Tuế Tuế An

Chương 3



7.

Ta trở về sân mình, Thanh Hà lanh lẹ dâng lên trà nóng.

Ta ngồi nhàn nhã thưởng trà, nàng lại cất giọng oán trách: "Thái tử điện hạ đến đây còn dẫn theo ả hồ ly đó, rõ ràng không xem tiểu thư ra gì, rõ ràng đã chết mê chết mệt ả ta. Vậy sau này thành hôn, tiểu thư phải sống thế nào đây? Hoàng hậu cũng thiên vị ả, dù người bị bắt chẹt cũng không ai đứng ra bênh vực, đến lúc đó một mình lẻ loi ở Đông Cung, há nào để kẻ khác mặc sức ức hiếp..."

Vẫn là những luận điệu đã nghe đến mòn tai, ta ngắt lời nàng: "Vậy ngươi thấy ta nên làm thế nào?"

Nàng đáp: "Tất nhiên phải lợi dụng tình huống hiện tại, giậu đổ bìm leo cho Đông Cung biết mặt, để bọn họ không dám coi thường người."

Ta nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, ngẩng đầu nhìn nàng chăm chú: "Thanh Hà, ngươi vào phủ ba năm, tính ra ta cũng đâu bạc đãi ngươi đúng không?"

"Tiểu thư đối với nô tỳ ân trọng như núi, mà sao tự dưng người hỏi vậy?" Nàng cong môi, vẫn nguyên ý cười điềm nhiên trong trẻo.

"Rất tốt. Nếu đã ân trọng như núi, vậy đến lúc ngươi báo đáp ân huệ rồi. Ta muốn gặp vị chủ tử đứng sau lưng ngươi."

Ta nói với tâm thế ôn hoà, nhưng nụ cười kia bỗng chốc tắt lịm. Mắt nàng thoáng chút sợ sệt, mà miệng cứ bướng bỉnh chống chế: "Tiểu thư đang nói đùa đấy ư?"

"Ta chán ghét những kẻ phản chủ, nhưng đã bao dung ngươi lâu như vậy. Lẽ nào phải đợi khi dao sắc kề cổ, ngươi mới biết ta có đùa hay không?" Ta cười khẩy, thờ ơ nhìn nàng.

Thanh Hà quỳ sụp xuống đất: "Xin tiểu thư thứ tội."

"Đi đi."

Trời vừa chạng vạng, nàng đã tất tả rời phủ.

Trong chiều tà rớm nắng, ta chắp tay sau lưng, dõi theo bóng lưng nàng dần chìm vào phương xa.

Sáng sớm hôm sau, nàng cúi rạp trước mặt ta, nhỏ giọng báo tin: "Hôm nay chủ tử hẹn người gặp mặt."

Ta và nàng cùng ngồi xe ngựa ra ngoài, nhưng vừa rời khỏi cổng thành, Thanh Hà lập tức dùng tấm vải lụa che mắt ta lại.

Đến điểm hẹn, nàng dắt tay ta bước vào một căn nhà, tựa hồ băng qua góc góc hành lang quanh co tít tắp, cuối cùng dừng chân trong một khoảng sân.

Khoảnh khắc gỡ bỏ tấm vải che, đối diện với người trước mặt, ta không hề kinh ngạc.

"Tứ hoàng tử điện hạ, quả nhiên là ngài."

Ta giương mắt quan sát, chỉ thấy đối phương mặc trường bào đen huyền, mặt áo óng ánh những đám mây cuồn cuộn thêu bằng chỉ bạc, từng đường vân mũi chỉ đều toát lên sự xa hoa cực điểm.

Hắn ngồi ở nơi cao, bình thản đánh giá ta, ánh mắt như loé lên chút kinh ngạc, trầm giọng mở lời: "Lúc trước, Thanh Hà từng nói Thẩm tiểu thư đầu óc nhạy bén, nàng không cách nào thao túng tâm trí cô, nhưng không ngờ cô lại thông minh đến bực này, đoán được sự tồn tại của bổn điện hạ..."

