Sau tất cả, mọi chuyện giống như một cơn ác mộng mang đầy nỗi tuyệt vọng. Giản Phồn thấy tình thế không ổn, ra ám hiệu cho Hùng Thần Giai thừa dịp hỗn loạn hãy chạy thoát, còn mình sẽ ở lại làm tên tội phạm tử hình bảy năm trước đào thoát. Trình Cảnh Khu từng bước từng bước đi về phía cô, nụ cười trên mặt hắn giống như là một con rắn độc, rõ ràng là như gió xuân mềm mại, thế mà lại lạnh đến mức làm Tang Vãn Cách không nhịn được run lẩy bẩy.
Hai tay bắt lấy cánh tay Hùng Thần Giai nắm thật chặt, cô không nhịn được lui về phía sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã lộ ra nỗi sợ hãi cùng sự bài xích. Hùng Thần Giai cúi đầu nhìn qua cô một cái, dịu dàng chọc chọc lên cái trán bạch ngọc, cười cười với cô, sau đó nâng đầu lên, lấy một loại khí thế không kém chút nào so với Trình Cảnh Khu mà nhìn thẳng phía trước: "Tao thật đúng là đã đánh giá thấp mày."
Trình Cảnh Khu dừng bước lại. Đứng cách bọn họ chỉ có mấy bước, đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch, cười đến dịu dàng như ngọc. Thế nhưng Hùng Thần Giai nhìn thấy thật tường tận, đáy mắt hắn rõ ràng in dấu khiêu khích cùng khinh bỉ, "Xem nhẹ người khác thì chưa nói tới, nhưng Hùng tiên sinh lại tự tin hơi quá. Nhiều lần lẻn vào ‘Trình thị’ gặp riêng vị hôn thê của tôi, chẳng lẽ ngài thật cho là tôi không biết sao?" (Trình Cảnh Khu xưng ngài và tôi với anh gấu là vì mỉa mai)
"Hừ, thật đúng là tao đã tự tin quá, nên không nghĩ tới mày lại có thể biết tìm cảnh sát đến đối phó tao." Hùng Thần Giai lạnh lùng nâng khóe môi lên, bàn tay cầm ngược lại tay Tang Vãn Cách, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng. "Trình Tiên Sinh những năm nay làm ăn chắc rất ác liệt, nếu không cũng không thể điều động cảnh lực tới chỉ để bắt một nhân vật nhỏ nhoi như tôi đây a." Việc xấu xa đen tối ẩn dấu bên dưới dù có che đậy thế nào, cuối cùng cũng sẽ lộ ra chút dấu vết.
"Nhân vật nhỏ?" Trình Cảnh Khu cười khẽ, "Tôi đây cũng không dám gật bừa đồng ý. Trước không nói Hùng tiên sinh đến cùng có đúng thật là nhân vật nhỏ hay không, chỉ nói hôm nay, người mà cảnh sát muốn bắt cũng không phải là nhân vật gì trong sạch mà là một tên tội phạm cưỡng gian bị xử tử hình bảy năm trước. Cuối cùng không biết hắn làm như thế nào để thay mận đổi đào. Hùng tiên sinh hiện tại tốt nhất nên lo lắng phải giải thích như thế nào với cảnh sát đi —— một kẻ đã nên sớm bị bắn chết vào bảy năm trước tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, hơn nữa lại một lần nữa quấn lấy vị hôn thê của tôi? Về phần người chết thay bảy năm trước... A, thân phận của hắn cũng sẽ làm cho phía cảnh sát hứng thú nha. Không biết Hùng tiên sinh cảm thấy như thế nào?"
Lúc hắn hỏi những lời này vẻ mặt thật yên ổn, dễ tính giống như là một thân sĩ cao quý ưu nhã. Nhưng mà mỗi một câu hắn nói ra đều chặt chẽ dính lên tử huyệt của Hùng Thần Giai.
Trình Cảnh Khu thật sự có lòng riêng muốn giết chết Gấu mà!
