Sau khi cha ta mất, ta và hai tỷ tỷ trở thành những tướng thuật sư duy nhất còn sót lại trên thế gian, vốn dĩ là những kẻ dị tài. Đặc biệt là ta, nếu ta trung thành với hắn, chắc chắn sẽ đem lại trợ lực to lớn.
Bên phía Lý Huyền Ca không cẩn thận chạm vào bàn tạo ra âm thanh.
Nếu vào lúc này ta chọn Lý Huyền Ca, nói là vì tình cảm nam nữ, e rằng cũng không ai tin, chỉ cho rằng ta đã đoán trước được chàng sẽ lên ngôi hoàng đế.
Ngược lại, sẽ khiến chàng trở thành cái gai trong mắt hoàng tộc.
Nhưng nếu chọn Thái tử, ta và Nhị tỷ lại có thiên phú liên quan đến nhau, muốn nói dối ứng phó cũng sẽ bị ràng buộc lẫn nhau.
Ta đành phải bước lên trước, dừng lại trước mặt Thừa tướng Thôi Tống.
Thôi Tống một tay cầm chén trà, hơi ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt điềm tĩnh, tay còn lại nhận lấy miếng ngọc bội.
Ta đã chọn hắn.
Không công, cũng không tội.
Hoàng đế lần lượt tứ hôn cho bọn ta.
Đến lượt Lý Huyền Ca, chàng từ chối nhiều lần, bị hoàng đế quở trách.
Đại tỷ và Nhị tỷ được phong làm trắc phi, Tứ muội trở thành phu nhân của tướng quân, còn ta trở thành thiếp của Thừa tướng Thôi Tống.
Tại cổng cung, Lý Huyền Ca đuổi theo.
Thôi Tống tự giác tránh đi.
"Vấn Thu, chuyện hôm nay, không phải ý của ta. Cho dù ta cưới nàng ta, ta cũng sẽ không…"
Ta lập tức ngắt lời Lý Huyền Ca:
"Thiếu tướng quân, chúng ta đã mỗi người có gia thất, ngài không nên nói những lời này với ta."
Chàng không nói nữa, ánh mắt thoáng vẻ thất vọng.
Tứ muội từ phía sau nhanh chóng bước tới.
"Tam tỷ đang để ý đến cảm nhận của muội sao? Một nam nhân thôi mà, muội nhường cho tỷ thì có gì đâu?" Nàng ta nhướng mày nhìn Lý Huyền Ca, như nhìn một chiến lợi phẩm: "Dù sao muội cần không phải là người, mà là địa vị trong tương lai."
Tá Đông tiến lại gần ta, khẽ cong môi:
"Nếu tỷ nguyện ý, có thể hợp tác với ta. Cho dù ta có cưới hắn, cũng sẽ không vượt qua giới hạn nửa bước."
Lý Huyền Ca xoay người quay lưng.
"Không cần đâu. Ta không bằng muội, tinh tường đạo lý này."
Ta không có ý định hợp tác với nàng ta và Lý Huyền Ca.
Tối hôm đó, ta chuyển vào sống trong Thôi phủ.
Thôi Tống và chính thất đã thành thân được ba năm, tình cảm rất sâu đậm, trong phủ cũng không có thông phòng thiếp thất nào.
Hoàng thượng ban cho mười ngày nghỉ ngơi.
Thôi Tống chỉ ở trong phòng ta vào ngày đầu tiên, lặng lẽ ngồi yên được nửa chung trà.
“Chuyện trong ngục ta có nghe qua. Có lời đồn Minh gia là hậu duệ của tướng thuật sư, đặc biệt là tiểu thư có khả năng tiên đoán cảnh tượng cái chết của người khác. Ngay cả Thái tử cũng muốn thu nàng về dưới trướng,al nhưng hôm nay trong đại điện nàng chọn ta, cũng là vì bất đắc dĩ…”
Ta đối diện ánh mắt của Thôi Tống: “Ta đã lựa chọn rồi thì đại nhân cứ nói thẳng ra. Nếu muốn ta đoán mệnh, cũng chẳng có gì là không thể.”
Thôi Tống cúi đầu, dùng nắp chén trà gạt lá trà:
“Ta muốn biết, ta sẽ chết như thế nào?”
Ta thấy được…
Bóng lưng hắn cầm trường kiếm, lặng lẽ đứng giữa vũng máu, trước mặt là một nữ nhân điên với đôi mắt đỏ ngầu.
