Tứ Vương Phi

Chương 56: Tâm Đau Tới Nghẹt Thở



Rời khỏi đường lớn, Lê Tịch Tuyết bước nhanh theo hướng tới tứ vương phủ, trong đầu lại ong ong những lời của người bên đường “Tứ vương gia cùng trắc vương phi thân mật lắm, ta nghe nói họ còn ăn cùng bàn, ta còn thấy họ ngồi cùng xe ngựa đi tới hoàng cung”.

Lê Tịch Tuyết đưa tay ray nhẹ hai bên thái dương, nàng là đang lo lắng cái gì? ngài ấy cũng chưa từng nói là thích mình cũng chưa từng nói là yêu mình. Chỉ có nàng là động tâm với tứ vương gia, cũng chỉ có nàng là suy nghĩ nhiều rồi.

Dù sao Lê Tịch Tuyết cũng muốn một lần xác nhận Mục Thanh Chiêu kia có đúng thật như lời đồn là chung một chỗ với tứ vương gia hay không.

Bước tới cửa tứ vương phủ Lê Tịch Tuyết cùng Tiểu Liên bị hai gia đinh canh cửa chặn lại.

Lê Tịch Tuyết cười buồn trước đây nàng tới ai cũng mang khuôn mặt nửa phần cung kính nửa phần e dè. Bước vào hay đi ra cũng chưa một người cấm cản. Lê Tịch Tuyết tâm lại có chút muốn quay đi vì nàng cũng sợ, sợ bản thân khi biết người mình để tâm nhất lại cùng người khác thân mật.

Tâm lại rằng co đau đớn… Dù biết ở thời đại này năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường. Nhưng là nàng… nàng là người ở thế giời hiện đại, thế giới bình đẳng … Một chút nàng cũng không muốn phải ngày đêm tranh dành người đàn ông với những người nữ nhân khác.

Lê Tịch Tuyết khẽ cười nhẹ nhìn hai người gác cổng rồi nói:

- Hai vị tiểu ca xin vào báo lại quản gia là Tịch Tuyết tới lấy y phục hôm trước rồi sẽ rời đi ngay.

Hai ra đinh nhìn nhau, họ cũng rất quý trọng tam tiểu thư Lê phủ, họ nhớ mấy ngày trước tam tiểu thư ở trong vương phủ khiến vương gia cũng vui vẻ, không khí trong phủ cũng vì vậy mà nhẹ nhàng đi nhiều.

Nhưng kể từ ngày hôm qua Thánh nữ dọn vào biệt viện phía tây tới giờ. Vương phủ lúc nào cũng ngập tràn trong khí lạnh, vương gia lúc nào cũng tỏa ra hàn băng. Một trong hai ra đinh cũng cúi người rồi nhẹ giọng nói:

- Tam tiểu thư mời về cho, vương gia đã căn rặn ai cũng không được phép vào phủ làm phiền tới trắc vương phi nghỉ ngơi. Chúng thuộc hạ chỉ là làm theo mệnh lệnh.

Lê Tịch Tuyết cười buồn khi nghe hai người họ nói, là sợ nàng làm phiền tới trắc vương phi nghỉ ngơi.

Lê Tịch Tuyết còn chưa kịp quay mặt rời đi thì quản gia Phó Ngư đã bước nhanh ra rồi cung kính nói với nàng:

- Lê tiểu thư mời vào trong lương đình ngồi đợi chút, tiểu nô sai người tới lấy y phục ngay cho tiểu thư.

Phó Ngư vừa rứt câu thì bên trong phủ có tiếng vọng ra:

- Ai đó?

Theo tiếng nói đó là một vị ma ma trung tuổi bước gia, vài nếp nhăn trên mặt cũng vẫn lộ rõ dù mặt đã được đánh lên một lớp phấn che. Ánh mắt nghiêm nghị, môi không nở một nụ cười, khuôn mặt cũng không dấu được sự sắc xảo và rữ rằn.

