Từng Đem Tình Yêu Gửi Biển Núi

Chương 99: Tuyết nhân gian (11)



Sau khi trời vào đông, Lâm Ý đi theo Chu Gia Dã về thành phố Nam Đài một chuyến.

Lần này về là để mừng sinh nhật thầy chủ nhiệm lớp cấp ba của Chu Gia Dã, lớp trưởng đứng ra tổ chức buổi họp lớp và thông báo tới những ai có thể liên lạc được, dĩ nhiên cũng gồm cả Chu Gia Dã. Trong lớp anh vốn là người có mối nhân duyên cực kỳ tốt, hiện tại vẫn giữ liên với nhiều bạn học, chẳng qua là mọi người đều biết thân phận hiện tại của anh không hề tầm thường, cũng sợ anh không tiện đến nên hầu như không trông mong gì.

Nhưng Chu Gia Dã là một người rất để ý đến tình nghĩa, anh còn cố tình để trống lịch trình để có thời gian về Nam Đài một chuyến.

Tiệc sinh nhật thầy chủ nhiệm lớp họ được tổ chức rất hoành tráng, sau mấy chục năm đi dạy, học trò của thầy ở khắp nơi, các cựu học sinh cũng đến chúc mừng sinh nhật rất đông. Mấy ngày nay vòng bạn bè của Chu Gia Dã náo nhiệt tưng bừng, hầu hết là tin bạn học cấp ba gửi về Nam Đài mừng sinh nhật thầy.

Bạn học đã mười mấy năm chưa gặp lại, mấy ngày nay lại tổ chức tụ tập đi du sơn ngoạn thủy, cùng nhau ăn cơm, hát karaoke.

Sau khi phân ban hồi lớp 11, Lâm Ý cũng không quen bạn cùng lớp của anh, nhưng xem lịch sử trò chuyện giữa anh và bọn họ cũng biết nhân duyên của anh vô cùng tốt, ngay cả thân phận ngôi sao của anh cũng không trở thành rào cản. Mấy ngày nay các bạn học cũ tìm anh rất nhiều, có người hỏi anh xong việc chưa, có tới hay không, họ còn nói có những ai tới họp lớp, mười mấy năm không gặp mà giờ đã xinh đẹp ngút ngàn, có những người đã kết hôn, bây giờ đã làm ông chủ, tậu xế hộp cực kỳ ngầu, vừa mới về trường một chuyến để gặp nhau đánh bóng, nếu thiếu anh sẽ không có cảm giác khi xưa.

Chu Gia Dã gấp rút chạy lịch trình một mạch cho xong, để có thể về Nam Đài chuyến này anh đã khẩn trương dành thời gian thức mấy đêm dài, vậy nên trên đường đi anh rất mệt mỏi, phải ngủ bù.

Trước mặt Lâm Ý, anh không bao giờ trốn tránh việc để lộ mặt yếu đuối của mình, suốt cả chặng đường anh đều dựa vào vai cô ngủ ngon lành.

Tóc anh mềm mại, chốc chốc lại phớt qua da cổ cô khi xe xóc nảy, tựa như lông của chú thiên nga ngoan ngoãn. Anh ngủ rất yên giấc, còn đeo cả khẩu trang và đội mũ, che khuất khuôn mặt kiêu ngạo của mình, áo khoác mặc mùa đông rất dày, anh cũng thọc tay vào ống tay áo của cô, nắm tay cô giấu trong tay áo, ngủ vô cùng yên bình.

Khi đổi xe ở thị trấn nhỏ ồn ào, trẻ con khóc nháo ầm ĩ không ngớt, có người mở loa ngoài trên điện thoại xem video ngắn, người thì lớn tiếng gọi điện thoại nói oang oang, cả đoạn đường này chưa lúc nào được yên tĩnh. Nhưng anh vẫn yên tâm ngủ, đầu lẳng lặng tựa trên vai cô, suốt quãng đường này anh hệt như người bạn nhỏ ngoan ngoãn, chỉ cần có cô ở bên cạnh thì xe có đi tới đâu cũng không quan trọng.

Có những lúc vai cô cảm thấy hơi mỏi do bị đè lên, cô nhẹ nhàng cử động, muốn đổi sang tư thế ngồi khác, lúc ấy anh chợt tỉnh vì vai cô hơi động đậy.

Đôi mắt chỉ lộ ra ngoài mũ và khẩu trang của anh mở ra, còn mang theo chút mơ màng ngái ngủ, chậm chạp chớp chớp mắt, giọng nói cũng hơi khàn: “Đến chưa em?”

Cô ăn ngay nói thật: “Mỏi vai.”

Chu Gia Dã vẫn đang buồn ngủ, anh ồ một tiếng rồi ngồi dậy, xoa bả vai cho cô với khuôn mặt hẵng còn mơ màng. Vì còn đang buồn ngủ, lời nói và hành động của anh nhẹ nhàng như miếng bánh bò trắng, giọng nói cũng khẽ khàng, hỏi cô: “Khá hơn chút nào chưa?”

Cô gật đầu, hỏi: “Anh mới ngủ thiếp đi hả?”

“Ừ.”

“Ồn ào như thế này mà anh cũng ngủ được?”

“Anh buồn ngủ lắm.” Sắc mặt anh vẫn còn mệt mỏi, nhẹ nhàng xoa bả vai cô: “Với lại có Ý Ý ở đây mà.”

Cô cười: “Em ở đây thì làm được gì, em cũng đâu có giảm tiếng ồn được.”

“Tim anh có thể giảm tiếng ồn.” Anh xoa cho cô một hồi lâu, Lâm Ý nắm tay anh: “Được rồi, hết mỏi rồi.”

Anh lại dựa xuống lần nữa, điều chỉnh tư thế rồi lại vùi vào bả vai cô ngủ tiếp, nắm tay cô dưới tay áo, tư thế ngủ vừa ngoan vừa yên bình.

Phong cảnh ngoài cửa sổ xe tròng trành, liên tục chạy ngược về sau, xe khách đường dài vẫn đang trên đường chạy về thị trấn nhỏ vừa chậm vừa quanh co, trong xe tràn đầy những chi tiết vụn vặt của cuộc sống, cũng không ai để ý đến cặp vợ chồng trẻ tuổi vẫn luôn yên tĩnh ở trong góc ghế sau. Tiếng mở loa ngoài trên chiếc điện thoại phát video ngắn vẫn rất ồn ào, trẻ con vẫn khóc nháo như cũ, họ hàng quen nhau đang tán gẫu về chuyện của các nhà.

