Trong ba ngày kế tiếp, Lưu Lê thay đổi tác phong thường ngày, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều lấy lại tư thái vô lại đến trêu chọc Tiêu Thanh Nhiên, mỗi lần nghe được đối phương không nhịn được tuôn ra một chữ "Cút", Lưu Lê có thể ôm bụng ở trong xe ngựa cười thật lâu. Về phần rốt cuộc là cười cái gì, ngay cả chính nàng cũng không rõ. Chẳng qua là, bên cạnh cuộc sống chỉ có một băng sơn mỹ nhân làm bằng hữu thật sự quá mức nhàm chán rồi. Cũng may Tiêu Thanh Nhiên mặc dù cầm kiếm trong tay nhưng sau khi Lưu Lê trêu ghẹo cũng không có động kiếm trên người nàng, chẳng qua là dưới sự trêu ghẹo của nàng mà tần suất đỏ mặt càng ngày càng tăng mà thôi.
Xe ngựa sau khi chạy nhanh đến huyện Ôn Hải thì giảm lại tốc độ, vén rèm vải lên, Lưu Lê nhìn phía ngoài thỉnh thoảng chỉ có mấy người đi đường đi qua, cũng không có gì thú vị liền nằm trở lại chỗ ngồi, chuẩn bị ngủ thêm một chút. Mấy ngày qua trừ miễn cưỡng nghỉ ngơi trên đường, thời gian còn lại đều ở trên xe ngựa, xương cốt gì cũng sắp rã rời.
"Đã đến huyện Ôn Hải rồi, ngươi còn ngủ?" Mới vừa nhắm mắt lại, thanh âm Tiêu Thanh Nhiên nhẹ nhàng truyền vào trong tai của Lưu Lê, nàng chép chép miệng mấy cái, nửa mở mắt nhìn Tiêu Thanh Nhiên một lúc lâu, mới vỗ vỗ tấm ngăn trong xe ngựa, mở to miệng mà hét lớn: "Đại thúc, cảm phiền đem chúng ta chở tới bờ biển nha."
"Đi bờ biển làm gì?" Ngươi đánh xe chưa đáp lời, Tiêu Thanh Nhiên đã không ngăn được mà hỏi, nàng có chút nhịn không được bộ dạng việc gì cũng không liên quan đến nàng ta và tính tình lười nhác của Lưu Lê. Mấy ngày này đều gần như mắc kẹt ở một chỗ, muốn tiếp tục ngồi sợ rằng ngồi không nổi nữa.
"Thân ái à, thánh chỉ đang ở trong tay ta hay ở trong tay ngươi vậy, thân ái, ta muốn nhanh chóng hoàn thành nhiêm vụ mà thôi, thân ái à." Lưu Lê cẩn thận thận trọng mà trở mình, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, nàng có suy nghĩ và sắp xếp của nàng, nói ra quá sớm thì không có bất kỳ ý nghĩa gì, chi bằng chờ đến bờ biển nói cũng chưa muộn. Huống chỉ chuyện này vỗn là cũng rất gấp rút, không muốn làm trễ nãi thời gian, nàng nhớ Yên Nhi rồi, muốn gặp nàng ấy rồi.
"..." Tiêu Thanh Nhiên nắm chặt trường kiếm trong tay, nếu như có thể, nàng rất muốn rút kiếm chọc trên người Lưu Lê mấy lỗ thủng, hoặc là đem đầu lưỡi của nàng rút ra, đỡ cho nàng tiếp tục bị lời nói của nàng ta làm sặc. Thánh chỉ trên tay nàng ta, được thôi, Tiêu Thanh Nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu đã như thế, xin Lưu công tử toàn quyền làm chủ, cũng không cần đợi đến thời điểm nguy hiểm, không cần hướng ta giúp đỡ. Ta cũng không có thánh chỉ, không làm chủ được đâu!"
Ơ, nổi nóng rồi sao! Lưu Lê đưa lưng về phía Tiêu Thanh Nhiên khóe môi cong lên, không nói gì, chằng qua ở trong đầu tự thỏa mãn giấy phút bộ dáng tức giận của nàng ấy, bộ dáng tức giận của băng sơn kia nhất định rất manh động nha.
