Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 46: Anh Đình, chúng mình làm lành chưa



Vẻ mặt của Kiều Lãng có vẻ rất kinh ngạc.

Úc Thanh Chước dở khóc dở cười. Anh không nghĩ rằng Lương Tùng Đình lại giới thiệu thân phận của mình dưới tình huống thế này, bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Tầm mắt Kiều Lãng chuyển sang phía anh, ngượng ngùng chúc mừng rồi nói tiếp: “Lần trước thầy Úc không bảo là bản thân đã có đối tượng rồi.” Giọng y tràn ngập sự tiếc nuối.

Đúng thật là lần trước không có, còn lần này nếu nói đúng ra thì vẫn chưa tính là đối tượng chính thức.

Úc Thanh Chước cảm thấy hơi có lỗi với y, nhẹ nhàng giải thích: “Khi ấy tôi còn độc thân.”

Vế sau phải nói thế nào, anh vẫn đang do dự.

Dường như chỉ còn một bước nữa là anh và Lương Tùng Đình có thể quay trở về bên nhau, nhưng hai người đã ngủ riêng mười ngày, Úc Thanh Chước còn chưa biết đêm giao thừa bọn họ có thể ôm nhau mà lòng không vướng bận hay không, nên bây giờ anh không dám mạnh miệng.

Chắc hẳn Kiều Lãng thực sự rất thích Úc Thanh Chước, mặc dù mới nhận được tin cực kỳ bất lợi từ phía Lương Tùng Đình nhưng y vẫn muốn được trò chuyện nhiều hơn với anh.

Chỉ lát sau Lương Tùng Đình đã kéo Úc Thanh Chước ra chỗ khác, nếu hắn đã nói thẳng câu “Thanh Chước là người yêu của tôi” với Kiều Lãng thì cũng không nhất thiết phải giả vờ rộng lượng trước mặt tình địch.

Úc Thanh Chước ngoan ngoãn đi theo hắn, hai người đi xuyên qua bữa tiệc, tới cạnh cửa phụ gần lối ra mới dừng lại bước chân. Nơi này không có mấy khách khứa, so với trung tâm hội trường thì yên tĩnh hơn nhiều.

Úc Thanh Chước vừa đứng lại đã lên tiếng: “Anh Đình, anh ghen.”

Đôi mắt anh rất sáng, khóe môi hơi cong lên.

Lương Tùng Đình không phủ nhận, một tay cầm ly rượu một tay đút túi quần, trả lời: “Chưa từng nghe em nói em quen biết Kiều Lãng.”

Nhà họ Kiều nổi tiếng trong lĩnh vực kiến trúc, một trong tám trường đại học đầu tiên có chuyên ngành kiến trúc còn được cấp học bổng bởi công ty của họ. Mặc dù đến đời thứ ba, sự phát triển tổng thể không còn mạnh mẽ bằng thế hệ cha chú nhưng căn cơ thì vẫn vững chắc, hiệu quả kinh doanh của các chi nhánh ở Bắc Kinh và Thiên Tân rất tốt, thường xuyên nhận được những dự án lớn.

Lúc này Úc Thanh Chước vẫn không chắc Lương Tùng Đình để ý chuyện này đến mức nào, anh không dám qua loa, nhìn thẳng hắn giải thích: “Lúc em mới về nước, trong một sự kiện chú Minh đã giới thiệu bọn em với nhau, nhưng em không có đồng ý gì hết, em từ chối anh ấy ngay tại đó luôn.”

Anh nói rất chân thành, đương nhiên Lương Tùng Đình tin anh. Một cặp đôi quen biết hơn hai mươi năm, điều khác không nói đến, nhưng sự tin tưởng cơ bản dành cho nhau thì vẫn có.

Úc Thanh Chước nói xong vài lời đứng đắn thì nụ cười lại bừng trên gương mặt, lặp lại câu mình đã nói trước đó: “Anh Đình, anh ghen.”

Anh muốn nghe chính miệng Lương Tùng Đình thừa nhận.

