Tướng Khanh

Chương 42: Vết sẹo trên tay



Ra khỏi Cần Chính Điện, Song Hỷ dẫn Bạch Bỉnh Thần đi tới Tàng Thư các.

Hôm nay sử quan nghỉ phép, cho nên bên trong Tàng thư các rộng lớn không có một bóng người, đối phương dẫn Bạch Bỉnh Thần đến một gian phòng yên tĩnh.

Sau khi Song Hỷ đưa Bạch Bỉnh Thần vào trong liền cúi người hành lễ rồi đi ra cửa canh giữ.

Trời mới vừa còn sáng tỏ, Bạch Bỉnh Thần ngồi xuống sao chép kinh thư một hồi lâu chất thành một xấp dày, bên ngoài trời bắt đầu mưa phùn lất pha lất phất. Hắn thả quyển kinh thư trong tay xuống, chợt nhìn ra màn mưa mờ mịt bên phía ngoài.

Mưa bụi rơi nghiêng nghiêng xuống vài chỗ hắn đã sao chép xong làm vết mực nhòe đi, thế mà nãy giờ hắn vẫn vô tư lự chẳng hay biết.

Chép kinh thư nửa ngày trời, đầu Bạch Bỉnh Thần bắt đầu có chút choáng, khi nhìn màn mưa bên ngoài cũng thấy ong ong.

Hương trên bàn đốt hơn nửa, mùi hương thanh đạm của gỗ đàn hòa vào hơi lạnh của nước cứ quanh quẩn bên má hắn, khiến cho Bạch Bỉnh Thần dần dần tỉnh táo lại.

Hắn nhìn thấy quyển sách đã chép xong bị ướt một góc nhỏ, bèn nhanh chóng với tay lên đóng kín cửa sổ lại.

Một cơn gió thổi qua, Bạch Bỉnh quét mắt nhìn thoáng nhìn thấy chỗ kệ sách có bóng người, thế nhưng chờ đến lúc hắn tỉnh táo đến xem thử, lại phát hiện không có gì cả.

Bạch Bỉnh Thần cho rằng có lẽ mình ngồi lâu quá cho nên sinh ra ảo giác.

Do hoạt động hồi lâu nên cánh tay đã bắt đầu thoáng mỏi nhừ, Bạch Bỉnh Thần đứng lên đi đến chỗ cửa sổ đang bị gió cuốn tranh đấu một phen. Thế nhưng có lẽ nãy giờ ngồi chép kinh thư lâu, bắp thịt hắn hơi đau đau, trong lúc nhất thời lại không đóng kín lại được.

"Đại nhân cần giúp gì không?"

Một thanh âm quen thuộc từ sau bức màn vang lên, Bạch Bỉnh Thần giật mình hoàn hồn, trên tay đột nhiên bị cửa sổ kẹp một cái.

Trên tay bắt đầu rỉ mấy giọt máu, nhưng Bạch Bỉnh Thần không để tâm mấy chỉ nghe thanh âm Mai Thiều lại vang lên: "Hạ quan là tân binh bộ thị lang, hôm nay tới dự định tìm đọc chút công văn về xử lý lũ lụt Thương Châu, vốn không muốn quấy nhiễu sử quan đại nhân, chỉ là thấy sử quan đại nhân dường như đang gặp chúc phiền phức, mới cả gan hỏi dò."

Lúc ở Lạc Phong trai, Thanh Huyền từng để cập cho Mai Thiều về chuyện quyển ghi chép lịch sử Vu tộc "Bình Châu ký" nằm trong Tàng Thư các, thế nhưng trước đây Mai Thiều không có chức quan nên bước vào cung có hơi bất tiện, bây giờ y dựa vào chuyện muốn vào tham khảo những quyển sách danh tiếng ghi lại công sức cha ông phòng chống lũ lụt Thương Châu mà tra xét một phen.