Thi thoảng có ánh nắng chiếu thẳng vào từ cửa xe từ mặt trời treo cao ngoài cửa sổ, đoạn đường này chiếu sáng đến độ chói hết cả mắt. Cô thả rèm cửa xe xuống để chắn nắng, suốt quá trình anh luôn im lặng ngồi im, ngoan đến mức khiến người ta muốn hôn anh.

Khi ngủ anh vẫn nắm tay cô, tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, móng tay cũng gọn gàng sạch sẽ, cô nhẹ nhàng tách những ngón tay giấu dưới tay áo ra, chạm vào chiếc nhẫn anh đeo trên ngón tay.

Tia sáng vụn vặt vẫn rơi trên người Chu Gia Dã, anh tựa vững vào vai cô, bất chấp những phiền nhiễu thế tục của đường đời, rõ ràng anh cũng bị cuốn vào trong đó, song anh không cau mày, chỉ quan tâm đến việc ở bên cạnh cô, như thể anh đã dâng con tim mình cho cô.

Bởi vì thời gian gấp rút nên khi bọn họ đến Nam Đài thì buổi tụ họp của các bạn học bên kia đã sắp bắt đầu, rất nhiều người đều đã đến, nghe nói hôm nay là đợt hoành tráng nhất, rất nhiều bạn cũ đi làm ở tỉnh ngoài đều tụ họp về đây trong hôm nay. Tin nhắn nhóm lớp liên tục có người hỏi Chu Gia Dã có đến không, dù sao trong lớp có một ngôi sao lớn, vị này lại có quan hệ khá tốt với mọi người, dù đã lâu không gặp nhưng vẫn làm cho người khác không hề cảm thấy xa cách, vậy nên anh luôn khiến mọi người nhớ đến từ khi buổi họp lớp được tổ chức.

Sau khi xuống xe, hai người vội vàng về nhà một chuyến để rửa mặt thay quần áo, dọc đường đi bám gió bụi cực kỳ mệt mỏi.

Rửa mặt xong tỉnh táo hơn nhiều, anh đi tìm quần áo sạch sẽ để thay, điện thoại của anh ở bên cạnh lúc nào cũng có người tìm, tất cả đều là bạn học trong buổi tụ họp lần này, Lâm Ý ở cạnh đang đọc cho anh nghe, sau đó giúp anh trả lời tin nhắn.

Có người hỏi anh đến một mình hay là dẫn vợ theo, mấy người bọn họ đều vô cùng hào hứng, hỏi trong nhóm có ai từng gặp chưa, nghe nói là bạn cùng lớp cấp ba, học lớp nào mà giỏi thế, từ khi nào đã tóm được người ta.

Có người biết rõ tình hình ở trong nhóm trêu anh như hồi còn học cấp ba, nói cậu cứ chờ xem đi, Chu Gia Dã kia bám người lắm, chậc chậc, không thấy được đâu.

Ngửi thấy mùi hóng hớt, trong nhóm nói chuyện càng sôi nổi hơn, bắt lấy người nọ hỏi là ai vậy, học lớp nào, tên gì, có ai quen hay từng gặp chưa.

Lúc này Chu Gia Dã chưa xuất đầu lộ diện trong nhóm nên họ đã hỏi mấy bạn nam có mối quan hệ tốt với anh hồi cấp ba, kết quả mấy người kia cũng nói hồi đó họ cũng chưa gặp bao giờ, cách đây một thời gian Chu Gia Dã về Nam Đài đi chơi bóng rổ chung mới hay tin, sau đó bọn họ bắt được Triệu Lỗi: [Bọn tôi đều mới biết đây thôi, nhưng thằng oắt này thấy người từ lâu rồi, mấy cậu hỏi cậu ta đi.]

Trong nhóm uy hiếp, dụ dỗ đủ kiểu, Triệu Lỗi vẫn đang kéo dài giọng điệu thừa nước đục thả câu, có người lấy chuyện hồi cấp ba cậu ta nhờ người đưa tờ mẫu giấy nhỏ cho cho nữ sinh lớp bên cạnh ra uy hiếp, Triệu Lỗi lập tức đầu hàng, khai hết những gì mình biết: [Đừng, oan cho tôi quá, tôi cũng tự đoán ra thôi. Dạo ấy có mấy ngày Chu Gia Dã như hồn vía lên mây, tìm cậu ấy chơi bóng mà cậu ấy cũng từ chối, cả ngày ngồi ở trong phòng học ngẩn người cười ngây ngô. Tôi thấy cậu ấy lạ lắm, còn nói đùa cậu ấy rơi vào bể tình rồi, nào có biết cậu ấy thực sự rơi thê thảm như vậy, rơi xuống rồi không đi lên được nữa, đợt trước Chu Gia Dã về Nam Đài mới biết được đã qua ngần ấy năm mà vẫn là cô bạn kia.]

[Rốt cuộc là cô bạn nào vậy?]

[Đã nói mấy cậu cũng không biết, tôi cũng không biết luôn.]

[Không phải cậu kè kè theo cậu ấy suốt ngày à, bên cạnh cậu ấy có những ai mà cậu còn không biết?]

[Tôi đâu có biết, tôi chưa bao giờ thấy nữ sinh đó ở cạnh cậu ấy, à lúc hội thao từng gặp rồi, sau ngày hội thao nọ cậu ấy đã thành bộ dáng ngu ngơ như thế.]

Có người nhớ lại hội thao năm lớp 11, bởi vì chỉ có lớp 10 và lớp 11 tham gia hội thao nên hội thao năm lớp 11 là hội thao duy nhất sau khi bọn họ phân ban, tất cả mọi người đều có ấn tượng sâu đậm.

Nhắc đến ấn tượng sâu đậm, tất nhiên chuyện này cũng liên quan đến phong cách huênh hoang của Chu Gia Dã, anh tràn đầy tinh thần phấn chấn, bất cần và rực rỡ trên sân vận động. Giáo viên và bạn bè ai cũng thích anh, tuy không có tâm tư mơ mộng kia nhưng chỉ cần thấy tinh thần hăng hái của anh trên sân vận động cũng khiến người ta yêu mến, hễ nghe ở nào có nội dung thi của Chu Gia Dã là người ta sẽ đến vây xem chật như nêm cối, ảnh chụp còn lên cả báo chiều của Nam Đài.

