Nhậm Cẩn Anh tùy tiện hỏi quản gia: "Có chắc là đã tập hợp đủ chưa?"
Quản gia đáp: "Những người trực hôm nay đã có mặt đủ cả, chỉ duy nhất mã phu của tam tiểu thư Tuế Hoan, lúc chiều hắn xin nghỉ vì nhà có việc, nên không có trong hàng ngũ."
Vừa dứt lời, sắc mặt của Thừa tướng phu nhân đột nhiên trở nên phức tạp.
Nhậm Cẩn Anh nói: "Gọi hắn quay lại để đối chất."
"Con à!” Thừa tướng phu nhân nhìn chằm chằm Nhậm Cẩn Anh rồi nói: "Chuyện này dừng lại tại đây thôi."
Trong khoảnh khắc ấy, ta dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Nhưng ta không dám chắc, cho đến khi ta nhìn về phía Lý Mãng, hắn cũng đang nhìn ta, ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc giống như ta.
Tuy nhiên, vẻ phẫn nộ trên mặt Lý Mãng đã tan biến.
Cả hai chúng ta đều biết rằng, tai họa lần này coi như đã qua.
Thôi, cứ để mọi chuyện qua đi.
Nhưng khi trời sáng, Thừa tướng lại đến gặp riêng ta.
Ông chân thành kể cho ta nghe một vài chuyện cũ.
"Năm xưa, sau khi con bị thất lạc, mẫu thân con suýt nữa không qua khỏi năm đó, bà ấy gầy đến chỉ còn da bọc xương. Vì sợ bà ấy không chịu nổi, chúng ta mới đón Tuế Hoan về. Tuế Hoan vốn là đứa trẻ được cứu khỏi bọn buôn người, nên mẫu thân con rất thương con bé, nghĩ rằng làm vậy có thể tích đức, mong ông trời cũng sẽ phù hộ để sớm tìm được con. Tuy ban đầu có chút ích kỷ, nhưng nuôi dưỡng suốt hơn mười năm, tình cảm không thể dễ dàng cắt đứt. Chỉ là đôi khi mẫu thân con có phần mù quáng, che chở quá mức."
Thừa tướng nghiêng đầu, giọng nói có chút mệt mỏi, tiếp tục nói: "Năm đó, người của phủ Thừa tướng đã bắt được bọn buôn người có liên quan đến sự mất tích của con, nhưng khi kiểm tra khoang thuyền, chỉ tìm thấy Tuế Hoan và những đứa trẻ khác, không thấy con đâu, nên họ cho rằng con đã c.h.ế.t, vì vậy mới để Tuế Hoan dùng danh phận của con."
Ta ngắt lời Thừa tướng, nói: "Con đã hiểu rồi."
"Được," Thừa tướng nói với vẻ an ủi, "Còn một chuyện nữa, Công chúa Tuyết Liên đã gửi thiệp mời cho phủ Thừa tướng, mời ba huynh muội các con đến dự tiệc vào mùng năm. Tuế Hoan đang bị cấm túc nên không thể đi, con lại đang mang thai, cũng không tiện di chuyển, thôi thì để Cẩn Anh đi là được."
Nhưng ta vẫn lặng lẽ đi.
Bữa tiệc được tổ chức trên một chiếc thuyền.
Khi ánh trăng vừa buông xuống, chiếc thuyền xa hoa lộng lẫy xuất hiện trên dòng sông lớn của kinh thành, cao đến bốn, năm tầng, mỗi tầng treo hàng trăm chiếc đèn sáng lung linh, phản chiếu xuống mặt nước, rực rỡ đến mức làm lu mờ cả ánh trăng.
Triệu Tử Tùng đang ở trên đó.
Ta nghe người trông coi Triệu Tử Tùng nói rằng, hắn đến bữa tiệc làm đầu bếp, bọn họ cũng không ngăn cản được.
Về lý do tại sao hắn phải đi, chắc là vì Công chúa Tuyết Liên rất hào phóng, Triệu Tử Tùng có lẽ muốn kiếm chút tiền.
Trước khi lên thuyền, quản sự thấy ta bước xuống từ xe ngựa của phủ Thừa tướng, nên hắn cũng không đòi thiệp mời.
Lên thuyền, quả nhiên ta nhìn thấy Triệu Tử Tùng.
Chân hắn đã khá hơn, có thể làm việc được rồi.
Ta lặng lẽ nhìn một lúc, không gọi hắn.
Ta định rời đi, nhưng đi vòng quanh một hồi lại bị lạc.
Rồi ta nhìn thấy một cảnh tượng không nên thấy.
Công chúa Tuyết Liên vận trên mình bộ y phục mỏng manh, lười nhác ngồi bên mép giường, đôi chân trắng nõn, hồng hào khẽ đặt trên tay của Từ Lăng Hoài.
Đột nhiên, Từ Lăng Hoài liếc nhìn sang phía ta, ánh mắt sâu thẳm lướt qua gương mặt ta trong thoáng chốc, rồi quay đi như không thấy gì.
Ta nhanh chóng rời khỏi đó.
Chưa được bao lâu thì có một đôi tay nắm lấy ta.
Ta quay đầu lại, là Nhậm Cẩn Anh.
Hắn cau mày nói: "Nếu không phải Từ Lăng Hoài nói cho ta biết muội ở đây, ta cũng không biết muội đã lặng lẽ đến một mình."
Ta nói: "Chỉ là muốn đến xem náo nhiệt."
Nhậm Cẩn Anh nói: "Vậy thì mau về đi, ta cũng phải rời khỏi đây rồi."
Nhưng ngay lúc ấy, thuyền bỗng nhiên vang lên tiếng thét kinh hoàng.
Ngay sau đó, tiếng bước chân trở nên hỗn loạn, những tiếng xô đẩy và tiếng la hét "cháy rồi" hòa vào nhau.
Nhậm Cẩn Anh muốn kéo ta chạy, nhưng lại bị dòng người chen lấn tách ra.
Hắn lo lắng đến khản giọng: "Muội ấy đang mang thai, đừng xô muội ấy!"
Nhưng ngay cả tiếng hét ấy cũng nhanh chóng bị nhấn chìm.
Ta ôm chặt lấy bụng, hốt hoảng chạy trốn.
Thuyền vẫn đang cháy rực, không thể cập bến, hi vọng duy nhất là vài chiếc thuyền nhỏ đang chèo đến từ bờ.
Ta vừa nắm chặt lấy lan can thì một chiếc xà ngang đã bị lửa thiêu rụi rơi xuống ngay bên cạnh. Lùi không được, tiến không xong, ta chỉ còn cách nhảy xuống sông.
Ta biết bơi chút ít, nhưng dòng sông chảy xiết, vô cùng nguy hiểm.
Đột nhiên, thân thể ta nặng nề hơn, có người đã ôm chặt lấy ta, dùng sức đẩy ta về phía trước.
Ta nghiêng đầu nhìn, đó là Triệu Tử Tùng.
Hắn không biết bơi, chỉ có thể theo bản năng dùng sức đẩy ta về hướng chiếc thuyền nhỏ.