Tù Yêu

Chương 191: Ngoại Truyện



Hôm nay là ngày Gấu cùng công chúa kết hôn. Khi Tang Vãn Cách thật vất vả mới kết thúc tháng ở cữ, ba Tang lại kiên trì bắt cô phải về nhà lớn của Tang gia để điều dưỡng thân thể đến gần ba tháng. Đương nhiên, ở trong ba tháng này, Hùng Thần Giai đã phải sống mấy ngày với cuộc sống của hòa thượng. Khi hắn kháng nghị mãnh liệt thì lại thêm một tháng nữa đã trôi qua. Thẳng cho đến lúc ba Tang lão nhân gia cảm thấy đã tra tấn con rể đủ vốn đủ lời rồi, mới rốt cuộc khẳng định mở lời vàng ngọc đồng ý đem con gái gả đi ra ngoài. Khụ, vâng, đương nhiên, quá trình phức tạp rối rắm trong đó chúng ta sẽ không nhiều lời đến, trọng điểm nằm ở đêm tân hôn tối nay.

Ba Tang là nhân vật quan trọng tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố S, làm nhà lãnh đạo đã vài chục năm, sau này lại tự mình phát triển công ty của gia tộc. Vì thế, con gái độc nhất của ông đi lấy chồng phải là tin tức lớn tới cỡ nào đi chứ! Không thể đếm được có biết bao nhiêu vị quan to chức cao cùng với nhiều thương gia giàu có nổi tiếng muốn tìm cách tham gia, nếu như có thể cùng Tang gia xây dựng thêm một chút quan hệ xã giao gì đó thì thật là quá tốt! Ai mà biết được Tang gia lại đem bí mật này che dấu vô cùng tốt, ngay cả đám phóng viên chó săn luôn luôn tự xưng là không hố nào không chui được cũng chưa thể tìm ra nhà sui gia. Mọi người chỉ biết là công chúa của Tang gia sẽ được gả cho một thương nhân giàu nhất một phương ở Mĩ. Thế nhưng về phần tên tuổi của vị thương nhân này, còn có thân phận của hắn, lại không ai có thể có cách để tìm mà nói ra được cái gì.

Đương nhiên, bên ngoài dù có những việc mưa to gió lớn thì cũng đều không có một chút quan hệ gì đến Tang gia và Hùng gia, bọn họ vẫn như cũ trải qua những ngày hạnh phúc mỹ mãn. Ưmh, có khả năng, là để loại trừ tình huống không mong muốn nào đó...

Tang Vãn Cách chống cằm nhìn hai vị lão nhân gia đang ầm ĩ đến mức khí thế ngất trời trong vườn hoa, lại nhìn nhìn người vẫn còn kính rượu bên cạnh – Hùng Thần Giai, cũng đã say đến hai mắt mờ đục. Cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, tầm mắt trong lúc vô ý hướng đến nữ phục vụ viên xinh đẹp mà Dương Ngạo đang ôm. Cô ấy ném một ánh mắt quyến rũ lại cho cô. Tang Vãn Cách giật giật khóe miệng, miễn cưỡng xem như đáp lại một chút. Những người ở kế bên Gấu bưng chén rượu đi qua, một bên uống còn một bên ngây ngô mà cười.

Vươn ngón tay búng vào ót hắn một cái, Tang Vãn Cách buồn cười: "Anh uống say rồi."

"Đúng vậy, anh đã uống say rồi." Hùng Thần Giai thật biết nghe lời mà trả lời cô, trong tròng mắt đen nhánh đột nhiên thoáng qua một chút ánh sáng lấp lánh long lanh. Vừa nghĩ đến đêm nay đã có thể bỏ đi lệnh cấm, hắn, hắn còn có một loại cảm giác đặc biệt kích động và hưng phấn.

"A ——" Tang Vãn Cách ngược lại hít vào một hơi, chỉ vào mũi hắn như muốn kêu lên, lại bị Hùng Thần Giai tay lanh mắt lẹ nhanh nhẹn che đi.

"Suỵt —— công chúa, đừng kêu, đừng kêu. Em muốn cho mấy tên khốn lang sói này biết anh không có say sao?!" Vì để chuốc say hắn, những tên chết tiệt kia thật đúng là đã làm bất cứ giá nào, lại còn có thể mang theo thuốc giải rượu cùng thuốc gây nôn đến. Nếu không phải là hắn thông minh, một lúc uống liền mấy chén xong lại giả say, bây giờ vẫn còn phải bị kéo đi uống rượu đấy! Tròng mắtđen nhẹ nhàng hướng đến đám anh em cách đó không xa đã uống đến thất điên bát đảo, dưới đáy lòng Hùng Thần Giai cười lạnh một chút. Xoa xoa tay, hừ, muốn cùng lão tử đấu, các người hãy luyện thêm mấy trăm năm nữa đi!

