Lê Tịch Tuyết cùng Mộc Tâm Dao rảo bước nhanh trở về biệt viện của mình, nhìn sân viện đầy lá rụng, cây cỏ đổ ngã nghiêng dọc hai bên, chiếc xích đu bị chặt ra làm đôi buông thõng dưới gốc cây anh đào, cái bàn trà đã vỡ đi một góc lớn nhìn tiêu điều sơ xác hơn cả biệt viện bỏ hoang lâu ngày.
Lê Tịch Tuyết lòng như lửa đốt, kỉ vật của mẫu thân một chút, một chút đều bị phá hủy. Nàng hoảng hốt chạy vào trong phòng miệng không ngừng gọi lớn:
- Tiểu Mễ… Tiểu Mễ … Em ở đâu… Tiểu Mễ…
Mộc Tam Dao nhìn biệt viện nơi ở của Lê Tịch Tuyết cũng sớm biết có người động tay động chân. Trước đây nàng cũng chưa từng đến đây nhưng cũng không ngờ Lê Tịch Tuyết lại phải ở biệt viện xa như vậy. Hơn nữa nhìn những đồ vật trong viện và cách bày biện một lượt không khó để đoán là trước đây Lê Tịch Tuyết sống cũng không mấy tốt.
Mộc Tâm Dao đảo mắt xung quanh liền thấy một nha hoàn đang thập thò, lén lút đang ngó nghiêng ngoài gốc cỏ phía cổng biệt viện. Nàng nhanh chóng lao tới nắm lấy cổ áo nha hoàn đó đi thẳng vào sân ném xuống đất rồi lạnh giọng nói:
- Nói… Ngươi là ai? Tại sao lén lén lút lút ở đó?
Nha hoàn kia sợ hãi không dám nhìn lên mà vội vàng quỳ sụp mặt đất vừa nói:
- Nô tỳ… Nô tỳ là Tố Linh là bạn của Tiểu Mễ… Nô tỳ tới tìm Tiểu Mễ…
Lê Tịch Tuyết nghe tiếng tên nha hoàn kia liền chạy tới ngồi xuống nắm lấy bả vai Tố Linh mà nói:
- Tố Linh… Tố Linh là ngươi sao? Ngươi có biết Tiểu Mễ của ta đang ở đâu không?
Tố Linh thấy Lê Tịch Tuyết liền khóc lớn nắm lấy tay nàng mà nói:
- Hu… hu… tiểu thư … người trở về rồi người mau đi cứu Mễ tỷ tỷ đi…hu … hu…
Lê Tịch Tuyết đoán ra Tiểu Mễ gặp chuyện liền gấp gáp đỡ Tố Linh đứng dậy nói:
- Mau nói … Nói xem tiểu Mễ đang ở đâu? Có chuyện gì sảy ra?
Tố Linh lau nước mắt vội vàng kéo tay Lê Tịch Tuyết đi ra hướng cửa vừa đi vừa nói:
- Tiểu thư… người đi mau thôi… Nô tỳ nghe thấy mọi người nói Tiểu Mễ sáng nay bị Tiểu Thúy nha hoàn của nhị tiểu thư đưa đi rồi… Nghe nói đưa đến chợ đen để bán… hu…hu… Chúng ta không đi nhanh sẽ không kịp mất…
Lê Tịch Tuyết nắm lấy bàn tay Tố Linh nén đi gấp gáp, dù sao cũng phải biết chuyện gì đang sảy ra. Nàng ho nhẹ nhìn Tố Linh nói:
- Được nhưng trước hết phải nói cho ta biết mọi chuyện là như thế nào đã.