Không ai nói chuyện với ai, trong buồng xe một lần nữa lâm vào trầm mặc. Qua một lúc, Lưu Lê dự định dùng bộ dáng thân sĩ mở miệng nói chuyện thì đột nhiên xe ngựa dừng lại, hai con ngựa giống như bị kinh sợ hí lên vài tiếng.
Gặp cướp rồi?! Lưu Lê đột nhiên đứng dậy thì Tiêu Thanh Nhiên đang cầm kiếm trong tay đã nhảy xuống xe ngựa, nàng cho rằng Lưu Lê là một thư sinh tay trói gà không chặc, cho nên mới vừa rồi cùng nàng ấy nhìn nhau, chính là cảnh cáo nàng không nên xuống, đợi mọi chuyện giải quyết xong xuôi thì hãy xuống xe ngựa.
Tiếng đánh nhau từ khi Tiêu Thanh Nhiên xuống xe ngựa bắt đầu kéo dài không ngừng truyền vào trong tai Lưu Lê, nàng ngồi trong xe cũng không có phản ứng gì, thảnh thơi dùng hai chân gác lên nhau, ngồi ngoe nguẩy thỉnh thoảng dùng ngón tay bắt chước bộ dáng keo kiệt của mấy tên địa chủ. Nàng đối với năng lực của Tiêu Thanh Nhiên là tín nhiệm trăm phần trăm, không nói đến trước kia nàng là trợ thủ của Lương vương, chỉ bằng lúc ban đầu nha đầu dã man kia kêu nàng là Cung chủ, nàng chắc chắn xứng đáng với cái danh hiệu này, không phải sao? Hơn nữa, trong tay nàng còn có kiếm nha! Tùy tiện đâm mấy cái cũng có thể đem cả nhà người ta đâm ngã hết, cứ như vậy chẳng phải nàng ấy sẽ trở thành nhân vật cao thủ lấy một chống đỡ một trăm ở thế giới hiện đại ư? Quả thật là buồn cười mà!
"Kêu thủ lĩnh của ngươi ra đây! Nếu không đừng trách ta không khách khí!" Phía ngoài truyền đến thanh âm băng lãnh của Tiêu Thanh Nhiên, Lưu Lê vén rèm vải lên hướng ra phía ngoài nhìn nhìn, chỉ thấy trên mặt đất đã la liệt hơn mười tên nam nhân mặc áo rách nát, bọn họ hình như bị đả thương vô cùng nặng, hiện tại đều đang che bụng của mình kêu đau liên tục hoàn toàn không còn ý định đứng lên.
Thắng rồi? Lưu Lê vui mừng chân sáo nhảy xuống xe ngựa, chỉ thấy tay cầm trường kiếm của Tiêu Thanh Nhiên đang gác lên cổ một tên nam nhân cao gầy, phát hiện Lưu Lê đi ra ngoài, chẳng qua là nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, nói tiếp: "Thế nào? Thủ lĩnh của các ngươi là tiểu quỷ nhát gan sao? Thuộc hạ của mình bị đánh đến chật vật như vậy, chẳng lẽ hắn muốn làm một con rùa rụt cổ?"
"Phi! Trại chủ chúng ta rất bận rộn, không rảnh xử lý ngươi!" Nam nhân đại hồ tử rất là cốt khí ngẩng cao đầu lên, đối với thanh trường kiếm đang gác lên cổ mình không có chút nào sợ hãi.
Thời gian tên đại hồ tử trả lời thì Lưu Lê đã chạy đến bên cạnh hắn đi vòng tới vòng lui hai vòng, nàng cau mày suy tư trong chốc lát, kế tiếp bất khả tư nghị hỏi ra: "Ta nói này, đại hồ tử, trại chủ của các ngươi có phải tên là Mục Tử Anh hay không? Ách, ngươi biết ta không?" Lưu Lê có chút hối hận từ trên xe ngựa đi xuống rồi, nếu như nàng không có mất trí nhớ, tên đại hồ tử trước mặt rõ ràng là tên Nhị đương gia lần trước đã trói nàng và Trọng Yên Nhi đến áp trại của bọn chúng, nàng còn nhớ rõ nữ tử anh khí bịt một mắt kia, và những điều khó nói mà nàng ta nói qua.