Nhưng đối với những học sinh cấp ba đang ở lứa tuổi mười mấy chớm tuổi dậy thì mà nói, cuộc tranh tài mang ý tứ tranh giành người yêu trong hội thao thú vị kia là chuyện được bàn tán nhiều nhất, hình như bản chất của tuổi dậy là càng cấm cản điều gì thì sẽ càng phản nghịch cái đấy, chủ đề tình yêu luôn là chủ đề khiến người ta hứng thú nhất, hơn nữa một trong những nhân vật chính lại là Chu Gia Dã vốn đã khiến người ta nhớ thương.

Không ai còn nhớ đối tượng được Chu Gia Dã chắp tay tặng bóng là người nào, bởi vì cô gái kia quá mờ nhạt, rất nhiều người đều không có ấn tượng, hỏi thăm cũng không tìm thêm được thông tin thừa thãi nào, hơn nữa cũng chưa từng gặp người nọ bên cạnh Chu Gia Dã, về sau cũng không thấy Chu Gia Dã có qua lại gì với nữ sinh kia nên mọi người đều tưởng Chu Gia Dã chỉ tiện tay chọn bừa người để nhường thôi, dù sao đi chăng nữa người thắng trong nội dung thi hôm ấy vẫn là anh.

Nhưng hôm nay khi nhắc tới hội thao năm ấy, có người hỏi ở hội thao đã xảy ra chuyện gì, vì sao sau hội thao lại thành như vậy.

Triệu Lỗi gửi tin nhắn thoại trong nhóm, chậc lưỡi nói: “Chuyện này mấy cậu phải hỏi chính cậu ấy chứ, làm sao mà để người ta bắt thóp được, tôi còn cười nhạo cậu ấy vì dành quãng đời còn lại cho bóng rổ tồi tàn của mình, ai ngờ đứa con trai đáng thất vọng của tôi quay đầu liền đánh mất hồn luôn.”

Tất cả nội dung trò chuyện sau đó đều xoay quanh Chu Gia Dã, dù sao anh cũng vốn là nhân vật tâm điểm ở trường, chủ đề tán gẫu về anh luôn cực kỳ nhiều.

Trước kia lúc còn đi học, mặc dù phân ban cách xa nhau nhưng vẫn có thể nghe được nhiều chuyện về anh. Có rất nhiều người thích anh, vậy nên những tin đồn về chuyện này được nghe ngóng nhiều nhất, lúc nào Lâm Ý cũng nghe thấy các nữ sinh tán dóc rằng hôm nay ai nói với anh mấy câu, ai đổi chỗ ngồi ở sau lưng anh, lúc hoạt động ai cùng nhóm với anh. Có khi nhà trường tổ chức hoạt động ngoài khuôn viên trường, vì học sinh quá đông nên chia thành từng đợt, ngay cả ai được đi cùng ngày với anh cũng khiến người ta hâm mộ một phen.

Khi đó cô luôn có thể nghe được người khác thảo luận Chu Gia Dã thích mẫu người như thế nào, có người dò hỏi sinh nhật để phân tích sở thích của anh qua cung hoàng đạo, có người phân tích kiểu tính cách mà anh thích dựa trên những người mà anh thường nói chuyện, có người còn tìm kiếm xem có hoạt động nào được tổ chức cùng ngày với lớp Chu Gia Dã không, nếu thực sự có thì các nữ sinh trong lớp sẽ rất tỉ mỉ trong việc chăm sóc tóc mái và ngọn tóc của mình, lúc đi ngang qua cửa lớp anh cũng phải dừng lại vài lần.

Đáng tiếc khi đó anh là chàng trai thẳng nam cố chấp, ngoài bóng rổ thì cũng chỉ có bóng rổ. Nữ sinh thích anh nhiều,nhưng anh đối xử với ai cũng thẳng thắn như bạn bè bình thường, dường như không có gì khác biệt về giới tính cả, chơi với nam sinh hay nữ sinh đều y hệt nhau. Nhưng anh cười lên rất đẹp, cho nên nếu đã có thể nói thêm vài câu thì các cô ấy đều muốn âm thầm thảo luận với bạn thân đoán xem có phải anh có thiện cảm với mình không.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trong trường học cũng có những nam sinh khác có diện mạo thanh tú và ưa nhìn, đến chớm tuổi dậy thì ít nhiều gì cũng từng gặp phải dấu hiệu của tình yêu, nổi lên chút tâm tư ham hư vinh, chân đạp mấy thuyền, lăng nhăng khỏi phải nói.

Nhưng Chu Gia Dã rõ ràng là người hết sức kiêu ngạo, người thích anh cũng vô cùng nhiều, song anh lại cũng không sa đà, tự do là tính trời sinh của anh, dù sao thì mặt trời cũng có thể tuỳ ý để ánh nắng rơi xuống mọi ngóc ngách. Tính cách này của anh lại càng khiến mọi người thương nhớ nhiều hơn, ngoài nảy sinh chút tâm tư, lòng hư vinh quấy phá cũng dễ khiến người ta mê muội, ai cũng nghĩ mình có thể trở thành người đứng bên cạnh mặt trời.

Rốt cuộc Chu Gia Dã thích mẫu người như thế nào, lời này Lâm Ý từng nghe ở trường cấp ba vô số lần, hễ nhắc đến những chủ đề có liên quan đến anh, lần nào cô cũng sẽ không cầm lòng được mà nghĩ ngợi, lắng nghe họ nói chuyện phiếm.

Song rốt cuộc Chu Gia Dã thích mẫu người nào, cô cảm thấy những hình mẫu đó đều không phải.

Anh quá tự do, cũng quá tùy ý, anh đã từng nói với cô chuyện sau này không ai nói chính xác được, anh muốn sống cho hiện tại, anh làm bất cứ chuyện gì cũng chỉ là đang làm theo trái tim của mình, chuyện đã nhận định thì chắc chắn sẽ kiên trì, sau khi quyết định lòng đầy hăng hái, dù thắng hay thua đều chấp nhận.