Tố Linh gật đầu, giọng cũng gấp gáp nói:
- Tiểu thư … Cách đây mấy ngày, ngày mà đại thiếu gia bị thương trở về … Hôm ấy là buổi chiều lúc mà tam vương gia chưa tới nhị tiểu thư cùng với Tiểu Thúy và mấy gia đinh tới viện của người. Sau đó đập phá đồ … Nhưng mà lại bị Tiểu Mễ cản lại. Đam Mỹ Sắc
Lê Tịch Tuyết cũng sớm biết Tiểu Mễ là có biết chút võ công, nhưng tại sao Lê Tịch Lan Hoa lại tới phá biệt viện của nàng.
Lê Tịch Tuyết trầm giọng hỏi Tố Linh:
- Vậy tại sao Lê Tịch Lan Hoa lại tức giận tới phá viện của ta?
Tố Linh ho mạnh mấy câu rồi nhìn nghiêng nhìn dọc một lượt rồi nói:
- Dạ tiểu thư hôm đó nô tỳ có ở ngoài cửa biệt viện của đại thiếu gia để thay phiên mọi người lấy nước rửa vết thương cho đại thiếu gia. Nô tỳ có nghe thấy Lưu tổ mẫu nói với lão gia là không coi trọng mạng sống của đại thiếu gia mà chỉ quan tâm tới tính mạng của tam tiểu thư. Nên mới không đi mới thần y tới xem vết thương của địa thiếu gia. Lúc sau thì nhị tiểu thư mặt giận dữ cùng Tiểu Thúy tới biệt viện của người.
Lê Tịch Tuyết hừ lạnh, họ đúng là não có vấn đề Tư Nhiệm thần y là đại phu chuyên trị thương cho tứ vương gia mà tứ vương gia lúc ấy trọng thương cũng không nhẹ họ nghĩ tới là mời được sao.
Tố Linh lại ngập ngừng kể tiếp:
- Sau đó Tiểu Mễ tỷ tỷ nhanh gọn hạ gục mấy gia đinh. Nhưng vì có …
Mộc Tâm Dao hừ lạnh nói:
- Có ai tới? Ắt hẳn có người tới giúp thì Tiểu Mễ mới bị bắt đi.
Tố Linh gật mạnh đầu vừa nói vừa khóc:
- Tiểu thư, đúng là có Lưu tướng quân tới cùng đám người nhị tiểu thư đánh Tiểu Mễ… Hu… hu… Hơn nữa ngài ấy còn đánh gẫy hai chân của Tiểu Mễ tỷ tỷ… Nhị tiểu thư còn sai người nhốt Tiểu Mễ vào phòng kho tối ở biệt viện của phu nhân… Dặn rò người nào cũng không được mang đồ ăn thức uống tới cho tỷ ấy… Hu… hu…
Lê Tịch Tuyết nắm lấy cánh tay rồi hỏi Tố Linh:
- Vậy… vậy phụ thân ta cũng biết Tiểu Mễ bị nhốt ở đó.
Lê Tịch Tuyết nghĩ: theo nàng nếu phụ thân biết Tiểu Mễ bị nhốt ắt hẳn sẽ nói vài lời để cứu Tiểu Mễ. Hơn ai hết phụ thân biết Tiểu Mễ là người luôn quan tâm và bảo vệ cho nàng.
Tố Linh vội vàng lắc đầu, giọng nghẹn ngào đi:
- Không có, lão gia không biết Tiểu Mễ tỷ tỷ bị đánh và nhốt. Là phu nhân cùng nhị tiểu thư cấm ai cũng không được nói nếu không sẽ đem bán và thanh lâu… hu… hu…
Lê Tịch Tuyết máu sôi sục, vậy từ hôm đó tới giờ phụ thân cũng chưa từng tới biệt viện của nàng. Lê Tịch Tuyết nghĩ cũng thấy thất vọng chàn trề, vậy mà phụ thân còn nói là yêu thương nàng…
Mộc Tâm Dao đứng cạnh liền dục Lê Tịch Tuyết:
- Mau đi thôi còn không sẽ không kịp thật đó. Ta nghe nói đã bán vào chợ đen thì hoặc là bị đày ra biên ải làm quân kĩ hoặc là sẽ bị đem bán vào thanh lâu đó.