Đột nhiên, một thanh kiếm từ phía sau đâm mạnh vào lưng hắn…
Ta chậm rãi mở lời: “Đại nhân, ngài thật sự muốn biết sao? Nếu ta đã mở miệng đoán mệnh thì thường sẽ linh nghiệm.”
Không đợi hắn ngăn lại, ta chỉ có thể nói tiếp: “Đại nhân sẽ chết vì bị đâm xuyên tim.”
Ngón tay Thôi Tống khẽ run, đặt chén trà xuống:
“Ai?”
“Không biết.” Ta cúi mắt, hạ giọng: “Ta chỉ thấy kẻ đó ra tay từ phía sau, còn đại nhân hoàn toàn không phòng bị. Có lẽ ngài nên cẩn trọng với những người bên cạnh mình.”
Một lúc lâu sau, Thôi Tống đứng lên, miệng nhắc lại “người bên cạnh”, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, siết chặt tay:
“Nhưng ta không có ý tranh quyền đoạt vị, chỉ mong sống bình yên cùng A Hành.”
Trong chín ngày tiếp theo, Thôi Tống không hề bước qua ngưỡng cửa phòng ta lần nào.
Ta cũng vui vẻ để mặc hắn lạnh nhạt với ta.
Thái tử có ưu thế chính thống, trong tay nắm giữ cấm quân kinh thành.
Hiền Vương được sự ủng hộ của hoàng thân tôn thất, có đất phong Yến Lăng nuôi dưỡng binh lính.
Chưa kể đến Lý Huyền Ca, cha chàng là Lý Tán chiếm cứ Bắc Cương hơn mười năm, nắm trong tay hai mươi vạn đại quân.
So với họ, Thôi Tống xuất thân vô cùng danh giá, là con của liên minh gia tộc lớn giữa Thanh Hà Thôi thị và Nguyên Lăng Tống thị. Hắn đỗ trạng nguyên khi còn trẻ, là người đứng đầu phe thanh lưu trong triều.
Một công tử thế gia, thanh tao cao quý, tựa như tiên nhân giáng thế.
Nhưng dẫu hắn có vẻ ngoài tuấn tú đến đâu, không có quân đội, làm sao có thể là một trong bốn người cạnh tranh?
Cho đến khi ta gặp thê tử của Thôi Tống, tiểu thư độc nhất của Thịnh Quốc Công, Dương Hành.
Thịnh Quốc Công là công thần khai quốc, là nghĩa huynh của Cao Tổ, ngoài việc được phong tước nhờ công lao, còn được phép giữ lại một đội quân. Theo lý mà nói, nếu Thịnh Quốc Công không còn, Dương Hành có con trai, thì đội quân này sẽ do con trai nàng kế thừa.
Lần đầu tiên ta gặp Dương Hành, nàng ấy đang ngồi dựa vào bàn viết chữ, một tay chống cằm, trên cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc màu sáp ong, trông thật mảnh mai đáng thương.
Ta nhìn cảnh tượng đó, ánh lửa trong phủ rực sáng cả bầu trời. Nàng ấy ngã gục trên bàn, tay cầm bút, nửa bên tà váy nhuốm đầy máu. Nàng ấy buông cây bút, đưa thư cho ta, cố sức tháo chiếc vòng khỏi cổ tay…
“Ngươi là Tam tiểu thư Minh gia?” Nàng ấy đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn ta.
Ta hoàn hồn, khẽ mỉm cười: “Phải.”
6
Dương Hành dịu dàng, hào phóng, cùng ta mới quen đã thân, trò chuyện rất vui vẻ.
Nàng ấy tặng ta một hộp lớn trân châu Đông Hải, để ta thông cảm việc Thôi Tống nạp ta vào phủ rồi lại lạnh nhạt với ta.
“Không sao, Thôi đại nhân yêu thương phu nhân. Vả lại ta cũng đã có người trong lòng, không tính là bị lạnh nhạt.”
Dương Hành ngẩn ra rồi bật cười: “Ta có nghe phu quân nói, trên đại điện, Minh tam cô nương được Thái tử và Lý tướng quân cùng yêu mến, mới bất đắc dĩ chọn chàng. Ta còn tưởng là do chàng bịa đặt.”
Ta á khẩu.