Trái tim của một người như anh sẽ không bị giam cầm trong một tiêu chuẩn cố định, chỉ có điều chạm đến con tim anh mới có thể trở thành tiêu chuẩn của anh.

“Nhắm mắt lại.” Chu Gia Dã thay quần áo xong thì sang trang điểm cho Lâm Ý, không hề biết lúc cô xem lịch sử trò chuyện đã nhớ tới chuyện thật lâu trước kia.

Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm nhận được Chu Gia Dã đang trang điểm cho cô ở khoảng cách rất gần, hô hấp của anh ổn định, gần ngay bên tai cô.

Cô đột nhiên hỏi: “Chu Gia Dã, anh thích mẫu người như thế nào?”

Anh không biết vừa rồi nghĩ cô gì, chỉ coi như cô lại nổi hứng trêu anh như bình thường, anh không giận mà đáp rằng: “Lại muốn nghe anh dỗ em phải không?”

“Không có, em chỉ muốn nghe đáp án, xem em đoán có đúng không.”

Cây bút trong tay anh dừng lại một lát: “Đoán cái gì?”

“Hồi cấp ba ấy, có rất nhiều người thích anh, nhưng hình như không có đối tượng nào khiến anh rung động, dù có theo đuổi anh kiểu nào đi chăng nữa cũng không thành công, cho nên rất nhiều người đều suy đoán rốt cuộc anh thích mẫu người như thế nào. Lúc em nghe các cô ấy thảo luận, trong lòng cũng thầm đoán thử, em muốn xem em đoán có đúng hay không.”

Nghe vậy, anh cười khẽ một tiếng: “Anh đâu có hình mẫu yêu thích, cũng không phải công thức làm bài, không thích là không thích, còn thích chính là thích thôi.”

“Ồ.”

Anh vẽ cho cô xong, sau khi cất bút mới hỏi cô: “Em đoán là gì?”

Cô mở mắt ra, đối diện với ánh mắt gần trong gang tấc của anh, cô cười với anh rồi tuyên bố: “Em đoán đúng rồi!”

Anh khẽ nhướng mày, mỉm cười hài lòng: “Giỏi thế cơ à?”

Lâm Ý ôm cổ anh cười nói: “Cho nên em cảm thấy anh nhất định phải ngã vào tay em, anh xem em hiểu anh biết chừng nào.”

Nhìn dáng vẻ đắc ý này của cô, nào còn vẻ hướng nội nhút nhát như xưa. Anh đã quen với việc cô được đằng chân lân đằng đầu, nhưng anh thích nhìn bộ dáng cười khanh khách của cô, anh thích nhìn cô cười với anh. Chu Gia Dã không khỏi cong môi, ôm eo kéo cô vào lòng: “Tự tin đến thế luôn à?”

Cô gật đầu thật mạnh, vẫn đang rất vui vẻ và phấn khích.

“Nếu em tự tin đến thế, sao lúc trước không thấy em theo đuổi anh?”

“…”

Anh xoay gương mặt bỗng nhiên ngượng ngùng lại, tiếp tục làm khó cô: “Tự tin như thế thì nên bắt thóp anh ngay tại chỗ mới đúng, sao lại kéo dài đến tận bây giờ vậy?”

Lâm Ý nói không lại anh, bèn đưa tay che miệng anh.

Nhưng đôi mắt anh rất đẹp, khi cười cong mắt hết sức quyến rũ, cô càng nhìn mà cảm giác mặt càng đỏ hơn, anh cứ vậy hết lần này tới lần khác còn chưa đủ, tiện thể nắm tay Lâm Ý rồi hôn đầu ngón tay cô, nhiệt độ nóng bỏng càng làm cho người ta khó chịu, cô nóng đến nỗi rụt tay về.

Anh cũng không cố ý trêu cô nữa, vén tóc cô ra sau tai: “Có lẽ anh là một người cố chấp nhỉ, trước đây không cảm thấy thích cái gì cả, nhưng sau khi rung động lại nhớ đến ngày xưa, luôn cảm thấy mỗi câu em nói đều khiến anh rung động. Ý Ý, em nói lại câu ấy với anh một lần nữa đi.”

Cô hỏi: “Câu nào?”

“Em nói chỉ có Chu Gia Dã tốt như thế.”

Cô không có chút ấn tượng nào về việc mình đã nói câu này với anh khi nào, nhưng đó thật sự là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô. Tay của anh ôm eo cô, cụp mắt nhìn đôi mắt vừa dịu dàng vừa yên tĩnh của cô, khuôn mặt của thiếu niên đã chín chắn hơn, thản nhiên xé bọc kén, băng qua dòng chảy của thời gian, quay ngược về quá khứ.

Lâm Ý vui vẻ ôm lấy cổ anh và hôn: “Chỉ có Chu Gia Dã mới tốt như thế, anh tốt nhất trên đời.”

Nói xong lại hôn anh một cái nữa.

Cô hôn một cách thô lỗ nên đụng phải răng, anh rít một tiếng, hơi giận dỗi né tránh cô: “Lâm Ý, em có thể cẩn thận một chút không?”

“Không thể.”

Cô lại hôn anh.

Anh hết cách rồi, dừng lại tại đó để mặc cô hôn hết lần này đến lần khác, cho đến khi cô chủ động dừng lại, ngước đôi mắt sáng lên nhìn anh, anh mới cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô với con tim quá đỗi mềm mại: “Người đoán đúng đáp án chính xác có thể lấy được phần thưởng, em phải giữ cho thật kỹ, đối xử tốt với anh đấy nhé.”

“Quý giá như thế này, em đây phải giấu đi thôi.”

Anh cọ cọ chóp mũi cô, khẽ cười nói: “Không ai có thể cướp của em.”

Cân nhắc đến thân phận hiện giờ Chu Gia Dã nên địa điểm họp lớp được quyết định tại trang viên do bạn học trong lớp tự mở sau khi tốt nghiệp, ngày hôm đó không đón khách khác.

Từ lúc Chu Gia Dã trả lời lát nữa anh sẽ đến thì hiện trường bên đó rất náo nhiệt, hối thúc anh mau đến nhanh, mọi người đều đang đợi anh.