Lê Tịch Tuyết gật đầu rồi nhìn Tố Linh nói:
- Được rồi, em ở lại viện của ta giúp ta dọn dẹp một chút. Ta cùng Dao tỷ sẽ đi tìm Tiểu Mễ.
Tố Linh cũng kính gật đầu.
Nói rồi Mộc Tâm Dao cùng Lê Tịch Tuyết theo hướng cổng viện mà bước đi.
Trên đường đi qua lương đình liền lại gặp Lưu phu nhân và Lê Tịch Nam cùng Lê Tịch Lan Hoa đang cười đùa.
Thấy thân ảnh của Lê Tịch Tuyết, Lê Tịch Nam liền đứng dậy khẽ gọi:
- Tam muội, chúng ta ở đây… Mau lại đây …
Lê Tịch Tuyết gật đầu đáp lễ với Lê Tịch Nam rồi đi về hướng cổng. Nàng vốn cũng không thân thiết với Lê Tịch Nam, hơn nữa Lưu phu nhân cùng Lê Tịch Lan Hoa hiện tại là kẻ thù đối với nàng. Nếu không vì gấp đi tìm Tiểu Mễ nàng hẳn sẽ cho họ sống không thoải mái thế kia được.
Thấy Lê Tịch Tuyết không đáp lễ mình mặt Lưu Thái Hòa không chút vui vẻ, nhìn Lê Tịch Nam nhi tử mà bà mang nặng đẻ ra lại thân thiết với nó như vậy. Lưu Thái Hòa không khỏi đau lòng mà kêu than ra miệng:
- Ai ra đúng là số tôi khổ quá mà, người ngoài nhìn vào lại tưởng đâu Lê phủ không còn gia giáo.
Lê Tịch Lan Hoa thấy Lê Tịch Tuyết mặt đầy khinh bỉ mà lướt qua ba người. Trong lòng bực bội quát lên với mấy gia đinh gần đó:
- Người đâu còn không mau tới bắt ả ta nhốt vào phòng củi đợi phụ thân trở về xét sử. Ngay cả di nương và đại ca cùng nhị tỷ ở đây mà ả ta không qua thỉnh an.
Thấy Lê Tịch Lan Hoa như cũ bồng bột Lê Tịch Nam liền ho mấy câu rồi nhìn đám gia đinh nói:
- Dừng lại đó đi ai cũng đừng đi theo muội ấy làm gì.
Nói rồi Lê Tịch Nam quay sang nhìn mẫu thân và nhị muội nhẹ nói:
- Hai người lần sau bớt gây sự với tam muội muội đi. Con thấy muội ấy bây giờ không còn như xưa nữa rồi.
Lê Tịch Lan Hoa đập bàn đứng lên nhìn Lê Tịch Nam nói:
- Đại ca sao lần huynh cũng bênh vực cho ả ta thế? Nhiều khi ta còn phải tự hỏi không biết ta hay là Lê Tịch Tuyết mới là muội muội thân thiết của huynh đó.
Lưu Thái Hòa uống nhẹ ngụm trà rồi ánh mắt cũng đầy khinh miệt khi nghĩ tới Lê Tịch Tuyết. Tỉnh táo hơn thì sao chứ dù sao nữ nhi của bà sớm cũng gả cho thái tử hơn nữa nữ nhi của bà còn có hoàng hậu và Lưu gia trống lưng nữa. Còn sợ gì một tiểu nha đầu mà mới khỏi bệnh ngu đần.
Lê Tịch Nam thấy mẫu thân cùng nhị muội không mấy hảo cảm với Lê Tịch Tuyết nên hắn ngồi xuống nắm lấy tay mẫu thân mà nhẹ giọng nói:
- Mẫu thân à không phải thêm bạn bớt thù sao? Hơn nữa bây giờ Lê Tịch Tuyết tỉnh táo rồi mà tứ vương gia gần đây cũng rất sủng ái muội ấy. Chúng ta là gây sự với muội ấy không phải được gây thù với tứ vương hay sao?
