Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 36: Nam bắc đông tây



Úc Thanh Chước không có chỗ trốn, bị Lương Tùng Đình giữ lại bắt nghe liền một lúc bốn năm tin nhắn thoại, nghe tới nỗi mặt đỏ tai hồng, hô hấp dồn dập mà hắn vẫn chưa tính sổ xong.

"Có biết mấy đêm nay anh nghe tin nhắn xong đều nghĩ đến gì không?" Lương Tùng Đình hỏi anh.

Anh không dám lên tiếng, giọng điệu của hắn có vẻ biếng nhác nhưng anh lại nhận ra được sự thích thú rõ ràng.

Lương Tùng Đình ném điện thoại lên cái giá cạnh đó rồi thong thả nói tiếp: "Vừa rồi nghe rõ những gì mình nói chứ? Nào lại đây, nói lại trước mặt anh một lần."

Úc Thanh Chước nhắm tịt hai mắt, xoay người úp mặt vào tường đưa lưng về phía Lương Tùng Đình, nhỏ giọng hỏi: "Có thể không nói không?"

Hắn bật cười trả lời: "Không thể."

Úc Thanh Chước chần chừ vài giây, dựa vào trí nhớ mà gian nan nhả ra mấy chữ: "Em vừa mới tắm xong, dây quấn áo choàng buộc rất lỏng..."

Lương Tùng Đình ngắt lời anh, "Nói như cho có vậy, em đang đọc sách đấy à."

Anh thở dài một tiếng, tiếp tục nói với giọng cứng ngắc, "Anh Đình chỉ cần duỗi tay là có thể cởi ra..."

Không để Lương Tùng Đình bắt bẻ mình lần nữa, Úc Thanh Chước vừa nói xong thì thình lình xoay người lại giơ tay ôm mặt hắn, vội vàng hôn lên.

Tâm tư nho nhỏ này của anh không nhất thiết phải giấu diếm trước mặt Lương Tùng Đình.

Liên tục nói mấy lời không biết xấu hổ qua wechat suốt một tuần còn chẳng phải vì sợ Lương Tùng Đình ở Quý Châu sẽ bình tĩnh lại, sau đó hối hận về chuyện gọi mình là "Úc Úc" và "bà xã" vào buổi tối say rượu đó hay sao.

Ở phương diện tình cảm, Úc Thanh Chước thực ra là một người suy nghĩ khá thuần khiết, không có nhiều kinh nghiệm lại thêm tính kiêu ngạo, từ nhỏ đến giờ cũng chẳng vừa mắt ai, hiện tại tất cả những điều anh học được đều là Lương Tùng Đình dạy bảo, hoặc cũng có thể nói là bọn họ đã tự rút ra được sau thời gian yêu đương và sống chung ngày đó.

Đôi khi Úc Thanh Chước ngạo mạn và kiêu căng, từng làm không ít chuyện bốc đồng nhưng trong lòng từ đầu chí cuối chưa từng có người khác. Bây giờ Lương Tùng Đình mở một con đường nhỏ cho anh, Úc Thanh Chước không còn không hiểu chuyện như trước mà giờ đã học cách quý trọng, cũng biết phải để Lương Tùng Đình thấy được anh quan tâm đến hắn nhiều thế nào.

Nụ hôn này không hề nhẹ nhàng, Lương Tùng Đình phải lùi lại một bước mới giữ Úc Thanh Chước lại được.

Anh mút cắn môi hắn, đầu lưỡi muốn liếm vào bên trong, không ngừng nỉ non anh Đình anh Đình ơi, nhưng Lương Tùng Đình vẫn không đáp lại anh.

Không biết hôn bao lâu, Úc Thanh Chước ôm lấy Lương Tùng Đình, mặt hai người kề sát, anh thở dốc nói: "Em nói vậy... là bởi vì sợ anh lại thờ ơ lạnh nhạt, em không biết phải níu lại thế nào..."

"Anh Đình, em nói muốn anh là thật lòng, tất cả những điều em nói đó em đều có thể làm vì anh."

Úc Thanh Chước vừa thở hổn hển vừa thổ lộ lòng mình bằng giọng nói hơi khàn, liệu ai có thể cưỡng lại được cơ chứ. Lương Tùng Đình cầm tay anh giơ lên, sau đó chạm vào chiếc vòng lưu ly kia.