Dương Hành tự thấy lỡ lời: “Minh tam cô nương, gọi ta là phu nhân thì xa lạ quá. Về sau gọi ta là A Hành là được rồi.”
Sau khi nói chuyện với Dương Hành xong, nàng đối đãi với ta càng thêm tử tế, ngày nào cũng mời ta cùng dùng bữa sáng.
Thỉnh thoảng gặp Thôi Tống ở đó cùng nàng, ta liền lặng lẽ lui ra, cũng coi như là hòa hợp.
Mười ngày sau, Thôi Tống đưa ta vào cung.
Trên đường vào cung, chúng ta gặp ba đôi phu thê khác.
Đại tỷ và Hiền Vương tương kính như tân, Thái tử và Nhị tỷ giống như quân thần, ta và Thôi Tống bằng mặt không bằng lòng, còn Lý Huyền Ca và Tứ muội thì thù địch lẫn nhau.
Hoàng đế hỏi qua vài câu chuyện nhà, sau đó cho các lang quân lui ra, giữ lại chúng ta bốn người để hỏi:
“Có đoán được ai sẽ là thiên tử tương lai không?”
Để giữ mạng, chúng ta ngầm hiểu với nhau, đều nói người mình đã chọn.
Hoàng đế lập tức nổi giận lôi đình, ho sù sụ, ngã ra ghế, rồi quát chúng ta cút ra ngoài, nhưng ngay sau đó bình tĩnh lại, giữ lại ta và Tứ muội.
“Hai đứa kia thì thôi. Minh Vấn Thu, ngày đó chẳng phải ngươi muốn chọn Lý Huyền Ca sao?”
Ta thản nhiên đáp lại:
“Bệ hạ, hôm ấy ta có nói với Tứ muội rằng đó là Thừa tướng Thôi Tống, cung nhân cũng có thể chứng thực. Muội ấy chẳng qua đã hiểu sai ý.”
Tứ muội khăng khăng nói: “Bệ hạ, khi ấy tỷ ấy nhất định là nói dối, là muốn lừa ta chọn sai! Chắc chắn là Lý Huyền Ca!”
Ta ngẩng đầu, nhìn hoàng đế:
“Bệ hạ, nếu ngài cho rằng tướng thuật sư sẽ nói dối, vậy thì những lời từ ta, thậm chí từ cha ta, cũng không đáng nghe nữa.”
“Làm sao mà không nói dối? Rõ ràng các ngươi đã nói hoàng thượng…”
Chiếc chén trà như mũi tên bay tới, vỡ nát ngay trước mặt Tứ muội.
Mảnh sứ trắng tinh lập tức văng tung tóe, vô tình làm xước mặt nàng ta.
Nàng ta không né tránh, quỳ càng ngay ngắn hơn, chỉ nhẹ nhàng lau đi giọt máu trên mặt, im lặng không nói, nhận ra mình đã lỡ lời.
Hoàng đế lạnh mặt, phất tay cho Tứ muội lui ra.
Ông ta chầm chậm đi xuống, bước chân khoan thai.
“Trong ngục, trẫm biết ngươi và Nhị tỷ ngươi có che giấu điều gì đó.”
Giọng ông ta còn chậm hơn bước chân, nhưng trầm ổn.
“Nếu thật như nàng ta nói ta sẽ trường thọ, trẫm đã không cần tìm đến cha ngươi. Rốt cuộc trẫm có thể sống được bao lâu, cũng không muốn hỏi nàng ta nữa. Ngươi nói xem, trẫm sẽ chết như thế nào?”
Trước mặt ta rơi xuống một chiếc khăn dính máu.
Ta quỳ phục trên đất, nhìn vào chiếc khăn tay, ánh mắt dần dần thâm trầm, giọng nói cực kỳ bình tĩnh:
“Bệ hạ, thực ra thần biết nói dối.”
Ta ngẩng đầu lên, ánh mắt không hề né tránh.
Hoàng đế nhíu mày nhìn ta, sắc mặt cứng đờ.
Ta không để ý đến biểu cảm của ông ta, cũng không đợi ông ta cho phép, tự mình đứng lên.
“Bệ hạ, hôm ở trong ngục, thần đã chứng minh năng lực của mình với ngài. Hoàng thân quốc thích hay phàm phu tục tử, ai rồi cũng phải chết. Nếu ngài muốn thần bói cho ngài, không thể chỉ há miệng vàng, mà phải có thù lao.”
