Tên nam nhân cầm đầu ở bên tai nàng ta nhẹ giọng nói gì đó, Lưu Lê bởi vì bị bịt mắt mà không có cách nào thấy thần tình của bọn họ chỉ có thể nghe thấy thanh âm nhỏ như tiếng mũi kêu ở chỗ mình rất gần mà vang lên. Qua một lúc, Lưu Lê lần nữa bị đẩy về phía trước đi thẳng một đoạn đường, sau đó bước ra cánh cửa, bị bắt buộc ngồi lên xe ngựa. Vó ngựa chạm trên mặt đất phát ra thanh âm rầu rĩ, Lưu Lê cảm thụ được xe ngựa lắc lư định nhắm mắt lại dựa vào phía để nghỉ ngơi.
Có lẽ là có liên quan đến giao dịch với Tần Nguyệt Dao, trong lòng nàng sớm đã không còn giống như vừa mới bắt đầu chỉ có lo lắng. Không biết tại sao, trong tiềm thức nàng chính là tin tưởng Tần Nguyệt Dao sẽ tuân thủ ước định giữa các nàng chỉ cần mình làm theo lời nàng ta nói thì Yên Nhi sẽ không bị thương tổn. Yên Nhi, Lưu Lê lẩm bẩm trong miệng tên của nàng, tận đáy lòng bắt đầu nhớ đến nàng ấy. Đây đại khái có lẽ là lần đầu tiên hai người tách ra, trước kia các nàng cơ hồ như hình với bóng, mà hiện tại...., nàng cần phải suy nghĩ thật kỹ làm cách nào để tiếp cận Lương vương, cái tên sống không sống, chết không chết lại còn ẻo lả nữa.
Xe ngựa chạy thêm một đoạn ngắn thì dừng lại, tên nam nhân cầm đầu thay Lưu Lê cởi bỏ miếng vải che mắt, không nói gì trực tiếp đẩy nàng xuống xe, điều khiển xe ngựa hướng ngược Lạc Tĩnh thành mà rời đi. Nhìn thấy xe ngựa dần rời xa, Lưu Lê ở trong lòng mắt Tần Nguyệt Dao hẹp hòi, lại không chở nàng đến trước cửa nhà, ngược lại lại đưa đến trước cổng thành, bộ không biết nên này cách nhà của nàng còn một đoạn khá xa sao!
Nàng mang đầy bụng oán khí đi về phía trước, bởi vì trong túi không có tiền nên Lưu Lê chỉ có thể kiên trì tiếp tục đi về phía trước, tiếng rao hàng liên tiếp phát ra làm cho bụng đói của Lưu Lê kêu lên không ngừng, miệng đắng lưỡi khô đi về phía trước, giờ phút này Lưu Lê càng giống như một bệnh nhân bị suy dinh dưỡng không ngừng trôi dạt trên đường.
Rốt cuộc cũng về đến nhà, nàng như điên tự chạy thẳng vào phòng bếp, ở chỗ nào đó tìm một ít thức ăn đơn giản để lấp đầy bụng, sau khi trở về phòng nàng bị cảnh tượng trước mặt là sợ hết hồn. Cảm giác như gặp cướp, đồ đạc đặt trong tủ treo y phục bị lật tung ra ngoài, tâm Lưu Lê chợt căng thẳng chạy tới kiểm tra một chút tấm da dê vẫn còn hay không, kết quả là ở trên giường phát hiện ra nó, bên cạnh có có một tờ giấy, chữ trên đó nàng đọc không hiểu. Cầm lấy tấm da dê lật tới lật lui xem xét, Lưu Lê cảm thấy tấm da dê tựa hồ có chút thay đổi. Nàng không biết chữ, lại không thể tùy tiện cầm nó hỏi người khác, chỉ có thể tìm mấy tờ giấy, đem chữ trên tấm da dê viết ra giấy, chạy đi đến chỗ người khác hỏi thử mới hiểu rõ tấm da dê trên tay mình là giả, thật thì đã bị Tần Nguyệt Dao lấy đi. Mà cái giả, ý của Tần Nguyệt Dao là muốn mình đưa đến tay Lương vương.
"Yêu tinh xấu xa!" Lưu Lê thầm mắng một câu, đem mấy tờ giấy Hi Ba Lạn xé tan tành. Nàng thật sự không nghĩ tới Tần Nguyệt Dao có thể ở dưới tay nàng làm ra những chuyện như vậy, nghĩ tới bộ dáng cùng ánh mắt như tơ của Tần Nguyệt Dao kia, ngọn lửa vừa dâng trong lòng Lưu Lê liền bị triệt tiêu, nàng vô lực nằm lỳ ở trên giường, nghĩ làm sao để làm Lương vương tin tưởng mình. Vừa nghĩ đã nghĩ đến đêm khuya, cũng không biết tại sao Phong Tao Tao đang nằm trong phòng kêu to lên vài tiếng, sau đó Lăng Mỵ Như mặc một thân y phục màu lam nhạt xuất hiện ở cửa phòng. Trên mặt nàng tràn đầy vẻ mệt mỏi, chậm chạp tiêu sái đến bên giường, không nói gì mà ngồi xuống bên giường cúi xuống ở phía sau lưng Lưu Lê, nói: "Ta nghĩ xong rồi, ngươi, phải có trách nhiệm với ta."
