Từng Bước Trộm Tâm

Chương 5: Giúp đỡ





  Lời Lưu Lê nói làm cho đám ăn mày an tĩnh lại, vài tên ăn mày cũng đã bớt kích động mà buông lỏng hài tử trên tay, trong mắt lóe lên nghi ngờ cùng mong đợi. Qua một hồi có tên khất cái ở góc tường đứng dậy, nói: "Ngài nói muốn tập hợp ăn mày khắp thiên hạ lại để cùng nhau phát triển. Ta đây muốn hỏi ngài một câu, ngài định làm như thế nào để làm cho ăn mày khắp Tần triều gia đều tự nguyện gia nhập Cái Bang như lời ngài nói? Chúng ta ở đây bất quá cũng chỉ được năm mươi người, khó có thể phân tản đi khắp nơi khuyên từng người gia nhập, không phải sao?".
  "Dĩ nhiên như vậy. Chúng ta chỉ cần đi tuyên truyền kêu gọi xung quanh khu vực Lạc Tĩnh thành thôi, từ từ tự nhiên sẽ có những tên ăn mày từ các vùng khác theo gió mà đến. Hiện tại chính sự vẫn là các ngươi có nguyện ý gia nhập Cái Bang, nghe lệnh Bang chủ ta hay không.".
  "Chúng ta gia nhập cũng được, nhưng ngài phải nói trước cho chúng ta biết ngài định thế nào. Chúng ta cũng không phải không biết nghĩ, ngài đừng nghĩ rằng bằng mấy câu nói suông của ngài mà chúng ta nghe theo. Chúng ta thiếu thốn nhưng không dễ lừa gạt!" Tên ăn mày đứng ở góc tường đối với đề nghị của Lưu Lê vẫn tỏ ra thận trọng nói.
 "Ta tiếp theo sẽ chọn ra một vị Phó Bang chủ, rồi lựa ra vài người nhanh nhẹn làm thân cận của ta. Ngày mai ta sẽ cùng Phó Bang chủ đi Lạc Tĩnh thành, xem xét mua về mấy gian hàng, rồi từ trong cái người tìm ra một người có chút lanh lợi để giao việc kinh doanh. Một số người khác tạm thời tiếp tục ăn xin, bên cạnh đó còn phải nghe ngóng tin tức hữu dụng. Ba tháng đầu coi như là thời gian thử việc, các ngươi trước mắt sẽ chưa có lương. Ba tháng sau nếu đã kí hợp đồng thì mỗi tháng sẽ có lương thưởng, cũng như theo thành tích của từng người mà chia hoa hồng.
  Ngoài việc kinh doanh cùng ăn xin, ta còn cần có một bộ phận phụ trách an ninh, hậu cần cùng với một vài tên trộm cao tay, còn có nữa chính là một nhóm chuyên đi kêu gọi thành viên, để cho ăn mày cả vùng sẽ có thể nghe đến Cái Bang, sau đó gia nhập, mở rộng bang hội." Mấy lời này Lưu Lê nói ra đều là dựa trêи kiến thức nàng học được ở tổ chức hiện đại. Nàng nói một mạch xong đám ăn mày trong phòng ai nấy đều trừng mắt lớn nhìn về phía Lưu Lê, bọn họ không hiểu a!
  "Công tử, ngài có thể... có thể nói mấy từ dễ hiểu hơn không a? Ta... chúng ta nghe lời ngài nói thực sự không hiểu lắm.." Tên ăn mày trẻ tuổi giơ tay nói, bộ dáng cực kỳ giống học sinh xin được hỏi lão sư vấn đề không hiểu.
  "Cái này ta sẽ từ từ nói với các ngươi sau vậy, hiện tại vấn đề quan trọng là các ngươi có đồng ý gia nhập hay không. Lưu Lê ta bảo đảm với các ngươi sẽ không ép ai gia nhập, toàn bộ đều là tự nguyện." Lưu Lê móc tấm ngân phiếu từ tay áo ra quơ quơ nói: "Số tiền này là dùng để mua cửa hàng, các ngươi cũng đã thấy, ta không phải là không có tiền. Như vậy hiện tại người nào muốn gia nhập hãy giơ tay. Có điều các ngươi cần nhớ, sau khi gia nhập mọi sự phải nghe theo lời của ta, nếu như không tuân lời đừng trách ta khách khí!" Lời Lưu Lê nói đầy khí phách làm cho đám ăn mày nhỏ giọng bàn luận xôn xao.