Anh đang lái xe không tiện xem điện thoại, suốt đường đi Lâm Ý vẫn cầm điện thoại của anh, cô giúp Chu Gia Dã truyền đạt tin nhắn người khác gửi cho anh, ai ai cũng đều mong đợi được gặp anh. Bọn họ nhiệt tình quá, ngược lại khiến cho Lâm Ý bắt đầu thấy hồi hộp, cô còn chưa nghĩ ra nên đối mặt với các bạn của anh như thế nào, cùng với sự chú ý của họ khi nhìn thấy cô đi cùng anh.

Cô thôi quan tâm đến việc truyền đạt lại tin nhắn cho anh, cầm gương lên kiểm tra lại lớp trang điểm trên mặt lần nữa, hỏi anh với vẻ không chắc chắn: “Các bạn nữ trong lớp anh có xinh không?”

Anh lái xe, tiện thể đáp: “Đẹp chứ”

“Vậy làm sao bây giờ...?

“Cái gì mà làm sao bây giờ?”

Cô nhìn gương rầu rĩ: “Liệu đến lúc đó các cô ấy có thầm nghĩ trong lòng rằng tại sao anh lại thích kiểu người như vậy, khi đó em có làm anh mất mặt không?”

Anh buồn cười nói: “Xung quanh anh còn nhiều nữ nghệ sĩ xinh đẹp hơn kìa, sao em không nghĩ như vậy đi.”

“Họ là bạn học cấp ba, không giống nhau.”

“Không giống chỗ nào?”

Cô nói không nên lời: “... Thôi quên đi.”

Nghe vậy, anh không khỏi mỉm cười, bị cô trừng mắt mới miễn cưỡng thu lại. Thuận tiện đang dừng đèn đỏ, anh quay đầu sang phía cô rồi nói: “Không có chỗ nào khác cả, Ý Ý ở đâu cũng rất xinh đẹp.”

Cô vẫn đang rầu rĩ: “Đồ dẻo miệng.”

Anh vươn tay tới nắm tay cô, lòng bàn tay rộng lớn ấm áp làm cho người ta có cảm giác an toàn, cũng khiến người ta bình tĩnh và quyến luyến cảm giác ấy. Đến khi thời gian đợi đèn đỏ sắp hết, anh nhẹ giọng nói lần nữa: “Đừng sợ chuyện quá khứ nữa nhé, lần này anh ở bên cạnh em, sau này cũng sẽ ở bên em.”

“Hơn nữa, Ý Ý vốn cũng rất xinh đẹp rồi.”

Con số cuối cùng của đèn đỏ nhấp nháy, anh buông tay cô ra.

Cảnh vật ngoài xe đang tua ngược, xe lái ra khỏi nội thành, cây xanh hai bên đường thấp thoáng hạ xuống bóng cây đổ, phía trước như một vầng sáng mở ra tương lai.

Chu Gia Dã nghe bên cô yên lặng, bèn hỏi: “Vẫn đang nghĩ ngợi à?”

Cô tạm thời không đáp, anh lại nói: “Đừng lo lắng, có gì không quen thì sang núp cạnh anh, anh sẽ luôn ở bên em.”

Xe chạy đến trang viên, anh tìm được bãi đỗ xe phía dưới để đậu.

Trước khi xuống xe, anh nghiêng người nhìn vào ánh mắt cô ở khoảng cách thật gần, nhẹ giọng nói: “Ý Ý, đến rồi.”

Cô vòng tay qua cổ anh, anh ôm cô rồi vỗ nhẹ lên lưng, thấp giọng dỗ dành: “Không sao đâu, bọn họ đều rất tốt, với lại không phải lần này có anh ở đây sao?”

Không phải ai cũng tràn ngập hồi ức với khuôn viên nhà trường, cũng không phải ai cũng sẵn sàng nhớ lại hồi ức thời học sinh của mình. Mười mấy tuổi vừa đúng độ tuổi thanh xuân rực rỡ nhất nhưng ấn tượng để lại cho cô về những năm tháng ấy cũng không tốt đẹp là mấy, cho dù những tổn thương đó đã không còn nữa, nhưng hễ nhớ lại thì trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.

Cô tưởng mình chỉ là lo lắng bản thân không đủ xinh đẹp sẽ bị bạn học ngày xưa của anh soi mói nhưng ngọn nguồn thật sự của nỗi sợ cùng với sự dày vò và lo âu suốt chặng đường này vẫn là vết thương lở loét đè lên đáy lòng cô từ ngày này qua tháng nọ.

Anh chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô trong bãi đỗ xe yên tĩnh, lặng lẽ vỗ về cảm xúc của cô, chờ cô lấy lại bình tĩnh.

Nhưng may mắn thay, con người có cả cuộc đời dài đằng đẵng, có vô số cơ hội hạnh phúc để chữa lành những vết thương trong quá khứ. Niềm vui nỗi buồn của con người được viết lên bề mặt da, nhưng ít ai có thể nhìn thấy những vết sẹo trong tâm hồn.

Năm tháng về sau của cô sẽ luôn có Chu Gia Dã.

Lâm Ý ngồi dậy từ vòng tay anh, anh chuyển sang cầm tay của cô, vẫn cẩn thận quan sát ánh mắt của cô, nhẹ giọng cất tiếng: “Ý Ý?”

Cô nở nụ cười với anh: “Chúng ta đi lên thôi anh.”

Lúc này anh mới nắm tay cô nói được, trước khi xuống xe còn sửa sang lại tóc cho cô rồi nói: “Ý Ý của anh rất đẹp.”

Người tới rất đông, trong phòng bao náo nhiệt rộn ràng, lúc Chu Gia Dã nắm tay cô và đẩy cửa ra, nhóm người nọ đang xôm tụ hỏi chuyện của anh, hối thúc gọi điện thoại hỏi Chu Gia Dã rốt cuộc đã đi đến đâu rồi, sao giờ này vẫn còn chưa tới.

Vừa dứt lời, có người tinh mắt lập tức nhìn thấy Chu Gia Dã đang đẩy cửa vào, lớn tiếng hô tên anh.

Trong lúc phút chốc, tất cả ánh mắt ở đây đều đổ dồn về phía anh. Lâm Ý chỉ cảm giác được bàn tay anh nắm rất chặt, cho dù thế gian ồn ào náo nhiệt đến đâu, cô cũng có thể cảm nhận sự hiện diện mãnh liệt và vững vàng của anh.

