Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh - Lăng Y Chủ

Chương 2: Nghĩa trang



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Úc Thanh Chước bước ra khỏi thang máy, đến bãi đỗ rồi đi theo hướng đèn báo để tới chỗ chiếc xe việt dã của mình.
Anh ngồi vào trong xe, cất túi giấy đựng con dấu đá vào hòm để đồ rồi xoay người lấy một cái túi lớn từ hàng ghế sau, sau đó bắt đầu cởi nút áo sơ mi.
Xe việt dã đỗ ở góc khuất, bốn phía vắng lặng. Động tác thay đồ của Úc Thanh Chước rất nhanh, không đến nửa phút đã cởi xong sơ mi trắng ra rồi tròng lên người một chiếc áo màu đen.
Trên kính chiếu hậu phản chiếu thân trên trần trụi của anh, trắng trẻo bóng loáng, ở xương quai xanh bên trái có một hình xăm ngày tháng nho nhỏ, vì qua nhiều năm mà màu sắc đã không còn đậm như trước nữa. Úc Thanh Chước mặc xong sơ mi, lúc chỉnh lại cổ áo ngón tay còn khẽ mơn trớn dãy số kia.
Thể chất anh rất dễ lưu lại sẹo, sau khi xăm làn da nơi đó còn bị nặng hơn khiến cho dãy số ấy rõ ràng như một hàng chữ nổi, anh không thường nhìn thấy nhưng lúc nào cũng có thể chạm đến. Khi ấy vì gạt Lương Tùng Đình đi xăm mà còn bị hắn mắng một trận, bây giờ Úc Thanh Chước lại cảm thấy may mắn vì bản thân đã bốc đồng như vậy.
Ít nhất thì anh có thứ để nhắc cho mình nhớ.
Mất hơn hai giờ lái xe từ khu thương mại ở trung tâm thành phố đến nghĩa trang Đông Lăng, Úc Thanh Chước đi theo bản đồ trên điện thoại về hướng ngoại thành, khi đi qua một tiệm hoa nhỏ thì anh dừng xe lại, vào trong mua một bó cúc trắng dùng để thắp hương. Sau khi lấy hoa, thấy còn sớm nên anh rẽ sang cửa hàng bên cạnh để mua một cái bánh trứng gà.
Ngoại hình của Úc Thanh Chước rất nổi bật, người mặc đồ đen tay cầm cúc trắng đi trên đường giống như khung cảnh chỉ thấy được ở trong những bức tranh, thế nhưng tay còn lại lại đang cầm bánh trứng bọc trong túi bóng rẻ tiền, trông có vẻ chẳng ăn nhập chút nào.
Dù biết người đi đường đang nhìn nhưng anh không quan tâm, cúi đầu cắn hai miếng bánh lớn, sự kết hợp giữa vỏ bánh và nước sốt trong đó mang đến cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, an ủi dạ dày anh sau một đêm miệt mài làm việc với chiếc bụng rỗng.
Sau khi lên xe anh tiếp tục ăn nốt phần cơm trưa giản dị này trong lúc đợi đèn đỏ, đường ra khỏi thành phố không đông lắm, trước bốn giờ chiều anh đã tới bãi đỗ xe của nghĩa trang Đông Lăng.
Tháng bảy không phải tiết Thanh Minh, bãi đỗ rộng như vậy mà cũng chỉ có vài chiếc xe.
Lần cuối anh tới đây đã là bảy năm trước nên bây giờ không còn nhớ chính xác vị trí, dù có hỏi nhân viên nhưng anh vẫn bị rẽ nhầm hướng. Khi anh tìm thấy bia mộ của Lương Nhạn Thành dọc theo con đường đá dài màu xám trắng thì trên lưng đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Anh đứng trước mộ Lương Nhạn Thành hồi lâu, ánh mắt chầm chậm lướt trên bia mộ. Trên tấm bia làm bằng đá cẩm thạch đen có khắc tên và ngày sinh ngày mất nhưng không có ảnh chụp, điều này giúp cho áp lực tâm lý của Úc Thanh Chước được giảm bớt phần nào.
Anh tự cảm thấy mình không có mặt mũi gặp mặt Lương Nhạn Thành, bởi vì anh đã làm sai rất nhiều chuyện, nhất là đối với Lương Tùng Đình. Thế nhưng nếu như không đi một chuyến này thì Úc Thanh Chước sẽ không tự bước qua được cánh cửa đầu tiên, hôm nay là ngày giỗ của Lương Nhạn Thành, dù sao đi nữa thì anh vẫn nên tới.