   Qua một lúc lâu đám ăn mày ngẩng đầu nhìn Lưu Lê, sau đó cả đám rối rít giơ cao cánh tay, tỏ ý tình nguyện gia nhập. Nhìn hài tử ngồi trong lòng tên ăn mày cũng giơ lên bàn tay nhỏ bé, Lưu Lê trên mặt mỉm cười ôn hòa, sau lại hướng về tên ăn mày trẻ tuổi ngoắc ngoắc tay gọi này lại đây.
  "Công tử... Có chuyện gì sao?" Tên ăn mày trẻ tuổi hỏi, trên mặt nhem nhuốc mang theo một tia ngượng ngùng.
  "Nếu gia nhập cái bang rồi cũng đừng gọi ta công tử nữa, gọi ta Bang chủ, hoặc cũng có thể gọi thẳng tên ta Lưu Lê. Cũng không có chuyện gì, ta muốn biết tên ngươi là gì?"
  "Bẩm công... Bẩm Bang chủ, ta tên Chết Bầm." Tên ăn mày lại thấy Lưu Lê gương mặt ngạc nhiên không giải thích được liền nói: "Người nhà của ta chê ta quá mức gầy yếu nên gọi ta Chết Bầm, sau lại bỏ rơi ta."
    "Chết Bầm phải không?" Lưu Lê gật đầu, đưa tay khoác lên bả vai Chết Bầm, nói với mọi người: "Ta tuyên bố, từ bây giờ trở đi Chết Bầm là Phó Bang chủ của chúng ta, nếu khi nào ta không có mặt ở đây các ngươi phải nghe theo sự sắp xếp của hắn. Dĩ nhiên, nếu hắn làm không tốt hoặc là trong các ngươi có người nào làm tốt hơn hắn, đương nhiên cũng có thể lên thay vị trí của hắn. Đúng rồi, ngươi, còn ngươi nữa, hai người các ngươi tên gì?" Lưu Lê chỉ vào hai tên ăn mày nam tử trẻ tuổi hỏi.
   "Hồi Bang chủ, ta tên Tề Nhạc." "Ta tên Lục Cửu." Hai tên ăn mày gãi gãi đầu, không rõ vì sao Lưu Lê muốn biết tên bọn họ. "Hai người các ngươi là thân cận của ta đi, ngày mai mang theo một vài người khác đi tới quanh thành tìm hỏi xem có tên ăn mày nào nguyện ý gia nhập Cái Bang không. Chỗ ngân phiếu này hẳn là đủ cho các ngươi đi đường." Lưu Lê đưa cho bọn họ một tấm ngân phiếu, nàng cũng không lo lắng Tề Nhạc cùng Lục Cửu sẽ cuỗm ngân phiếu chạy mất. Nàng trước giờ mắt nhìn người đều rất chuẩn, xem thấy bọn họ dù không quá thông minh nhưng đàng hoàng trung thành, vả lại một tấm ngân phiếu cũng không đáng bao nhiêu chẳng làm được gì, chỉ có nghe lời nàng nói mới là chính đạo.
   "Dạ, xin Bang chủ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ làm tốt chuyện ngài giao." Tề Nhạc vui mừng ôm quyền, miệng cười toe toét ngu ngơ tươi cười. Mới chỉ một lúc bọn họ đã quen gọi Lưu Lê là bang chủ, không vì cái gì, chỉ là thực chất cũng có vài điểm thích thú mà thôi.
   "Nơi này có ai chuyên tính sổ sách không? Trước kia đã từng kinh doanh cửa hàng hay tửu quán gì đó chưa? Còn có... có ai biết nấu ăn hay thêu thùa mấy thứ nội trợ không?" Lưu Lê vừa hỏi vừa khịt mũi, một cảm giác tủi thân từ đâu xộc lên mũi.
  "Hồi Bang chủ... Lão đầu tử ta trước kia là trưởng phòng thu chi..."
 "Nga? Vậy tại sao ngươi...?" Lưu Lê nhìn lão già từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện ra hắn khuyết thiếu tay trái chợt hiểu ra, gật đầu nói:" Nguyên lai là như vậy, bất quá không sao, đại gia ngươi bây giờ vẫn có thể làm thu chi cho tửu quán."
 "May mắn Bang chủ không chê ta tàn phế, xin Bang chủ yên tâm, ta nhất định sẽ cố sức làm tốt."
