Úc Thanh Chước ở một mình trong căn phòng nhỏ khép kín chỉ mười mấy mét vuông cả ngày nay, nói thật cũng cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Lương Tùng Đình ôm anh không nói một lời nào, còn anh lại từng câu từng câu mà bày tỏ lòng mình với hắn.
Ở ngoài anh không như thế này, đối với những người khác Úc Thanh Chước là người khá lạnh nhạt, thường xuyên tạo cảm giác xa cách với mọi người. Lương Tùng Đình biết chứ, cho nên lúc này thấy anh không ngừng dính sát vào người mình thì giọng điệu của hắn cũng dịu lại, đẩy anh ra khỏi người rồi nói: “Anh ở công trường cả ngày đấy, cách xa ra chút đi.”
Úc Thanh Chước đang mặc áo trắng, bởi vì vừa ôm Lương Tùng Đình mà đã dính chút bùn đất ở trên. Anh bị hắn bắt lùi lại một bước thì nhỏ giọng oán giận: “Buổi tối là ai ôm chặt em cơ chứ...” — vậy mà bây giờ không cho người ta ôm.
Lương Tùng Đình kệ cho anh hờn dỗi, hắn cũng lười nói lại, “Anh đi tắm cái đây.” Nhưng vừa dứt lời lại nhớ ra ban ngày Úc Thanh Chước không ăn cơm tử tế, bèn hỏi tiếp: “Đói bụng không, hay dẫn em ra ngoài ăn chút gì trước nhé?”
Úc Thanh Chước không muốn ra ngoài.
Một là trên người anh có quá nhiều chỗ phải che, vết thương trên vành tai chưa lành, trên cổ có tận mấy dấu hôn, không mặc áo cao cổ thì không thể che nổi, không chỉ vậy cảm giác cơ thể khó chịu vẫn chưa tiêu tan hết, đến giờ anh vẫn phải kê đệm thì mới ngồi xuống được.
Hơn nữa Úc Thanh Chước đã đồng ý cho Lương Tùng Đình nhốt mình lại, anh nói nghiêm túc, mấy ngày còn lại cũng không tính rời khỏi căn phòng này.
Từ đầu đến cuối Úc Thanh Chước đã bày tỏ rõ ràng suy nghĩ của mình với hắn, Lương Tùng Đình có chút không biết phải nói gì trước sự thẳng thắn này của anh.
Thật ra anh đoán không sai, đúng là hắn không muốn để anh đi ra ngoài. Buổi đêm ngủ chung ôm anh chặt như vậy, không phải cũng mang ý này sao.
Lương Tùng Đình là người cường thế từ xương tủy. Trong công việc khi hắn giao tiếp với mọi người đều có chừng có mực, cho dù là bạn bè hay đồng nghiệp đều cảm thấy hắn rất đáng tin cậy, vậy nên ai cũng tin tưởng hắn. Chỉ độc chuyện tình cảm, mối tình với Úc Thanh Chước rồi mấy năm xa cách đã làm bành trướng tính cách ẩn giấu này của hắn, sự cường thế vốn không được hắn thể hiện rõ giờ đây trở nên rất sắc nhọn.
Úc Thanh Chước muốn dùng chính bản thân mình để mài mòn những góc cạnh sắc bén này, dù có phải trả một cái giá ra sao thì anh cũng tình nguyện gánh chịu. Mặc kệ sẽ đau đớn nhường nào, anh cũng muốn thử xem.
Lương Tùng Đình không nói sẽ dẫn anh ra ngoài ăn cơm nữa, hắn vào phòng tắm tắm sạch sẽ một lượt, sau đó thay quần áo rồi đi xuống tiệm cơm ở gần nhà trọ mua bữa tối.
Màn đêm dần buông xuống bao phủ đường phố khắp huyện nhỏ. Ánh đèn trong phòng mang màu vàng ấm áp, áo len vốn khoác hờ trên vai đã được Úc Thanh Chước mặc vào, chiếc áo màu nâu rất tôn da, trông anh vừa tươi sáng lại nhã nhặn, lúc này đang ngồi ở trên giường chờ Lương Tùng Đình múc súp cho mình.
Lương Tùng Đình lo anh cầm bát nóng bị bỏng nên lúc đưa qua còn lót thêm một lớp khăn bên dưới. Úc Thanh Chước nhận lấy cả bát và khăn lông rồi nói “Cám ơn anh Đình”, không ăn trước mà cầm bát ngồi đợi Lương Tùng Đình cùng ăn.
Cả ngày nay Úc Thanh Chước không ăn uống tử tế, bây giờ có hắn giám sát anh, rốt cuộc cũng nghiêm túc ăn hết một bát đầy thịt cá.