Xấu hổ ho khan vài tiếng, Lưu Lê tại thời điểm tên nam nhân đại hồ tử kia bừng tỉnh nhận ra dự định thốt ra tên của nàng thì liền bịt kín miệng của hắn lại, nói: "Khụ, cái đó, lời không nên nói thì đừng nói. Chúng ta lần này tới là muốn cùng trại chủ của các ngươi làm ăn, không biết nàng ta có chịu làm hay không."
"Làm sao, ngươi quen bọn họ?" Cử chỉ của Lưu Lê làm cho trong lòng Tiêu Thanh Nhiên có chút hiểu rõ, nàng thu hồi trường kiếm trong tay, đối với tên nam nhân đại hồ tử nói: "Chúng ta muốn thấy thủ lĩnh của các ngươi."
"Có quen, đánh nhau nên quen thôi." Lưu Lê buông tha cái miệng của tên nam nhân kia, thuận thế ở trên y phục của hắn đem bàn tay vừa mới bịt miệng hắn lau tơi lau lui. Đoạn lịch sử huy hoàng trước kia tốt nhất là đừng nên nhắc tới.
"Lão đại mang theo những người khác đến phía Nam, sau đó kêu bọn ta tới đây hội hợp." Đại hồ tử thấy Tiêu Thanh Nhiên thu lại trường kiếm, biết các nàng sẽ không thương tổn đến bọn họ, chỉ biết nói ra hướng đi của trại chủ, cũng đề nghị các nàng ở đây chờ đợi một lát. Nhàn rỗi chính là nhàn rỗi, Lưu Lê cùng Tiêu Thanh Nhiên hai người dựa vào hai bên xe ngựa ngắm nhìn phong cảnh ở nơi xa. Thật ra thì căn bản chẳng có phong cảnh gì để ngắm, trừ biển cả cách đó không xa, không còn thứ gì khác nữa. Tiêu Thanh Nhiên mặc dù nhìn về nơi xa, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn chú ý đến trên người tên nam nhân đại hồ tử, sợ hắn thừa dịp bất ngờ đem đám người kia bỏ trốn.
Lại qua thêm một lúc, không biết là người nào hô lên "Trại chủ!" Lưu Lê bỏ qua xe ngựa đi đến bên cạnh Tiêu Thanh Nhiên, cách đó không xa một đại đội đang cầm khảm đao trên tay, cầm đầu chính là một thân trang phục khỏe khoắn – Mục Tử Anh. Tựa hồ nhận ra Lưu Lê, Mục Tử Anh khóe môi cong lên còn chưa tới trước mặt nàng đã mở miệng: "Ha ha, ta đang muốn phái người tìm ngươi đây, không ngờ tới một mình ngươi đã dâng đến tận cười rồi! Phu quân gần đây sống có tốt không! Í? Ngươi bên cạnh ngươi chính là nương tử mới cưới của ngươi sao? Ha ha ha, ngươi không phải đã có một vị chính thất rồi sao, làm sao lại tìm thêm nương tử? Vậy...."
"Ê ê! Ngươi không nói lời nào sẽ chết sao! Ta lúc nào lấy nương tử chứ! Còn nữa, ta không phải là phu quân của ngươi, đừng có ở đây hồ ngôn loạn ngữ! Còn nữa còn nữa, nàng ấy..." Lưu Lê chỉ vào Tiêu Thanh Nhiên, ánh mắt lạnh như băng của nàng ấy bắn tới trên người nàng làm nàng không tư chủ được rùng mình một cái, quay đầu lại chỉ nhìn thấy Tiêu Thanh Nhiên một bộ dạng giết người, dùng ánh mắt sắc bén ngó chừng Lưu Lê,
"Ách..." Lưu Lê biết Tiêu Thanh Nhiên rất lạnh lùng, không nghĩ tới lạnh lùng đến trình độ này. Nàng miễn cưỡng nuốt nước miếng, đối với Mục Tử Anh đang ở trước mặt, nói: "Mục Trại chủ, chúng ta lần này tới tìm ngươi là muốn cho ngươi mối làm ăn."