Sau này, đều có anh ở đây.

Nhóm người nọ xôn xao cả lên khi minh tinh họ mong chờ đã đến, nói gì mà muốn ký tên, muốn chụp ảnh chung đều có đủ, Chu Gia Dã đi tới chào hỏi thầy trước, sau khi ngồi xuống nhóm người kia mới bắt đầu tra hỏi mà không kiêng dè gì cả.

Tất nhiên họ cũng thấy bàn tay Chu Gia Dã vẫn đang nắm lấy, có người gào lên: “Cậu không tính giới thiệu với mọi người sao?”

Bên này có người mở đầu, tiếng ồn ào xung quanh càng nhiều hơn, người quen hay không đều liên tục nhìn sang bên này. Anh vẫn nắm tay cô, ngón tay đang âm thầm gãi rất nhẹ trên bụng ngón tay cô, ý bảo có anh đây.

“Vừa rồi bọn tôi còn nói, người đẹp trong giới giải trí nhiều như thế, ai ngờ người bắt được cậu lại là bạn học của trường cấp ba chúng ta, cậu rơi vào bể tình lúc nào mà không nói lấy một tiếng vậy?”

“Tôi nhớ hồi cấp ba chúng ta còn nói, biết đâu có một người đẹp gợi cảm đứng trước mặt cậu thì đảm bảo cậu sẽ được mở mang đầu óc.”

Chu Gia Dã muốn đá người: “Đừng nói hươu nói vượn trước mặt vợ tôi.”

Đám người nọ càng vui vẻ, mấy bạn nam chơi thân đứng bên cạnh mới nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc hai người quen nhau từ lúc nào, sao bọn tôi chưa từng nghe chút phong thanh gì hết vậy?”

“Lớp 10.”

Mấy người ngạc nhiên: “Hồi lớp 10 cậu đã bắt đầu rồi hả? Không nhìn ra nha, cậu còn làm trong âm thầm nữa chứ, sợ bị thầy giáo bắt yêu sớm chứ gì?”


Chu Gia Dã chưa kịp đáp lời thì lập tức đã có người gây sư giơ tay về phía thầy giáo: “Thầy Triệu, thầy có quản không vậy, lúc Chu Gia Dã học lớp 10 đã yêu sớm mà chẳng hó hé tiếng nào, sao đến cả thầy cũng không nhìn ra?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Người bên cạnh ồn ào nói không ngớt miệng, còn anh chỉ cụp mắt cười khẽ, đang nhìn bàn tay của Lâm Ý được anh nắm chặt. Chu Gia Dã nhẹ nhàng bóp đầu ngón tay cô, sau đó ngước mắt nhìn cô.

Mặt Lâm Ý đã sớm nóng bừng trong bầu không khí hóng hớt sôi nổi này.

Thật ra xung quanh anh vẫn luôn là như thế, bạn bè của anh nhiều, với ai anh cũng sôi nổi được, ngày trước cô luôn thấy anh cười đùa với người khác như thế này. Nhưng vì lúc này ở bên cạnh anh nên bản thân cô cũng trở thành trung tâm.

Xung quanh quá ồn, anh xáp lại gần nói với cô: “Mấy người bọn họ có quan hệ khá thân thiết với anh nên nói chuyện như vậy.”

Cô lắc đầu, nói với anh không sao.

Kết quả vừa dứt câu đã nghe thấy thầy nói ở bên kia: “Sao mà thầy không nhìn ra chứ, em tưởng thầy đi dạy ngần ấy năm trời là uổng phí hả?”

Mấy chàng trai không tin: “Vậy sao thầy không bắt cậu ấy, thầy chỉ bắt em thôi.”

“Thầy không bắt em thì bắt ai, Chu Gia Dã người ta còn bớt lo hơn em, em bị thầy bắt hút thuốc ở nhà vệ sinh mấy lần rồi?”

Nhắc tới chuyện cũ thời học sinh, cả đám người lại vui vẻ cười ầm lên, thêm mắm dặm muối cười nhạo những chuyện cũ mèm.

Lúc tiếng cười lắng xuống, lúc này thầy giáo lại gọi Chu Gia Dã, sau khi anh đáp lời thầy mới hỏi: “Thầy đã nghe thầy Trần kể lại, hồi đó em đã hỏi vì sao trong lớp thầy Trần có một nữ sinh khai giảng xong không đến lớp, là em ấy sao?”

Xung quanh chợt im lặng, mọi người lắng nghe câu hỏi của thầy, cố gắng hóng hớt thêm thông tin.

Nhưng trong khoảnh khắc lặng như tờ này, Lâm Ý cảm nhận được bàn tay đang nắm của Chu Gia Dã siết chặt hơn.

Giữa vô vàn ánh mắt, anh đáp lại ánh mắt của thầy: “Là cô ấy ạ.”

Thầy không nói nữa, chỉ gật đầu mỉm cười.

Nam sinh bên cạnh hiểu chuyện gì xảy ra, nói đùa rằng: “Thầy ơi, thầy cũng dám hỏi thật, nhỡ đâu không phải thì thầy bảo Chu Gia Dã trả lời thế nào đây, tới lúc về nhà không thoát khỏi cảnh quỳ bàn giặt thì sao?”

Thầy chỉ cười ha hả nói: “Không nhầm được đâu, em ấy là người cố chấp, chuyện nhận định sẽ quyết nhận đến cùng.”

Lời này vừa thốt ra, cả đám người ranh ma đều ồ lên, gật gù tán thành.

Lâm Ý quay đầu muốn nhìn vẻ mặt của anh ngay lúc này, cô thấy anh rũ mi mắt mỉm cười giữa tiếng cười ầm ĩ, vẻ mặt bất đắc dĩ vì không phản bác được. Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh hướng mắt nhìn sang cô, Lâm Ý nhìn thấy đôi mắt cười ấy tựa như hổ phách, giống hệt những vì sao bị vò nát trong lòng bàn tay, dịu dàng và sáng ngời đến mức khiến người ta rung động.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau lúc này, trên môi anh vẫn nở nụ cười, anh nắm chặt tay cô, nắm trọn trong lòng bàn tay, không bao giờ muốn buông ra.