Ta lùi vài bước, quay đầu lại nhìn hoàng đế:
“Tất nhiên, ngài có thể giết thần, giết cả nhà thần cũng không sao, nhưng tuyệt đối không thể từ miệng thần nghe được nửa câu chân thật.”
“Ngươi muốn gì? Trẫm nghe thử xem.”
“Thần chỉ muốn biết Tứ muội đã chữa khỏi vết thương như thế nào.”
Hoàng đế có chút ngạc nhiên, so với ông ta nghĩ thì đơn giản hơn nhiều, ông ta thở phào nhẹ nhõm:
“Nàng ta có tim ở vị trí đặc biệt, không nằm ở bên trái hay phải, mà ở chính giữa hơi cao hơn, ngay dưới yết hầu. Vì thế dù bị thương ở ngực cũng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Ta vô thức đưa tay chạm vào yết hầu của mình: “Thì ra là vậy.”
Nói cách khác, người phụ nữ cầm trâm vàng đó, quả thực chính là ta.
Hoàng đế nhìn ta với ánh mắt sắc bén:
“Đến lượt ngươi nói rồi.”
Ta giơ ba ngón tay lên, thề trước trời.
“Bệ hạ, thần thề trước linh hồn của người mẹ đã khuất, những điều thần nói tuyệt đối không phải là lời dối trá…”
…
Khi bước ra khỏi đại điện, Lý Huyền Ca đang đợi bên ngoài, lập tức tiến lên hỏi:
“Có chuyện gì không?” Giọng chàng đầy quan tâm.
Ta lắc đầu.
Thôi Tống đứng đợi không xa, Đại tỷ và Nhị tỷ cũng chưa rời đi.
Một lúc sau, thái giám ra truyền lời, nói rằng Tứ muội sẽ lưu lại trong cung.
Ba vị tỷ phu đồng loạt nhìn về phía Lý Huyền Ca.
Lý Huyền Ca đứng bên cạnh ta, lần lượt nhìn họ đáp lại: “Nhìn ta làm gì? Cũng không phải bắt ta ở lại.”
Thôi Tống nhìn chàng một cái, bảo ta về phủ sau rồi rời đi trước.
Đại tỷ và Nhị tỷ cũng rời đi, nhất là Nhị tỷ, liếc nhìn ta một cái.
Ta lên xe ngựa của Lý Huyền Ca.
Câu nói đầu tiên của chàng là: “Ta và Minh Tá Đông chỉ là phu thê trên danh nghĩa.”
Ta khẽ cúi đầu:
“Ta biết, nàng là người của bệ hạ.”
7
Lý Huyền Ca lấy ra một hộp thức ăn tinh xảo, dùng khăn tay hai tay nâng bánh ngọt, cẩn thận đưa đến trước mặt ta:
“Dù nàng ta không phải người của bệ hạ, đợi cha ta hồi kinh, ta cũng muốn hòa ly với nàng ta.”
Ta nhẹ nhàng nhận lấy bánh ngọt từ tay chàng:
“Cha chàng dẫn quân ở Bắc Cương, còn chàng, mẫu thân và tổ mẫu đều ở lại kinh thành. Nay nàng ta đã gả cho chàng, hoàng thượng cũng có ý răn đe, chàng nên ít thư từ qua lại với Bắc Cương hơn.”
Lý Huyền Ca nhìn ta ăn bánh, khóe môi cong lên một nét vui vẻ, ngoan ngoãn gật đầu:
“Nghe nói nàng và tỷ tỷ có thể đoán mệnh cho phu quân?”
“Ừ.”
Chàng đột nhiên xòe tay ra trước mặt ta: “Nàng có thể đoán cho ta không?”
Miệng ta vẫn đang ăn bánh, lời nói có chút không rõ:
“Ta không xem tướng tay. Nhưng nhìn mặt chàng thế này, nhất định là phú quý vô cùng.”
Chàng phụ họa theo ta: “Cha ta cũng tin vào những thứ này, từng dẫn ta đi gặp cao nhân, nói ta có khí chất long phụng. Nàng nói xem, có linh không?”
Ta thu lại nét cười trong mắt, dùng khăn tay lau sạch khóe miệng, ngẩng đầu nhìn chàng:
“Khó nói lắm. Dù là tướng thuật sư cao minh đến đâu, cũng có lúc không chính xác.”