"Ồ? Có mối làm ăn? Nói nghe thử xem." Vừa nghe đến hai chữ làm ăn, Mục Tử Anh cũng không trêu chọc nàng ta nữa, ra hiệu cho những người phía sau tản ra đợi lệnh của nàng, đi theo Lưu Lê cùng Tiêu Thanh Nhiên hai người đi đến xe ngựa nói chuyện.
Nghe Lưu Lê đem ý tưởng ra trình bày đơn giản một lượt, chân mày Mục Tử Anh dứt khoát nhăn lại thành một gò núi nhỏ.. Chuyện xấu thì nàng làm cũng nhiều, có thể cướp được thứ tốt nàng càng vui mừng, chẳng qua là muốn nàng đem theo thủ hạ đi đến nước Lưu gây chuyện cướp bóc là cả một vấn đề. Không nói đến việc thủ hạ của nàng một nửa là vịt trên cạn, làm sao đi đến nước Lưu đã là một việc khó khăn. Gịật giật mí mắt của mình, Mục Tử Anh nói: "Chuyện có lợi tất nhiên bọn ta cũng muốn nhúng tay vào, chỉ là chúng ta ngay cả thuyền cũng không có thì lấy gì đến nước Lưu?"
"Gần đây không phải có đám đạo tặc nước Lưu đến chỗ này cướp bóc hay sao?" Lưu Lê hỏi ngược lại, sau đó giải thích: "Chúng ta đến nơi đó, có thể tóm lấy bọn chúng trói lại, dùng thuyền của bọn chúng đến nước Lưu. Về phần có đến được nơi đó các ngươi có thể náo loạn một phen hay không, việc này phải trông chờ vào bản lĩnh của các ngươi."
"Náo loạn? Không phải chỉ cần đem đám người cướp bóc của nước Lưu trói lại ném bọn chúng xuống biển là được rồi sao? Lại nói, không phải tất cả mọi người ở nước Lưu đều là đám cướp bóc." Mục Tử Anh nói.
"Việc này..." Lưu Lê cảm thấy lời của nàng ta cũng có đạo lý, nghĩ lại nên đổi lại phương pháp, kết quả trong đầu không có tí đầu mối nào, không thể làm gì khác hơn là quăng ánh mắt cầu cứu về phía Tiêu Thanh Nhiên, nói: "Tiêu Thanh Nhiên, Tiêu cô nương, ngươi cảm thấy chúng ta nên làm gì mới phải đây?"
"Thánh chỉ ở trong tay ngươi, ta bất quá chỉ là hộ tống mà thôi, có chuyện gì vẫn là để một mình Lưu công tử quyết định đi." Tiểu Thanh Nhiên rất là lãnh đạm trả lời một câu, học bộ dáng ban đầu của Lưu Lê mà ưu nhã gác chân nhắm mắt dưỡng thần, khóe môi tựa như đắc ý mà cong lên.
Gương mặt vốn hờ hững kia bởi vì khóe môi cong lên mà trở nên chói mắt, Lưu Lê đối với Mục Tử Anh làm động tác im lặng, trò đùa dai dường như đã bắt đầu, Lưu Lê đứng dậy ở trên môi của nàng dùng sức mà hôn mạnh một cái, sau đó lập tức ngồi vào bên người Mục Tử Anh, nói: "Ai nha, hôm nay khí trời thật là tốt mà! Hai ta đi ra ngoài dạo một chút đi, vừa đi vừa thương lượng." Dứt lời, liếc mắt thấy nét ửng đỏ trên mặt Tiêu Thanh Nhiên, hài lòng nhảy xuống xe ngựa.
-------------CHƯƠNG 62------------