Triều đường Lê Quốc kính trọng sử quan, mỗi đời đế vương đều lấy biên soạn sách sử làm vinh, Triệu Trinh cũng không ngoại lệ.

Sử quan có thể tùy ý ra vào Tàng Thư Các xem sách, bên trong thư viện cũng có gian phòng riêng được rũ màng che, nhằm cho bọn họ có được không gian riêng tư soạn sử, cho dù là ai cũng không được phép quấy rối.

Mai Thiều đi tới, thấy cửa không khóa, phía ngoài không có ai canh gác, thế nhưng y lại bất ngờ, bởi hôm nay vốn là ngày nghỉ của quan, tại sao lại có người ở đó.

Thấy bóng ngươi sau màn che đang chật vật, y đứng nhìn một hồi lâu mới lên tiếng.

Biết Mai Thiều nhận lầm mình thành sử quan, Bạch Bỉnh Thần cũng chẳng trả lời.

Chờ một lúc lâu, thấy đối phương không có ý định rời đi, Bạch Bỉnh Thần chợt đưa tay ra sau bức màn.

Một đôi tay trắng trẻo đưa tới trước mặt Mai Thiều, đôi bàn tay quá mức gầy gò, trên còn nổi gân xanh.

Mai Thiều trố mắt đứng tại chỗ, qua một hồi lâu mới hiểu được ý của hắn, chợt đưa cổ tay để hắn nắm chặt.

Vì để đảm bảo cho sử quan không bị người ngoài làm phiên, theo đời thánh tổ Lê quốc quy định, bất kỳ người nào cũng không được phép tra xét sử quan biên soạn, cho dù là Triệu Trinh, hắn cũng không biết vị sử quan nào hay phụ trách biên soạn đoạn nào trong sử sách.

Mai Thiều không dám xốc lên màn che, không thể làm gì khác hơn là nghiêng thân thể, tùy ý để Bạch Bỉnh Thần nắm lấy tay mình rồi đặt lên thanh cầm cửa sổ.

Cách một tầng dày đặc màn che, Bạch Bỉnh Thần nhìn kỹ khoảng cách gần trong gang tấc của cả hai, ngay cả hô hấp cũng muốn ngưng lại, như lo lắng quấy rầy khoảnh khắc an bình hiếm có này.



Mai Thiều thu móng vuốt lại hệt như chú mèo con, khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay chạm vào.

Bạch Bỉnh Thần đưa ngón trỏ lên phía trước khẽ khàng miêu tả đường nét gò má người sau phía màn che, tưởng tượng thấy dáng dấp của y bất giác mỉm cười.

Chỉ có vào thời khắc như vậy, hắn mới không chút kiêng kỵ dùng ánh mắt nóng bỏng tìm đến gò má đối phương.

Mặc dù sáu năm qua Mai Thiều không ở trước mặt mình, nhưng cho dù là trời sáng hay đêm thâu trong lòng Bạch Bỉnh Thần vẫn luôn hiện diện bóng hình người. Hắn tưởng tượng dáng dấp trưởng thành của Mai Thiều, tượng tượng đôi mắt sáng kia sẽ ngày càng rực rỡ, tưởng tượng tới bộ dạng trẻ con của y, lúc lộ ra tính này mặt sẽ hơi đen, tưởng tượng ra có lẽ y hiện tại đã cao hơn hắn hơn một cái đầu rồi.

Đúng với những gì Bạch Bỉnh Thần suy nghĩ, Mai Thiều quả thực từ từ trưởng thành trong lòng hắn, mãi đến khi y quay về đứng trước mặt mình, hắn thầm nghĩ, dáng vẻ kia quả thực chẳng khác nào so với hắn tưởng tượng.

Đã bao lần hắn từng giật mình thức tỉnh trong giấc mộng nửa đêm, đều nhờ khoảnh khắc này mà bình tĩnh lại.

Y còn sống, đồng thời sống ở nơi mà hắn có thể chạm tới, là đủ rồi.

