Những ngày sau đó, người nhà Tần Hạc Hiên lại tìm mọi cách liên lạc với lãnh đạo của đội điền kinh, hy vọng chuyện kia không bị phơi bày ra ánh sáng.
Lãnh đạo đồng ý không để lộ chuyện anh ta mua thuốc cấm ra ngoài, dù sao thì chuyện này mà truyền ra thật cũng chỉ làm tổn hại đến hình tượng của đội tuyển quốc gia mà thôi, còn chuyện bị cấm thi đấu vào hai năm trước, họ hỏi ý Thịnh Tinh Hà xem anh có đồng ý chấp nhận giải quyết riêng hay không.
Thịnh Tinh Hà không muốn, hơn nữa còn yêu cầu trong đội có thể đem toàn bộ nguyên nhân diễn tiến của sự việc đăng lên trang web chính thức của hiệp hội và Weibo, giống y như quy trình phát thông báo cấm thi vào năm đó vậy, còn trả cho chính mình, cũng là trả cho huấn luyện viên sự trong sạch.
Lãnh đạo vô cùng đau đầu, lúc này đành gọi điện thoại cho Biên Hãn Lâm: "Không phải anh làm thì sao năm đó lại chạy ra gánh tội cái gì chứ? Đây không phải là anh đã nói lung tung sao?"
Biên Hãn Lâm cũng tức giận: "Tôi mà không đứng ra gánh thì phải đến bốn năm! Bốn năm của vận động viên có thể lãng phí vô ích như vậy sao!"
Cái chuyện chẳng hay ho này kì kèo kéo dài đến cả nửa tháng, cuối cùng cũng ra quyết định.
Hiệp hội ra thông cáo làm rõ nguyên nhân vụ việc, gỡ bỏ lệnh cấm đối với Biên Hãn Lâm, điều này có nghĩa là chỉ cần ông muốn trở về thì có thể về đội tuyển quốc gia hướng dẫn đội bất cứ lúc nào, đồng thời còn lấy lý do vi phạm quy tắc nghề nghiệp mà đình chỉ cấp trợ cấp và tiền thưởng cho Tần Hạc Hiên để làm hình phạt.
Cắt trợ cấp chẳng khác nào là biến tướng của cắt giảm nhân viên, trước khi thông báo được công bố hai ngày, Tần Hạc Hiên đã thu dọn hành lý rời đi rồi.
Cách hai năm, cuối cùng oan ức cũng được rửa sạch, Thịnh Tinh Hà như trút được gánh nặng, gọi video cho Hạ Kỳ Niên đang ở nước Ý xa xôi.
Hạ Kỳ Niên đang ở nước ngoài chuẩn bị thi đấu.
Đại hội thể thao mùa hè hai năm một lần, năm nay được tổ chức tại Naples, Hạ Kỳ Niên đã qua đó ba ngày, cần phải thích ứng trước với khí hậu và hoàn cảnh bên kia.
"Vậy trước khi đi, anh ta có nói gì với anh không?" Hạ Kỳ Niên hỏi.
Thịnh Tinh Hà hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó.
Trong lối đi không có ánh mặt trời nên hơi tối, Tần Hạc Hiên kéo vali thật lớn đi qua phòng ký túc xá của anh, ánh mắt mờ mịt lại trống rỗng.
Hơn mười năm say mê cuồng nhiệt, một lần vỡ mộng cả người thảm thương.
Tần Hạc Hiên đứng trước mặt anh, do dự một hồi lâu mới mấp máy môi, Thịnh Tinh Hà còn cho rằng anh ta sẽ trách mình nhẫn tâm, hủy mất hy vọng cuối cùng của anh ta, kết quả lại hết sức ngoài ý muốn.
"Tôi cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nhảy cao đã không thể làm cho tôi cảm thấy hạnh phúc nữa."
Tay trái Thịnh Tinh Hà nắm chặt cây nạng trong tay, chóp mũi có chút chua xót, bởi vì anh không chỉ nghe hiểu lời này mà còn rất xúc động nữa.
Con đường thể thao này càng đi lại càng khó khăn, càng đi lại càng thất vọng.
Cũng giống như người lớn có đủ khả năng mua một vài thùng đồ ăn vặt lớn, nhưng không thể nào mua lại được niềm vui của thời thơ ấu, bây giờ vượt qua 2m28, họ đã không la hét cũng không kích động nữa mà chỉ cảm thấy rằng mình đã không phát huy được tiêu chuẩn tốt nhất.
"Nhưng mặc kệ có nói như thế nào đi chăng nữa thì nó cũng đã từng mang đến niềm vui và sự thoả mãn cho cậu." Thịnh Tinh Hà nói.
Khóe miệng Tần Hạc Hiên nở nụ cười nhàn nhạt, thoạt nhìn có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Thịnh Tinh Hà đứng có chút cố sức nên hơi điều chỉnh góc độ một chút: "Sau này cậu có dự tính gì không?"
"Muốn đi thi lấy cái chứng nhận trọng tài." Tần Hạc Hiên nói.