 "Như vậy là tốt rồi. Kia... Chẳng lẽ ở đây không có ai biết làm mấy việc thêu thùa nấu nướng sao?" Lưu Lê quét mắt, phát hiện ăn mày là nữ cũng không ít, vậy sao không có ai giơ tay đây...
"Thất Thẩm trước kia là đầu bếp a!" Có người nào đó nhanh miệng la lên, kết quả bị Thất Thẩm 'ba' một cái đánh vào đỉnh đầu, rồi lại tự mình đứng ra, nói: "Bang chủ, ta quả thực trước kia là đầu bếp, nhưng ta chỉ là... cũng chỉ là làm một chút thức ăn thường ngày, e rằng không đảm đương nấu nướng cho một tửu lâu lớn như vậy được."
 "Không sao, ta chuẩn bị mở tửu quán, vài món thường ngày cũng rất cần. Ngày mai ta cùng Chết Bầm đi xem cửa hàng, nhân tiện tìm vài công tượng về sửa lại chỗ này, làm nơi cho các ngươi ăn ngủ tạm. Trước tiên cứ như vậy đi, chờ cửa hàng chuẩn bị xong xuôi, Chết Bầm ngươi an bài vài người thích hợp kinh doanh để tiếp quản, còn lại xếp bọn họ làm bảo vệ an ninh của bang, rồi vài người vận chuyển hàng hóa, cuối cùng nếu còn thừa người nào thì cứ tiếp tục ăn xin, nhân tiện thu thập tin tức."
  Lưu Lê vỗ vỗ bả vai Chết Bầm, vừa ngồi xuống lại như suy nghĩ gì, sau đó tháo ngọc bội đeo ngang hông xuống rồi dùng sức bẻ thành hai nửa. Ngọc bội bị tách thành hai mảnh, Lưu Lê đem một nửa đưa cho Chết Bầm, nói với mọi người: "Đây là tín vật của Cái Bang chúng ta, ngày mai hãy đưa cho từng người nhìn qua. Ta là bang chủ của các ngươi sẽ giữ một nửa, còn nửa kia Chết Bầm thay mặt các ngươi giữ. Nếu như sau này ta không sát cánh cùng với các ngươi, các ngươi cũng có thể dựa vào nó tìm đến ta."
  "Bang chủ nghĩ thật chu đáo!" Có tên nào đó vừa ngáp vừa thán một tiếng, sau đó như thường ngày, mọi người theo nhau chuẩn bị đi ngủ.
   Lưu Lê không ngủ, nàng cười cười với Chết Bầm, sau lại ngồi ở trước cửa ngẩn người. Suy nghĩ của nàng rất loạn, lại nghĩ thời tới thời gian tốt đẹp trước đây cùng người kia. Lưu Lê lắc đầu, lại chuyển suy nghĩ của mình sang viên Dạ Minh Châu, trong lòng tính toán làm thể nào mới có thể đoạt được viên Dạ Minh Châu về tay.
   Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Lê vừa rời giường đã lôi Chết Bầm đi ra ngoài. Nàng cũng không phải là quen thuộc Tĩnh thành trong lòng bàn tay, chỉ là lôi Chết Bầm đi theo phương hướng trong đầu mà thôi. Vậy nên, vào sáng sớm tinh mơ nếu ai dậy sớm đi ra cửa sẽ có thể nhìn thấy một cẩm y công tử ôn nhu tuyệt mỹ lôi kéo một tên ăn mày cả người rách nát cùng nhau đi dạo trêи đường lớn, đi tới một cửa hàng ngay sát Ôn Hương lâu.
  Lưu Lê so sánh giá tiền của hai sạp vải bên cạnh Ôn Hương lâu. Đương nhiên bản thân nàng cũng sẽ không ép giá, nhưng Chết Bầm kia lại ngược lại, ép giá không ngừng, cuối cùng giá chốt xuống còn rất thấp. Nói hết câu cuối cùng, lão bản kia chỉ còn thiếu khóc lóc mà quỳ xuống dưới chân Chết Bầm lớn tiếng la hét: "Đây quả thực không phải ép giá, cái này gọi là ăn cướp a!!"
  Tất cả những cửa hàng đã mua đều được đổi thành Lưu Lê đứng tên, mặc dù những cửa hàng này đều là giao cho hội khất cái kia kinh doanh, nhưng người đứng sau vẫn phải là nàng. Đi trêи đường Lưu Lê tò mò hỏi Chết Bầm:" Ngươi trước kia có học qua môn phái ép giá sao? Sao có thể ép đến như vậy?"