Úc Thanh Chước nâng tay lau đi mồ hôi trên má, ngồi xổm xuống đặt bó hoa lên mộ. Anh không đứng dậy luôn mà hơi hơi cúi đầu, cứ ngồi như vậy khoảng nửa phút, lúc chuẩn bị đứng lên thì cảm thấy hình như có người đang đứng sau lưng mình chặn đi mất ánh sáng, vì thế nên quay đầu lại nhìn.
Bởi vì đang nửa ngồi nên tầm mắt anh chạy dọc theo viền quần của người đàn ông hướng lên trên, đến khi nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương thì đầu óc Úc Thanh Chước lập tức trống rỗng vì hoảng sợ.
Lương Tùng Đình đang đứng ở thềm đá của bia mộ gần đó, một tay đút túi quần một tay cầm chai nước chỉ còn lại một nửa, nhìn anh chằm chằm với gương mặt vô cảm.
Úc Thanh Chước sững người, vốn dĩ anh không nghĩ tới chuyện sẽ gặp lại Lương Tùng Đình ở đây.
Một tay anh còn chống trên đầu gối chưa kịp đứng thẳng lên, Lương Tùng Đình từ trên cao nhìn xuống, trái tim Úc Thanh Chước đập loạn xạ, hầu kết cứ lên rồi lại xuống, hơn nửa ngày mới tìm lại được giọng mình.
“Anh Đình…” Anh gọi nhẹ, bốn phía nóng rực không gió nên chẳng thể thổi bay tiếng thì thầm của anh, không biết Lương Tùng Đình có nghe thấy hay không.
Tiết Thanh Minh mới nên đến tảo mộ, hơn nữa Úc Thanh Chước đã nghe ngóng được gần đây Lương Tùng Đình đi công tác ở nơi khác một tuần, vậy nên hoàn toàn không ngờ rằng sẽ thấy hắn ở đây.
“… Em đến gặp chú Lương.” Úc Thanh Chước giải thích, sắc mặt đã ổn hơn, dứt lời thì yên lặng nhìn hắn.
Sau khi hết Tết âm thì Úc Thanh Chước mới về nước, trước khi về anh vô cùng khao khát, thậm chí còn tưởng tượng vô số tình cảnh gặp lại Lương Tùng Đình, thế nhưng hiện thực đã thẳng thừng dội một gáo nước lạnh khiến cho cả người anh rét buốt.
Hơn bốn tháng trôi qua, anh vẫn chưa thể gặp được Lương Tùng Đình.
Hắn đổi số điện thoại, xóa cả wechat anh, Úc Thanh Chước và Lương Tùng Đình từng có vài người bạn chung nhưng với tính cách cao ngạo của bản thân, anh không thể vứt bỏ liêm sỉ đi cầu xin người ta, cũng không thể nhờ vả những người bạn bè đó ra mặt giúp hòa giải.
Lần anh ở gần Lương Tùng Đình nhất kể từ khi về nước đến nay là ngày mà anh ngồi ở phòng tiếp khách của công ty kiến trúc Tạo Nghệ, nhân viên lễ tân gõ cửa tiến vào rồi lịch sự nói với anh: “Anh Lương đã đi công tác, tháng sau mới quay về.”
Không đợi Úc Thanh Chước mở miệng thì đối phương đã nói tiếp: “Hiện tại anh Lương không nhận đơn thiết kế riêng cho khách hàng, có thể trước đó nhân viên tư vấn đã không nói rõ với anh, mong anh thông cảm.”
Câu trả lời này có lẽ đã được Lương Tùng Đình dặn dò, hắn muốn ngăn Úc Thanh Chước ngoài cửa, thậm chí còn không sắp xếp một kiến trúc sư khác đến làm việc với anh.
Úc Thanh Chước biết Lương Tùng Đình không muốn gặp lại mình, ngay cả một cơ hội trò chuyện hắn cũng không muốn cho.
Ngày đó sau khi rời Tạo Nghệ, ban đêm Úc Thanh Chước trằn trọc không ngủ được, anh lấy danh thiếp của Lương Tùng Đình mà mình hỏi được từ người khác ra rồi nhắn tin tới dãy số dành cho công việc trên đó, nội dung rất ngắn gọn:
— Anh Đình, em là Thanh Chước, em về nước rồi, anh có rảnh để mình gặp nhau được không?