Sau đó bạn học lục tục đến đông đủ, cũng không còn bắt lấy Chu Gia Dã nói chuyện rôm rả nữa. Đến khi tiếng nói của đám đông tản đi đôi chút, Lâm Ý mới kéo tay anh, anh cúi người xáp lại gần hơn một chút để nghe cô nói. Cô hỏi: “Chuyện em xin nghỉ lớp 12, anh đi hỏi thầy chủ nhiệm lớp em à?”

Ánh mắt anh nhìn cô, rồi lại dời đi: “Ừ.”

Dừng lại một lát, anh nắm chặt tay cô: “Sao vậy em?”

“Không có gì.” Cô lắc đầu, ngón tay chạm vào chiếc nhẫn anh đang đeo, xung quanh huyên náo không dứt, nhưng cô lại đang lặng lẽ nhìn vào mắt anh: “Em chỉ nghĩ, sau này chúng ta đều phải sống thật tốt.”

Hồi lâu sau, anh mới chuyển tầm mắt sang nhìn cô lần nữa, thấp giọng nói: “Được.”

Trong trang viên có rất nhiều phương tiện giải trí, nhiều người đều đã lập gia đình cũng dẫn người nhà đi cùng. Mới đầu, Lâm Ý không quen với bọn họ, vẫn luôn đi theo Chu Gia Dã, nhưng anh với mấy người bạn này cũng đã lâu không gặp, cô không thể lúc nào cũng kéo anh theo cạnh mình được.

Sau đó cô cũng trở nên quen thuộc với các bạn của anh nên không đi cùng anh nữa mà chạy theo một nhóm các cô gái xem bartender dạy mọi người pha đồ uống.

Trước khi đi, Chu Gia Dã vẫn hơi lo lắng, dặn dò cô gọi điện cho anh bất cứ lúc nào.

Dưới ánh mắt trêu chọc của các bạn học nữ, Lâm Ý cảm giác mặt mình nóng bừng lên, kết quả anh còn không khách khí nhờ các cô ấy trông nom vợ mình cho tốt, chọc mấy người họ cười anh một lúc lâu.

Sau khi anh rời đi, các cô ấy cũng khó tránh khỏi tò mò và hỏi rất nhiều chuyện về cô.

Có người hỏi cô có thật là hẹn hò với Chu Gia Dã từ năm lớp 10 không, cô lắc đầu: “Không phải, mọi chuyện bắt đầu sau khi anh ấy ra mắt.”

“Tôi đã nói mà, trông Chu Gia Dã không giống người có thể giấu diếm kín bưng, nếu hai người yêu nhau thật thì đảm bảo cả trường đều phải biết.”

Một cô bạn khác cũng gật đầu đồng ý: “Lão Triệu nói đúng, cậu ấy cố chấp lắm, lúc thích bóng rổ cũng chỉ thích mỗi bóng rổ, nếu thật sự yêu đương thì làm gì giấu nổi.”

“Bạn Lâm này, tôi muốn hỏi chút nhé, hồi đó cậu làm thế nào mà theo đuổi được Chu Gia Dã vậy?”

Câu này vừa hỏi, mấy bạn học nữ đều nhìn cô hết sức tò mò.

Dù sao hồi đó người theo đuổi Chu Gia Dã nhiều đến thế, đến cả hoa khôi tiếng tăm lừng lẫy cũng không thành công, còn cả đợt tranh giành người yêu ồn ào ở hội thao nữa, tất cả mọi người biết Chu Gia Dã không dễ theo đuổi, chẳng hiểu sao quay đầu đã bị người khác lặng lẽ theo đuổi thành công.

Lâm Ý suy nghĩ một lúc lâu rồi trả lời với nói đùa: “Chắc là vì tôi bóng rổ chơi tốt?”

Đó là lời nói đùa mà Chu Gia Dã đã nói qua loa với cô, cô nói rõ ràng cô không ném vào quả bóng nào hết, anh nói sao không ném vào, không phải đã ném vào lòng anh sao.

Các cô ấy nghe xong cũng bật cười, tiếp tục hồi tưởng lại chuyện thời cấp ba, nói trước đó cũng có người thuận theo sở thích của anh, muốn dùng bóng rổ thu hút sự chú ý của Chu Gia Dã, cố tình cùng đi chơi bóng rổ chung sau tan học. Hiếm lắm trên sân bóng mới có một nữ sinh, cô gái đó cũng có vẻ ngoài xinh xắn, khi nói chuyện cũng dễ nghe, mấy nam sinh trên sân bóng đều nhiệt huyết sôi sục, tự tay chỉ dạy hết sức nhiệt tình.

Kết quả Chu Gia Dã là một anh chàng thẳng thắn, không hề hiểu chuyện tình cảm, hoàn toàn không có tâm tư cho chuyện này, chỉ chuyên tâm muốn chơi bóng. Nhìn người chơi bóng đều bị nữ sinh kia hấp dẫn, thấy bạn đánh bóng mải mê dạy cô ấy chơi bóng, thế là anh dứt khoát chơi ném rổ một mình ở sân bên cạnh, đến khi nữ sinh kia thấy chán và bỏ đi thì đám anh em mới quay lại chơi bóng tiếp, anh lại tràn đầy nhiệt huyết và tiếp tục đánh bóng.

Lâm Ý nghe mà không nén được cười, cô cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh qua miêu tả của bọn họ, trong đầu anh căn bản không hề có ý nghĩ đánh bóng với nữ sinh xinh đẹp, chỉ có chơi bóng thoả thuê hay không thôi. Các anh em đánh bóng chung đều bị mất tập trung nên anh tự chơi một mình, đến khi đám anh em quay về là lập tức tiếp tục đam mê.

Tại nơi đây, cô được nghe họ kể rất nhiều chuyện thời cấp ba của anh, còn kể năm lớp 12 anh cố gắng học hành thế nào, không đánh bóng nữa mà hồn hết tâm trí vào việc học. Lúc trước có nữ sinh lấy lòng anh, anh còn giống như chàng trai thẳng tính ngốc nghếch, đối xử với ai cũng coi như bạn học bình thường, nhưng năm lớp 12 lại có người tiếp cận anh, tuy nhiên hình như anh đã đọc được suy nghĩ của họ và giữ khoảng cách với những ai muốn lấy lòng anh.

