Tuế Tuế Vinh Quang - Chi Ức

Chương 14



[Ký chủ, Sở Tuế Ninh không dễ đối phó như chúng ta dự đoán ban đầu.]

[Nếu như bị nàng nhìn thấu, ta sẽ để đám thổ phỉ kia trực tiếp g.i.ế.c nàng!]

[Ta công lược thất bại thì nàng cũng đừng nghĩ tới việc sống an nhàn! Ta c.h.ế.t cũng muốn lôi kéo Sở Tuế Ninh làm tấm đệm lưng cho ta!]

Một tháng sau, Tần Vinh Nguyệt lành hẳn vết thương, quả nhiên đã xuất hiện trong trường.

Bà ta làm một con diều rồi đến gặp ta.

“Biết con thích thỏ nên ta cố ý làm cho con, đây là diều hình con thỏ độc nhất vô nhị.”

“Tuế Ninh, phụ thân con có ân cứu mạng với ta, ta thật sự muốn nhận con làm dưỡng nữ, lúc trước di di có chỗ không đúng, hy vọng con có thể tha thứ cho ta.”

“Xin con tin tưởng, nếu thật sự có nguy hiểm đến tính mạng, di di nhất định sẽ liều mạng bảo vệ con.”

Ta nhận lấy cánh diều, vẻ mặt xúc động: “Thật sao? Vậy con và di di làm lành đi.”

Tần Vinh Nguyệt vươn ngón út ngoắc tay với ta: “Tuế Ninh, dì Vinh dẫn con ra bờ sông thả diều được không?”

Ta cầm lấy cánh diều nhẹ nhàng chạy về phía bờ sông, tiếng lòng Tần Vinh Nguyệt ở phía sau vang lên:

[Quả nhiên tiểu hài tử dễ dỗ, cho chút ngon ngọt liền l.i.ế.m nhanh như chó.]

17

Đến bờ sông, Tần Vinh Nguyệt mượn cớ thả diều dẫn ta đến bãi sông xa xôi nhất.

Cát trên bãi sông trơn trượt, người lớn trong thôn khuyên nhủ đám trẻ không cho chúng ta tới gần nước.

Tần Vinh Nguyệt cười vẫy tay với ta, bảo ta đi qua.

Ta nghe thấy tiếng lòng hoang tưởng của bà ta:

[Sở Tuế Ninh không mắc mưu thì ta sẽ dìm c.h.ế.t nó ở chỗ này, ta công lược thất bại, cùng nàng đồng quy vu tận.]

Ta vui vẻ chạy về phía bà ta, thả diều bên bờ sông.

Tần Vinh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: [Rốt cục, rốt cục cũng bị lừa rồi!]

Trong rừng cây bỗng nhiên nhảy ra một đám thổ phỉ mang đao c.h.é.m về phía ta.

Tần Vinh Nguyệt trực tiếp động thân chắn trước người ta, bả vai của bà ta trúng một đao, m.á.u tươi b.ắ.n trên mặt ta.

Máu tươi ấm áp mang theo mùi rỉ sét, không giống như là giả.

Xem ra vị dưỡng mẫu này đã tốn không ít tâm tư.

Ta phối hợp giả vờ vô cùng hoảng sợ.

“Buông nữ nhi của ta ra!”

Phụ thân mang theo cung tiễn cùng đám nam nhân cường tráng trong thôn cùng nhau chạy tới xua đuổi thổ phỉ.

Tần Vinh Nguyệt vô cùng bất ngờ đối với sự xuất hiện của bọn họ, nhưng rất nhanh bà ta liền tùy cơ ứng biến, đẩy ta về phía phụ thân:

“Tuế Ninh, chạy mau!”

Bà ta bi tráng che đám thổ phỉ ở phía sau, phụ thân xông tới ôm lấy ta, bảo vệ ta trong lòng cùng các vị thúc thúc.

Thổ phỉ đạp Tần Vinh Nguyệt ngã xuống đất, Tần Vinh Nguyệt nôn ra một ngụm máu, bà ta quay đầu nhìn thoáng qua đám thổ phỉ.

[Chuyện gì xảy ra đây, sao bọn họ xuống tay nặng như vậy!]

Còn không kịp phản ứng lại, Tần Vinh Nguyệt đã bị thủ lĩnh thổ phỉ kéo tóc từ trên mặt đất lên, khiêng trên người. Tần Vinh Nguyệt luống cuống, liều mạng giãy dụa.

Bỗng nhiên bà ta nghe được một tiếng kêu điên cuồng: “Mẫu thân!”

Tần Vinh Nguyệt sửng sốt, ngẩng đầu lên, liền thấy ta ở trong lòng phụ thân liều mạng vươn tay về phía bà ta, gọi bà ta:

“Mẫu thân!”

Tiếng báo tin vui của hệ thống truyền đến:

[Chúc mừng ký chủ!!]

[Thành công công lược dưỡng nữ Sở Tuế Ninh, kịch bản truy thê hỏa táng tràng lập tức phát động!]

Giọng nói hưng phấn của hệ thống vang lên nhưng Tần Vinh Nguyệt lại không thể cao hứng nổi nữa, bởi vì bà ta phát hiện khẩu âm của đám thổ phỉ này là khẩu âm Bắc Địch chính tông.