"Ta không chỉ đoán được sự tồn tại của ngài, còn đoán được bên cạnh Giang Tâm Nguyệt cũng có một quân cờ giống như Thanh Hà. Ngày ngày hun đúc dã tâm, thao túng tâm trí nàng ta, để nàng từng bước hành động theo sắp xếp của ngài, rồi lại tiến hành lợi dụng." Ta nhìn trực diện đối phương, mỗi câu đều khẳng định chắc nịch, không hề có ý thăm dò.

Hắn dần cởi bỏ thái độ bình thản dò xét và cái nhìn đánh giá khi nãy, thay bằng một nụ cười thong dong: "Như cô đã nói, cô đoán đúng rồi. Chẳng qua là ả thôn nữ đánh cá ở Giang Nam. Nếu không có ta đứng sau vẽ đường dẫn lối, bí mật giúp đỡ, sao nàng có thể thuận lợi tìm thấy Thái tử, lại còn cháy bùng dã tâm trở thành nữ chủ nhân Đông Cung như hiện tại? Đáng tiếc, nàng ta không phát hiện ra. Trái lại là cô, vén được bức màn bí mật, còn khăng khăng tới gặp ta, rốt cuộc toan tính điều gì?"

Hắn không chỉ bố trí quân cờ bên cạnh ta, mà cũng bố trí quân cờ bên cạnh Giang Tâm Nguyệt. Hắn muốn dùng hai quân cờ ấy, thao túng hành động cả đôi bên. Bàn tay vô hình đã nhập cuộc từ rất sớm, muốn giật dây để ta và Giang Tâm Nguyệt cắn xé lẫn nhau, đến khi tình thế leo thang, hai người bọn ta cũng biến thành con tốt trong ván cờ của hắn. Sau đó, tất cả thế lực lần lượt ngã ngựa, Đông Cung tự khắc sẽ loạn, Thái tử hoàn toàn bị đánh bại, đây chính là cục diện của hiện tại.

Thanh Hà vào phủ ba năm. Tức là từ ba năm trước, hắn đã duỗi tay đến Phủ Tĩnh An Hầu, đồng thời nhúng tay vào người bên cạnh ta.

Dày công bày binh bố trận, chỉ vì ta là Thái tử phi tương lai.

Mà một năm trước, việc Giang Tâm Nguyệt cứu được Thái tử, trở thành thê tử ở dân gian của Thái tử, cùng chuỗi sự kiện tiếp diễn sau đó, đều do hắn một tay trù tính, ngầm dẫn dắt từng đường đi nước bước.

Ta cười tủm tỉm: "Điện hạ hỏi ta toan tính điều gì, là đang lo lắng ta sẽ phá hoại chuyện tốt của điện hạ ư?"

Đôi mắt kia lập loè mảng tối, nhìn không rõ hỉ nộ.

Ta giải thích rõ ràng: "Điện hạ không cần lo lắng chuyện này. Ta nhìn thấu ván cờ, nhưng không muốn phá cờ. Đến gặp người chơi cờ, chỉ để nói một điều, ta không phải con tốt mặc người bố trí, mà là một đồng minh tuyệt vời."

Rốt cuộc đối phương cũng ngẩng đầu nhìn ta, hắn hơi nhếch mày, mở lời thăm dò: "Cô muốn ta giúp cô?"

Ta giương mắt đối diện hắn, vẫn thái độ ung dung, phản bác: "Không! Điện hạ sai rồi, là ta đang giúp ngài."

Sự thờ ơ trước đó hoàn toàn biến mất, bởi vì có phần sửng sốt mà hắn nghiêm mặt hỏi lại: "Cô nói gì?"

"Điện hạ muốn Đông Cung đổi chủ, còn ta sẵn lòng phò trợ điện hạ."

Ta nói hết câu, nhưng hắn còn trầm ngâm do dự.

Ta tiếp lời: "Điện hạ cài cắm Thanh Hà bên cạnh ta nhiều năm, để nàng rủ rỉ những lời gây xích mích, chẳng phải là muốn ta rầm rộ hủy hôn sao? Mượn việc này làm tiêu hao khí thế Đông Cung, tổn hại danh tiếng của Thái tử trong triều đình, dần dà đánh mất lòng dân. Bản thân ta biết rõ mưu tính của điện hạ, nhưng rất vui lòng thành toàn cho điện hạ."