"Anh không có say?" Tang Vãn Cách học theo bộ dạng của hắn nhỏ giọng mà hỏi. "Nhưng mà mọi người đều cho rằng anh say ah." Ngay cả cô cũng là vì như vậy mà nghĩ thế.

"Không có, anh là giả say." Hùng Thần Giai cọ đến bên người cô ngồi xuống, giả bộ diễn ra bộ dáng ma men đem đầu nhét vào trong lòng Tang Vãn Cách. "Em phải giúp anh, bằng không hôm nay anh nhất định sẽ phải uống đến chết!" Hắn kéo dài miệng, có vẻ hết sức vô tội.

"Em? Em làm thế nào để giúp được anh?" Tang Vãn Cách nhìn hắn, "Anh muốn em uống rượu thay anh à?"

"Làm sao có thể được chứ!" Hùng Thần Giai lập tức lớn tiếng phản bác, phát hiện có người hướng về bên này đang nhìn nhìn, lập tức lại trưng ra nét mặt cười ngây ngô, thuận thế lại nuốt xuống một ngụm. "Muốn em giúp anh nói với ba mẹ. Nói là chúng ta về phòng trước." Mẹ kiếp, nóng quá, thiếu chút nữa nhịn không được đã bùng nổ thú tính muốn bổ nhào vào người đẹp rồi.

Tang Vãn Cách nhíu mày, lại chớp mắt vài cái, "Trở về phòng làm cái gì?"

"Ách..." Hùng Thần Giai sửng sốt một chút, bởi vì hắn nhìn thấy đường V sâu sâu của ngực cô bên trong cái cổ sườn xám thấp khi cô hơi cúi người về trước. Thân mình cao lớn cường tráng nháy mắt cứng ngắc, miệng lưỡi hắn trở nên khô khốc nên hắn liếm liếm miệng, như có như không nỉ non:

"Ừm... Có lẽ... Chúng ta nên làm một chút..."

Tang Vãn Cách nhịn không được muốn cười: "Anh muốn làm cái gì?"

"Em biết mà, công chúa. Cái kia —— anh đã rất lâu không chạm vào em rồi." Hùng Thần Giai khẩn trương liếm môi một chút, ánh mắt phát ra ánh sáng hung dữ giống như sói. "Đám người chết tiệt kia hận không thể liều chết chuốc cho anh say chết đi, hủy diệt đêm tân hôn của chúng ta. Em sẽ không giúp cho bọn họ đạt được ý định đó, đúng không công chúa?"

Mắt to chớp chớp, Tang Vãn Cách vuốt vuốt tay: "Vậy cũng không chừng, Bánh Bao cùng Bài Thi đều đang ở trong phòng ngủ đấy."

"Khụ à, các mẹ đã đem hai tiểu quỷ kia ôm đi rồi." Cổ họng Hùng Thần Giai khàn khàn, chăm chú nhìn Tang Vãn Cách trong khi ánh mắt tràn ngập khát vọng cùng khẩn cầu. "Chúng ta trở về trong phòng đi thôi, cho bọn họ chậm rãi chơi đùa."

Tang Vãn Cách nhìn chung quanh một vòng căn biệt thự nhỏ. Đây là ngôi nhà mới sau này của bọn họ, có bãi cỏ, bể bơi, vườn hoa, còn có chuồng chó. Nhưng giờ phút này trên bãi cỏ được bày rất nhiền cái bàn, nhóm bạn tốt thân thích đang chơi rất HIGH. Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lát, mới miễn cưỡng đồng ý đề nghị của Hùng Thần Giai: "Vậy được rồi."

Bạn gấu nào đó dùng hết sức đè nén nội tâm mừng thầm xuống, giả bộ trưng ra một bộ mặt dè dặt "Ừ" một tiếng. Khóe mắt ánh lên nhìn thấy đã có người đến gần, vội vàng bưng ly rượu rồi đong đưa, còn bắt được cánh tay nhỏ bé của Tang Vãn Cách, "Còn, còn muốn uống ~~~ "

Ý cười theo đáy mắt Tang Vãn Cách chợt lóe qua, cô chỉ chỉ ót Hùng Thần Giai: "Còn muốn uống? Uống tiếp anh sẽ chết đuối mất."

"Chị dâu."

Tang Vãn Cách ngẩng đầu, xoay người lại chào hỏi: "Như thế nào hả Tiểu Ngũ?"

"Ưmh, Nhị Ca cùng Tam Ca bọn họ thì đang chơi đùa ở đâu đó rồi, còn em đối với những việc này không có hứng thú." Nói xong liền ngồi xuống ở bên trái Tang Vãn Cách, ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Hùng Thần Giai: "Anh cả thật sự say à?"