Lưu Thái Hòa cũng biết nhi tử này của bà cũng là chỉ nói vậy cho mình đỡ ghét bỏ Lê Tịch Tuyết mà thôi. Bà thở dài vuốt tay Lê Tịch Nam để nó yên lòng:
- Được rồi… Được rồi… Không nói nữa ta biết rồi…
Lê Tịch Nam biết mẫu thân và nhị muội cũng không lời hắn nói mà tha cho Lê Tịch Tuyết đâu. Lê Tịch Nam cười nhẹ nói thêm:
- Hai người có biết nữ nhân đi bên cạnh Lê Tịch Tuyết khi nãy là ai hay không?
Lê Tịch Lan Hoa nhếch môi khinh bỉ nói:
- Là Mộc Tâm Dao nữ nhi của Mộc gia chứ còn ai nữa mà huynh phải hỏi.
Lê Tịch Nam lắc đầu nói:
- Muội nói đúng một phần thôi, nữ nhân khi nãy ta đã gặp ở Giang Nam hai lần. Nữ nhân đó là người đứng đầu trong việc giao thương và kinh doanh ở Giang Nam đó. Những chuỗi cửa hàng to nhỏ mở ra không chỉ ở Giang Nam mà còn ở cả trong kinh thành và một số vùng ven biên giới nước ta và nước Như Cương đó.
Lưu Thái Hòa đầy ngỡ ngàng, như vậy chẳng phải rất tốt sao? Nếu như đại nhi tử của bà cưới được nàng ta thì chẳng phải không cần lên triều chính mà vẫn ung dung tự tại hay sao?
Lưu Thái Hòa giọng nói đầy hòa nhã, tay nắm lấy bàn tay Lê Tịch Nam rồi nói:
- Được rồi mẫu thân biết rồi lần sau sẽ không tới làm phiền Lê Tịch Tuyết nữa. Còn con đó cũng hơn hai chục tuổi rồi cũng nên thành gia lập thất được rồi. Ta thấy con cứ ưng ý với nữ nhân cùng chung trí hướng vậy là tốt rồi.
Lê Tịch Nam thừa biết mẫu thân nói hắn nên thân thiết với vị nữ tử vừa rồi. Trong lòng buồn bã không thôi, hắn bây giờ thân bất kỉ thân làm sao mầ cùng nữ nhân khác chung một chỗ được đây. Mấy ngày qua mẫu thân đâu biết tam vương gia với hắn đã định tình rồi…
Đúng lúc này quản gia hớt hải chạy tới rồi cung kính nhìn Lê Tịch Nam nói:
- Phu nhân, thiếu gia, tiểu thư… Tam vương gia vừa truyền người tới cho mời đại thiếu gia tới biệt phủ của ngài ấy vài ngày ăn tiệc. Kiệu của tam vương gia đã đợi sẵn ở cổng phủ hộ vệ của tam vương gia cũng đợi sẵn ở chính phòng rồi.
Lê Tịch Nam gật đầu bất đắc dĩ nhìn mẫu thân nói:
- Mẫu thân con tới tam vương phủ vài ngày người ở phủ nhớ giữ gìn sức khỏe.
Lưu Thái Hòa nắm chặt bàn tay Lê Tịch Nam mấy ngày qua ai chứ bà nhận thấy dõ dàng tam vương gia đang có ý định gì đó với nhi tử của bà. Không thể như thế được… Lưu Thái Hòa trầm giọng nói:
- Con không đi… có được không?
Lê Tịch Nam mỉm cười an ủi mẫu thân rồi lắc đầu nói:
- Mẫu thân người biết tam vương gia là người như thế nào rồi đấy… Hơn nữa con tới tam vương phủ cũng không nguy hiểm gì.
Không để mẫu thân nói thêm Lê Tịch Nam tiến thẳng về hướng biệt viện của mình. Miệng không ngừng nói nhỏ: