Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 138: Thế giới thứ năm (14)



CHO ANH SỜ ĐI MÀ

Nhà họ Tô giàu nức đố đổ vách nhưng không quen lối sống phô trương. Tuy vậy, sinh nhật tuổi mười tám là một cột mốc quan trọng trong đời người, vì vậy phải tổ chức mừng tuổi thật linh đình.

Mười tám tuổi là ngưỡng chuyển từ vị thành niên sang thành niên, về mặt pháp lý, Giang Thầm đã là một người hoàn toàn độc lập.

Ngày sinh nhật của Giang Thầm, nhà họ Tô tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho hắn.

Sinh nhật tổ chức tại biệt thự nhà họ Tô. Cả căn biệt thự được trang trí tỉ mỉ, vừa tinh tế vừa trang trọng, biến nơi đây thành một không gian lộng lẫy cho buổi tiệc.

Theo truyền thống, con trai khi trưởng thành sẽ mặc vest, vì thế hôm nay là lần đầu tiên Giang Thầm mặc bộ vest của một người trưởng thành.

Bộ vest màu xám bạc, trên bề mặt có điểm xuyết những hạt kim tuyến lấp lánh, nhưng không hề tạo cảm giác diêm dúa, mà lại toát lên sự nhã nhặn và thanh lịch.

Thật ra, theo ý của ba Tô, vest đen vẫn là lựa chọn trang trọng nhất, đặc biệt là trong những dịp quan trọng như lễ trưởng thành. Nhưng mẹ Tô lại cho rằng màu đen quá nặng nề, dễ làm cho người mặc trông già dặn hơn. Giang Thầm chỉ vừa thành niên, trong mắt bà vẫn là một cậu bé lớn, nên bà quyết định chọn cho hắn bộ vest màu xám bạc trẻ trung hơn, bác bỏ ý kiến của ba Tô.

Trong phòng ngủ của Giang Thầm, ba Tô tự tay cài nốt chiếc khuy cuối cùng trên bộ vest cho hắn. Ông vỗ vai hắn, giọng nói chứa đựng niềm tự hào và yêu thương, và một chút tiếc nuối mà có lẽ chính ông cũng không nhận ra vì đứa trẻ lớn quá nhanh: "Con đã trưởng thành rồi."

Có lẽ do được chăm bẵm tốt, Giang Thầm lớn nhanh như thổi. Sáu năm sống chung, mỗi năm hắn lại cao thêm một đoạn. Quần áo của năm này chắc chắn không thể mặc đến năm sau, đôi khi chỉ sau nửa năm đã không vừa nữa.

Chỉ mới mười tám tuổi mà Giang Thầm đã cao một mét rám. Dẫu ở nước ngoài, chiều cao trung bình của nam giới thường cao hơn thì hắn vẫn nổi bật giữa đám bạn bè cùng lứa, hệt như hạc giữa bầy gà.

Dáng người Giang Thầm cân đối, vai rộng chân dài, tay dài eo thon, tất cả đều giúp bộ vest hoàn toàn vừa vặn, tôn lên cơ thể khỏe khoắn và tràn đầy sức mạnh của hắn.

Ông vẫn nhớ ngày đầu tiên dắt Giang Thầm về nhà. Khi ấy hắn vẫn là cậu bé gầy gò, trên người có nhiều vết thương, chẳng nói năng gì với ai, giống như một con thú non cô độc. Vậy mà chỉ sau sáu năm ngắn ngủi, đứa trẻ ấy đã trưởng thành khỏe mạnh và xuất sắc đến nhường này.

Dưới lòng bàn tay của ba Tô, bờ vai của Giang Thầm săn chắc, đầy đặn, chỉ cần vỗ nhẹ cũng cảm nhận được những cơ bắp rắn rỏi. Điều này khiến ông không khỏi nhớ lại cơ thể tiêu chuẩn của hắn là kết quả từ đâu.

Có lẽ vì những ký ức tuổi thơ khiến Giang Thầm nảy sinh cảm giác nguy cơ, nên vừa vào cấp hai, Giang Thầm đã muốn rèn luyện sức khỏe và học các kỹ năng chiến đấu.