"... Chắc vậy." Tang Vãn Cách buông tay. "Anh ấy không phải là kiểu người thích giả say."

"Cũng phải." Giản Phồn lấy hết can đảm cả gan chọt chọt vào người Hùng Thần Giai một chút, thấy hắn không phản ứng mới vừa lòng mở miệng cười: "Ha ha, chị dâu, chị có biết không? Đây là lần đầu tiên mấy anh em chúng em chuốc say anh cả đấy! Trước kia đều là một mình anh ấy ép chúng em uống đến nằm sấp xuống. Nói ra, vậy là hôm nay anh ấy thật sự rất vui vẻ nha."

"Đúng vậy." Tang Vãn Cách dịu dàng vuốt tóc Hùng Thần Giai, cảm thấy bộ dạng người này cao lớn thô kệch, hôm nay lại mặc một thân quần áo Tây, còn đeo caravat, đáng tiếc —— vẫn giống Đại ca xã hội đen như cũ. "Anh ấy luôn luôn rất kiềm chế khi uống rượu." Nhưng lại rất không biết xấu hổ.

Giản Phồn nhún vai: "Bây giờ làm sao đây, em cảm thấy anh ấy giống như sẽ say đến mai luôn."

Tang Vãn Cách nghiêng đầu suy nghĩ một lát. "À, có thể làm phiền em giúp chị mang anh ấy đưa đến trong phòng nghỉ ngơi không?"

"Em?!" Giản Phồn sợ tới mức lập tức xua tay. "Không thể, không thể được, không được ——" sau khi thấy ánh mắt kinh ngạc của Tang Vãn Cách, Giản Phồn hắng giọng, rất ngượng ngùng mà nói: "Tính cảnh giác của anh cả rất mạnh mẽ. Em mà đụng vào anh ấy, anh ấy nhất định sẽ chặt em ra mấy khúc. Trước kia có một lần anh ấy nằm ở trên sofa ngủ, em chỉ là dựa qua mấy cm, anh ấy liền tiện tay dùng con dao chém em. Là con dao, con dao đó!"

Trừ phi hắn không muốn sống nữa, bằng không ai cũng đừng nghĩ làm cho hắn phải tới gần anh cả trong lúc ngủ hoặc lúc hôn mê!

Khoa trương như vậy... "Vậy phiền em giúp chị nói trước với mọi người một tiếng."

"Em đảm bảo sẽ giúp chị."

Xem bộ dáng vỗ ngực cam đoan của Giản Phồn, Tang Vãn Cách nở nụ cười, đưa tay cho Hùng Thần Giai: "Đi thôi."

Bạn gấu nào đó làm như nỗ lực mở to hai mắt, ngoan ngoãn vươn tay khoát lên trên bàn tay nhỏ bé của cô, để cô dắt hướng vào phòng ngủ, để lại Giản Phồn một người ngồi xổm tại chỗ mà nói thầm.

Cuối cùng cũng kết hôn (trung) H

Vừa mới bước vào phòng ngủ, Tang Vãn Cách thậm chí còn chưa kịp đem cửa đóng lại, Hùng Thần Giai đã gấp gáp hôn cô liên tục. Hắn kéo một bên sườn xám trên người cô, sau phát hiện ra móc gài nhiều lại dày đặc nên tức giận đến mắng ra một câu thô tục, chuyển qua với tay vào mở cao đường xẻ mà xoa đùi cô.

Từ giữa trưa hôm nay, vào thời điểm hắn nhìn thấy cô mặc như vậy, đã nghĩ muốn làm như vậy.

Tuy rằng hắn cực kỳ chán ghét bộ lễ phục này, nhưng nếu như nói là đóng cửa lại rồi cô đặc biệt mặc cho hắn xem, đây tuyệt đối sẽ thật là quá tốt đi!

"Ưmh, công chúa, em không có mặc quần lót sao?" Sờ soạng cặp đùi non mịn nửa ngày, Hùng Thần Giai mới hỏi như thế.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách đỏ lên: "Anh mới không có mặc quần lót!"

"Anh có mặc, không tin em sờ thử đi." Một cánh tay khác đang rảnh rỗi kéo khóa quần xuống, sau đó không khỏi phân trần mà nắm bàn tay mềm của cô hướng phía bên trong đũng quần lấp đầy của mình, buộc cô "sờ soạng".