“Thứ nhất là xem mệnh cách, người có mệnh cách cứng, ngũ hành cân bằng, dễ tránh hung tìm cát, càng dễ được đoán trúng; ngược lại, người có mệnh cách mềm yếu, ngũ hành không đều, nước chảy bèo trôi, thì lại khó đoán trúng hơn.”
“Vậy còn thứ hai?”
“Thứ hai là xem quan hệ xa gần, cũng như ta không thể đoán mệnh cho chính mình, người càng thân cận, lại càng khó đoán đúng.”
Ta đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Lý Huyền Ca, nhìn chằm chằm vào mắt chàng, bước lên một bước, rồi một bước nữa, càng lúc càng gần.
“Cha ta còn từng nói với ta, nếu tướng thuật sư càng ở gần người được đoán mệnh, thường xuyên sử dụng thuật pháp, thậm chí có thể thay đổi mệnh của người đó.”
Chàng không ngờ ta lại đến gần như vậy, cúi đầu nhìn ta, hơi mím môi:
“Giống như thế này sao?”
Ta nắm tay đặt lên môi, cúi đầu khẽ cười:
“Đương nhiên không phải. Chỉ có cha mẹ, phu thê, con cái mới đủ thân thiết. Giống như mẹ ta, vốn mang mệnh sống thọ trăm tuổi, nhưng vì cha ta mà chưa đến ba mươi tuổi đã sớm qua đời.”
Ta lùi lại về vị trí của mình, vén rèm xe lên, nhìn ra phố xá.
“Đường này không đúng.”
Chàng nắm tay nhẹ ho vài tiếng: “Ta bảo người vòng đường khác.”
“Lý Huyền Ca, chàng từng gặp mẹ ta chưa?” Ta nhìn ra ngoài, bất ngờ chuyển chủ đề.
Chàng ngẩn người: “Chưa gặp, nhưng chắc hẳn bà là người rất tốt.”
“Có lẽ cha chàng từng gặp bà ấy.”
“Cha ta?”
Ta một tay vén rèm, tay kia chỉ vào con hẻm kia, quay đầu nhìn hắn.
“Mẹ ta từ nhỏ đã sống ở con hẻm cạnh nhà cũ của nhà chàng, mười chín năm trước có một trận hỏa hoạn, tổ phụ chàng mới dọn cả nhà đi. Khi đó cha chàng rất có thể đã từng gặp bà.”
Chàng nhíu mày nhẹ, định bước tới.
Xe ngựa đột ngột dừng lại, rèm xe rơi xuống, hộp thức ăn lật nghiêng, ta ngã ngược vào lòng chàng.
Lý Huyền Ca dùng tay đỡ lấy vai ta.
“Có chuyện gì vậy?”
Ta quay đầu nhìn vào tay chàng, chàng nhận ra ánh mắt ta, liền buông tay một cách tự nhiên, lùi lại về chỗ cũ.
Bên ngoài báo lại: “Là xe ngựa của trắc phi Thái tử.”
Trong gian phòng riêng của trà lâu, quả nhiên là Nhị tỷ đợi ta, nhưng người muốn gặp ta lại là một kẻ khác.
Trong căn phòng tối, Thái tử Triệu Triệt ngồi phía sau bàn đá thấp dài, từ tốn rót trà.
Hắn đưa chén trà đến trước mặt ta:
“Ta nghe từ Nhị tỷ của ngươi, phụ hoàng không còn sống được bao lâu. Ta muốn biết kẻ nào dám mưu hại ông ấy, ta muốn...”
Ta nhấp một ngụm trà, khẽ cúi mắt, giọng điềm nhiên:
“Là ngài đã hạ độc ông ấy.”
Triệu Triệt đứng đờ người ra, im lặng một lúc lâu, mười ngón tay gồng chặt lên bàn đá, đầu ngón tay vì lực mà tái nhợt: “Điều này không thể nào… Ta tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này! Sao ta có thể…”
Ta cầm chén trà trong tay, buồn chán đến mức đưa mắt nhìn xung quanh, khẽ chậc lưỡi: “Điện hạ, nơi này lại không có ai, ngài nên vui mừng mới phải. Không bàn đến việc ngài có làm hay không, nhưng nếu có một ngày ngài hạ độc người ấy, nhất định ngài sẽ thành công thôi.”