Năm đó khi yêu nhau, hắn từng dùng tiền lương thực tập hoặc học bổng để mua quà cho Úc Thanh Chước, anh cũng mang theo người nhưng thường không lâu sau là đã quên mất mình để nó ở đâu. Bây giờ chỉ một chiếc vòng tay mua ở sân bay, còn chẳng được tính là quà tặng mà Úc Thanh Chước lại ngày nào cũng đeo, giấu ở bên dưới ống tay áo, những viên ngọc đều mang nhiệt độ cơ thể anh.



Vào giây phút Lương Tùng Đình sờ lên chiếc vòng ấy, trái tim của hắn cũng nóng lên.

Úc Thanh Chước vẫn đang cọ cọ hắn, khẽ hôn khắp mặt hắn, Lương Tùng Đình bị anh quyến rũ suốt một tuần đã chịu đủ sự dụ dỗ này rồi, trực tiếp nâng anh lên bế vào trong phòng tắm.

***

Bầu không khí mờ ám dưới vòi sen vẫn chưa tiêu tan hết, chuyện tình vượt khỏi tầm kiểm soát vừa chấm dứt. Úc Thanh Chước ngồi quỳ trên sàn thở dốc, anh chống tay lên mặt tường bằng kính trong phòng tắm, tấm lưng xinh đẹp hơi phập phồng, làn da bóng loáng được bao phủ bởi vô số giọt nước, đường cong nơi eo hông trông gợi cảm vô cùng.

Lương Tùng Đình đứng sau định đỡ anh dậy nhưng anh lại không chịu đứng lên.

Chân mềm nhũn, đỡ lên cũng vô dụng, dù có đứng được cũng không vững.

Úc Thanh Chước áp trán vào bức tường thủy tinh, yếu ớt gạt tay Lương Tùng Đình ra rồi quật cường lên tiếng: "Từ từ, để em tự đứng lên."

Tự cái gì mà tự, mười phút sau Úc Thanh Chước vẫn chẳng đứng lên nổi.

Vừa rồi Lương Tùng Đình bế anh vào phòng tắm thế nào thì bây giờ lại bế anh ra phòng ngủ thế đó.

Đến khi Úc Thanh Chước thật sự được ngủ thì đã là một giờ sáng.

Một lần trong phòng tắm chưa đủ, Lương Tùng Đình nói muốn nghe anh lặp lại tất cả những tin nhắn thoại kia, cuối cùng Úc Thanh Chước cũng chẳng thể chạy thoát, phải để cho hắn ăn mình sạch sành sanh thì mới được buông tha.

Bài học lần này đủ để anh nhớ kỹ. Úc Thanh Chước vùi mặt vào gối đầu, nhớ lại những lời mình vừa nói trong lúc ý loạn tình mê thì không khỏi cảm thấy bản thân quá sa đọa.

Anh gác một tay ở mép giường, cơ thể như tan thành mảnh nhỏ, nằm bẹp một chỗ không nhúc nhích.

Lương Tùng Đình thu dọn khăn lau và quần áo bị vứt đầy đất xong thì tròng tạm một cái áo phông mới lên người, ngồi xuống cạnh anh hỏi: "Ngày mai mấy giờ dậy?"

Úc Thanh Chước nghiêng đầu, vừa ôm gối vừa nửa tình nửa mê trả lời hắn: "Em phải đi làm, bảy giờ... bảy rưỡi đi..."

Lương Tùng Đình cầm điện thoại của mình đặt báo thức, Úc Thanh Chước cảm nhận được động tác của hắn bèn dịch người vào trong. Sau khi hắn nằm xuống Úc Thanh Chước không lập tức dán tới, anh vẫn nằm nghiêng và nhịp thở đều đặn, có vẻ là đã ngủ.

Vài phút sau, anh bỗng khẽ khàng nói giữa không gian im lặng, "Anh Đình, anh đã quay về rồi."

Đã qua bốn năm tiếng kể từ lúc máy bay hạ cánh, đến tận giờ Úc Thanh Chước mới nói ra câu này.

Nói quá muộn, nhưng lại giống như rất vừa lúc.



Lương Tùng Đình mỉm cười, ừ một tiếng rồi không nói gì nữa, duỗi tay đắp kín chăn cho anh. Có vẻ Úc Thanh Chước thật sự bị quần quá mệt mỏi, nói xong câu ấy thì nhanh chóng thiếp đi.