"A ——" Tang Vãn Cách hô nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp hồng đến mức nhìn không ra cô nghĩ gì. "Anh làm cái gì —— "

"Anh mặc, còn em không có mặc." Hùng Thần Giai đưa ra kết luận. Đôi môi hắn lại ở trên cổ cô thân mật cắn cắn, lưu lại từng mảng từng mảng dấu hôn, có ý định làm cho cô ngày thứ hai không có cách nào gặp người khác. Ngay tại thời điểm Tang Vãn Cách chuẩn bị phản bác hắn, bạn gấu nào đó đột nhiên cất tiếng nói: "Ngô... Mặc." Thật là nhỏ, ngón cái thô ráp cùng ngón trỏ chà xát lên sợi dây quần tinh tế kia. Hùng Thần Giai vội vàng muốn xem Tang Vãn Cách rốt cuộc đang mặc cái gì. Vì thế, bàn tay to xé mạnh một lượt, bộ sườn xám cách điệu có giá trị xa xỉ kia liền bị hắn xé mở ra từ cổ áo, lộ ra một thân mình mềm mại. "Tks" một tiếng, Hùng Thần Giai hít lại một hơi, thiếu chút nữa là nhỏ nước miếng xuống. Hai mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm vào thân mình Tang Vãn Cách. Công chúa ngày thường cực kỳ bảo thủ, cô, cô lại có thể mặc quần chữ T!

Bàn tay to thuận theo suy nghĩ trong lòng, từ từ đi qua vùng trơn nhẵn, trượt vào giữa hai chân Tang Vãn Cách sờ soạng một chút, lúc rút tay ra thì tay đã trở nên vừa trơn vừa ẩm. Hùng Thần Giai liếc mắt một cái mà tán thưởng nhìn Tang Vãn Cách: "Công chúa, hôm nay em thật là hưng phấn."

Mặt Tang Vãn Cách cực kỳ xấu hổ, lườm lại hắn một chút.

Hùng Thần Giai cười hắc hắc, ôm ngang eo cô rồi bế lên, bổ nhào về phía giường lớn mềm mại. Cũng may là hắn đã có tính toán trước, ngay từ trước khi hôn lễ diễn ra đã đoán được mưu kế náo động phòng, làm cho ý định xấu xa của tụi nhóc muốn chỉnh hắn đều đi sai hướng hết. Đầu tiên hắn hôn cánh môi của Tang Vãn Cách, sau đó nâng nửa người trên, tinh tế đánh giá nữ nhân xinh đẹp dưới thân mình.

"Không cho phép nhìn..." Tang Vãn Cách xấu hổ vươn tay muốn che đi ánh mắt của Hùng Thần Giai, bị hắn nắm lại, đôi cổ tay bị ấn giữ ở đỉnh đầu. Suy nghĩ một chút, vì phòng ngừa việc cô cản trở bản thân giở trò xấu, Hùng Thần Giai dùng sức từ trên cổ kéo caravat xuống, suýt tý nữa là làm bản thân kìm nén đến chết, như thế mà bắt được hai cổ tay của Tang Vãn Cách, mạnh mẽ cột tay cô lại. "Vậy là tốt rồi." Hắn vừa lòng xem một màn mê người xinh đẹp trước mắt, gật gật đầu.

Tang Vãn Cách không dám tin trừng mắt nhìn Hùng Thần Giai, khó có thể tưởng tượng bọn họ vừa kết hôn mà hắn cứ lại đối xử bản thân mình như vậy: "Gấu —— "

"Đừng kêu, để cho anh ngắm em kỹ càng xem." Hùng Thần Giai nuốt một ngụm nước miếng, đầu ngón tay chọt thử độ căng phồng của bộ ngực cô một chút, lập tức tán thưởng nói: "Thì ra miếng dán ngực sẽ không bị lồi ra a!"

"..." Tang Vãn Cách thật rất muốn mắng người.

"Thật xinh đẹp..." Hắn nhéo hai bên bầu ngực tròn trịa, xé toang miếng dán ngực của cô, kề miệng gần rồi hút vào, răng vẫn còn muốn mơ hồ nói: "Anh vẫn còn thích ăn nơi này nhất." Bàn tay to đè ép xuống bầu vú mềm, đem nặn sữa màu tuyết trắng ra mà hút.

Tang Vãn Cách rên rỉ thành tiếng: "Gấu... Anh, anh đừng hút..." Đó là muốn để dành cho cục cưng. Bánh Bao cùng Bài Thi càng ngày càng lớn, khẩu vị cũng theo đó mà tốt hơn, hiện tại cũng không đủ bọn chúng ăn, kết quả là hắn còn giành nữa.

Nghe vậy, Hùng Thần Giai khó chịu nhìn về phía cô, làm như ra oai mà còn hút một miệng thật đầy, nuốt vào, "Đây là của anh, hai tên tiểu quỷ kia cũng nên cai sữa rồi." Đầu đã gần một tuổi vẫn còn uống sữa, bọn nó là muốn tranh giành với ông tới khi nào?! Sớm biết thế thì đánh chết cũng không cần sinh ra là tốt nhất rồi.

