Sắc phong Lý Huyền Ca làm hoàng hậu, tôn Thịnh Quốc Công Dương Thiệu như Thái Thượng Hoàng, phong Minh Vọng Xuân làm Đại Trưởng Công Chúa, Minh Văn Hạ làm Trưởng Công Chúa, truy phong con gái Thịnh Quốc Công là Dương Hành làm Thuận Uyển Công Chúa.
Ta tôn phụ thân của Lý Huyền Ca, Lý Tán làm Quốc Trượng, ông ấy tức giận đến mức lâm bệnh, liên tục viết hàng chục phong thư mắng chửi Lý Huyền Ca. Trong thư hồi âm, Lý Huyền Ca khuyên ông:
[Nàng là thiên mệnh sở quy, may mắn bị con mê hoặc, con cháu người cũng có thể hưởng phúc từ ngai vàng, tất cả đều là công lao của con. Nếu cha không cảm kích thì thôi, lại còn trách móc con, thật là oan uổng.]
Ta nghe tin Lý Tán lâm bệnh, liền phái Lý Mục đến Bắc Cương giúp ông chia sẻ gánh nặng.
Hiền Vương Triệu Minh Thừa đặc biệt trở về Yến Lăng một chuyến, cùng Hiền Vương Phi Minh Vọng Xuân hòa ly.
"Ta mãi chìm đắm trong triều chính, biến đổi khó lường, không xứng đôi với nàng."
Đại tỷ cũng bình thản chấp nhận.
Lúc đầu nàng lấy Hiền Vương là do kế hoạch của cha, sau đó chỉ là chọn một người thiện lương trong số bốn người mà thôi.
Minh Vọng Xuân ở lại Yến Lăng, để tóc tĩnh tu.
Nhị tỷ đã hoàn toàn hồi phục, được ta đón vào cung.
Ta đưa nàng đi gặp kẻ thù – Thái Tử.
Triệu Triệt bị giam trong Đông Cung.
Hắn lặng lẽ ngồi trong phòng, ngây ngốc nhìn qua khe cửa sổ.
Thỉnh thoảng có chim sẻ bay qua, ánh mắt hắn mới có chút dao động, ngẩn ngơ cười nhẹ.
Minh Văn Hạ nhìn cảnh này, cười lạnh:
“Điện hạ ích kỷ tàn nhẫn, rơi vào tình cảnh này, thật là hả lòng hả dạ.”
Triệu Triệt nghe thấy giọng nàng, thân hình cứng ngắc quay về phía cửa, ngẩng đầu nhìn nàng, chẳng chút để tâm:
“Đồ vô dụng, chỉ giúp được ta bấy nhiêu đó thôi.”
Nhị tỷ ánh mắt căm hận, như nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn ta:
“Đừng cho hắn ăn, mỗi ngày chỉ cho một bát cám, ta muốn hắn mỗi ngày đều sống dở chết dở.”
Ta cho người làm theo.
Dù sao ta cũng chỉ hứa với Triệu Triệt sẽ giữ cho hắn một mạng.
Minh Văn Hạ bình thản nhìn hắn:
“Điện hạ, đói khát mà ngươi tránh được trong nạn đói năm xưa, nửa đời còn lại sẽ bù đắp hết.”
"Ngươi... ngươi..." Hắn trừng mắt nhìn ta, môi tái nhợt, không kìm được mà run rẩy.
"Đứa con không còn nữa, nàng ta đã phá bỏ. Nàng ta nghĩ rằng nếu Lý Huyền Ca trở về, sẽ phong nàng ta làm hoàng hậu."
Triệu Triệt từ từ cúi đầu, tay áo lướt qua gương mặt, để lại hai hàng lệ nhạt, kéo ra một nụ cười bi ai và chua xót:
"Nàng ta thật là ngu ngốc."
Ta không biểu lộ cảm xúc, nhìn hắn:
"Có lẽ ngươi không biết, tứ muội của ta là do ta nhặt về từ dưới chân núi chùa Bạch Vân. Nàng từ nhỏ sợ lạnh, da dẻ tái nhợt, sau này ta mới biết, tim của nàng rất đặc biệt, nằm ngay dưới yết hầu. Ta chính là dùng cây trâm vàng này, ta đã kết thúc mạng sống của nàng."