Ba Tô vốn không bắt buộc con cái phải phát triển hoàn hảo về mọi mặt, nhưng khi thấy Giang Thầm chủ động muốn hoàn thiện bản thân, ông không có lý do gì từ chối, bèn tìm cho hắn huấn luyện viên giỏi nhất rồi thực hiện một chương trình huấn luyện bài bản.

Quá trình này chắc chắn rất khắc khổ. Dù mặc bộ đồ tập kín đáo nhất, nhưng trong lúc huấn luyện, việc tiếp xúc cơ thể với huấn luyện viên là điều khó tránh khỏi.

Giang Thầm chỉ có thể chấp nhận sự đụng chạm của Tô Đoạn, còn với người khác, hắn vẫn khó chịu. Dù mức độ khó chịu đã giảm dần theo thời gian và cùng với sự thuyên giảm của bệnh tình, nhưng mỗi lần kết thúc buổi tập, hắn vẫn thường cảm thấy khó chịu suốt vài giờ sau đó.

Mẹ Tô thương con, nhiều lần không muốn để hắn học tiếp nữa. Cả ba Tô cũng dần dần bị dao động, nhưng Giang Thầm lại rất kiên quyết. Hắn học không ngừng nghỉ mãi đến khi được huấn luyện viên khen ngợi thì mới thôi.

Mà sự kiên trì ấy đương nhiên đã mang lại kết quả.

Ngày xưa Ba Tô cũng từng được huấn luyện chuyên nghiệp, thời gian luyện tập dài hơn Giang Thầm, nhưng qua mấy năm, ông không chắc mình có thể đánh bại Giang Thầm chỉ mới huấn luyện vài năm.

Không chỉ trong huấn luyện, Giang Thầm cũng rất nổi bật về mặt học tập. Từ những năm cấp hai, hắn đã mang về vô vàn giải thưởng của các cuộc thi, không chỉ thế, lên đến cấp ba luôn giữ vị trí nhất khối. Theo thông tin ba Tô nhận được từ nhà trường, nếu không có gì thay đổi, khi bước vào năm cuối cấp, Giang Thầm sẽ nhận được suất tuyển thẳng vào trường đại học hàng đầu trong nước.

Sự phát triển của Giang Thầm vượt xa dự đoán của tất cả mọi người. Ttựa như hắn muốn làm một điều gì đó, không ngơi nghỉ cố gắng leo lên đỉnh, dẫu cho con đường phía trước chỉ có một sợi dây mong manh để bám vào thì cũng nắm chặt mãi mãi không quay đầu lại.

Ba Tô rất tự hào sự cứng cỏi của hắn, nhưng đôi khi ông cũng lo liệu rằng hắn có đang ép bản thân quá mức hay chăng. Ông đã từng khuyên nhủ Giang Thầm không cần phải sống một cuộc sống căng thẳng như thế. Nhưng lần nào hắn cũng trả lời rằng mình có thể chịu được, ngoài ra ánh mắt của Giang Thầm khi nhìn ông lúc nào cũng chất chứa đôi chút phức tạp và áy náy.

Ba Tô không hiểu những suy tư của Giang Thầm, nhưng ông biết với một đứa trẻ có quá khứ phức tạp, từng bị người thân phản bội tra tấn, có lẽ hắn mang trong lòng sự hận thù và muốn trả thù khi lớn lên. Nghĩ vậy, ông chỉ đành để mặc hắn làm những gì mình muốn.

Ngày ông đón Giang Thầm từ Lorenda về, ông chỉ giúp hắn giành lại tài sản thừa kế và cảnh cáo người chú của hắn không được quấy rầy nữa, chứ không xử lý quá nặng.

- Dù sao, khi ấy ông vẫn là người ngoài, không có quyền can thiệp quá sâu.

Nếu Giang Thầm muốn báo thù, điều đó cũng dễ hiểu. Là người bị phản bội, dù cậu có làm gì để trả thù, không ai có quyền lên tiếng.