Dứt lời, trong mắt hắn ngập tràn kinh ngạc.

8.

Trở về phủ, ta lập tức đến thăm tổ mẫu.

Chập tối, khắp kinh thành đã xôn xao tin tức, bệnh tình của lão phu nhân Phủ Tĩnh An Hầu đang trở nặng. Người ta kháo nhau là do Thái tử dẫn theo Giang Tâm Nguyệt đến thăm hỏi, nhưng cả hai quấn quýt như sam, khiến lão phu nhân lại bị kích động, kết quả bệnh cũ tái phát.

Từ dạo ấy, mọi ngóc ngách từ quán trà đến tửu lầu đều có người tụ tập bàn tán chuyện này.

Ta ở trong phủ, lặng yên nghe mưa gió, bầu bạn với hoa cỏ.

Mãi đến khi Thanh Hà kể với ta: "Giờ khắp nơi đang đồn đãi Thái tử cố tình dẫn Giang Tâm Nguyệt tới cửa, chèn ép đủ bề, muốn làm bẽ mặt Phủ Tĩnh An Hầu. Hiện tại bách tính rất căm phẫn, mọi người đều đứng về phía tiểu thư."

Ta thong thả đặt chiếc kéo xuống, thời cơ đã chín muồi.

Tổ mẫu mặc phục sức cáo mệnh, đích thân tiến cung, quỳ trước điện Càn An, tự thuật Thẩm gia vô phúc, không thể sánh đôi cùng hoàng thất, thỉnh cầu hoàng đế thu hồi chiếu chỉ, chọn một người khác môn đăng hộ đối với Thái tử.

Còn ta cũng theo tổ mẫu tiến cung, cúi đầu quỳ rạp sau lưng người.

Trong cung người qua kẻ lại, đông đảo cung nhân, thị vệ cũng như vương công đại thần, đều chứng kiến cảnh tượng ta và tổ mẫu quỳ dưới hàng chục bậc thang bạch ngọc.

Giờ đây, Phủ Tĩnh An Hầu chỉ còn lại một già một trẻ.

Nghĩ đến quân công vẻ vang năm xưa, cùng vinh quang hiển hách một thời, rồi đối diện với thực tại, chỉ hai bà cháu nương tựa vào nhau, chịu biết bao nhục nhã. Đã không ít người ngang qua bất giác buông tiếng thở dài, như oán than cho phận đời dâu bể.

Cuối cùng, hoàng đế hạ chỉ chấp thuận yêu cầu của Thẩm gia. Đồng thời thưởng mười nghìn lượng vàng, và ban mười nghìn mẫu đất màu mỡ.

Chuyện này vốn đã náo loạn ầm ĩ, nếu còn tiếp tục giằng co, e là toàn bộ hoàng thất sẽ trở thành trò cười lúc trà dư tửu hậu ở dân gian. Thẩm gia chủ động đưa ra yêu cầu hủy hôn là phương án tốt nhất, có thể kịp thời ngăn chặn tổn thất.

Cung điện dài miên man, ta dìu tổ mẫu chầm chậm bước đi. Ngẩng trông lớp lớp ngói xanh, nhìn quanh bức tường đỏ thẫm, mà lòng bỗng thấy ngột ngạt, chỉ có thế giới rộng lớn ngoài kia, mới khiến thâm tâm an ổn, thoải mái.

Lên xe ngựa, ta lập tức buông rèm, dụi vào lòng tổ mẫu, thì thầm: "Hoàng hậu và Thái tử đều hy vọng con chủ động hủy hôn, nhưng họ nằm mơ cũng không ngờ sẽ có cục diện hôm nay."

Cái họ muốn là ta ngậm bồ hòn làm ngọt, cắn răng nuốt máu, ngoan ngoãn nhượng bộ, giảm thiểu hết mức dư âm của việc này, thay vì để cả thế gian chỉ trỏ như hiện tại.

