Tuế Tuế Vinh Quang

Chương 19



Tam hoàng tử Tiêu Khởi lớn hơn ta mười tuổi, ta không có gia thế, ưu thế duy nhất chính là cơ thể cường tráng, khỏe mạnh.

 

Ta biết nếu như ta không nghe lời Thái hậu, ta và phụ thân sẽ lại qua đời ở một góc nào đó không ai để ý tới.

 

Ta g.i.ế.c Hoàng đế và Vinh phi thì lại tới Tiêu Khởi và Thục thái hậu.

 

Ta chỉ muốn an ổn sống sót cùng phụ thân nhưng lại luôn bị cuốn vào trò chơi của đám quý tộc này.

 

Vì thế ta cung kính tuân theo sự sắp xếp của Thái hậu.

 

Ta bị nuôi ở hậu cung nhưng thực chất là giam cầm.

 

Tiêu Khởi rất hứng thú với ta, hắn nói hắn thích nữ tử thông minh, mà sự thông minh của ta vừa vặn có thể cho hắn trợ lực tốt nhất.

 

Hắn để cho ta ở bên cạnh hắn, hắn mời tiên sinh dạy học cho ta, để ta đi theo đám quý nữ kia cùng nhau học hành.

 

Năm ta mười sáu tuổi, hắn hai mươi sáu tuổi.

 

Đêm phong tần hôm đó, hắn ôm ta thề thốt: “Nếu phản bội trẫm, sẽ không được c.h.ế.t tử tế.”

 

Hắn đang cảnh cáo ta, chuyện hắn cấu kết với bọn tội phạm Bắc Địch khi soán vị đoạt quyền phải nằm trong bụng ta đến khi chết.

 

Ta lập lời thề, ỷ vào tuổi còn nhỏ nên bò vào trong lòng nam nhân: “Lời thề đổi lấy lời thề, bệ hạ có nguyện thề với thần thiếp không?”

 

Tiêu Khởi thích ta, hắn thích ta còn nhỏ tuổi, thích ta không có gia thế dễ khống chế, vậy thì hắn sẽ không cần phải đề phòng mẫu gia như các vị phi tần khác.



 

Ta không có chút uy h.i.ế.p nào thì lời thề cũng không uy h.i.ế.p được hắn.

 

Vì thế hắn đùa giỡn thề hẹn với ta: “Nếu trẫm phản bội tâm ý của Tuế Ninh, trẫm cũng không được c.h.ế.t tử tế.”

 

Ta rất hài lòng.

 

Ngày thứ hai ta được phong làm Sở tần, việc sinh hoạt trong cung cũng không quá khó khăn… ta còn phải đặc biệt cảm tạ sự rèn luyện của Tần Vinh Nguyệt năm đó.

 

Năm sau, ta mang thai.

 

Năm thứ ba, ta sinh hạ vị hoàng tử đầu tiên của Tiêu Khởi, phong Sở phi, phụ thân ta được ban tặng một chức quan nhàn nhã, rốt cục cũng được thả về Sở gia thôn, làm một người nhàn rỗi phú quý.

 

Năm thứ tám, ta thành quý phi được Tiêu Khởi sủng ái nhất, có hoàng tử Tiêu Lăng dưới gối.

 

Năm thứ mười, Kim Lục Quốc dâng lên mỹ nhân Lệ phi, Lệ phi vừa vào cung liền cướp đi toàn bộ sự chú ý của Tiêu Khởi, ngay cả nhi tử của ta cũng thích ăn cơm trong cung Lệ phi.

 

Ngày đó ở ngự hoa viên, ta nhìn thấy Tiêu Lăng vây quanh Lệ phi nói: “Lệ mẫu phi, người có xuất thân cao quý hơn mẫu thân ta, còn xinh đẹp ôn nhu hơn mẫu thân ta. Ta rất muốn phụ hoàng phong người làm hoàng hậu, như vậy thì người chính là mẫu thân ruột của ta!”

 

Ngay lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu ta:

 

[Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt hệ thống tra phu nghịch tử truy thê.]

 

24



 

Hệ thống vẫn là hệ thống đó.

 

Sau khi Tần Vinh Nguyệt chết, hệ thống yên lặng nhiều năm, rốt cục cũng chờ được đến lúc này.

 

Hệ thống ra mệnh lệnh: [Chắc người đã quen thuộc rồi, hệ thống sẽ chỉ định dưỡng nữ cần phải công lược, công lược xong mới có thể phát động sự hối hận của tra phu nghịch tử.]

 

[Hiện tại việc người phải làm là rời cung trốn đi.]

 

Ta có thể nói chuyện trực tiếp với hệ thống này.

 

[Ngươi nói là… ta phải nhận được sự công nhận của một dưỡng nữ?]

 

[Đúng, bây giờ người chính là Tần Vinh Nguyệt lúc trước. Người tự cho là mình đã đánh bại được nàng ta nhưng thật ra ngươi chỉ là một phiên bản khác của nàng ta mà thôi.]

 

[Được.]

 

Ngày hôm sau, ta liền xuất cung, về Sở gia thôn.

 

Trường học được xây dựng rất lớn.

 

Một tiểu cô nương tám tuổi đi vào trong phòng, thân thiết gọi ta: “Mẫu thân.”