"Ưm..." Tang Vãn Cách vừa định nói chuyện, hắn lại cúi đầu hút nữa, bên trong vú nháy mắt không còn dù chỉ một chút, bên kia đang phồng lên thật đẫy đà thậm chí bởi vậy mà tự động chảy ra sữa tươi như tuyết trắng. "Gấu..." Cô căng ra thật khó chịu, kêu tên Hùng Thần Giai. Hùng Thần Giai biết cô muốn cái gì, biết nghe lời nên cũng hút một ngụm ở bên kia vú. tươi Hương sữa ngọt thuần tràn ngập khoang miệng, hắn say mê nheo lại mắt, chép chép miệng, nuốt xuống bụng.

Tang Vãn Cách muốn đưa tay ra sờ hắn, kết quả hai tay bị cột ở đỉnh đầu không thể động đậy, cô khó chịu vặn vẹo than thể yêu kiều mềm mại, bầu ngực sữa căng đầy bởi vậy nên không ngừng nảy lên.

Hùng Thần Giai ngăn cản hành động không biết vâng lời của cô, nghiêm khắc trừng phạt, còn cắn vào đỉnh của cô một cái, sữa tươi theo đó mà chảy ra. Tang Vãn Cách mãnh liệt co rúm thân mình lại một chút, không dám lộn xộn nữa. "Lúc này mới ngoan." Hùng Thần Giai hôn hôn cái miệng nhỏ của cô, bàn tay to đi xuống sờ soạng, dễ dàng đã có thể tách hai chân cô ra.

Hắn cúi đầu nhìn, Tang Vãn Cách xấu hổ đến mức không ngừng di chuyển và đá đá hai chân, "Gấu, không cho xem —— "

"Anh muốn xem, xinh đẹp như vậy mà sao không cho anh xem?" Hùng Thần Giai thì thào nói xong, vươn một ngón tay, sờ sờ vào nơi sâu sâu tinh tế trắng nõn trong khe mông của dây lưng màu đen, nước miếng gần như chảy thành sông. "Thật xinh đẹp..." Vốn là hai nụ hoa đang khép chặt lại bị một sợi dây lưng màu đen tách ra, như là cái miệng nhỏ nhắn hé ra một cách đói khát, dịch yêu trong suốt bất chợt theo khe mông non mịn chảy xuôi xuống. Rừng rậm màu đen xanh um tươi tốt uốn lượn xuống, một hạt trân châu nhỏ màu hồng nhạt được che giấu trong đó, chỉ cần một cái hôn liền có thể lập tức làm cho nó thức tỉnh.

Miệng Hùng Thần Giai tiến lại gần, ngậm một đóa hoa non nớt rồi liếm mút lên đó. Tang Vãn Cách cúi đầu thở hổn hển, cong hai chân lên rồi đem đầu Hùng Thần Giai kẹp ở giữa hai chân, giống như là muốn đẩy hắn ra, hoặc cũng như là không cho hắn rời đi. "Gấu..." Cô ôn nhu hô tên của hắn, ánh mắt xinh đẹp đóng lại, hàng lông mi dài không ngừng run run, như là chịu đựng không nổi sự kích thích như vậy.

Hai vú non mềm no đủ bắt đầu tự động chảy ra sữa tươi, dọc theo đường cong hoàn mỹ của thân thể mà chảy xuống. Cô ngày thường rất may mắn, sinh xong chỉ cần không đến một tháng đã lấy lại dáng người như trước. So với trước đây, bộ ngực cô càng thêm no đủ, vòng eo càng thêm mềm mại, đương nhiên là thuận lợi làm cho bạn gấu nào đó vui mừng vô cùng. Mà nhờ vào bánh bao nhỏ cùng bài thi nhỏ Tử, bạn gấu nào đó cũng được hưởng thụ đãi ngộ sữa mẹ trong vài tháng.

"Anh ở trong này." Hùng Thần Giai khàn khàn đáp lại cô. Đầu lưỡi hắn linh hoạt đẩy ra sợi dây lưng tinh tế kia, luồn vào trong huyệt non vừa hẹp lại vừa chật. Phía đông liếm một ngụm, phía tây mút một chút, ngẫu nhiên còn có thể cắn cắn hạt trân châu thẹn thùng phía trên hoa huyệt. Sau khi sinh thì thân thể so với trước kia có phần mẫn cảm hơn một tí, vì thế Tang Vãn Cách bị hắn làm cho hoa dịch chảy ròng, sợi dây ở quần chữ T tinh tế kia càng hãm sâu vào thêm. "Công chúa..." Hắn mút lấy rượu ngon như ngọc đang chảy ra rồi nuốt xuống, vội vàng muốn càng nhiều hơn nữa.