"Còn cậu thì sao? Cậu sẽ còn tiếp tục nhảy bao lâu nữa?"
Lúc gần chia tay, đối thoại lại hòa bình và bình tĩnh đến bất ngờ.
Thịnh Tinh Hà rũ mắt nhìn thạch cao trên đùi: "Tôi cũng không biết, chờ vết thương khỏe lại rồi tính."
"Lần trước là rách gân, lần này là dây chằng bị rách, lần sau không chừng có lẽ lại càng nghiêm trọng hơn, cậu xác định mình thật sự muốn nhảy tiếp đến vậy sao?"
Thịnh Tinh Hà nhíu nhíu mày, Tần Hạc Hiên nhìn anh: "Mấy ngày nay tôi đã nói chuyện với người nhà tôi rất nhiều, tôi đột nhiên phát hiện ra trước đây mình vẫn luôn rơi vào một cái suy nghĩ sai lầm, cảm thấy ngoại trừ nhảy cao thì tôi không có gì tốt cả, nhưng thật ra rời khỏi đội nhảy cao rồi, tôi vần còn rất nhiều lựa chọn khác.
Tôi còn phải cảm ơn cậu đã đẩy tôi ra khỏi vòng tròn này, để tôi có dũng khí để đối mặt với những lựa chọn khác."
"Cậu đang đùa với tôi đó à?" Thịnh Tinh Hà cảm thấy câu cuối cùng nghe không giống như lời gì tốt đẹp cả.
"Cậi có tin hay không thì tuỳ, tuy không biết kết quả thế nào nhưng chắc sẽ không kém hơn bây giờ đâu."
Tần Hạc Hiên xoay người muốn đi, nhưng đi được vài bước lại quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Một năm rưỡi đó là tôi có lỗi với cậu, chuyện của cậu và Hạ Kỳ Niên tôi sẽ coi như không biết."
Giấc mơ của mình đã tan vỡ, vinh quang của người khác cũng không liên quan gì đến anh ta nữa, lúc trước anh ta vốn không có ý định đâm rách chuyện này ra, chỉ muốn hù dọa Thịnh Tinh Hà một chút mà thôi, ít nhất cũng để anh ta cố gắng qua giải vô địch thế giới đã.
Nhưng không ngờ lần thứ năm này cũng vẫn chỉ thoảng qua mà thôi, đây đại khái chính là tạo hóa trêu người trong truyền thuyết.
Cũng trách chính anh ta lúc trước bị ma quỷ làm mờ đầu óc, tất cả đều vì có nhân nên mới có quả.
"Tôi đi đây, cậu hãy bảo trọng." Bánh xe của vali lăn vòng tạo ra tiếng vang.
Thịnh Tinh Hà nhìn bóng lưng sắp biến mất ở cuối hành lang, di chuyển về phía trước hai bước: "Đàn anh..."
Tần Hạc Hiên bất ngờ quay đầu lại.
Anh ta vào đội sớm hơn Thịnh Tinh Hà một chút, lúc đó mọi người còn chưa quen nhau lắm, xưng hô cũng cung cung kính kính, về sau thân thiết hơn mới bắt đầu gọi lão Tần lão Tần, vào cửa cũng không cần gõ cửa, thậm chí còn chen chung một cái chăn.
Cũng qua nhiều năm như vậy rồi, khi nhắc lại xưng hô này, hai người đều rất xúc động, tựa như linh hồn xuyên trở về năm đó khi mới gia nhập đội tuyển vậy.
Màu sắc của những hình ảnh trong ký ức vẫn còn rực rỡ.
Tần Hạc Hiên cười cười, phất phất tay với anh: "Nếu còn có thể, vậy thì hãy mang theo cả phần của tôi mà cùng nhau cố gắng."
Lời này Thịnh Tinh Hà không dám nói lại với cái bình dấm chua lớn kia, chỉ nói là chỉ chào hỏi thôi, hơn nữa Tần Hạc Hiên còn đồng ý sẽ không phanh phui quan hệ của họ ra.
Hạ Kỳ Niên bĩu môi, có chút ngoài ý muốn: "Anh ta nói chuyện có thể tin được sao?"
"Ngoại trừ chuyện mua thuốc có hơi điên một chút thì những lúc khác vẫn bình thường." Thịnh Tinh Hà nói.
Hạ Kỳ Niên gật gật đầu, đổi đề tài khác: "Chân anh bị thương đã khá hơn chưa? Có đau không?"
"Không, không có cảm giác gì nữa, giờ chỉ chờ tháo thạch cao ra thôi." Thịnh Tinh Hà nói.
"Vậy là tốt rồi."
Khi Hạ Kỳ Niên nhận cuộc gọi video này là vừa luyện xong mấy nhóm bài tập trung tâm, mồ hôi trên trán chảy một đường theo cổ xuống, trên người chỉ mặc một chiếc áo thể thao, cổ áo thả nút, vô cùng mờ ám mà lộ ra khu vực gợi cảm giữa cổ và lồng ngực, phập phồng không yên theo hô hấp.