Nếu là người hiểu rõ Úc Thanh Chước thì có thể dễ dàng nhận ra giọng điều luồn cúi của anh qua tin nhắn này, nhưng anh đã đợi suốt hai ngày mới nhận được tin nhắn trả lời của Lương Tùng Đình.
Hắn chỉ nhắn lại năm chữ: Dạo này bận, nói sau.
Mặc dù Úc Thanh Chước rất muốn tới gần hắn để xoay chuyển mọi thứ nhưng Lương Tùng Đình đã thể hiện thái độ rõ ràng như vậy, anh cũng không thể tiếp tục trơ mặt dán đến được.
Từ hôm đó trở đi anh không liên lạc lại với Lương Tùng Đình nữa, biết điều mà duy trì khoảng cách, thế nhưng không đồng nghĩa với việc anh cam chịu từ bỏ.
Hiện tại hai người đứng đối diện, nhất thời Úc Thanh Chước không nghĩ ra được lời nào thích hợp để nói ở trước mộ trưởng bối, chỉ có thể hỏi một câu lịch sự: “Gần đây anh khỏe chứ?”
Lương Tùng Đình lười trả lời anh, bước xuống khỏi thềm đá rồi đi tới trước mộ ba hắn Lương Nhạn Thành.
Úc Thanh Chước đứng lùi sang một bên, không nói gì nữa.
Lương Tùng Đình đứng yên không nhúc nhích, đường cong sườn mặt trông rất lạnh lùng, mí mắt mỏng rũ xuống, giống như đang nhìn bó cúc trắng kia vậy.
Úc Thanh Chước tham lam ngắm nhìn hắn. Tách ra mấy năm Lương Tùng Đình đã thay đổi rất nhiều, sự từng trải như lắng đọng trên người, cho dù hắn chỉ đứng yên không nói gì thì khí chất ấy cũng làm cho người ta khó mà bỏ qua được.
Mới đầu Úc Thanh Chước chỉ đứng cách hắn có hai bước nhưng rồi anh nghĩ đứng gần quá có thể sẽ khiến Lương Tùng Đình cảm thấy không thoải mái, vậy nên anh lùi lại đứng lên trên thềm đá, im lặng chờ Lương Tùng Đình.
Có lẽ vì sự xuất hiện của Úc Thanh Chước nên Lương Tùng Đình không đứng lâu trước mộ. Ý định ban đầu của hắn khi đến đây rất đơn giản, ngày giỗ của ba nên hàng năm hắn đều tới, thế nhưng đột ngột nhìn thấy Úc Thanh Chước ở đây lại làm trong lòng hắn nổi lên một ngọn lửa vô danh.
Úc Thanh Chước gầy, mặc một thân đen tuyền khiến cho làn da anh càng thêm trắng bệch. Anh kiềm chế im miệng không nói, anh co quắp cả người không yên, Lương Tùng Đình đều có thể nhận ra.
Chuyện này làm Lương Tùng Đình bực bội, người cũ xa cách sáu bảy năm, Úc Thanh Chước đã sớm bị ném ra khỏi cuộc sống của hắn, hắn không nên lại có bất cứ cảm xúc gì với anh.
Vài phút sau, Lương Tùng Đình xoay người đi về hướng cầu thang hắn mới lên, mà Úc Thanh Chước lại đứng ở thềm đá hướng ngược lại, khoảng cách giữa hai người theo bước chân của Lương Tùng Đình mà càng ngày càng xa.
Úc Thanh Chước nhìn bóng dáng đã đi xa của hắn, không biết mình có nên chạy đuổi theo hay không.
Hơn mười phút sau, Lương Tùng Đình đã đi vào bãi đỗ xe thì bỗng nghe tiếng bước chân vội vã vang lên từ phía sau, rốt cuộc Úc Thanh Chước vẫn lựa chọn đuổi theo.
Chiếc Grand Cherokee của Lương Tùng Đình đỗ bên cạnh đại thụ, thân xe bị cành lá rậm rạp che khuất hơn một nửa. Hắn duỗi tay định mở cửa xe, Úc Thanh Chước chạy tới bên cạnh, lúc hắn mới chạm đến tay nắm cửa thì đã bị anh vươn tay đè lại.
Vài bước cuối Úc Thanh Chước chạy rất vội, lồng ngực anh phập phồng, thở dốc hỏi: “Anh Đình, anh có việc gấp không, em mời anh ăn bữa cơm nhé?”
Grand Cherokee