"Ngươi nghĩ thông suốt rồi?" Lưu Lê cũng không có mở mắt, tùy ý để Lăng Mỵ Như tiếp tục nằm sấp ôm lấy phía sau lưng mình.
"Nếu không thông suốt sẽ không tới đây." Lăng Mỵ Như cởi giày ra, xoay người Lưu Lê lại, nằm sát vào lồng ngực của nàng ấy, một bàn tay vuốt ve gương mặt của nàng ấy, trong con ngươi không ngừng xuất hiện từng đợt rung động. Thời điểm Lưu lê rời khỏi Lâm Trúc lâu, nàng ở trong phòng đã khóc rất lâu cũng đã nghĩ rất lâu, cho đến khi Tô Úc Trúc cầm lấy một bộ y phục xuất hiện trong phòng, nàng thay Lăng Mỵ Như lau khô nước mắt, trước lúc rời đi còn lưu lại một câu nói "Thử hỏi tâm của ngươi, ngươi đối với nàng ấy có tình cảm hay không."
Có tình cảm hay không? Lăng Mỵ Như bởi vì câu nói này mà ngơ ngẩn, mấy ngày này nàng đã quen sống cùng Lưu Lê, ban đem nghe được âm thanh ở gian phòng cách vách phát ra làm cho lòng nàng không ngừng chua xót. Thậm chí, sẽ nhớ đến chuyện tối qua, nếu như lúc đó nàng không thích nàng ấy thì vẫn có thể đẩy nàng ấy ra một lần nữa, cũng sẽ không để nàng ấy ở trên người nàng muốn làm gì thì làm. Nàng nhớ rõ thời điểm bị Dương Phong ôm lấy, bản thân cảm thấy nhẫn nhịn đến cỡ nào, mà khi ở cùng Lưu Lê, trừ ban đầu ghét bỏ ra, nàng đã sớm biến màn kịch từ giả thành thật rồi, không phải sao?
"Như vậy a." Lưu Lê chợt hiểu ra, cảm giác không có Yên Nhi ở bên cạnh vào ban đêm, cảm thấy rất lạnh rất lạnh. Nàng giống như lúc trước dùng cách thức ôm Yên Nhi mà ôm lấy Lăng Mỵ Như, không có cử động nào nhiều hơn, chỉ đơn giản là một cái ôm, nói: "Ngủ cùng ta đi, buổi tối Yên Nhi sẽ không trở lại đây. Ngày mai dẫn ta đến gặp Lương vương, ta cũng nghĩ thông suốt rồi, ngươi đã là nữ nhân của ta, ta tất nhiên phải bảo vệ ngươi, có trách nhiệm đối với ngươi. Ta lo lắng khi ngươi cùng hắn vạch rõ quan hệ sẽ bị thương tổn, cho nên vẫn là đem tấm da dê giao cho hắn vậy, như vậy ngươi cũng sẽ an toàn hơn." Nhẹ nhàng xoa xao tấm lưng của Lăng Mỵ Như, Lưu Lê biết mình không nên lợi dụng nàng ấy cũng không nên nói dối nàng ấy, chẳng qua nàng cũng chỉ có thể nghĩ ra được biện pháp này thôi, dù sao nàng đã nói đối với nàng ấy có trách nhiệm, toàn bộ đều là thật. So với những đều khác, nó cũng không tính là gì.
"Ngươi nói thật sao?" Lăng Mỵ Như hiển nhiên không nghĩ tới nàng ấy sẽ nói như vậy, ngoài sự khiếp sợ trong lòng còn bị lời của nàng thật sự làm cho xúc động, tựa hồ còn có người có thể vì mình làm như vậy, những người khác kể cả phụ thân của mình cũng yêu cầu mình làm hết cái này đến cái khác chỉ để lấy được món đồ vật đó. Nước mắt lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt, Lăng Mỵ Như dán vào hõm vai của Lưu Lê, thanh âm buồn bực nói: "Ta không có hối hận đem thân thể giao cho ngươi, không hối hận."
"Ừ, ngủ đi, ngoan." Lưu Lê như dỗ hài tử ngủ vỗ vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của nàng, Lăng Mỵ Như càng nói như vậy nàng càng cảm thấy áy náy, không đành lòng để nàng ấy lại khóc, Lưu Lê hôn lên vết nước mắt của nàng ấy, như gió xuân chợt thoáng qua gò má, sau đó ôm lấy nhau tiến vào giấc ngủ.