Tổ mẫu vỗ về tay ta, giọng trầm khàn: "Nam nhi Thẩm gia nhiệt huyết kiên tâm, nữ nhi Thẩm gia cũng tuyệt đối không cắn răng nuốt giận."

Sau hôm nay, danh tiếng của Thái tử đã chịu tổn hại nặng nề, rồi dần dà sẽ thua sạch lòng dân.

Hoàng đế lại hạ một chiếu chỉ khác, yêu cầu Thái tử ở trong phủ tĩnh tâm nửa năm, không cần thượng triều tham chính. Mệnh lệnh này, cũng coi như là ngầm cấm túc.

Ta lặng lẽ giấu mình khỏi tầm mắt thế gian. Bệ hạ ban thưởng mười nghìn lượng vàng cùng mười nghìn mẫu đất, là nhằm xoa dịu tình hình.

Sự xuất hiện của ta chỉ khiến lời đồn dậy sóng bất tận, đó không phải điều bệ hạ muốn thấy lúc này.

Ta định rời kinh đến thôn trang kiểm tra sổ sách, tiện thể chuyển sang căn nhà ở vùng ngoại ô một thời gian, cũng ngầm tránh xa nơi đầu sóng ngọn gió.

Ngày khởi hành, ta tình cờ đụng mặt Tứ hoàng tử ở cổng thành, hai bên chỉ đối diện trong tích tắc, rồi vội lướt qua nhau.

Ta dẫn theo nhóm người hầu, gia đinh cũng như ma ma quản sự xuất phát đến thôn trang. Bắt đầu chuỗi ngày tra xét sổ sách, loay hoay ghi chép những việc lặt vặt, bận rộn đến mức quên đi ngày tháng.

Mơ mơ hồ hồ đã qua hết một năm.

Nghe nói trong thời gian Thái tử bị cấm túc, tứ hoàng tử phất lên như diều gặp gió. Hoàng đế cực kỳ trọng dụng hắn, thường giao nhiều nhiệm vụ quan trọng, còn bổ nhiệm hắn đứng đầu đội Phong Lâm Vệ của kinh thành. Bên cạnh đó, hắn đã đề xuất nhiều sách lược ích nước lợi dân, được triều thần và bá tánh hết lời khen ngợi.

Từ khi Thái tử mãn hạn cấm túc, khí thế đã không còn như xưa, mọi mặt đều bị tứ hoàng tử chèn ép. Bệ hạ còn bất mãn trong lòng, đối xử với hắn rất lạnh nhạt. Về phần văn võ bá quan, vẫn ghi nhớ chuyện trước kia, cảm thấy hắn không có tài đức của bậc trữ quân, luôn kín đáo phê bình hắn.

Cùng lúc đó, Thái tử tổ chức yến tiệc chiêu đãi, nhằm lôi kéo sự ủng hộ. Nhưng hắn đã vướng vào một bê bối chấn động hơn, chính là bức chân dung của phu nhân Đại lý tự khanh bị giấu trong Tàng thư lâu ở Đông Cung.

Chẳng mấy chốc, chuyện Thái tử thèm muốn phu nhân của thần tử đã lan truyền với tốc độ chóng mặt.

9.

Nghe nói hôm đó, có vị khách say rượu lạc vào Tàng thư lâu, còn bất cẩn làm đổ chân nến, khiến mọi người một phen nháo nhào, hò nhau dập lửa, di dời đồ vật khỏi tòa nhà. Nào ngờ, vô tình để lộ bức tranh trước mắt đông đảo quan khách, bức tranh do chính tay Thái tử vẽ.

Thái tử một mực biện minh đó là chân dung của Giang thị, nhưng phần chữ ký ở cuối tranh rõ ràng là cách đây vài năm, lúc đó Thái tử còn chưa quen biết Giang Tâm Nguyệt.

Hết thảy đã rõ mười mươi, người trong tranh không phải Giang Tâm Nguyệt mà là Cố Cẩm Thư, phu nhân của Đại lý tự khanh đương nhiệm.