"Cộp!" Cửa sổ đóng lại.

Thấy Mai Thiều lùi ra sau, màn che dần dần rũ xuống dường như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Mai Thiều rút tay có hơi mất tự nhiên sờ sờ tay mình, rõ ràng đây chỉ là một hành động đóng cửa sổ bình thường thế nhưng y luôn cảm giác đôi mắt sau màn che kia đang dán sát chăm chú vào người mình, mỗi một giây trôi qua khi tay chạm tay đều trở nên kỳ dị.

"Không biết chỗ đại nhân có quyển "Ghi chép đường thủy Thương Châu" không?"

Dựa vào vị trí đặt sách Thanh Huyền chỉ, Mai Thiều nhìn không thấy bóng dáng quyển "Bình Châu ký" đâu, nghĩ thầm trong phòng trừ mình ra, chỉ có một vị sử quan sau màn che, cho nên không nhịn được muốn hỏi thử.

Phía sau màn che bắt đầu vang lên tiếng sột soạt lật sách, không au sau, một quyển sách đưa đến.

Đúng thật là "Ghi chép đường thủy Thương Châu".

Mai Thiều mím mím định hỏi thêm tung tích quyển "Bình Châu ký" nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, y đứa tay cầm lấy sách thoáng nhìn trên cổ tay đối phương có một vết sẹo dài nhỏ màu đã sạm lại.

Ôm quyển sách kia, Mai Thiều không còn lý do ở lại, không thể làm gì khác hơn là rời đi.

Bạch Bỉnh Thần dời tầm mắt nhìn xuống quyển "Bình Châu ký" đặt dưới kinh thư. Hôm nay hắn đến Tàng Thư Các chợt nhớ tới Vô Ngã, trời xui đất khiến cầm lấy quyển sách này, hiện tại vẫn chưa lật trang nào, lúc này đây mới bắt đầu rảnh rỗi xem thử một phen.

Căn bản lão già kia ăn nói phô trương, trong quyển sách chỉ nhắc tới chút lịch sử năm xưa, nhưng càng lật về những trang sau, chuyện khả nghi trong lòng Bạch Bỉnh Thần dần dần sáng tỏ.

Quyển sách này có đề cập tới Vu tộc mà lão đạo trượng nhắc với hắn, quả thật đúng là vào thời kỳ Hoàng Mục đế chinh chiến khi Lê quốc mới dựng nước, tất cả dựa vào tài trí của các tiên sinh Phụ Đế các cùng cổ thuật của tộc trưởng Vu tộc này.

Nguồn gốc vu tộc từ rừng núi phía Nam tại Lê quốc, vì để phát triển bộ tộc, vào thời Mục Đức đế chinh chiến đã tự nguyện trở thành lưỡi dao trợ lực trong tay, dựa vào vu thuật mê hoặc quân địch đồng thời cổ thuật khống chế quân mình.

Từng quân lính trong quân đội vì thuật cổ mà trở nên hung hãn mạnh đến khác thường, ở trên sa trường chém giết ngàn kẻ địch không biết mệt mỏi đau đớn, mãi đến khi cạn máu mà chết, trong tay vẫn cầm binh khí chém giết.

Vu tộc tôn trọng huyết thống, chỉ có trưởng tộc mới có năng lực tạo ra loại vu thuật này, chính là lấy máu mình nuôi cổ trùng sau đó cho tướng binh uống mới có thể phát huy công hiệu.

Mục Đức đế nhờ vào đó ngang hoàng khắp phương đăng cơ hoàng đế, nhưng bởi vì e ngại thế lực vu tộc cho nên đã nhân cơ hội ngấm ngầm hạ độc trong buổi yến tiệc phong trưởng tộc làm vương.

Trưởng tộc bị thương trốn về phía nam, Mục Đức đế liền phái người truy sát cả đường đi, chờ đến khi tưởng tộc trốn về trong bộ lạc mới phát hiện tộc nhân của mình bởi vì trải qua tháng ngày chinh chiến lúc trước chỉ còn lại một vài mống, lão ta bi thương khóc rống.