Bàn tay nhỏ bé run đến đáng sợ, cánh môi Tang Vãn Cách không ngừng run rẩy. Đôi mắt trong suốt của cô cũng bắt đầu xuất hiện hơi nước, sương khói cùng khí lạnh ngưng tụ lại một chỗ, dáng người mềm mại yểu điệu làm cho tròng mắtcủa đám cảnh sát cùng bảo vệ kém chút lồi cả ra ngoài. Hùng Thần Giai ý thức được, nhất thời bất mãn đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô giấu vào trong lòng. Tròng mắt đen lạnh như băng nhìn thẳng về phía Trình Cảnh Khu: "Nói như vậy Trình tiên sinh đã quyết định muốn tôi chết lại lần nữa rồi hả?"
"Cũng không thể nói như vậy, tôi chỉ là muốn xem một chút Hùng tiên sinh lần này còn có thể chạy trốn tiếp lần nữa hay không thôi." Trình Cảnh Khu cười khẽ, con mắt hẹp dài từ từ chuyển sang đám cảnh sát phía sau lưng đang dàn ra trận địa sẵn sàng đón tiếp quân địch, "Thuận tiện cũng để xem một chút xem những người bảo vệ nhân dân thật sự có thể đem phạm nhân ra trước công lý hay không. Sẽ không xuất hiện bất kỳ một con cá nào lọt lưới chứ?! Dù sao ba tôi cũng được coi như là một cán bộ kỳ cựu, ông ấy đối với cách làm việc của chính phủ hiện nay luôn luôn rất quan tâm, nhất là những vụ án xã hội đã nhiều lần phát sinh, ông đối với hiệu suất phá án và tiền đồ sau này của các vị cảnh sát càng thêm quan tâm."
Lời nói cũng đều đã nói đến mức này rồi, ý tứ của Trình Cảnh Khu thật sự quá rõ ràng. Hắn căn bản là đang uy hiếp đám cảnh sát kia, nếu để cho Hùng Thần Giai chạy trốn thêm một lần nữa thì đời này bọn họ cũng đừng nghĩ có thể thăng chức nữa!
Hùng Thần Giai làm sao có thể nghe không ra ý tứ trong lời nói của hắn. Hắn tuy ngốc, là ngu dốt, là đần độn, nhưng đó chỉ là ở trước mặt Tang Vãn Cách. Mà khi đối mặt kẻ địch thì hắn so với bất cứ người nào đều nhạy cảm hơn. "Nhìn tình hình này, lần này tiến vào đây, chắc là tôi không thể ra ngoài được nhỉ."
Trình Cảnh Khu khẽ mỉm cười, ưu nhã gật đầu bày tỏ sự đồng ý với lời nói của hắn: "Không chỉ có không ra được, có thể còn bởi vì tội đào phạm mà tội chồng thêm tội ấy chứ. Hùng tiên sinh nên biết thành phố S là địa bàn của ai, ở chỗ này tôi muốn ai chết, người đó liền không thể sống được."
Tại thời khắc giương cung bạt kiếm như vậy, hai người kia thế mà lại đều có tâm tình tốt đến như vậy, tuyệt đối không hề bận tâm hoàn cảnh cùng không khí trong giờ phút này. Cả hai đều có nhiều hứng thú, mở miệng một tiếng Hùng tiên sinh, mở miệng một tiếng Trình Tiên Sinh.
"Công chúa, em có tin anh sẽ chết hay không?" Hùng Thần Giai không rảnh rỗi tâm tư để ý tới hắn nữa, mà là cúi đầu thân mật liếm lỗ mũi của Tang Vãn Cách, dịu dàng hỏi cô. Bộ dạng vành tai chạm tóc mai của hai người nhìn từ trong mắt mọi người thật cũng không phải chói mắt bình thường. Mỹ nữ và dã thú a, mà dã thú không phải hoàng tử, mỹ nữ lại là công chúa! Đều là người như nhau, thế nào mà đầu gấu này sao lại có thể có phúc khí như vậy chứ?! Mà hình ảnh ấy đến trong đáy mắt của Trình Cảnh Khu càng làm cho ánh mắt hắn trở nên âm lãnh sâu thẳm.
Cắn thật chặt cánh môi đang run rẩy, Tang Vãn Cách dùng sức lắc đầu, "Em không muốn, không muốn nghĩ, không muốn, không cần..." Hai cánh tay nhỏ bé bắt chặt cánh tay của hắn, "Gấu, anh không phải đi cùng bọn họ... Không được theo chân bọn họ đi!"