Ánh mắt hắn lập tức ngước lên nhìn ta, từng chút một trở nên u ám, đột nhiên giật lấy chén trà ném mạnh vào tường: “Ta không tin! Phụ hoàng tuyệt đối sẽ không dồn ta đến mức đó!”
Ta khựng lại, chẳng phải là đã tin rồi sao? Đến mức đổ lỗi cho người khác rồi kìa. Ta đứng dậy rời đi.
Triệu Triệt bình tĩnh lại, im lặng một lúc: “Nếu đã vậy, tại sao ngày đó trong đại điện, ngươi không chọn ta? Ta sẽ không thành công sao?”
Ta dừng bước: “Năm đó hạn hán ở Tây Nam, đất đai khô cằn ngàn dặm, cỏ cây không mọc, điện hạ cứu trợ thiên tai suốt tám tháng, nhưng mới ba tháng thì quan phủ hết lương, vậy mà đến tháng thứ sáu vẫn còn thịt ngựa để ăn.”
Ta quay lại, đối diện với ánh mắt của hắn, giọng nói mang chút nghi hoặc: “Thái tử điện hạ, thứ ngài giết là ngựa sao?”
Ánh sáng trong ám thất mờ ảo. Triệu Triệt nhìn ta rất lâu, khuôn mặt không chút biểu cảm, khẽ nhếch khóe miệng, nở một nụ cười không rõ thật giả: “Công lao năm xưa, nhắc lại làm gì? Ta chỉ muốn biết, sau này liệu có khả năng nào, Minh tam cô nương sẽ đi theo ta?”
Từ nơi sâu trong ám thất, dường như có tiếng kiếm rời khỏi vỏ. Ngọn nến bên cạnh cửa cũng run rẩy dồn dập.
“Kẻ thắng làm vua, nếu điện hạ thành công, ta nhất định sẽ đi theo.”
8
Rời khỏi ám thất, ta gặp nhị tỷ.
Minh Văn Hạ ngồi bên cửa sổ, liếc nhìn ta, lạnh lùng nói: "Ta biết muội sẽ không sao."
"Tỷ tỷ nói vậy, thật khiến người ta đau lòng."
Nàng không đáp lời.
Ta tự nhiên ngồi xuống, uống chén trà của nàng.
"Ta biết, tỷ và đại tỷ từ nhỏ đã không thích ta, may mà ta cũng lạnh lùng, mong các tỷ tự chăm sóc tốt cho mình."
Không biết tiếp theo sẽ ra sao, nhưng hẳn sẽ không yên bình.
Nửa tháng sau là Trung Thu, Thôi Tống sẽ đưa Dương Hành vào cung gặp đường tỷ, Thôi Quý Phi.
Ta đang ngồi bên đình, nhàn nhã cho cá chép ăn.
Dương Hành thấy ta nhàn rỗi, liền kéo ta cùng đi.
Thôi Tống không đồng ý: "Lần trước là ý chỉ của bệ hạ, nàng ta là thiếp, không nên vào cung."
"Vấn Thu đâu phải là thiếp, chỉ là có danh không có thực."
Dương Hành nắm chặt tay ta, thay ta tranh luận với Thôi Tống.
Thôi Tống nhíu mày, nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ nhìn Dương Hành, cuối cùng cũng chiều theo ý nàng ấy.
Thôi Tống và Dương Hành ngồi cạnh nhau.
Dương Hành nói chuyện tùy hứng, Thôi Tống đều nhẫn nại đáp lại, câu nào cũng không thờ ơ.
Ta ngồi ở bên cửa, cách xa họ, nhìn sợi dây cương đung đưa, từng nhịp từng nhịp, rồi ngủ gật.
Xe ngựa đến cổng cung, ta bị lay tỉnh.
Khi Thôi Tống đi qua ta, trước khi xuống xe, liếc nhẹ qua ta, đột nhiên giơ tay chỉ vào ta.
Ta ngẩn ngơ, theo phản xạ nhìn Dương Hành.
Nàng ấy đã ngồi lại gần, lấy hộp phấn ra, nhẹ nhàng thoa lên trán ta.
Ở đó in một vết hằn đỏ.
"Hay là trong phủ tịch mịch, ngươi ngủ không ngon?" Dương Hành thản nhiên nói.
