Đi vào phòng làm việc, Tang Vãn Cách vừa đem túi xách để xuống, Hùng Thần Giai nãy giờ vẫn nhắm mắt theo sát ở sau lưng cô liền đem cô bắt vào trong ngực, nắm lấy cằm cô rồi vuốt ve má phấn mềm mại. Một bên vân vê còn một bên bất mãn chất vấn: "Tại sao muốn mang theo tên khốn đó cùng đi với chúng ta? Vừa nhìn đã biết hắn không phải người tốt rồi." Hừ, lại dám để ý tới công chúa của hắn, quả thật là không biết chữ chết viết như thế nào mà!
Tang Vãn Cách thở dài thật khẽ, đè lại bàn tay của hắn đang đặt ở bên hông rồi xoay người, cùng hắn mặt đối mặt: "Hùng tiên sinh, xin mời làm rõ cho, anh cũng là thầy giáo ở trường này và hắn cũng là đồng nghiệp, đem quan hệ hai bên trở nên căng thẳng sẽ có lợi với anh hơn sao? Hơn nữa... Bàn về dáng dấp không giống người tốt thì trừ anh ra thì còn người nào nữa hả?"
Đầu gấu này hắn không thấy diện mạo của hắn so với người kia còn hung ác hơn sao, rõ ràng mắt là mắt mũi là mũi miệng là miệng, nếu tách riêng từng bộ phận ra thì mỗi một bộ phận đều có thể cho là rất hoàn mỹ, nhưng vì cái gì mà khi tổ hợp ở chung một chỗ liền biến thành gương mặt hung thần ác sát như vậy chứ?
"Anh hả ──" Hùng Thần Giai cứng miệng, tướng mạo lớn lên như vậy cũng không phải là lỗi của hắn! Muốn trách thì nên trách cha hắn, dù sao hắn đều là được di truyền từ ông ấy hết mà.
Nghĩ đến cha mẹ, vẻ mặt của hắn đột nhiên phủ lên một tầng đau thương. Bảy năm rồi, từ bảy năm trước sau khi hắn bị bắt bỏ tù cho đến giờ hắn cũng chưa gặp lại bọn họ, một là do hắn không muốn làm cho mình thương tâm, hai là hắn không muốn làm bọn họ mất mặt. Ở một nơi vắng vẻ lại bảo thủ như nông thôn, người ta xem ngồi tù là một tội lỗi bị mọi người vô cùng xem thường khinh bỉ.
... Sao vậy?
Tang Vãn Cách không hiểu sao khi nhìn thấy nét bi thương trong mắt của Hùng Thần Giai, tâm cũng nhói lên. Không tự chủ được đưa tay muốn xóa đi nếp nhăn giữa đôi mày rậm của hắn, trong tiềm thức như có tiếng nói với chính mình là cô không thích bộ dạng mặt ủ mày chau của hắn, cô vẫn là thích bộ dạng mặt dày sống chết đòi cô thích hắn hơn... Đợi chút, cô mới vừa suy nghĩ cái gì vậy? Thích?! Thích ── đầu gấu này sao?!
Tang Vãn Cách bị chính mình hù sợ.
Cô vừa định đem tay rút về, nhưng đáng tiếc đã trễ rồi. Hùng Thần Giai cái con gấu không biết xấu hổ kia đã nhanh tay lẹ mắt giữ lấy tay cô, sau đó đưa lên khuôn mặt tươi cười còn thuận thế hôn lên miệng cô một cái rồi cười híp mắt nói: "Công chúa, em vừa rồi là lo lắng cho anh sao? Nhưng mà em yên tâm đi, cái tên tiểu tử họ Sào đó tuyệt đối đánh không lại anh đâu! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại... Em có phải là có chút thích anh rồi không?" Hắn dễ dàng đem đề tài dời đi chỗ khác, không hề đề cập tới chuyện liên quan đến mình.
Lông mày nhăn lại, Tang Vãn Cách dùng sức muốn đẩy ma chưởng của hắn ra xa: "Anh nghĩ quá nhiều rồi." Cái người này... Thật là cho một chút màu nước liền đi khai phường nhuộm, vết sẹo vừa lành da liền quên đau à!
"Nào có." Hùng Thần Giai làm vẻ mặt vô tội buồn bã tiến tới, bàn tay thuận thế tìm đường vào từ vạt áo sơ mi trắng rồi chạy tới hai bầu vú to trắng noãn, cách áo lót xoa nắn bộ phận rất tròn lại mềm mại kia."Em rõ ràng là thích anh nha, còn ráng cãi cứng nữa. Nếu thật sự em đối với anh không có cảm giác như lời em nói, vậy cái này là chuyện gì xảy ra vậy hả?" Nói xong, hắn còn dùng đầu ngón tay thô to nhẹ nhàng đè lấy nụ hoa nhạy cảm, cách áo ngực cảm nhận nó dưới tay của chính mình mà đứng thẳng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng dưng hồng lên. Tang Vãn Cách đưa tay bắt lấy cái tay đang càn rỡ bên trong áo mình lại, môi hồng cắn chặt hết sức: "Đừng ── nơi này là trường học..."
Mày rậm giương lên, hắn cười nhìn đến vô cùng đáng đánh đòn: "Vậy thì thế nào?" Dù sao theo ý hắn nơi này cũng đâu có kém lắm đâu! Chỉ cần cô ở đây, cho dù là làm trên đống rác hắn cũng thấy hưng phấn.
"Anh còn hỏi." Tang Vãn Cách liếc hắn một cái, cố gắng bắt lấy bàn tay hắn kéo ra ngoài, "Chính là không cho phép anh làm loạn nữa!" cô bắt lấy hụt rồi lại cố gắng bắt lấy nhưng cái bàn tay gấu đang làm loạn kia vẫn đắm đuối như cũ mà chiếm cứ bộ ngực sữa của cô, đánh chết hắn cũng không chịu rời đi nửa bước.
"Được rồi, được rồi, được rồi." Hùng Thần Giai muốn trấn an yêu thương má phấn của cô, không để ý giai nhân phản đối hắn bèn bồng cô lên, dùng chân đá văng cửa phòng nghỉ ra, ôm cô nhào lên trên giường, đem công chúa chặt chẽ đè ở phía dưới, sau đó bày ra khuôn mặt tươi cười hỏi: "Công chúa, bữa ăn sáng mới vừa rồi em có vừa lòng không?" Bữa ăn sáng tràn đầy tình yêu hắn làm cho cô, tuyệt đối có thể để cho cô ăn đến mở rộng khẩu vị, hạnh phúc tràn đầy.
Tang Vãn Cách đề phòng nhìn hắn, lo lắng nhìn chung quanh một lần mới nói: "... Cũng được." Trên thực tế là ngon cực kỳ, đầu gấu này tài nấu nướng của hắn càng ngày càng tốt nha.
"Ha ha... nói cách khác là em đã được bổ sung thể lực rồi có đúng hay không, chi bằng chúng ta cùng vận động một chút đi, cơm nước xong làm vận động rất có lợi cho thân thể khỏe mạnh nha."