"Anh chỉ hỏi em một câu. Công chúa, em tốt nhất hãy trả lời cho anh biết!" Hùng Thần Giai cúi đầu rít lên, cái trán dựa vào lên trán cô, "Em có tin rằng anh sẽ chết hay không?"
"..." Tang Vãn Cách khóc đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nghẹn ngào nên một chữ cũng nói không ra được, "Em không tin..."
"Vậy thì tốt." Hùng Thần Giai cười, hôn cô một cái, để lộ ra một nụ cười mỉm, "Công chúa, em an tâm chờ anh là được rồi, biết không?"
Tang Vãn Cách liều mạng lắc đầu, cầm lấy tay hắn chặt hơn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, "Em không muốn chờ đợi gì cả, đừng kêu em chờ nữa. Em cũng không muốn đợi, bây giờ thì cái gì em cũng đều không quan tâm nữa... Bí mật hay băn khoăn gì em cũng đều không thèm nghĩ nữa. Gấu, anh nhanh chạy trốn đi, em sẽ không để cho bọn họ tổn thương đến anh. Anh đi mau, đi mau a!" Cô bắt đầu đổi từ nắm thành đẩy, vẫn chưa từ bỏ ý định muốn Hùng Thần Giai rời đi, mặc dù trong lòng hai người đều biết rõ ràng, hắn không đi được.
"Cô gái ngốc." Hùng Thần Giai bất đắc dĩ búng lên chop mũi Tang Vãn Cách một cái, sau đó khom người đến cạnh tai cô nhẹ giọng nói ra: "Không có việc gì đâu, em còn chưa tin anh sao? Anh sẽ quay trở về dẫn em về nhà."
Tang Vãn Cách vừa định nói chuyện, giọng nói hơi lên cao của Trình Cảnh Khu cũng đã truyền tới: "Hùng tiên sinh, thời gian cần để nói lời vĩnh biệt cuối cùng chắc đã đủ rồi đi? Ngài là muốn tự mình tới, hay là chờ các vị cảnh sát đây đi tới bắt đây?"
Hùng Thần Giai cười lạnh một tiếng: "Tôi có chân, chẳng lẽ không thể tự đi sao?"
Lo lắng bắt đầu khuếch tán, Tang Vãn Cách ôm lấy hông của Hùng Thần Giai, mở to đôi mắt mờ mịch đẫm lệ: "Gấu, anh muốn làm gì đó? Anh không nghe lời của em sao?!"
"Hắc hắc, công chúa, anh đương nhiên là muốn nghe lời em. Nhưng lần này cho anh không nghe theo có được hay không?" Hùng Thần Giai hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của cô, "Anh đã nói anh sẽ dẫn em về nhà mà."
" Đầu gấu thối này, anh là bị ngu sao?!" Tang Vãn Cách dùng sức đấm vào lồng ngực của hắn. Đôi tay nhỏ bé lại bị hắn bao ở trong lòng bàn tay, bởi vì thế nên dù cô có kích động thế nào cũng bị nắm giữ chặt chẽ, "Trình Cảnh Khu sẽ không bỏ qua cho anh, hắn đã điên rồi, anh chạy đi nhanh một chút có được hay không?! Em không muốn gặp lại anh nữa!"
"Nói hưu nói vượn cái gì?" Hắn cầm tay của cô hôn một cái lại một cái, cười đến cực kỳ hài lòng, "Em là vợ của anh, không gặp anh thì muốn gặp ai đây?"
"Hùng tiên sinh." Trình Cảnh Khu lại lên tiếng nhắc nhở, trên gương mặt tuấn lãng có một không hai bỗng câu lên một đường cong như cười như không. Ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng nhấn lên cánh tay trái, hiển nhiên là đã bắt đầu không nhịn được.
Hùng Thần Giai chỉ kịp cùng Tang Vãn Cách nói một câu không phải lo lắng, liền bị cảnh sát chung quanh vọt tới mang đi. Trước khi đi hắn vẫn không quên quay đầu lại nhìn Tang Vãn Cách một cái, trong nháy mắt lưu lại một ánh mắt bảo cô đừng sợ.
Đứng sững tại chỗ, Tang Vãn Cách lệ rơi đầy mặt nhìn Hùng Thần Giai bị mang đi, đôi tay từ từ nắm thành nắm đấm.