Cậu ngửa đầu rót nước vào miệng, yết hầu nhô lên lăn lên lăn xuống, Thịnh Tinh Hà không hiểu sao lại cảm thấy có chút khát nước, cũng cầm lấy ly nước bên cạnh lên uống hai hớp.
Hạ Kỳ Niên một tay vặn nắp chai, thừa dịp góc này không có người bèn làm nũng trước ống kính: "Anh, em nhớ anh."
Thịnh Tinh Hà mím môi, ngã xuống đầu giường: "Nhớ nhiều đến cỡ nào?"
"Em đã hai đêm liên tục đều mơ thấy anh rồi." Hạ Kỳ Niên nhịn không được mà chia sẻ giấc mơ của mình với anh.
Là loại rất có sắc thái, hơn nữa còn kể rất chi tiết.
Thịnh Tinh Hà nghe đến bụng cũng căng thẳng, vành tai phiếm hồng, vội vàng cắt ngang cậu: "Được rồi, chờ quay về gặp mặt rồi nói sau."
Hạ Kỳ Niên trêu chọc xong, cười ha há: "Vậy em đi huấn luyện tiếp đây." Cậu chu đôi môi ướt át, hôn ống kính, nhẹ nhàng nói: "Em yêu anh, cũng nhớ anh nữa."
Ánh sáng trong mắt Hạ Kỳ Niên lưu chuyển, Thịnh Tinh Hà đỡ không nổi, cười đến mặt mày đều cong cong: "Anh cũng rất nhớ em."
Trước khi Hạ Kỳ Niên cúp máy, lại hỏi: "Sao anh không nói yêu em chứ?"
Thịnh Tinh Hà kéo chăn lên, che khuất nửa khuôn mặt: "Buồn nôn lắm, anh không nói ra miệng được."
"Không phải chỉ có ba chữ thôi sao, cái này có cái gì mà buồn nôn đâu?" Nếu không đề cập đến thì còn tốt, vừa nhắc tới là Hạ Kỳ Niên lại cứ co kéo chuyện ba chữ này với anh.
"Nói nhanh lên đi, em đang chờ đây này, anh mà không nói thì em sẽ không cúp máy đâu."
Thịnh Tinh Hà suy nghĩ một chút, thương lượng: "Anh nhắn tin được không? Hoặc chép tay cho em một trăm lần?"
"Không được." Hạ Kỳ Niên kiên trì như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
"Nói đi, anh nhìn mắt em mà nói, phải thâm tình, còn phải chân thành một chút nữa."
Thịnh Tinh Hà bĩu môi: "Yêu cầu của em nhiều quá."
Hạ Kỳ Niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua huấn luyện viên ở chỗ T không xa, cúi đầu nói: "Huấn luyện viên tới rồi, anh nhớ còn nợ em một lần đó, chờ em trở về lại xử lý anh sau."
Thịnh Tinh Hà kinh hãi: "Em còn dám xử lý anh nữa hả?" Cho dù là so nhảy cao, nhu đạo hay là tuổi tác, tên này có gì bì được với anh đâu?
Lấy đâu ra tự tin thế?
"Cúp máy đây!" Hạ Kỳ Niên nhanh chóng chu môi trước ống kính, phát ra tiếng hôn khẽ.
"Yêu anh!"
Cuộc gọi kết thúc, màn hình quay lại giao diện trò chuyện.
Thịnh Tinh Hà hồi tưởng lại giấc mộng Hạ Kỳ Niên kể, thân thể cũng có phản ứng rất vi diệu.
À...
Anh xoay người, đâm đầu vào gối, còn đấm mạnh vài cái.
Anh đều bị Hạ Kỳ Niên làm cho hết lành mạnh rồi!
Chuyện cấm thi đấu đã xong, Thịnh Tinh Hà lại dồn hết tâm trí vào nhảy cao một lần nữa.
Anh đến bệnh viện để tháo thạch cao và tập phục hồi chức năng dần.
Huấn luyện viên bảo anh không cần gấp gáp, dù sao cũng không kịp giải vô địch thế giới, cứ dứt khoát nghỉ ngơi cho thật tốt đi, chờ giải lưu động năm sau và giải kim cương.
Thịnh Tinh Hà cố gắng điều chỉnh tâm trạng.
Một tuần sau, đại hội thể thao kết thúc, Hạ Kỳ Niên từ Ý bay trở về, cậu đột phá độ cao 2m25 ở trận thi đấu này, nâng PB lên 2m28, quả thực là tốc độ đuổi theo như vũ bão.
Mọi người trong đội và người hâm mộ đã đổi cho cậu một biệt danh mới - Thần Niên.
Thịnh Tinh Hà lại cố gắng điều chỉnh tâm trạng sắp sụp đổ.
Anh cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì trinh tiết đã gìn giữ suốt hai mươi tám năm sắp không giữ nổi nữa rồi.
_ Hết chương 53 _.