Tuy ba Tô cảm thấy Giang Thầm quá bận lòng chuyện quá khứ, suy cho cùng, con người không thể sống mãi với thù hận. Tuy nhiên, con trẻ có suy nghĩ của riêng mình, ông tôn trọng lựa chọn của Giang Thầm.

Lúc này ba Tô vẫn chưa biết, có lẽ suy đoán của ông cách xa... Mấy đại dương với thực tế.

Đúng là sau khi trở nên mạnh mẽ, Giang Thầm tiện tay trả thù người chú đã phản bội mình, nhưng so với người quan trọng hơn trong đời hắn thì thù hận chỉ chiếm một phần rất nhỏ thôi.

Giúp Giang Thầm chỉnh áo vest xong, ba Tô cầm lấy chiếc hộp đen đặt sẵn bên cạnh, mở ra lấy chiếc đồng hồ bên trong, tự tay đeo chiếc đồng hồ có giá trị cả triệu bạc dùng làm quà chúc mừng hắn đã trưởng thành lên tay hắn.

Với một người đàn ông độc lập, sắp bước vào xã hội, một chiếc đồng hồ phù hợp là điều không thể thiếu. Ba Tô cân nhắc tuổi tác của Giang Thầm rồi chọn cho hắn chiếc đồng hồ có phong cách giản dị, không quá già dặn, phù hợp với tuổi của hắn.

Giang Thầm giơ tay để ông đeo đồng hồ vào, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn chú ạ."

Ba Tô đáp: "Tiểu Thầm à, con là người mạnh mẽ, nhưng đường đời còn dài, không thể lúc nào cũng căng thẳng mãi. Lúc nào cần thư giãn thì cứ thư giãn đi con."

Giang Thầm gật đầu: "Con nhớ rồi."

Ba Tô khẽ lắc đầu, biết hắn chỉ nghe để đó, còn thực tế sẽ vẫn không thay đổi.

Vừa lúc chiếc đồng hồ được đeo xong, cánh cửa phòng ngủ của Giang Thầm phát ra tiếng "cạch", được mở từ bên ngoài.

Một cái đầu đen tuyền quen thuộc thò vào qua khe cửa, đôi mắt tròn xoe đen láy chớp chớp nhìn họ.

Đôi mắt Giang Thầm chứa ý cười. Hắn gọi: "Đoạn Đoạn à."

Ba Tô liếc nhìn Tô Đoạn chỉ lộ mỗi cái đầu, rồi hỏi: "Gấp vậy à?"

Giang Thầm chỉ vừa vào phòng để thay đồ, tính ra mới có hơn mười phút mà Tô Đoạn đã không chịu nổi phải vào tìm người.

Từ bé Tô Đoạn đã quấn Giang Thầm, chuyện này ai cũng biết. Ông và mẹ Tô vốn nghĩ khi lớn hơn, chín chắn hơn, Tô Đoạn sẽ dần độc lập và không còn quấn Giang Thầm làm cái đuôi nhỏ nữa. Nhưng dường như càng lớn, Tô Đoạn lại càng quấn lấy hắn nhiều hơn.

Tô Đoạn chạy thẳng tới trước mặt Giang Thầm, ngước nhìn hắn từ đầu đến chân, đôi mắt sáng rực. Cậu nhóc lắc lắc cái đuôi nhỏ không tồn tại khen hắn: "Anh mặc vest đẹp quá ạ."

Giang Thầm đưa tay chỉnh lại chiếc áo gile nhỏ đã lệch của Tô Đoạn do cậu chạy long nhong, khẽ giọng dỗ cậu: "Sau này Đoạn Đoạn cũng sẽ mặc, lúc đó sẽ xinh đẹp hơn cả anh nữa."

Nay chàng thơ của hắn đã mười sáu tuổi, chỉ còn hai năm nữa thôi sẽ thành niên rồi mặc vest.

Hắn luôn mong chờ ngày ấy.

Chẳng mấy chốc tiệc sinh nhật đã bắt đầu.

Bữa tiệc này dĩ nhiên không chỉ đơn thuần là mừng sinh nhật trưởng thành của Giang Thầm, mà còn là bữa tiệc giao lưu làm quen không thể bỏ lỡ.