Phó Ngư thoáng qua tia khó sử Hồ ma ma sao lại xuất hiện lúc này không biết, sắp tới giờ dùng thiện phòng rồi, nếu ma ma cố ý giữ Lê tiểu thư ở lại vậy thì vương gia sẽ không kiềm chế được.



Lê Tịch Tuyết nhìn ma ma đang tiến ra phía nàng lại thấy có chút quen quen mắt.

Nô tỳ đi theo phía sau không thấy Lê Tịch Tuyết kính lễ với ma ma liền hắng giọng quát lớn:

- Là ai ngoài đó, sao thấy Hồ ma ma lại không hành lễ.

Phó Ngư ho nhẹ rồi nhẹ giọng nói với Lê Tịch Tuyết:

- Lê tiểu thư, đây là hồ ma ma bên cạnh thái hậu. Hôm qua được thái hậu phái tới cùng lúc với Trắc vương phi để dậy quy củ cho Trắc vương phi trước khi cử hành hôn lễ.

Lê Tịch Tuyết khẽ gật đầu với Phó Ngư, thì ra là người ma ma luôn sát cạnh thái hậu hôm trước nàng đã gặp qua ở Từ Hi Cung.

Không thấy Lê Tịch Tuyết tỏ ý cung kính, Nha hoàn kia lần nữa lớn giọng nói:

- Vị tiểu thư này là tiểu thư nhà ai? sao không hành lễ với Hồ ma ma.

Lê Tịch Tuyết lạnh lùng nhìn nha hoàn kia rồi lại nhìn Hồ ma ma nói:

- Quy củ ở đâu? Tại sao hồ ma ma chưa lên tiếng mà một tên nô tỳ như ngươi lại dám lên tiếng. Hơn nữa đám người biết rõ ta vẫn là tứ vương phi tại sao gặp ta lại không hành lễ.

Hồ ma ma khuôn mặt từ hống hách liền đổi sang tức giận sau đó lại cố nén mà dịu dọng nói:

- Thì ra là tam tiểu thư lê phủ sao? Lão nô nhận không ra, thất lễ rồi, thất lễ rồi.

Lê Tịch Tuyết hừ lạnh nói:

- Hồ ma ma đây là có ý gì? Thân là ma ma bên cạnh thái hậu hẳn hiểu rõ ta và tứ vương gia vẫn còn hôn phối. Mà hôn ước đó người ban cho chính là thái hậu đúng không?

Hồ ma ma cứng họng, từ khi theo hầu hạ thái hậu tới nay chưa lần nào có ai dám nói với bà bằng giọng như vậy. Bao nhiêu tức giận đè nén vào trong lòng, Hồ ma ma liền cung kính cúi đầu nói:

- Là lão nô lẩm cẩm, lão nô bái kiến tứ vương phi.

Lê Tịch Tuyết cũng không vội phẩy tay miễn lễ cho Hồ ma ma mà liền lạnh giọng nói:

- Phó Ngư ngươi nói xem trong tứ vương phủ không làm đúng theo quy đủ, mồm miệng xúc phạm vương phi lãnh phạt thế nào đây?

Phó Ngư mắt thoáng qua tia thán phục, tính khí này của vương phi quả thật quá giống với vương gia nhà mình rồi. Phó Ngư ho lớn rồi lạnh lùng nói:

- Thưa vương phi, tội trên là tội khi quân phạm thượng, nhẹ thì đưa tới nhà lao đánh hai mươi đại bản rồi nhốt lại vào đại lao chờ ngày hành sử. Nặng thì rút lưỡi rồi sung vào quân kĩ.

Cả hồ ma ma và nha hoàn kia đều tái mặt, không ngờ Lê tam tiểu thư lại lanh mồm như thế. Hơn nữa đây là rựa vào tứ vương phủ mà theo quy củ của vương phủ, khiến hồ ma ma biết mình ở vị trí nào khi tới đây.

Biết lần này mình thất thế Hồ ma ma liền nghiêm mặt quát:

- Người đâu còn không mau kéo nha hoàn này xuống dưới.

