Khi ta trở về phòng, Lý Mãng cũng vừa trở lại. Hắn nói với ta rằng cách rất xa vẫn nghe thấy tiếng khóc của Nhậm Tuế Hoan.
Ta đáp: "Từ công tử quả là người thẳng thắn, chỉ nhận con gái ruột, nhưng Tuế Hoan dù sao cũng được nuôi dưỡng trong phủ Thừa tướng nhiều năm, khác gì con gái ruột đâu."
Lý Mãng lắc đầu: "Ta không đồng ý. Ta thấy họ Từ làm như vậy là đúng, huyết thống là chuyện không thể thay đổi, nếu đúng thì lấy, còn không đúng thì không thể nào chấp nhận được."
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một tiếng ho khẽ.
Lý Mãng nhìn ra, lập tức đứng dậy, gọi: "Đại ca."
Người đến là Nhậm Cẩn Anh.
Nhậm Cẩn Anh nhìn Lý Mãng nói: "Ta muốn nói chuyện với Tuế Hỉ."
Lý Mãng rất tự giác liền bước ra ngoài.
Ánh mắt Nhậm Cẩn Anh rơi lên người ta, hắn nói: "Vừa rồi ta có nghe hai người bàn luận về chuyện của Tuế Hoan."
Ta vội vàng giải thích: "Chúng ta không nói xấu nàng, nếu có nói gì thì là nói về Từ công tử thôi."
Nhậm Cẩn Anh cười nhẹ: "Muội đừng lo, ta đến đây cũng là để nói về Tuế Hoan."
"Ừm?"
"Hai ngày nay tâm trạng con bé rất tệ, ngay cả phụ mẫu đến khuyên bảo cũng không có tác dụng. Chỉ sợ rằng cơn giận này không biết đến khi nào mới nguôi, nếu nó nhất thời bị mù quáng mà nói lời oán trách muội, muội cũng đừng ngại dạy dỗ, dù sao muội cũng lớn tuổi hơn nó."
"Chuyện này đơn giản thôi, cứ để nàng ta nhịn đói hai bữa là sẽ ngoan ngay."
Nhậm Cẩn Anh ngạc nhiên, lặng im suy nghĩ rồi nói: "Đúng là chưa từng dùng qua cách này để dạy dỗ."
Ta cũng thoáng sững sờ, không biết mình có lỡ lời không.
Nhậm Cẩn Anh bỗng nói: "Nhưng có lẽ có thể thử xem."
Hả?
Một lát sau, ta mới nhớ ra để hỏi: "Sự oán trách của Tuế Hoan có phải liên quan đến ta không?"
"Phủ Thừa tướng đã nhiều năm tìm kiếm muội, việc tìm ra muội chỉ là chuyện sớm muộn. Điều này không phải do Tuế Hoan có thể quyết định."
Ta ngập ngừng một chút, rồi nói: "Việc nhận lại phụ mẫu đương nhiên là điều may mắn, nhưng thực ra ta cũng không nhất thiết phải quay về, như vậy có khi lại tốt cho cả hai bên."
"Tốt gì mà tốt?"
Giọng Nhậm Cẩn Anh bỗng trở nên lạnh lùng, “Muội nghĩ mình chưa đủ khốn khổ sao? Nếu không đón muội về, khi gặp khó khăn lần nữa, muội lại tiếp tục phải bán mình làm vợ, sinh con cho người khác à?"
Khuôn mặt Nhậm Cẩn Anh bỗng nhiên trở nên sắc bén, lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Ta không biết vì sợ hãi hay vì lời nói khinh miệt của hắn mà ta cảm thấy bất an, bụng ta đột nhiên đau âm ỉ.
Nhậm Cẩn Anh nhận ra ta có dấu hiệu động thai, lập tức lo lắng, hắn nắm lấy tay ta: "Tuế Hỉ!"
Ta yếu ớt đáp: "Đến y quán..."
"Ta sẽ gọi đại phu đến."
"Không, ta muốn đến y quán, chỗ Triệu Tử Tùng đang nằm..."
Nhậm Cẩn Anh ngay lập tức hiểu được ý ta, nhưng tình huống cấp bách, hắn chỉ có thể nghe theo.
Sau khi uống thuốc an thai, ta liền đi thăm Triệu Tử Tùng.
Sắc mặt hắn đã có chút hồng hào, không còn nhợt nhạt như trước.
Hắn nửa nằm nửa ngồi, nâng tay phải lên, dùng hai ngón tay ra dấu, nói: "Hôm nay ta có thể đi được vài bước rồi."
Ta cố nén nước mắt trả lời hắn: "Tốt quá rồi."
Lúc này, Nhậm Cẩn Anh lên tiếng: "Trời đã tối, chúng ta nên về thôi."
Triệu Tử Tùng cũng giục ta.
Ta dìu lấy Nhậm Cẩn Anh, vừa đi vừa ngoảnh đầu lại nhìn, bước chân nặng nề, ba bước quay đầu một lần.
Trên đường trở về, Nhậm Cẩn Anh đột ngột dừng chân, ánh mắt xa xăm nhìn về phía con sông phía trước.
Trên sông, một chiếc thuyền hoa tinh xảo đang lững lờ trôi, Từ Lăng Hoài đang ở trên đó.
Hắn không đi một mình, mà bên cạnh còn có một nữ tử mỹ miều, đôi môi anh đào, mũi thẳng thanh tú, nàng ta đang tươi cười, cầm lấy một quả nho đưa vào miệng hắn.
Cả hai cử chỉ thân mật, gần gũi vô cùng.
Nhậm Cẩn Anh ngập ngừng: "Sao lại là Công chúa Tuyết Liên?"
Ta cũng đã nghe nói về vị công chúa này.
Ngay cả một người như ta, chỉ là một dân phụ nơi thôn dã, cũng biết Công chúa Tuyết Liên là ái nữ được Hoàng đế hết mực sủng ái, ngoài việc không thể hái sao, hái trăng cho nàng, còn lại tất cả ân sủng có thể ban, ngài đều đã ban hết.
Nhậm Cẩn Anh chỉ ngạc nhiên trong chốc lát rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại nói rằng: "Thôi vậy, làm Phò mã của Công chúa còn oai phong hơn nhiều so với làm rể nhà Thừa tướng."
Hắn thu lại ánh mắt, rồi tiếp tục dẫn ta về phía phủ Thừa tướng.
Trời đã tối, trên đường cũng chẳng còn mấy ai, nhưng giữa tiếng bước chân của chúng ta, đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
May mà Nhậm Cẩn Anh mang theo đèn lồng, có thể nhìn rõ con ngựa đang lao tới, hắn kịp thời kéo ta tránh sang một bên, nếu không hậu quả thật khó mà lường trước.
Nhậm Cẩn Anh vốn ngày thường luôn điềm tĩnh, nay lại tức giận quát lớn: "Ngươi không có mắt à?"
Người cưỡi ngựa càng tỏ ra ngạo mạn: "Ta đang mang hoa quả tươi đến cho Công chúa, nếu làm lỡ chuyện, ngươi có gánh nổi không?"