Trưởng tộc một đao chém đứt kinh mạch lấy kim cổ ra giao phó cho tộc trưởng đời kế tiếp sau đó hộc máu mà chết.

Trưởng tộc không để lại dòng dõi, chỉ có thể dựa vào phương thức bào cổ để di truyền vu tộc. Không còn huyết thống liên kết, vu tộc mất đi hơn nửa vu thuật, đành không thể làm gì hơn mang lại số tộc nhân ít ỏi của mình trốn khắp nơi tránh cho Mục Đức đế truy sát.



Thế nhưng có trốn sao cũng không thoát khỏi các vị tiên sinh Phụ Đế các, hành tung của bọn họ lần nào cũng bị bại lộ, mãi đến tận khi rút lui đến Điền quốc ngập tràn độc trùng mới xem như nhặt được một cái mạng.

Từ đó, Vu tộc bốc hơi không còn tại Lê quốc, tung tích cũng khó tìm. Dù vậy, Mục Đức đế vẫn hạ chiếu thư, nhắc nhở con cháu thế hệ sau, gặp vu phải giết tận lấy kim cổ.

Liếc nhìn đoạn chuyện thuở khai sinh lập quốc này, trong lòng Bạch Bỉnh Thần đột nhiên có chút kinh hãi, vì sao Mục Đức đế lại cố chấp với kim cổ như thế, mãi đến tận nhìn thấy một hàng chữ:

"Kim cổ vu tộc, thông kinh mạch, thay đổi tuổi thọ cải tử hoàn sinh, có thể làm được những chuyện thế gian không thể."

Lê quốc chẳng thiếu những câu chuyện về quỷ thần, hắn tận mắt thấy vị trí của mình tại Phụ Đế các chính là thần ở lại thế gian chính là ký hiệu rõ ràng nhất. Vu tộc làm việc kỳ lạ khó tin, lại không thể khảo chứng, Bạch Bỉnh Thần cũng không dám hoàn toàn phủ định.

Chăm chú siết mấy trang giấy này, ba chữ "thông kinh mạch" như khắc sâu vào trong mắt hắn, chỉ một lát sau đã dần liên kết xâu chuỗi được.

Lúc Bạch Bỉnh Thần phụ trách tra tấn Mai Thiều, Mai quý phi cầu bệ hạ cho người Hình bộ lui đi một mình gặp Mai Thiều.

Cũng chính là sau chuyện này, ngay tại đêm đó, Mai quý phi trong cung cầm dao găm tự sát bỏ mình. Theo như lời cung nhân nói, thi thể khi chết của Mai quý phi cực kỳ đáng sợ, ngay ngực không có vết đâm nào cả, thế nhưng mãi đến khi trời hừng sáng bọn họ lại phát hiện cả giường nằm ngập trong máu tươi.

Bởi vì vậy, điện Chiêu Hòa từ đó biến thành một tòa lãnh cung, không một phi tử nào dám bước vào.

Rõ ràng là chính mình tự tay phế bỏ kinh mạch, Mai Thiều vẫn có thể cầm Thanh Sương kiếm lựa chọn kiếm khách giang hồ làm chủ Táng Kiểm Sơn Trang, chữ viết của y cũng phiêu dật như lúc ban đầu như chẳng bị ảnh hưởng gì.

Y thuật nhân gian tuyệt diệu kinh người đến đâu cũng không thể chữa trị, nhưng nếu như kim cổ như trong "Bình Châu ký" đề cập thực sự tồn tại, vậy nó đã được Mai quý phi truyền vào thân thể Mai Thiều?

Có lẽ là tiên đế chưa bao giờ nghĩ tới, kim cổ mà ông đời đời cầu có được ấy vậy mà giấu trên người phi tử trong hậu cung mình.