Bàn tay to đem hai chân Tang Vãn Cách mở ra thêm, đóa hoa xinh đẹp kia thường là nơi riêng tư nhất cứ như vậy mà hoàn toàn triệt để phơi bày ở trước mắt Hùng Thần Giai. Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên xem, nhưng mà mỗi một lần đều sẽ làm cho Hùng Thần Giai vô cùng kinh diễm. Đầu ngón tay đẩy ra quần chữ T vướng bận, Hùng Thần Giai đem miếng vải dệt thiếu đến đáng thương kia ném qua một bên, thấp giọng nỉ non: "Anh thích em mặc như vậy." Nhưng chỉ là của hắn một mình xem thôi.

Nghe được lời hắn nói, Tang Vãn Cách run run mở to mắt, phát hiện không biết từ khi nào bạn gấu nào đó đã cởi sạch trơn quần áo của bản thân hắn.

Rốt cuộc cũng được kết hôn (hạ) (H)

Bàn tay kéo miếng vải vùi lấp ở giữa đùi mềm mại lên, Hùng Thần Giai lại nuốt một ngụm nước miếng, rồi thử dò xét lôi kéo nó qua lại để vuốt ve. Hắn nhẹ nhàng lôi kéo, lại làm cho Tang Vãn Cách ngứa ngáy khó chịu hơn. Đôi mắt Hùng Thần Giai sáng quắc chặt chẽ nhìn chằm chằm chỗ kín của cô, nhìn lỗ hậu ngượng ngùng đang không ngừng ngọ nguậy, không biết bao nhiêu ái dịch từ trong huyệt nhỏ của cô chảy xuống, làm cho khăn trải giường hoàn toàn ướt đẫm.

Hắn tiến tới, lặng lẽ đưa đầu lưỡi ra, liếm một hớp. Tang Vãn Cách lập tức giống như là bị điện giật, phần thân dưới chợt co lại, nhưng cũng vì vậy mà lại có một lượng dịch bị đưa ra. Dĩ nhiên Hùng Thần Giai liền không bỏ lãng phí một chút nào mà hớp nuốt vào. Hắn đè lại Tang Vãn Cách đang không nhịn được mà rung động mông trắng. Lưỡi to vươn ra quét loạn, đem nước dính chung quanh toàn bộ liếm vào trong miệng mình, sau đó mới cắn một cánh hoa thật mỏng hút mút.

Thân thể tuyết trắng đầy đặn mềm mại hơi giãy giụa phủ trên khăn trải giường màu xanh dương. Tang Vãn Cách cúi đầu thở dốc, đôi mắt ngập nước mê ly, một đầu tóc đang vùi vào phía dưới cô, cả chỗ kín nhạy cảm cũng bị Hùng Thần Giai ngậm vào trong miệng. Bất kể cô có phản ứng như thế nào cũng bị hắn nuốt vào toàn bộ, loại cảm giác đó vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. "Gấu.....Gấu..."

"Anh ở chỗ này." Không cần biết đang bận cái gì, chỉ cần là Tang Vãn Cách gọi hắn, Hùng Thần Giai sẽ lập tức đáp lại. Hắn hưng phấn liếm rồi lại liếm hoa huyệt kiều diễm, đầu lưỡi thô ráp nhét đầy hoa đạo chật hẹp, ngăn chặn ái dịch bên trong đang muốn chảy xuống. Tang Vãn Cách có chút khó chịu, cúi đầu kêu lên, nhưng Hùng Thần Giai lại không chịu bỏ qua dễ dàng. Hắn không nuốt lấy nước của cô, cũng không liếm láp nữa, hắn chỉ dùng đầu lưỡi ngăn chặn miệng huyệt nho nhỏ, không để cho chất lỏng bên trong trào ra ngoài, nhưng cũng không chịu cho cô chút an ủi nào.

"Gấu..." Giọng Tang Vãn Cách mang theo tiếng khóc nức nở gọi hắn. Hai chân bắt đầu giãy dụa, gấp gáp đem đầu hắn kéo đến giữa chân của mình. Hùng Thần Giai cười trộm một chút, nhưng cũng không đáp ứng. "Đừng, đừng mà ——"

Bởi vì đầu lưỡi ngăn ở trong hoa huyệt, cho nên Tang Vãn Cách cũng không lấy được sự đáp lại như dự tính. Đầu lưỡi vừa thô ráp vừa mềm mềm chen vào trong cái huyệt nhỏ của cô, cảm giác khí nóng cùng húc vào rõ ràng và động lòng người như thế, dường như có thể làm cho cái huyệt nhỏ nhắn dũng cảm đang ngứa ngáy lấy được chút thỏa mãn, nhưng vẫn còn chưa đủ. Cô, cô muốn cái khác... Lớn hơn, thô hơn và càng nóng hơn nữa... Đoạt lấy cô, lấp đầy cô, ôm cô. "Gấu... Đi vào, đi vào... Mau vào..." Cái mông nhỏ không cầm được ở trên khăn trải giường di chuyển đung đưa, Tang Vãn Cách khóc đến thật là tội nghiệp, rất đáng thương.