Giữ vững tư thế ngủ quá lâu trên giường, hai người rốt cuộc bởi vì thân thể cứng ngắc mà đồng thời tỉnh lại, nhìn nhau không nói gì, Lăng Mỵ Như trước nay luôn là người thích diễn trò lại lộ ra vẻ mặt thẹn thùng của tiểu nữ tử. Không có nha hoàn, nàng tự mình xuống giường bưng nước lạnh tới thay Lưu Lê lau mặt cũng như chủ động thay nàng ấy thay đổi y phục trên người. Trên vị trí cổ trắng nõn lại có một dấu thai ký như dấu ngọc tỷ, Lăng Mỵ Như không tự chủ mà sờ lên, phản ứng đối với lần này cũng không có gì quá lớn. Chẳng qua là, khi nàng nhìn thấy phía sau lưng Lưu Lê xuất hiện vết cào thì lại nhớ tới đêm vui vẻ của họ đêm qua, trên mặt không khỏi hiện lên vết đỏ ửng. Hai người đơn giản ăn xong điểm tâm, Lăng Mỵ Như dẫn Lưu Lê đang thất thần đi về hướng Lương vương phủ, sau khi đến trước cửa lớn phủ được người dẫn đường dẫn vào bên trong Lương vương phủ.
Gặp lại Tần Dịch, Lưu Lê ngoại trừ cảm giác chán ghét vô hình kia còn phải đè nén cảm giác da đầu tê dại. Tần Dịch trước sau như một mặc một thân trường sam màu đỏ, màu đỏ cổ quái kia cùng Tần Nguyệt Dao giống nhau như đúc. Nhìn thấy hắn âm lãnh trước mặt, Lưu Lê đứng dậy hướng hành lễ nói: "Vương gia, lần trước ở chỗ ngài, ta đã uống say nên có hành vi thất thố, tại đây kính xin Vương gia thứ lỗi."
"Không sao không sao, Bổn vương làm sao lại trách ngươi chứ?" Tần Dịch mặc dù đang cười, nhưng làm cho người khác phải đè nén cảm giác sợ hãi. Có tiếng bước chân từ phía sau đại sảnh đi ra, làm cho nét mặt xưa nay đều lãnh tình của Tiêu Thanh Nhiên khi nhìn thấy Lưu Lê đứng đối diện Tần Dịch lại hiện lên nét đỏ ửng trên gương mặt trắng nõn, nàng hừ lạnh một tiếng khi nhìn thấy ánh mắt mừng rỡ xen lẫn u mê của đối phương, xoay người liền rời đi, chỉ để lại một câu "khốn kiếp" nhẹ như tơ hồng bay vào trong tai Lưu Lê.
"Vương gia, việc này?" Ta trêu chọc nàng ấy sao? Mới nhìn thấy ta còn mắng ta khốn kiếp?!
"Ha ha , Lưu huynh đừng để ý nhiều. Bổn vương thật sự không nghĩ tới ngươi có thể cùng Lăng cô nương cùng nhau tới đây. Ngươi đâu, đi pha trà." Tần Dịch tựa như lơ đãng liếc nhìn Lăng Mỵ Như, thấy cái gật đầu rất nhỏ của nàng ấy, trong mắt hiện lên sự tự tin cùng mừng rỡ chẳng qua là trong chốc lát lại được che dấu bằng ánh mắt thâm thúy như cũ.
"Vương gia không cần phải khách khí, ta không phải là người quanh co lòng vòng, lần này tới tìm Vương gia là có hai chuyện cần nói, một là đến tạ lỗi chuyện lần trước uống say tại chỗ Vương gia, hai là giao cái này cho ngài." Lưu Lê lấy xa tấm da dê bị thủ hạ của Tần Nguyệt Dao đổi đi giao cho Tần Dịch, rất thành khẩn nói: "Không Minh đại sư ban đầu đem vật này giao cho ta cũng là để cho ta tự mình chọn lấy một minh chủ là đầu quân, cùng Mỵ Như tiếp xúc được một thời gian qua, trong khoảng thời gian này ta cũng nghe được từ nàng ít nhiều về chuyện của ngài, ta tin tưởng ánh mắt của mọi người là sáng như tuyết. Chim không biết lựa cành mà đậu , Mỵ Như là một cô gái thông minh như thế, ta tin tưởng sự lựa chọn của nàng ấy cũng như đi theo sự lựa chọn của nàng. Ta tin, Vương gia ngài có khả năng mở được bản đồ này." Mặt không đỏ, tim không nhảy đem lời nói đã chuẩn bị sẵn nói ra, Lưu Lê cơ hồ đem một bụng đầy mực đen muốn phun ra, lòng bàn tay nàng đầy mô hôi, đúng là cảm giác vuốt mông ngựa quả nhiên thật không tốt chút nào.