Dù sao hai người cũng đang ở nơi công cộng, Lương Tùng Đình nhịn xuống ham muốn nhéo má anh, chỉ nhìn anh chăm chú rồi khẽ thở dài, vậy mà lại thực sự thừa nhận: “Đúng, anh ghen.”

Úc Thanh Chước sửng sốt, nhưng anh không tiếp tục cười thích chí như hắn nghĩ mà ngược lại, im lặng vài giây rồi mới nói: “Em có nên đi mời Kiều Lãng uống một chén không nhỉ, cảm ơn sự giúp đỡ tối nay của người ta.”

Ánh mắt Lương Tùng Đình trầm xuống, cầm lấy tay anh, “Úc Thanh Chước, em có thể đừng kiếm chuyện không hả.”

Nửa sau của bữa tiệc Úc Thanh Chước không còn tìm cớ đi quanh hội trường nữa mà gần như lúc nào cũng đứng chung với Lương Tùng Đình. Đến khi tiệc rượu gần kết thúc, Kiều Lãng chủ động đi tới muốn mời anh một chén, không chỉ thế y còn thản nhiên hỏi ngay trước mặt hắn.

Úc Thanh Chước cũng không ngại, anh cảm thấy ly này của Kiều Lãng mang ý nghĩ đã chấp nhận sự thật, về tình về lý anh đều nên uống. Anh hỏi Kiều Lãng: “Không phải vừa rồi giám đốc Kiều bảo lái xe nên không uống rượu sao?”



Một Kiều Lãng thường bối rối khi đứng trước Úc Thanh Chước lúc này lại vô cùng điềm tĩnh, y trả lời: “Tôi có thể gọi người lái thay, thầy Úc nể mặt uống một chén nhé.”

Úc Thanh Chước đánh mắt nhìn Lương Tùng Đình, vẻ mặt hắn bình thản, không tỏ ý kiến gì. Anh cảm thấy thái độ này của bạn trai mình có thể xem là ngầm đồng ý, vì thế tạm thời tách khỏi Lương Tùng Đình rồi đi cùng Kiều Lãng tới quầy bar uống một ly martini.

Anh ít khi uống rượu mạnh, uống xong mặt không khỏi nóng lên.

Kiều Lãng nhìn anh, nói với giọng vừa chân thành vừa có một chút không cam lòng: “Hai người rất xứng đôi.”

Úc Thanh Chước không hề khiêm tốn chút nào mà gật đầu, nhận lời khen của y, “Tôi và anh Đình quen biết nhau từ nhỏ, là người đã gắn bó lâu nhất trừ ba mẹ.”

Nói vậy là hoàn toàn không cho Kiều Lãng một cơ hội.

Tình cảm thanh mai trúc mã cho dù đã từng xa cách thì sao chứ? Đó là đã làm bạn cả đời, nửa đường ai muốn chen vào cũng không được.

Sau vài câu trò chuyện, Úc Thanh Chước quay về bên cạnh Lương Tùng Đình. Tác dụng chậm của ly martini kia hơi mạnh, vành tai anh đã bắt đầu đỏ lên.

Lương Tùng Đình hỏi anh có muốn về nhà không.

Úc Thanh Chước nói muốn.

Hắn khẽ hất cằm, nói: “Qua sofa bên kia chờ anh, anh sẽ quay lại ngay.”

Úc Thanh Chước đi đến chiếc ghế ở gần cửa ngồi xuống, nhìn Lương Tùng Đình lịch sự chào tạm biệt với tổng biên tập tạp chí và mấy vị tiền bối trong nghề.

Tối nay Lương Tùng Đình mặc áo len cổ tròn màu xám và quần jean đen, tóc cắt ngắn gọn gàng, giờ đang duỗi cánh tay cường tráng bắt tay với mọi người. Úc Thanh Chước nghiêm túc ngắm nhìn hắn, càng nhìn càng cảm thấy tự hào, trong đầu vẫn quanh quẩn câu “Thanh Chước là người yêu của tôi” mà vừa nãy hắn nói.