Những người đến tham dự không phải đều là bạn học hoặc người quen của Giang Thầm. Có cả những người thuộc thế hệ cha mẹ, đồng nghiệp của ba Tô cũng nhân dịp này đưa con cái đến góp vui.

Dù Giang Thầm không phải con ruột của ba Tô, nhưng nhờ vào năng lực xuất sắc của mình, cộng thêm sự quan tâm không khác gì con đẻ, thế nên một người có tiềm năng vươn cao vươn xa trong tương lai như thế, thì việc đưa con cái của mình kết thân với hắn từ sớm chắc chắn không phải là một điều tệ.

Những người được ba Tô mời đến đều nghĩ như vậy, nhưng đối với Giang Thầm, đây cũng là một cơ hội. Hắn cũng cần xây dựng mối quan hệ.

Trong bất kỳ giới nào, mối quan hệ là một tài sản vô cùng quý giá. Giao thiệp càng rộng, quen biết càng nhiều người có địa vị cao thì càng có lợi cho sự phát triển của bản thân.

Giang Thầm nắm bắt cơ hội này, điềm nhiên trò chuyện khéo léo trong đám đông.

Dù đôi găng tay hắn đeo cùng với bệnh không thể tiếp xúc trực tiếp có tạo nên một chút khoảng cách, nhưng kỹ năng giao tiếp xuất sắc hoàn toàn bù đắp cho điều đó.

Phong thái của hắn không phải nổi bật nhất, lời nói cũng rất ngắn gọn, nhưng trong buổi tiệc này, hắn chính là trung tâm được chú ý nhất.

Giờ đây Giang Thầm đã không còn là đứa trẻ trầm lặng, dè dặt khi mới đến nhà họ Tô. Từ những năm cấp hai, khi mơ hồ nhận ra mong muốn của mình rồi đặt ra một mục tiêu cụ thể, hắn bắt đầu ép bản thân học rất nhiều thứ, và giao tiếp dĩ nhiên là một kỹ năng không thể thiếu.

Có lẽ bẩm sinh hắn đã là một người học nhanh. Không lâu sau đã nắm vững kỹ thuật và tinh hoa của việc giao tiếp, đến giờ có thể dễ dàng gây thiện cảm với người khác.

Nhưng xét cho cùng, đó chỉ là biểu hiện của kỹ xảo mà thôi.

— Nếu hắn thật sự mở lòng với thế giới bên ngoài, thì căn bệnh không thể tiếp xúc đã không kéo dài đến giờ.

Chẳng qua là vì muốn đạt được một mục tiêu nào đó, nên mới tự ép mình tiến về phía trước.

Giang Thầm uống vài ly rượu vang mạnh nên hơi lâng lâng. Dù miệng vẫn nói chuyện vui vẻ với thanh niên tóc vàng trước mặt, nhưng phần lớn suy nghĩ của hắn đã bay đến chỗ bàn tiệc không xa.

Cậu trai tóc đen mặc áo ghi-lê màu nâu nhạt, năm phút trước còn lẽo đẽo theo sau hắn mà giờ đã thay lòng đổi dạ chuyển sự chú ý sang quầy tráng miệng, cẩn thận cắm nĩa vào một miếng bánh dâu, động tác nhẹ nhàng như đang nâng thứ gì quý giá.

Cuối cùng sau bao nỗ lực, Tô Đoạn đã đặt được miếng bánh dâu lên đĩa của mình, khóe miệng cong lên, khi ngẩng đầu nhìn Giang Thầm thì nở một nụ cười khẽ ngọt ngào còn mềm mại hơn cả miếng bánh kem dâu.

Mấy năm trôi qua, sở thích ăn ngọt của Tô Đoạn vẫn không hề đổi thay.

Giang Thầm bị nụ cười của cậu hút hồn, chậm nửa nhịp khi đáp lại cuộc trò chuyện, nhưng chẳng mấy chốc hắn đã hoàn hồn, kín đáo tìm cớ kết thúc cuộc nói chuyện rồi bước về phía Tô Đoạn đang cầm chiếc bánh nhỏ trong tay.