Phòng ngủ chìm trong bóng tối và tĩnh lặng, Lương Tùng Đình gối một tay sau đầu, bình thản nằm yên một lúc lâu. Lúc trên máy bay hắn đã ngủ đủ rồi nên bây giờ không còn buồn ngủ nữa, nhưng nếu hắn không nằm xuống thì Úc Thanh Chước lại không thể ngủ yên.

Lương Tùng Đình nằm nghỉ thêm mười phút, đến khi chắc chắn người bên cạnh đã ngủ say thì hắn mới nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi giường.

Mở cửa phòng ngủ, Lương Tùng Đình đi ra ngoài phòng khách, hắn bật đèn cây cạnh sofa lên trước rồi xoay người về phía tủ tivi, ngồi xổm xuống lấy món quà sinh nhật mà Úc Thanh Chước tặng hắn từ mấy tháng trước ra.

Tối hôm đó hắn cầm quà về xong thì vẫn luôn nhét nó ở nơi này, chưa từng động đến một lần nào chứ đừng nói đến chuyện mở nó ra.

Lương Tùng Đình thoải mái ngồi bệt trên sàn nhà, lấy ra một hộp gấm từ bên trong túi giấy.

Một con dấu làm bằng đá Kê Huyết Thạch xa xỉ nằm ngay ngắn giữa lớp gấm thuần trắng, chỗ núm cầm là hình khắc kỳ lân sống động như thật.

Hắn lấy ấn đá ra khỏi hộp, nhìn thấy sáu chữ được khắc ở biên khoản: Tháng năm Nhâm Dần, Thanh Chước – đây là Úc Thanh Chước tự tay khắc lên.

Ánh mắt Lương Tùng Đình tối lại, ngón tay chậm rãi mơn trớn tên của anh. Bảy năm trôi qua, khả năng dùng dao của Úc Thanh Chước càng trở nên mạnh mẽ phóng khoáng, chỗ biên khoản gần như không nhìn ra dấu vết khắc bằng tay.

Vốn dĩ hắn không hiểu mấy thứ thư pháp khắc họa này, chỉ biết được chút ít nhờ mấy năm ở bên Úc Thanh Chước mà thôi, ấy vậy mà đến giờ vẫn có thể nhận ra được thói quen dùng dao của anh: thường xuyên ấn mạnh ở phần cuối các nét, đưa dao rất dứt khoát, nét chữ mềm mại lại sắc bén.

Lương Tùng Đình ngắm nghía sáu chữ này lần nữa, khi nghiêng mặt ấn lên hắn cho rằng ở đó sẽ khắc tên của mình.

Ánh đèn phía sau chiếu lên mặt ấn đá, Lương Tùng Đình kinh ngạc nhướn mày.

Đó là bốn từ vô cùng bình thường: Nam bắc đông tây.

Không còn gì khác.

Úc Thanh Chước tốn rất nhiều công sức để dò hỏi địa chỉ nơi tổ chức sinh nhật, chịu đựng sự trêu chọc và mỉa mai của mọi người mới giao được món quà này vào tay Lương Tùng Đình, vậy mà lại chỉ khắc một con dấu tưởng chừng như vô nghĩa không hề có giá trị.

Trong ấy không có tình ý, không có tương tư, cũng không nhìn ra được bốn chữ này thì có liên quan gì đến hắn.

Lương Tùng Đình cầm ấn đá, nhớ lại cảnh Úc Thanh Chước quyết tâm phải uống rượu và tặng quà cho hắn thì không khỏi lắc đầu cười cười, nghĩ thầm đây mới là chuyện Úc Thanh Chước sẽ làm.

Rõ ràng là anh đã nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục, vậy nên mới làm mọi cách để gặp được hắn rồi lại không tiết lộ chút gì qua chiếc ấn đá này, cố gắng thể hiện thầm kín nhất có thể.

Úc Thanh Chước đoán rằng với tính cách của Lương Tùng Đình, chưa tới ngày hai người họ quay lại thì chắc chắn hắn sẽ không hỏi anh về ý nghĩa của cụm từ "Nam bắc đông tây". Anh giấu mọi hối hận và tình yêu của mình trong bốn chữ này, chờ đợi đến khoảnh khắc Lương Tùng Đình chính miệng hỏi anh.

Bởi một khi mở lời nghĩa là hắn đã bận lòng.