đã đứng đợi sẵn ở cửa. Thái Hậu bước vào đồng loạt đều quỳ xuống hô lớn:
- Chúng nô tài mừng thái hậu trở về. Thái Hậu vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Thái Hậu hiền từ vừa cười gật đầu vừa nói:
- Miễn lễ, tất cả mau đứng lên đi. Dung ma ma mau vào chuyển bị trà cùng điểm tâm cho mọi người. Bổn cung muốn cùng mọi người hàn huyên một chút.
Dung ma ma nhẹ nhàng hành lễ rồi phân phó mấy cung nữ.
- Chúng nô tỳ tuân chỉ.
Sau đó một vị mama chạy tới phía sau hoàng hậu nói nhỏ vào tai hoàng hậu rồi lui xuống.
Sau khi ma ma rời đi hoàng hậu liền xin phép hoàng hậu rời đi sử lý chút công việc trong hậu cung.
Thái Hậu cùng ba người Lê Tịch Tuyết, Mục Thanh Chiêu, Lý Nhã Bình tới chính viện từ hi cung dùng điểm tâm và thưởng trà.
Lê Tịch Tuyết cả người có chút đau mỏi, khẽ rơ tay vươn vai, trong lòng cũng phải tán thưởng mấy vị hoàng hậu, nương nương ở trong cung. Trong này quá nhiều lễ nghi, không khí thì ngột ngạt. Đi đâu cũng cần chú ý hình tượng và lễ nghi, chỉ nghĩ đến chuyện phải ở đây một ngày thôi Lê Tịch Tuyết đã thấy mệt mỏi rồi.
Thấy ba nha đầu phía dưới ai cũng không nói với ai câu nào. Thái hậu ho nhẹ rồi nói với Lý Nhã Bình:
- Nhã Bình. Thanh Chiêu mới từ trung nguyên tới còn chưa thích nghi được mọi thứ trong hoàng cung, con mau thay mặt ai gia đưa nó đi ngắm cảnh quan xung quanh một chút đi.
Lý Nhã Bình nhẹ đứng dậy khom người gật đầu với thái hậu:
- Nhã Bình tuân chỉ.
Nói song Lý Nhã Bình cười nhẹ đi đến bên Mục Thanh Chiêu khom người hành lễ nói:
- Quận chúa mời.
Mục Thanh Chiêu nhìn cử chỉ ẻo lả của Lý Nhã Bình trong lòng vô cùng buồn nôn. Nhưng nghĩ nữ tử ngu ngốc trước mặt này còn có chút lợi ích liền cười vui vẻ gật đầu rồi đứng lên:
- Thanh Chiêu lại làm phiền quận chúa rồi.
Nói song Mục Thanh Chiêu liền quay lại phía Thái Hậu khom người nói:
- Hoàng thái thái người đi đường xa về cũng cần nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Thái Hậu cười hiền từ gật đầu nói:
- Được rồi, ta biết rồi. Ta cùng Tịch Tuyết nói chuyện một chút rồi ra sẽ đi nghỉ ngơi.
Mục Thanh Chiêu và Lý Nhã Bình trong lòng đầy ghen tị với Lê Tịch Tuyết. Ngay cả thái hậu cũng tỏ ra ưu ái với nàng ta hơn, trong lòng hai người càng thêm nồng đậm địch ý với Lê Tịch Tuyết.