"Không phải." Là trong lòng ta có nhiều phiền muộn.
Tháng tám, trong cung Thôi Quý Phi đã đốt lò sưởi, bà dựa vào ghế mềm, da trắng như tuyết, tay ôm lò sưởi, đắp chăn lên đầu gối, dường như cực kỳ sợ lạnh.
Thôi Tống và Dương Hành ngồi, ta đứng sau lưng họ, lén nhìn về phía Thôi Quý Phi.
Bà nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt, nằm nghiêng trên giường, hai tay đặt ngang eo, khóe môi chậm rãi chảy ra máu đen, dọc theo cằm trượt xuống bên cổ.
Bà bất chợt ngẩng đầu nhìn tôi: "Ngươi là người nhà họ Minh?"
Ta giật mình, lập tức quỳ xuống.
Thôi Tống quay lại nhìn ta, nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu cho ta đứng dậy.
"Đường tỷ, nàng là quý thiếp được bệ hạ ban cho ta."
Thôi Quý Phi không để ý, chỉnh lại tấm chăn, nhận lò sưởi thêm than, rồi thở dài khẽ khàng:
"Tướng thuật sư? Bổn cung từng gặp muội muội của nàng, dung mạo khá ổn, phu nhân của tướng quân... thật tiếc cho Lý Huyền Ca."
Ta lặng lẽ đứng yên tại chỗ.
Nếu mẫu thân ta còn sống, hẳn cũng trạc tuổi Thôi Quý Phi.
"Quý phi nương nương, ta không chỉ biết xem tướng mà còn biết chút y thuật. Da của nương nương trắng như tuyết, lại sợ lạnh, giống như dấu hiệu trúng độc."
"Rầm!"
Thôi Quý Phi lỡ tay làm rơi chiếc lò sưởi vỡ nát.
Thôi Tống vội đưa bọn ta về phủ.
Nửa tháng sau, cả hoàng cung xôn xao, Thôi Quý Phi được phát hiện trúng độc. Trúng độc rất sâu, đã tồn tại nhiều năm và cực kỳ hiếm gặp, tên là Tuyết Liên Y, không giết người nhưng khiến cơ thể yếu đuối, khó có con. Độc này đặc biệt ở chỗ còn có thể lây sang người bên gối.
Hoàng đế tức giận đến khó thở, lập tức triệu ngự y trong đêm, rồi hạ lệnh khóa cung điều tra cẩn thận.
Thêm một tháng nữa trôi qua, cuối cùng phát hiện kẻ hạ độc chính là Tiên Hoàng Hậu, mẹ đẻ của Thái tử. Thậm chí, hơn mười năm trước, khi tiểu công chúa của Thôi Quý Phi vừa sinh ra đã không có nhịp tim, cũng là do loại độc này gây ra.
Cả hậu cung, triều đình đều nghi ngờ, liệu nhiều năm hoàng đế không có con nối dõi, có phải cũng vì vậy...
Ta tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc, Thôi Quý Phi sẽ không còn vì trúng độc mà qua đời nữa.
Không ngờ, ba ngày sau, Thôi Quý Phi vì cảm thấy hổ thẹn với bệ hạ, đã tự sát bằng thuốc độc.
Khi cung nhân đến báo tang, còn mang theo một chiếc khóa ngọc hiếm thấy.
Đó là món quà cảm ơn Thôi Quý Phi đặc biệt gửi tặng ta.
"Đây là lễ vật sinh nhật một tuổi mà đường tỷ chuẩn bị cho tiểu công chúa năm xưa."
Thôi Tống mặc tang phục, đi ngang qua ta, từng bước tiến lên, quỳ trước linh đường.
Ta cũng thay đồ tang, đi tới quỳ bên cạnh.
Thôi Tống đốt giấy tiền trong chậu tang, ánh lửa chiếu rọi khiến gương mặt hắn ửng đỏ.
"Ngươi biết phải không?"
Ta không nói gì.
Ta nghĩ bà trúng độc, ai ngờ bà lại uống thuốc độc tự vẫn...
"Ta chỉ có ý tốt…"
"Nếu ngươi không nói, chỉ e tỷ ấy đã không chết sớm như vậy!"
Thôi Tống bỗng đứng phắt dậy, tức giận ném giấy vàng bạc xuống, khiến ta tránh không kịp, trên mặt cảm giác nóng rát, đau buốt.