Ban ngày Lương Tùng Đình làm việc luôn tay luôn chân ở công trường, giờ đến tối cũng chẳng được thảnh thơi. Tháng này Tạo Nghệ có hai buổi đấu thầu, một trong số đó là cuộc đấu thầu thiết kế vườn cây cảnh dự kiến vào tuần sau, tới bây giờ vẫn còn một số bất đồng trong phần dựng mô hình.
Hắn mở một cuộc họp video trên máy tính với đồng nghiệp, đối với phòng triển lãm lớn nhất của vườn cây cảnh, kế hoạch của Tạo Nghệ là sử dụng khung gỗ làm giàn giáo, không chỉ phù hợp với cây cỏ xung quanh, giảm bớt chi phí mà còn chống chấn động hiệu quả nhất. Nhưng về mặt thẩm mỹ thì trong nhóm lại có những suy nghĩ khác nhau, có người cho rằng nếu dùng gỗ thì phòng triển lãm trông sẽ quá đơn điệu, không có tính biểu tượng, bên cạnh đó chi phí xây dựng giảm chưa chắc sẽ đồng nghĩa với việc tỉ lệ trúng thầu tăng, mà ngược lại việc đấu thầu có thể gặp bất lợi nếu như chịu ảnh hưởng bởi quyết sách thượng tầng*.
(*nghĩa là những ý kiến, đánh giá được nêu bởi cơ quan quản lý cấp cao. tui thấy cụm từ này được dùng trong các bài báo về thị trường tài chính...)
Cuộc họp kéo dài gần hai tiếng, các bản vẽ chi tiết được sửa đi sửa lại rất nhiều lần, báo giá cũng không ngừng điều chỉnh. Mấy năm nay Lương Tùng Đình làm việc với không ít đối tác, hắn hiểu rõ mấy lời mời đến buổi đấu thầu như thế này, có những lời có thể được nói ra khỏi miệng, nhưng cũng có số ít chỉ đặt ở trong lòng đôi bên cùng ngầm hiểu mà thôi.
Sự chú ý của Lương Tùng Đình đều tập trung hết vào cuộc họp video, một khi đã làm việc thì hắn sẽ cực kỳ chuyên chú, lời ít ý nhiều với giọng điệu vững vàng, chỉ nghe hắn nói thôi cũng là một loại hưởng thụ đối với Úc Thanh Chước.
Màn hình laptop hướng về phía cửa sổ, Úc Thanh Chước ngồi ở nơi camera không thể quay tới được, trên đùi vẫn là cuốn sách hướng dẫn phục chế tranh chân dung, chỉ là chẳng lật được vài trang mà hầu như anh toàn ngồi ngắm Lương Tùng Đình.
Gần mười giờ cuộc họp mới kết thúc. Lương Tùng Đình tháo tai nghe xuống ném lên bàn, hắn gập laptop lại, thả người vào lưng ghế rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Úc Thanh Chước nhẹ chân bước tới, vừa đi vừa xoa hai tay vào nhau để lòng bàn tay mình nóng lên, anh đứng sau lưng hắn thì thầm: “Anh Đình, em xoa bóp thả lỏng cho anh nhé.”
Dứt lời anh nắm hai bên bả vai Lương Tùng Đình rồi chậm rãi điều chỉnh lực ở tay, bắt đầu mát xa cho hắn.
Ngày thường Úc Thanh Chước đều cúi gằm vào bàn để làm việc, cổ vai gáy thường xuyên nhức mỏi nên tuần nào cũng phải đến tiệm xoa bóp một hai lần. Theo thời gian anh đã học lỏm được không ít kỹ thuật của người ta, nhưng chưa bao giờ có cơ hội thực hành.
Suy cho cùng ai lại xứng được cậu ấm nhà họ Úc bóp vai cho cơ chứ.
Lúc này Úc Thanh Chước dùng tất cả các kỹ thuật xoa bóp mà mình từng được hưởng để làm Lương Tùng Đình thoải mái, dù không thể nói là thành thạo nhưng lại thắng ở chỗ vô cùng ân cần và chu đáo.
Anh ấn rồi miết mạnh theo bề mặt da, cảm nhận được phần cơ bắp căng cứng đang dần dần thả lỏng. Sau khi ấn vài phút, anh dùng cổ tay mình đè lên xương bả vai của hắn rồi hỏi nhỏ: “Có đau không anh? Em dùng lực có mạnh quá không?”
Với chút sức lực này của Úc Thanh Chước, dù có xuống tay nặng hơn nữa thì cũng chẳng thể làm hắn đau.
Anh mát xa cho Lương Tùng Đình thêm vài phút thì hắn không cho anh làm nữa, tự ngồi thẳng lưng lên. Úc Thanh Chước còn chưa đã thèm, thuyết phục hắn: “Để em bóp đầu cho anh nhé, sẽ dễ ngủ hơn đấy.”