Đây chắc chắn là lời yêu động lòng nhất mà anh từng nghe trong đời, không chỉ thế, chỉ khi được thốt ra từ miệng Lương Tùng Đình thì nó mới sở hữu sức nặng to lớn như vậy.

Sau đó hai người đi ra xe, Lương Tùng Đình không uống rượu nên đường về vẫn là hắn lái.

Úc Thanh Chước ngồi vào ghế phụ rồi thắt dây an toàn, xe ra khỏi bãi đỗ, bên ngoài là con phố Vương Phủ Tỉnh rực rỡ ánh đèn của Bắc Kinh.

Anh vươn tay trái đặt lên đùi Lương Tùng Đình, hỏi: “Anh Đình, chúng mình làm lành chưa?”

Hắn im lặng một lát, đến khi dừng xe ở ngã tư đèn đỏ thì mới quay sang nắm tay Úc Thanh Chước, nói: “Úc Úc, qua thời gian này chúng ta sẽ nói chuyện, nhưng bây giờ đã làm lành rồi.”

Thật ra nếu họ muốn tâm sự thì đương nhiên có rất nhiều thời gian, nhưng ý của Lương Tùng Đình là nên đợi đến khi cảm xúc trong lòng ổn định hơn và quan hệ giữa hai người dịu lại.

Rõ ràng nhìn vẻ ngoài Lương Tùng Đình là kiểu người lạnh lùng nhưng mỗi khi gặp việc liên quan đến Úc Thanh Chước, hắn luôn luôn suy xét đến cảm nhận của anh đầu tiên.

Úc Thanh Chước dựa người vào lưng ghế, thở từng hơi thật sâu lại khẽ khàng.

Anh không nói gì nữa, Lương Tùng Đình nắm tay anh một lúc rồi mới thả ra để lại lên vô lăng.

Về tới nhà, Úc Thanh Chước chẳng nói chẳng rằng mà đẩy Lương Tùng Đình vào tường rồi ôm hắn thật lâu, sau đó hôn lên môi hắn trong bóng tối.



Con người Úc Thanh Chước rất mâu thuẫn, lúc quyến rũ người ta thì kỹ xảo khỏi bàn, giọng điệu hay ánh mắt đều có thể khiến cho lòng người mê mẩn, Lương Tùng Đình không thể không thừa nhận hắn thường xuyên phải buông giáp đầu hàng. Thế nhưng cứ đến lúc thực chiến thì kỹ thuật của anh lại chẳng ra làm sao, cả hôn sâu hay làm bằng miệng đều như vậy, màn dạo đầu loạn hết cả lên, cuối cùng đều là Lương Tùng Đình không nhịn được đoạt quyền chủ động rồi chiếm lấy anh.

Úc Thanh Chước hôn mắt, môi, cằm, khắp nơi trên mặt hắn, hai tay cũng bắt đầu sờ loạn. Lương Tùng Đình nghĩ thầm thôi thì mặc anh làm, mười ngày nay bọn họ chia phòng ngủ, chắc hẳn Úc Thanh Chước cảm thấy rất khó chịu nên bây giờ dù anh muốn làm gì thì hắn cũng sẽ chiều ý anh.

Anh cắn vành tai Lương Tùng Đình, khẽ nói trong hơi thở hỗn loạn: “Anh Đình, hôm trước em làm không tốt, đêm nay đền bù cho anh nhé.”

Lương Tùng Đình nhắm mắt bật cười, cánh tay ôm chặt quanh eo anh. Úc Thanh Chước chẳng có chút thiên phú nào trong chuyện phòng the, cái “đền bù” này chỉ nghe cho có chứ không thể tin được.

Nhưng khi Úc Thanh Chước rải những nụ hôn khắp người hắn thì hơi thở của Lương Tùng Đình vẫn trở nên nặng nề. Chính bản thân anh đã là sự tồn tại quyến rũ nhất trên đời, không cần bất cứ kỹ xảo cao siêu nào, Lương Tùng Đình vẫn sẽ vì anh mà ý loạn tình mê.