"Không nghĩ tới Lưu huynh như vậy...." Ở trong đầu Lương vương tìm kiếm từ ngữ thích hợp để nói, phát hiện lời nói của Lưu lê đặc biệt đến mức không có dùng trình độ nào để hình dùng mà đối đáp được nữa. Hắn cười cười, đôi mắt cũng không có bởi vì những lời nói đó của Lưu Lê mà toát ra chút tâm tình nào, cẩn thận hé mở tấm da dê trong tay ra, hắn chưa từng thấy qua bản đồ, ở trong lòng giãy dựa một lát cuối cùng lựa chọn tin tưởng Lưu Lê. Không dựa vào gì khác, cũng bởi vì lời nói thẳng thắn kia của nàng, tính cách của nàng cùng Tần Hạo rất giống nhau đều là kiểu người sảng khoái thẳng thắn. Tần Dịch kêu thuộc hạ đem một hộp gấm tới đây, cẩn thận từng li từng tí sai thuộc hạ đem tấm da dê cất đi, sau đó lại hướng Lưu Lê nói: "Lưu huynh mấy ngày tới có gì bận rộn không? Nếu không có chyện gì, không ngại ở lại phủ của Bổn vương mấy ngày, thế nào?"
"Việc này....Hình như không được tiện cho lắm." Lưu Lê mím môi, nàng cho là chỉ cần đem tấm da dê giao cho Tần Dịch thì hắn có thể tin tưởng mình cũng ủy thác trách nhiệm nặng nề khác. Sự thật chứng minh là bản thân đã nghĩ Tần Dịcuu9h quá đơn giản, nàng nghĩ là cho dù đối phương tâm kế sâu đến đâu nhưng dù sao cùng Tần Hạo là huynh đệ thì hắn cũng không kém là bao, nhưng từ trong ánh mắt của hắn, Lưu Lê vẫn có thể nhạy cảm nắm bắt được vẫn còn sự hoài nghi bên trong.
"Làm sao lại không tiện chứ? Vương đệ của ta đối đãi với ngươi như huynh đệ, Bổn vương tự nhiên cũng muốn đối đãi với ngươi như vậy. Nếu như Lưu huynh nguyện ý, đại khái chỉ cần ở phủ Bổn vương mấy ngày, từ khi tại đại hội đối quan nghe được diệu pháp mà Lưu huynh ứng đối, Bổn vương vẫn còn rất nhiều vấn dề muốn thỉnh giáo Lưu huynh. Nếu Lưu huynh xem trọng Bổn vương, thì ở dây vài ngày, thế nào?"
"Vậy, Tiêu cô nương cũng sẽ ở đây sao?" Tựa như vô ý hỏi đến, Lưu Lê liếc mắt nhìn Lăng Mỵ Như thủy chung luôn giữ vững trầm mặc, để cho Lương vương không có bất kỳ ngoài ý muốn nào bắt gặp biến hóa rất nhỏ của nàng.
"Ha ha ha, Lưu huynh thât sự là.....Ở, Tiêu cô nương là trợ thủ đắc lực của Bổn vương làm sao lại không ở trong Lương vương phủ chứ? Vậy theo như lời của Lưu huynh là dự định ở lại rồi sao?" Tần Dịch cười lớn, đứng dậy vỗ vỗ bả vai của Lưu Lê, đối với quản gia đang đứng ở ngoài cửa nói: "Đi đi, giúp Lưu huynh chuẩn bị một gian phòng hảo hạng, chọn một gian phòng ở Tây Sương giống như Tiêu cô nương đi."
"Đã rõ." Quản gia gật đầu, xoay người hành lễ liền sai hạ nhân bắt tay thu dọn gian phòng.
"Lưu huynh, an bài như vậy có vừa lòng không?" Tần Dịch lần nữa tươi cười, hắn hiện tại có chút cảm thấy sỡ dĩ Lưu Lê tới đây cũng không phải bởi vì Lăng Mỵ Như mà là vì Tiêu Thanh Nhiên, vì vậy quyết định an bày các nàng ở trong Tây Sương, để ngày sau làm cho Lưu Lê vì mình là phục tùng làm việc.
Quay đầu lại đột nhiên nhớ đến gì dó, Tần Dịch nhìn Lăng Mỵ Như từ trên xuống dưới, nói: "Lăng cô nương nhiều ngày không thể về nhà, Lăng Thị lang chắc là đã rất nhớ đến ngươi, Bổn vương hiện tại phái người đưa ngươi trở về phủ. Đúng rồi, thuận tiện chuyển lời của ta đến Lăng Thị lang, chuyện mà hắn đề nghị, Bổn vương đáp ứng."
----------HẾT CHƯƠNG 58------------