Mãi cho đến khi hoàng hôn sắp buông xuống, điện thoại rung lên, Chu Gia Dã gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô có còn ở đó với các cô ấy không?

Cô trả lời có, sau đó hỏi anh sao vậy.

[Không có gì, chỉ là hơi nhớ em.] Anh đáp.

[Không phải anh đi chơi với bọn họ sao?]

[Bây giờ thì không.]

Cô chợt có linh cảm, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi phía chân trời hoàng hôn buông xuống tô lên ánh chiều tà vừa dày vừa nặng, hệt như một bức tranh đậm đặc, gom lại tất thảy ánh sáng và trả chúng về đường chân trời, khi cô ngoái đầu nhìn lại thì nó đã rơi xuống điểm cuối cùng.

Cô nghe thấy ban nhạc biểu diễn bên ngoài đã sớm bắt đầu, ca sĩ đang hát bài rất quen thuộc nhưng ở đây cô nghe không rõ.

Cô gõ chữ hỏi: [Vậy anh ở đâu?]

Quả nhiên anh nói: [Ở dưới lầu.]

Lâm Ý cầm lấy túi của mình, nói với các bạn học nữ rằng mình có chút việc phải đi qua đó trước rồi rời khỏi club, lúc này thang máy còn ở trên vài tầng.

Bỗng dưng cô cảm thấy hơi gấp gáp, không kịp chờ thang máy dừng lại nên quay đầu chạy xuống cầu thang bên cạnh.

Đèn cầu thang toả ánh sáng lờ mờ, đến lối ra, toàn bộ ánh sáng bên ngoài đều ùa về phía cô.

Cơn gió chiều tà lùa đến từ lối ra, cuốn theo ánh hoàng hôn nồng đượm, cô nhìn thấy Chu Gia Dã đứng đưa lưng về phía cô, tất cả màu sắc phía chân trời đều trở thành phông nền, ngọn tóc của anh phất nhẹ trong gió, ngón tay đeo nhẫn rủ xuống bên chân.

Trong gió truyền đến tiếng ca của ban nhạc ngoài trời, cô chợt nghe rõ họ đang hát rằng chữ tình khó giải, đặt bút thế nào cũng không đúng.

Cô chạy chậm về phía anh, sau đó nhảy phốc lên ôm cổ anh, anh sửng sốt một thoáng mới phản ứng lại, thuận thế đưa tay cõng cô lên.

Cô ghé vào lưng anh vui vẻ hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Anh nói thật: “Nhớ em.”

“Mới xa nhau có bao lâu đâu?”

“Vừa xa là anh đã nhớ em rồi.”

“Nào có ai dính người như anh.”

“Không tốt sao?”

Cô hôn vành tai anh một cái: “Tốt.”

Anh nghiêng mắt nhìn cô đang cười, anh cõng cô đi chầm chậm về hướng mặt trời lặn, xung quanh chỉ có hai người họ, trong gió loáng thoáng có tiếng hát mơ hồ truyền đến, hoà âm cùng làn gió bao phủ lấy ánh hoàng hôn.

Cô ôm cổ anh, nghĩ đến những chủ đề trò chuyện lúc chiều, đột nhiên hỏi: “Nếu như hồi học cấp ba em theo đuổi anh, vậy em có thể theo đuổi được không?”

Anh thản nhiên nói: “Không thể đâu.”

“Vì sao?” Tự dưng cô thấy không phục.

Anh cười: “Anh rất khó theo đuổi.”

Cô đang định tiếp tục nói gì đó để phản bác thì lại nghe anh nói: “Khó đến mức khiến Ý Ý không có dũng khí theo đuổi anh.”

Cô chợt mất hết biểu cảm, ôm anh không nói lời nào.

“Em xem, sau này khi Ý Ý dũng cảm hơn một chút, không phải em tuỳ ý là đã theo đuổi được anh sao?”

Hồi lâu sau, cô nhỏ giọng nói: “Cũng đâu thể tuỳ ý là theo đuổi được, vẫn hơi vất vả mà.”

Nghe vậy, anh thấp giọng cười: “Tại anh, là anh không có dũng khí.”

Cô muốn xuống khỏi lưng anh, bước chân anh dừng lại rồi thả cô xuống, nhìn cô vòng ra trước mặt rồi ngẩng đầu nhìn anh. Màu của hoàng hôn phản chiếu trong mắt cô, hệt như vịnh trăng khuyết ngập tràn gió xuân, chứa đầy dịu dàng khiến anh muốn cập bến.

Anh có thể hiểu được suy nghĩ của cô chỉ bằng một cái liếc mắt, giống như cô cũng có thể nhìn thấu sự dịu dàng trong trái tim anh.

Anh cúi xuống trước mặt cô, cô vui vẻ tiến đến gần hôn anh: “Thật ra em cũng rất nhớ anh, vừa rồi em vẫn luôn nhớ anh, rất nhớ rất nhớ anh.”

Anh vén mái tóc bị gió thổi loạn của cô ra sau tai, cô ngẩng đầu nhìn ánh tà dương tràn ngập trong mắt anh, anh nhẹ giọng nói: “Ừ, anh biết.”

Bài ca ấy vẫn đang hát trong gió.

Hát rằng chữ tình khó giải, đặt bút thế nào cũng không đúng, tôi chờ tiếng sấm xuân, đến gợi nhắc về người em yêu.

Thời niên thiếu gió xuân thả sức cho ngựa phi*, hận không thể bộc bạch tình yêu sao cho thoả nỗi lòng, nhưng một lần đến nhân gian, gió xuân chỉ dám chầm chậm hạ một nét bút khởi đầu.

*Nguyên văn là “Xuân phong đắc ý mã đề tật” lấy từ bài thơ “Đăng khoa hậu” của Mạnh Giao (câu dịch thơ ở trên mượn từ bản dịch của Khương Hữu Dụng), cụm “Xuân phong đắc ý” thường chỉ sự đỗ đạt, đường làm quan rộng mở, thăng quan tiến chức thuận lợi.

Người nói rằng biển núi trên đời không thể xoay chuyển tâm ý nhưng trong gió xuân, cỏ dại vẫn đang sinh sôi nảy nở.

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Lời bài hát là Lan Đình Tự của Châu Kiệt Luân.