Hùng Thần Giai lúc này mới tha cho cô. Hắn rút đầu lưỡi ra, hoa dịch vốn bị ngăn ở bên trong liền vang lên tiếng "hoa lạp" rồi chảy ra ngoài. Hắn cũng không lãng phí, toàn bộ điều nuốt vào bụng, sau đó mới ngẩng đầu hỏi Tang Vãn Cách đang gấp đến rơi nước mắt: "Muốn cái gì đi vào?"

Tang Vãn Cách khóc lắc đầu: "Anh...Anh vào đi..."

" Cái gì của anh đi vào?" Hùng Thần Giai khàn khàn giọng nói hỏi cô. Hắn có ý xấu nhay cắn một cái lên cái hạt nho nhỏ trên hoa huyệt, làm cho Tang Vãn Cách lại run rẩy một trận. "Nói cho anh biết, công chúa, em muốn cái gì của anh đi vào?"

Tang Vãn Cách lắc đầu không chịu trả lời. Khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì khóc thút thít mà trở nên đỏ bừng, hoa huyệt đói bụng phía dưới càng không ngừng phun ra nuốt vào thêm. Hai cánh hoa trắng nõn nà vì vậy mà càng trở nên sưng to ửng hồng, phì nộn lay động.

"Có phải muốn cái này hay không, hả?" Hùng Thần Giai cầm nam căn của mình lại gần huyệt nhỏ mềm mại đang tỏa hơi nóng. Hắn cầm nam căn đụng tới cửa huyệt từ từ ma sát. Đầu dương vật to lớn mỗi một lần cũng đều ma sát qua miệng huyệt, nhưng lại không chịu đi vào, cố ý muốn hành hạ Tang Vãn Cách. "Nói cho anh biết, có phải muốn cái này hay không, hả?"

"... Phải....." Tang Vãn Cách khóc một lúc lâu, thấy hắn vẫn không có dấu hiệu mềm lòng, mới ủy khuất gật đầu đáp ứng. Cái mông nhỏ không cầm được hướng chỗ kín của Hùng Thần Giai mà cọ tới. Cánh hoa thật mỏng đụng tới nam căn lớn màu đỏ tím, thật vất vả cô mới có thể khiến hai cánh hoa tách ra ngậm lấy hắn. Thế nhưng Hùng Thần Giai lại ác liệt rút người ra, làm cho quy đầu đã đi vào một chút chợt rơi ra ngoài. Cảm giác trống không khổng lồ đánh úp tới Tang Vãn Cách. Cô gấp đến độ không biết nên làm như thế nào cho phải. Có lẽ là bị dục vọng làm cho đầu óc mụ mị, tay nhỏ bé cào cào lấy khăn trải giường, sau đó thế nhưng lại chạy thẳng tới chỗ kín của Hùng Thần Giai!

Hùng Thần Giai cũng sợ hết hồn, cảm giác nam căn tráng kiện bị nắm chặt làm cho hắn giật mình một cái, thiếu chút nữa hắn đã bắn ra trên bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô. Thật may là trước một giây khi hắn buông thả tinh quang đã tìm lại được lý trí, cắn răng nhịn xuống dục vọng bành trướng cơ hồ như muốn nổ tung lại. Cái trán của Hùng Thần Giai cũng bắt đầu toát ra gân xanh, nhưng lại vẫn muốn ép buộc Tang Vãn Cách: "Muốn không?"

Mắt to lóe nước, Tang Vãn Cách không hiểu hắn tại sao hắn còn không đi vào. Vật kia ma sát qua lại miệng huyệt của cô một lúc lâu, rõ ràng có mấy lần cô cho là hắn đã muốn cắm vào rồi, nhưng cuối cùng hắn luôn lỡ mất dịp tốt.

"Có muốn hay không, hả? Có muốn anh đi vào hay không?" Giọng Hùng Thần Giai khàn đục hỏi, hắn bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô đang giữ lấy nam căn mình nhàn nhạt kéo ra đưa vào. Mỗi một lần đều đội lên trên mặt cánh hoa non mềm, nhưng sống chết cũng không chịu đi vào. "Có muốn anh chen vào trong em hay không, hả?"