Cố Cẩm Thư, thiên kim Phủ Vĩnh An Bá, từ nhỏ đã sống trong cung, được coi là thanh mai trúc mã của Thái tử. Nhưng năm đó, nàng đột ngột gả thấp cho Đại lý tự khanh, mà người chỉ hôn chính là Hoàng hậu.

Bây giờ ngẫm lại, đại khái cũng hiểu được, mối tình dang dở thuở thiếu thời, đã trở thành ánh trăng sáng trong lòng Thái tử. Việc hắn thành hôn với Giang Tâm Nguyệt ở dân gian, âu chỉ vì bù đắp nỗi tiếc nuối trong lòng. Còn sự sủng ái vô hạn mà hắn dành cho Giang Tâm Nguyệt sau này, có lẽ đều thấp thoáng hình bóng của Cố Cẩm Thư.

Loạt chuyện cũ ở Đông Cung bị phơi bày, nhất định là do Tứ hoàng tử đứng sau giật dây.

Kế tiếp, nhiều bậc lão thần lần lượt dâng tấu, phê phán Thái tử bất tài vô đức, thỉnh cầu phế truất, đồng thời lập một trữ quân khác hiền lành đức độ.

Trong triều, văn võ bá quan phản ứng gay gắt, vị thế của Đông Cung lung lay sụp đổ. Mọi người đều cho rằng tình thế sắp rẽ sang một bước ngoặt lớn, mở ra thời đại của Tứ hoàng tử đang trên đà thăng tiến.

Nhưng mấy ngày sau, Quý tướng quân thỉnh chỉ hồi triều, nhiều lần công khai góp lời với Thái tử. Phong ba phế truất dần lắng xuống, chỉ trong một thời gian ngắn, mọi lời bàn tán về việc Đông Cung đổi chủ đều biến mất không dấu vết.

Quý đại tướng quân là cữu cữu của Thái tử, Quý gia là nhà mẹ của Hoàng hậu.

Nửa tháng sau, thôn trang chỗ ta đón tiếp một vị khách quý, là Tứ hoàng tử đột ngột ghé thăm. Lần này, hắn chủ động đến gặp ta, còn ta ngồi ở vị trí chủ nhà.

"Tứ điện hạ, đã lâu không gặp." Ta giơ tay ra hiệu, nha hoàn lập tức dâng lên trà nóng.

Vẫn áo bào lộng lẫy như thường lệ, nhưng hôm nay trông hắn có phần bộp chộp, không còn vẻ điềm tĩnh như lần cuối bọn ta gặp nhau.

"Hình như cô lại đoán được ta sẽ tới tìm cô?" Hắn nhìn ta, trong mắt lộ rõ ý dò xét.

Ta cười khúc khích: "Dĩ nhiên, dù gì ta cũng đã hứa sẽ hết lòng phò trợ điện hạ mà."

"Muốn động đến vị trí trữ quân, trước tiên phải xử lý Quý gia." Giọng điệu dứt khoát lại tàn nhẫn.

Ta chậm rãi đứng dậy, tiến về phía hắn, đứng sóng vai bên cạnh, trầm giọng nói: "Vậy cứ dọn sạch cục đá cản đường."

Hắn gần như giật mình trước dã tâm và lòng can đảm của ta, sau đó lại cụp mắt tối tăm: "Chứng cứ trong tay ta không đủ để lật đổ Quý gia."

Ta nhìn thẳng về phía hắn, lời lẽ hiên ngang: "Cha huynh ta tử trận ở Thanh Dương Quan, là do Quý gia cố tình giăng bẫy. Làm lỡ thời cơ chiến đấu, kết bè kết phái, sát hại trung thần, độc chiếm quân công... Chừng ấy tội danh đã đủ chưa?"

Tứ hoàng tử nghiêm túc đối diện ta, trong mắt cuồn cuộn nỗi kinh hoàng.

Giữa ta và Thái tử, không chỉ ngăn cách bởi vài chiêu trò nhục nhã hủy hôn, mà còn ngăn cách bởi mối thù sinh tử với nhà mẹ hắn.