Lê Tịch Tuyết biết đây là người của thái hậu dù có kéo xuống nhất định cũng sẽ không bị sử phạt liền nói lớn về phía Phó Ngư như hỏi lại như để răn đe:

- Quản gia quy củ trong tứ vương phủ hẳn là người biết rõ nhất, hà cớ gì lại để Hồ ma ma mới tới vương phủ phải bận lòng mà tự mình trách phạt một nha hoàn.

Phó Ngư hiểu ý liền cung kính cúi đầu đáp:

- Vâng thưa vương phi, tiểu nô lập tức đưa nha hoàn kia tới đại lao nhận hành hình.



Phó Ngư nói rồi thấy Lê Tịch Tuyết gật đầu liền nhìn hai tên gia đinh kia ra hiệu.

Nha hoàn kia bị hai gia đinh trong tứ vương phủ kéo đi liền khóc lớn mà nhìn Hồ ma ma gào lên:

- Ma ma cứu nô tỳ… Nô tỳ là người mà người tâm đắc nhất mà … Ma ma… cứu…

Hồ ma ma mắt thoáng qua tia thống hận vụt qua rồi nhìn Lê Tịch Tuyết, bà đứng thẳng người rồi lại cúi người nói:

- Lê tiểu thư cũng đã tới giờ dùng bữa trưa, vương gia và trắc vương phi đang dùng bữa ở chính phòng. Tiện đây mời tiểu thư vào trong dùng bữa cùng vương gia.

Lê Tịch Tuyết lắc đầu lạnh nhạt nói:

- Không cần, nay ta tới chỉ để lấy y phục, vẫn là để dịp khác tới dùng bữa thì hơn.

Nói rồi Lê Tịch Tuyết nhìn về phía Phó Ngư nói:

- Quản gia ngươi mau trở vào cho người đem y phục lại đây cho ta đi.

Phó Ngư chưa kịp lên tiếng thì Hồ ma ma đã lạnh giọng nói:

- Vương phi hẳn là khi tới đây đã có nhiều người dân biết, tránh để bên ngoài dị nghị vương phi và trắc vương phi bất hòa. Lão nô nghĩ người nên vào trong thì sẽ hơn.

Lê Tịch Tuyết nhẹ gật đầu, nàng chẳng phải đến đây vì muốn biết hai người họ như thế nào hay sao? Dù sao nàng cũng muốn đánh cược một lần, ít nhật nàng còn có thể biết bản thân tiếp theo sẽ đối mặt như thế nào.

Lê Tịch Tuyết lạnh lùng gật đầu nói:

- Được. Vậy cứ theo ý của ma ma.

Phó Ngư đứng gần đó trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh, hắn giờ chỉ cầu mong Huyết Sát Các có việc gấp cần vương gia giải quyết.

Lê Tịch Tuyết đưa tay ra trước rồi nhàn nhạt nói:

- Ma Ma mời dẫn đường.

Hồ ma ma mặt mang đầy vẻ đắc ý, từ hôm qua tới giờ vương gia cùng thánh nữ rất thân thiết. Chỉ cần để Lê Tịch Tuyết thấy cảnh đó nhất định nàng ta sẽ nguyện ý hủy đi hôn ước với tứ vương gia.

Hồ ma ma bước vào trong sân viện phía sau là Lê Tịch Tuyết và Tiểu Liên.

Lê Tịch Tuyết tim đập có chút nhanh, nhìn sân viện quen quen, ngửi mùi hương hoa Thạch Anh dịu nhẹ mà tâm khẽ bình an hơn đôi chút.

Tiểu Liên đi phía sau vừa rồi có để ý sắc mặt của quản gia liền có chút lo lắng, Tiểu Liên khẽ nắm tay áo tiểu thư của mình rồi nói nhỏ:

- Tiểu thư hay chúng ta về phủ dùng bữa được không?

Lê Tịch Tuyết nhìn ra ánh mắt lo lắng của Tiểu Liên nàng liền xoa nhẹ bàn tay Tiểu Liên cuồi hiền nói:

- Tiểu Liên ta không sao.

Đi được một đoạn ngắn liền có một nha hoàn đi tới nói nhỏ vào tai Hồ ma ma gì đó. Hồ ma ma gật đầu ròi cho nha hoàn kia lui xuống.