"Muốn, muốn ——" Tang Vãn Cách khóc ra thành tiếng, "Muốn anh chen vào trong em..... hu hu ~~~"

"Ngoan, cái này chen vào trong em." Hùng Thần Giai hài lòng cúi đầu dùng sức hôn một cái lên đôi môi nhỏ nhắn của cô. Dục vọng to lớn nhìn đúng thời cơ, chợt đâm một cái đi vào.

"Ách ——" Tang Vãn Cách bị đâm vào đến nheo mắt lại, nước mắt vui vẻ từ đáy mắt lóng lánh. "To quá..."

Nghe vậy, Hùng Thần Giai cười, "Có phải rất thô rất ác liệt, đi vào làm cho em vô cùng thoải mái hay không?"

Tang Vãn Cách không trả lời, cô quay mặt đi, bàn tay nhỏ bé nắm thành quyền. Hùng Thần Giai không làm tiếp, hắn lập tức ngưng động tác, làm cho Tang Vãn Cách có cảm giác trống không, khó chịu muốn chết. Cô vội vươn ra tay nhỏ bé vòng lên trên cổ của hắn, lúc này hắn mới tiếp tục kéo ra đưa vào. Người kia vừa động lại còn vừa không quên nói lời hạ lưu thô tục: "Công chúa, ừ ~~~ bên trong em vừa ướt vừa nóng, giống như cái miệng nhỏ nhắn đang mút anh vậy, a ~~~ thoải mái chết được ~~~ thật mềm... Em mút anh thật chặt, kém chút là không rút ra được..." Tang Vãn Cách chỉ có thể hết sức ẩn nhẫn nhắm mắt lại, đem câu nói lưu manh của hắn làm thành một cơn gió, không có quan tâm đến. Sau này cô sẽ tính sổ sau với hắn là được rồi.

Bàn tay sờ lên cặp vú trắng nõn đầy đặn mà xoa nắn, Hùng Thần Giai trên dưới phối hợp lẫn nhau cúi đầu hút đầu vú mềm mại. Chỉ trong chốc lát, dòng sữa của cô liền chảy ra. Vừa lúc có nguồn dinh dưỡng để bổ sung thể lực, Hùng Thần Giai có cảm giác mình hoàn toàn có thể đại chiến ba ngày ba đêm.

Sữa tươi bị hút đi ra ngoài, hoa huyệt nhạy cảm lại bị hắn chiếm, Tang Vãn Cách vui vẻ đến gần như muốn bất tỉnh. Đáng tiếc thân thể sau khi sinh của cô được bồi bổ quá tốt, căn bản không có khả năng này. "A ~~~" nhận thấy hắn tiến đụng vào trong tử cung mềm mại, Tang Vãn Cách chợt kêu rên càng kiều mỵ hơn, khiến cho Hùng Thần Giai trong nháy mắt cũng cảm thấy tê dại cả người.

Tiếng "bành bạch" quấn quít bên tai không dứt, kèm theo tiếng "chậc chậc" của sữa bị mút ra, tay chân Tang Vãn Cách mở rộng ra xụi lơ ở trên giường. Cô đã hoàn toàn mất đi hơi sức. Sức lực đâm vào của Hùng Thần Giai lại vô cùng mãnh liệt, mỗi một cái đều cắm tới đáy, trừ tận gốc ra, toàn bộ hắn đều cắm vào. Tử cung nho nhỏ bị cạy mở ra, khéo léo hút lấy dục vọng nam tính đang tiến vào với tần số cực nhanh.

Tốc độ cao đút vào ở bên trong, ái dịch vốn sền sệt cũng bị đánh cho thành bọt màu trắng. Hai cánh hoa mềm mại càng thêm sưng đỏ đáng thương. Cô bị Hùng Thần Giai làm cho trở thành một bô dáng đáng thương mặc người lay động, cho đến khi cảm thấy một hồi nhiệt lưu nóng bỏng rưới vào, rốt cuộc mới ngưng run rẩy.

Hùng Thần Giai kịch liệt co quắp vài cái, rồi mới dùng một tay chống đỡ thân mình đang nằm úp sấp trên người Tang Vãn Cách lên. Thế nhưng tráng kiện vẫn như cũ không thấy chút dấu hiệu mềm nhũn mà đang dâng trào ngăn chặn ở trong lỗ nhỏ của cô, không cho phép chất lỏng chảy ra. Cho đến khi hắn cảm thấy tất cả tinh dịch đều đổ đi vào, hắn mới từ từ rút ra một chút. Sau đó huyệt nhỏ liền chảy xuống dịch, hắn lại lần nữa dùng sức cắm vào.