Đến khi anh quỳ xuống chạm lên thắt lưng hắn thì di động trong túi quần đột nhiên rung lên.

Động tác của hai người khựng lại.

Đây là số điện thoại cá nhân của Lương Tùng Đình, Úc Thanh Chước vốn tưởng là Triệu Mịch hay Lộ Bạch Phỉ gọi tới, vừa móc điện thoại ra đang chuẩn bị chỉnh sang chế độ im lặng thì cái tên trên màn hình lập tức làm anh bình tĩnh hơn.

Anh vừa thở hổn hển vừa giơ điện thoại lên, nói: “Là cô Phó.”

Mẹ của Lương Tùng Đình gọi đến.

Úc Thanh Chước chầm chậm đứng lên khỏi sàn nhà, lùi một bước ngồi xuống chiếc ghế dùng để đổi giày cạnh đó.

Quả nhiên khả năng tự chủ của Lương Tùng Đình mạnh hơn anh rất nhiều, giọng hắn khi trả lời điện thoại rất vững vàng, không thể nghe ra được dấu vết nào từ chuyện dữ dội vừa rồi.

Úc Thanh Chước cúi đầu ngồi đó, Lương Tùng Đình một tay cầm di động, hắn ngồi xổm xuống trước mặt anh rồi dùng tay còn lại chậm rãi xoa đầu anh.

Anh nghe thấy hắn nói, “Bác sĩ bảo thế nào?... Được ạ, cảm ơn cô, lát nữa cháu sẽ tới. Không cần gọi chú Trần về đâu ạ, nhờ cô nói với mẹ cháu là cháu sẽ đến ngay, chuyến tàu muộn nhất là mười rưỡi, kịp ạ.”

Cuộc gọi vừa ngắt Úc Thanh Chước đã hỏi: “Cô Phó sao vậy anh?”

Lương Tùng Đình véo má anh một cái, đáp: “Viêm ruột thừa cấp tính, vừa mới vào bệnh viện, hàng xóm ở cách vách dùng di động của mẹ gọi cho anh. Mấy hôm nay chú Trần đi công tác không có ở nhà, anh phải đến viện chăm mẹ.”

Tàu cao tốc đi từ Bắc Kinh đến Thiên Tân chỉ mất bốn mươi phút, giờ mới hơn chín giờ, vẫn kịp để bắt chuyến tàu cuối.

“Vậy anh mau đi đi, thay em gửi lời hỏi thăm đến cô Phó.” Nói rồi lại lập tức sửa miệng, “Hay thôi đừng nói, ảnh hưởng cô nghỉ ngơi.”

Lâu lắm rồi Úc Thanh Chước không gặp Phó Tinh, không biết bây giờ bà có suy nghĩ như thế nào về mình.

Lương Tùng Đình đứng lên kéo anh vào trong lòng rồi xoa xoa gáy anh, nói: “Đừng nghĩ nhiều, viêm ruột thừa không phải bệnh nặng, anh làm tròn chữ hiếu, hai ba ngày nữa là về thôi.”

Vốn dĩ Úc Thanh Chước muốn đưa Lương Tùng Đình ra ga tàu nhưng anh vừa uống rượu nên không thể lái xe, chỉ đành nhìn hắn gọi xe rồi cầm túi đồ vừa vội vàng dọn xong đi ra cửa.

Hai người còn chưa kịp trải qua niềm vui sướng khi làm lành đã bị gián đoạn bởi chuyện không may này.

Sau khi Lương Tùng Đình rời đi, Úc Thanh Chước vào bếp rót cho mình một cốc nước ấm rồi quay lại phòng khách ngồi xuống ghế sofa ngẩn người. Mãi đến khi tiếng di động vang lên thì anh mới hoàn hồn, cầm điện thoại lên trông thấy là tin nhắn của Lương Tùng Đình gửi tới.

– Vợ ơi anh mua vé tàu rồi. Đi ngủ sớm đi nhé, trước khi ngủ nhớ chúc anh ngủ ngon.