Ngay sau đó Hồ ma ma dừng lại rồi quay người về phía Lê Tịch Tuyết nói:

- Vương phi đi một đoạn nữa là tới chính phòng rồi, vương phi cứ đi tiếp tục tới đó. Lão nô xuống bếp kêu gia nô làm thêm chút đồ ăn mang lên.



Lê Tịch Tuyết chỉ nhàn nhạt gật đầu.

Nói rồi Hồ ma ma gấp gáp quay mặt rời đi.

Lê Tịch Tuyết bước tiếp, đi cách chính phòng một khoảng nữa thì Ảnh Nhất mắt thoáng tia bất ngờ rồi lạnh lùng đi tới trước mặt Lê Tịch Tuyết cúi người hành lễ, sau đó ánh mắt trừng lớn nhìn về phía Phó Ngư.

Chưa để Ảnh Nhất kịp nói gì Lê Tịch Tuyết cười nhẹ rồi đưa tay lên miệng ra hiệu cho Ảnh Nhất không cần nói, tránh để làm ồn vương gia dùng bữa.

Ảnh Nhất vốn định đứng che trước mặt không cho Lê Tịch Tuyết thấy cảnh trong phòng chính phòng nhưng vẫn là chậm một bước Lê Tịch Tuyết đã đưa tay đẩy nhẹ Ảnh Nhất sang một bên.

Chân nàng cũng khựng lại, tim như bị ai bóp nghẹt đau tới nghẹn thở, trước mặt nàng. Cánh cửa chính sảnh không đóng, chính giữa phòng là một bàn đồ ăn.

Vũ Mặc Hàn cùng Mục Thanh Chiêu ngồi gần chung một chỗ. Cánh tay trái của Mục Thanh Chiêu vẫn lồng qua tay của Vũ Mặc Hàn. Tay phải gắp đồ ăn vào bát của Vũ Mặc Hàn môi nở nụ cười đầy câu dẫn.

Nhìn khuôn mặt khiến nàng có chút luyến tiếc, lại có chút nhớ nhung kia, mắt vẫn mang đầy khí lạnh.Đôi môi vẫ lạnh lùng thi thoảng gắp đồ ăn dưới bát lên miệng đầy sự lạnh nhạt.

Cứ như vậy mà tứ vương gia lại gắp thức ăn vừa rồi Mục Thanh Chiêu đặt trong bát đưa lên miệng ăn.

Lê Tịch Tuyết khẽ cười buồn, thì ra ngài ấy cũng giống như những nam nhân khác. Vậy mà nàng còn tưởng ngài ấy là nhất kiến ***** **** với duy nhất mình nàng. Nước mắt từ khi nào đã rơi dài qua hàng mi mắt.

Nhìn đôi tay uyển chuyển của Mục Thanh Chiêu khi lau lau miệng cho Vũ Mặc Hàn, môi mang đầy ý cười. Vừa hay Vũ Mặc Hàn nhẹ nắm lấy cổ tay Mục Thanh Chiêu đặt ngăng mặt mình…

Trước mặt Lê Tịch Tuyết là một bàn tay nhỏ, trắng trẻo che đi khung cảnh trước mặt, bên tai truyền đến ba chữ: " Đừng nhìn nữa".

Lê Tịch Tuyết theo phản xạ ngước mắt nhìn người đang đưa tay che cho mình. Môi khẽ nói nhỏ:

- Dao tỷ…

Mộc Tâm Dao khẽ gật đầu, một tay đưa lên xoa xoa đầu Lê Tịch Tuyết khẽ nói:

- Đi thôi. Ta đưa muội tới Mộc Nhã Lâu dùng bữa.

Lê Tịch Tuyết gật gật đầu tay lau đi hai hàmg nước mắt trên mặt mình, bàn tay nắm lấy bàn tay của Mộc Tâm Dao đang che trước mặt mình rồi quay bước cùng Mộc Tâm Dao bước ra hướng cổng.

Để lại phía sau hai ánh mắt sợ hãi và lo lắng của Ảnh Nhất và Phó Ngư.