Nhớ tới những mấu chốt này, lòng bàn tay Bạch Bỉnh Thần phủ một lớp mồ hôi mỏng, trang sách cầm trên tay cũng dần thấm ướt.

Nhìn thấy bốn chữ "Gặp vu ắt giết", bàn tay cầm lấy quyển "Bình Châu ký" thoáng run run, dường như muốn kéo rách mấy trang này.

Hắn nhếch miệng, tay cũng chợt buông ra giấu sách vào trong áo, sau đó vô cùng thản nhiên như chẳng có gì ra khỏi Tàng Thư Các.

Ngoài cửa mơ hồ có tiếng người, Bạch Bỉnh Thần mở cửa, hóa ra Phúc Thuận đang cùng đồ đệ Song Hỷ của mình trò chuyện, khi hắn đi ra, mới cuống quýt đánh Song Hỷ một cú.

"Cái tên nô tài này chỉ giỏi dùng thủ đoạn mánh khóe, ấy vầy mà dám lười biếng đi khỏi cửa để Mai đại nhân tiến vào Tàng Thư Các, quấy rầy Bạch khanh." Nói xong đá Song Hỷ một phát, đối phương quỳ xuống xin tha.

Bạch Bỉnh Thần cụp mắt nhìn Song Hỷ không tra cứu gì, chỉ cảm thấy trong lòng tựa như một lò lửa, không muốn tính toán với đối phương mới xoay qua Phúc Thuận bình tĩnh đáp: "Dựa theo thông lệ, khi ra khỏi Tàng Thư các phải soát người, mời Phúc Thuận công công."

Thấy hắn chủ động, Phúc Thuận cười nói: "Tay nô tài dơ bẩn nào dám lục soạt Bạch khanh, chỉ cần Bạch khanh nhân từ bỏ qua chuyện của đồ đệ bất tài hồ đồ này là phước lớn rồi ạ."

Mãi đến tận khi Bạch Bỉnh Thần đi xa, Phúc Thuận mới đạp Song Hỷ một cái chỉ tiếc mài sắt không thành thép mà bực dọc: "Vừa nay rốt cuộc ngươi đi đâu?"

"Nô tài mót tiểu, cho nên mới đi một chút, ai ngờ trong lúc nô tài đi khỏi Mai đi nhân lại đến."Song Hỷ liên tục dập đầu lạy xin tha.

Phúc Thuận cũng không chút lay động cáu gắt: "Là do chỗ này không chứa nổi đại nhân như ngươi, cho nên kiếm được cành cao liền muốn bay đi sao? Nhìn thấy Mai đại nhân ngồi vào chỗ cao muốn đến nịnh hót, chỉ cần nhìn ngươi hầu hạ ngự tiền cũng biết bản tính này rành rỏi như nào! Bệ hạ đều nhìn thấy, nếu ngươi có tâm tư không hay gì, thì có xảy ra chuyện, ta cũng không thể nào cứu được ngươi."

"Nói! Chuyện Tưởng thái giám minh hôn chạy tiền, ngươi cũng hiếu kính không ít đúng không?"

"Là nô tài nhất thời bị quỷ làm u mê, nghe Tưởng thái giám nói chỉ cần cho chút ngân lượng, chờ nô tài ra khỏi cung có thể tìm một người vợ cho nô tài, nô tài mới...."

"Hồ đồ! Lén lút giao dịch chính là tối kỵ trong cung, chẳng trách sao mấy hôm trước bệ hạ cảnh báo ta phải quan sát bọn đầy tớ kỹ vào, ta không nghĩ tới đầy tớ của mình không sạch sẽ, quả thực làm mất mặt bọn ta, ngươi cũng không nhìn thử lại mình xem mình là thứ người gì còn trông cậy vào thứ trong đũng quần, quá ư là thấp hèn!"

Song Hỷ cúi đầu thấp xuống lẳng lặng để Phúc Thuận mắng nhiếc mình, trong mắt xẹt qua một sự thù hận.