Lương Tùng Đình cầm lấy một bàn tay của anh rồi nắm trong tay niết niết, sau đó hất cằm về phía mép giường đối diện bàn làm việc, “Ngồi.”
Úc Thanh Chước ngẩn người, không rõ là hắn có ý gì nhưng vẫn rút tay ra rồi đi đến bên giường ngồi xuống. Lương Tùng Đình đứng lên rồi xoay người ngồi ngược lại, hai cánh tay gác lên lưng ghế dựa, nói: “Tâm sự.”
Mấy tháng nay níu kéo, lạnh nhạt, làm tình hay ầm ĩ đều có đủ, không thể cứ tiếp tục mập mờ như thế này được nữa, phải tâm sự.
Úc Thanh Chước nghe vậy thì gật đầu, không nhịn được mà cảm thấy căng thẳng, anh không biết liệu Lương Tùng Đình định nói gì.
Hắn cũng không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề: “Mấy năm sau, khi anh đã có thể bình tĩnh nhớ lại những chi tiết lúc đó, có những điều anh không thể hiểu được và đến tận bây giờ vẫn muốn biết. Ngày ấy em đi rồi lại về, lúc thì muốn chia tay, lúc thì muốn quay lại, có chuyện gì đó mà anh không biết sao?”
Lương Tùng Đình nói rất chậm rãi, nhìn thẳng vào mắt anh.
Úc Thanh Chước không ngờ hắn sẽ trực tiếp hỏi chuyện này như thế, cả người hoàn toàn ngơ ngác, một người ngày thường đầu óc nhanh nhạy đến vậy mà giờ phút này lại chẳng thể thốt ra được chữ nào.
Anh chống hai tay xuống giường, môi động đậy nhưng không phát ra tiếng.
Lương Tùng Đình nhìn phản ứng của anh, lại hỏi tiếp một câu: “Hay chỉ đơn giản là muốn khiến anh khó chịu? Em cứ nói thật đi, anh sẽ không tức giận.”
Từ đầu đến cuối giọng điệu của hắn vẫn bình thản, hắn chỉ muốn nghe được một đáp án.
Úc Thanh Chước tránh né ánh mắt hắn, đầu cũng cúi gằm xuống.
Anh không muốn nhắc đến chuyện này, trước khi về nước anh đã quyết định rồi, không thể nói về nó với Lương Tùng Đình.
Mặc kệ nguyên nhân của năm đó là gì, dù sao người sai vẫn là anh. Anh trẻ con, anh bốc đồng, tự anh đã gây ra hết thảy chuyện sau đó.
Nhất là lúc này đây khi anh đã dần chạm được tới nội tâm của Lương Tùng Đình, bọn họ ở chung ba ngày trong căn phòng nhỏ này, bầu không khí đã tốt hơn rất nhiều, có những vết rạn nứt đã bắt đầu lành lại. Úc Thanh Chước không muốn tỏ vẻ như người bị hại, điều này quá xảo trá. Nếu bây giờ anh trả lời câu hỏi của Lương Tùng Đình, nói về chuyện năm đó, vậy thì chẳng khác nào đang tranh thủ tình thương để khiến hắn phải tha thứ cho anh. Úc Thanh Chước không muốn làm như vậy.
Nhưng hai người đang ngồi mặt đối mặt, Úc Thanh Chước muốn trốn cũng không được.
Anh cụp mắt, im lặng một lúc mới mở miệng: “Anh Đình, có thể không nói được không anh...” Dứt lời anh ngẩng lên đón lấy ánh mắt hắn, thản nhiên nhìn lại, “Có thể cũng có ít nguyên nhân khác nữa, nhưng chủ yếu là vấn đề ở em. Em sẽ không đổ lỗi cho người khác, anh cũng đừng hỏi.”
Lương Tùng Đình nghe anh nói như vậy, không hài lòng mà khẽ cau mày lại.
“Em tự mình gánh hết chuyện sai trái, cảm thấy rất tự hào phải không?” Lương Tùng Đình hỏi anh.
Úc Thanh Chước lắc đầu ngay lập tức, “Không phải, chỉ là em thấy...”
Anh khựng lại hai giây, sau đó khẽ thở dài, “Em thấy đây là chuyện giữa hai chúng ta, yêu, hận, đúng, sai, tất cả đều là chuyện giữa hai chúng ta, không hề liên quan đến người khác.”
“Cho dù có người từng để lại một vết thương rất sâu trong lòng anh, vậy người đó chỉ có thể là em, có chuộc tội cũng là em tới chuộc.”
Úc Thanh Chước hít sâu một hơi rồi chầm chậm thở ra, sau đó anh nở một nụ cười nhàn nhạt, nói: “Ham muốn chiếm hữu kia, không phải chỉ mình anh mới có.”