   "Phụ thân ta vốn là một thương nhân đất Giang Nam, sau lại bị kẻ thù hãm hại, gia tộc toán loạn, còn một mình ta lưu lạc bên ngoài. Thủa nhỏ cũng có lúc đi cùng phụ thân, trau dồi học hỏi được chút mẹo buôn bán. Tỉ như việc vừa nãy, chúng ta thanh toán nhiều tiền như vậy vẫn là còn thực có lợi cho hắn. Cửa hàng vải này xưa nay cũng không làm ăn lớn được lời lãi gì." Chết Bầm vừa nói vừa theo thói quen xoa xoa tay bẩn."
  "Ta nhưng chưa muốn bán, vốn đang nghĩ tới chuyện thay đổi hai phòng vải này thành một cửa hàng bán son phấn bột nước cùng vài thứ đồ chuyên cho nữ nhân. Ta gần Ôn Hương lâu như vậy, sao không dựa vào bọn họ nắm bắt thời cơ mà kinh doanh chứ." Lưu Lê quay đầu lại ngắm nhìn bảng tên Ôn Hương lâu, cười nói với Chết Bầm: "Ngươi đã có khả năng ép giá như vậy vấn đề này liền giao cho ngươi xử lí. Hơn nữa ngươi hẳn là đối với son phấn nữ trang rất thạo nghề sao? Bất quá trước hết ta mua cho ngươi bộ váy mới, mà nếu như ngươi không muốn người ta biết ngươi là nữ hài, sợ rằng kinh doanh không thuận lợi rồi bị khi dễ, cũng có thể chịu khó mặc nam trang như ta. Thấy thế nào?"
  Nghe xong lời Lưu Lê nói, Chết Bầm nhất thời sững sờ tại chỗ, trỏ tay về phía nàng giọng run rẩy nói: "Ngài... Ngài làm sao biết ta là nữ tử chứ? Ngài... Ngươi vừa nói ta và ngươi giống nhau? .... Vậy ngươi, không lẽ ngươi cũng là... nữ tử?!"
  "Hừm, đây chính là bí mật giữa chúng ta. Bang chủ cùng Phó bang chủ có bí mật, chuyện này không tầm thường. Hơn nữa sao ta có thể không nhìn ra ngươi là nữ tử chứ, ta có phương pháp của ta, huống hồ linh cảm nữ nhân của đại tỷ đây trước nay rất mạnh. Đừng so đo mấy thứ này, trước hết đi chọn bộ đồ mới, còn tiền thừa đi mua thêm đồ trang sức hẳn là đủ, ta nam trang không thể đeo, vậy ngươi đeo cho ta ngắm đi. Đúng rồi, tiện thể ngươi tìm vài têm khất cái theo dõi trước cửa Ôn Hương lâu. Các ngươi hẳn là biết Danh kỹ đầu bảng Trọng Yên Nhi, giúp ta để ý xem thời điểm nào nàng hay ra ngoài, thời điểm nào về, hay đi hướng nào, biết chưa? Giờ ta đi xem vài tửu quán, việc cứ vậy mà làm."
 "À... nga nga, ta hiểu... hiểu." Chết Bầm nghe đến loạn, gật đầu một cách máy móc, nàng hiểu chỗ nào chứ! Lưu Lê vừa nói gì nàng còn chưa tiêu hóa hết, nàng kiểu gì cũng không nhìn ra được Bang chủ là nữ tử. Thôi, Chết Bầm xoa mũi, quyết không suy nghĩ vấn đề đó nữa, cầm bạc Lưu Lê vừa cho quay lưng hướng đi. Làm một tên ăn mày lâu như vậy, Lạc Tĩnh thành này đi đã không biết bao nhiêu lần, tự nhiên sẽ rõ nơi nào bán phấn son nữ trang tốt nhất, giá cũng tiện nghi.
  Nhìn bóng lưng Chết Bầm rời đi, Lưu Lê cũng không biết đi nơi nào để tìm tửu quán. Nhắm mắt lại đi vài vòng luẩn quẩn, cuối cùng quyết định đi về hướng Đông. Nàng nhớ mình chưa bao giờ đi tới đó nên muốn đi xem bên đó có gì. Bất giác lại hướng mắt lên bảng hiệu Ôn Hương lâu, cười nói một câu: "Dạ Minh Châu thân ái, vài ngày nữa ngươi sẽ là của ta."