Ta dừng lại, nhìn vào mắt Triệu Triệt:
"Chân núi chùa Bạch Vân ở ngay gần bờ sông. Có lẽ đứa nhỏ mà mẫu hậu ngươi từng nhắc tới năm nào, chính là đã bị nước sông xô vào họng, từ trạng thái trúng độc giả chết mà sống lại, ngươi có tin không?"
Triệu Triệt đột nhiên trợn to mắt, trông như mắt sẽ nứt ra, ngón tay bấu chặt vào mép bàn, đầu ngón tay bật máu:
“Là ta đang nói nhảm sao? Phụ hoàng ngươi chưa bao giờ động đến nàng, còn cố ý để nàng vô tình gặp Thôi Quý phi. Nhưng tính cách tứ muội ngỗ ngược, xảy ra xung đột với Quý phi, khi đó Thôi Quý phi đang bệnh, chuyện này không nhắc lại nữa."
Triệu Triệt kích động:
"Ngươi, ngươi là tiện nhân, toàn nói bậy! Đứa trẻ ấy đã chế.t, từ lâu đã chế.t rồi... chế.t rồi..."
Hắn từ hét lớn, đến hai tay che mặt, gục lên bàn, khóc nức nở.
Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu lên nhìn ta, ánh mắt u ám, yếu ớt nói:
"Những lời như thế này, ngươi đã... từng nói cho nàng chưa?"
Ta từ trên cao nhìn xuống hắn:
"Chưa. Ta không nói với nàng là vì ta thương hại nàng. Ta nói với ngươi, vì ngươi đáng phải nhận."
Triệu Triệt chán nản gục ngã trên mặt đất, thân trên co lại, siết chặt cây trâm vàng, úp mặt xuống đất, phát ra tiếng khóc thống khổ không dứt.
Ta và Minh Văn Hạ rời khỏi Đông Cung.
Trên đường trở về, ta hỏi nàng:
"Ta muốn hỏi nhị tỷ, tại sao lại chọn Thái Tử?"
Ta quay đầu nhìn Minh Văn Hạ.
"Giờ nhìn lại, Lý Huyền Ca chưa chắc đã đoản mệnh hơn hắn."
Minh Văn Hạ quay đầu nhìn ta:
"Là tỷ tỷ, dù không tốt đến đâu, cũng không chọn người mà muội thích."
22
Năm năm sau, Thịnh Quốc Công Dương Thiệu lâm bệnh nặng.
Ta đích thân đưa Dương Minh Triều về Tây Nam, giúp nó kế thừa tước vị.
Trên giường bệnh, Dương Thiệu nằm đó, mắt hơi hé mở, bàn tay thô ráp chạm lên khuôn mặt Minh Triều.
Dương Minh Triều quỳ trước giường, ghé mặt lại gần.
"Con giống mẹ con. A Hành là một đứa con ngoan, tuy ghét bàn tay thô của ta, nhưng cũng không tránh né."
Dương Minh Triều ngấn lệ, nhìn ông: "Ông ngoại."
Dương Thiệu như nhớ lại A Hành, ông vừa cười vừa rơi nước mắt, ánh mắt đục ngầu, ngập ngừng từng câu từng chữ:
"Nhưng con đừng như mẹ con, chịu uất ức mà không nói, nên ông ngoại không biết... Nếu ta biết, vì con, ta có thể từ bỏ giang sơn này, vì A Hành, ta càng có thể..."
"Nghĩa phụ, người cứ yên tâm, trẫm sẽ bảo vệ Minh Triều." Ta nhìn Dương Thiệu, nay đã bảy mươi lăm tuổi, cay cay nơi sống mũi: "Nghĩa phụ, người đừng trách trẫm."
Dương Thiệu chầm chậm lắc đầu, khẽ thở dài:
"Thần không trách, dù nhiều năm không gặp được Triều nhi, nhưng thần hiểu nỗi lo của bệ hạ. Bệ hạ, thực ra thần từng gặp phụ thân ngài, ông ấy đoán mệnh rất chuẩn, A Hành trở thành công chúa, còn thần thì không thể thành đế vương."
Dương Thiệu từ trần.
Dương Minh Triều năm tuổi trở thành tân Thịnh Quốc Công.
Ta để lại một nhóm tâm phúc đông đảo, giúp nó giữ vững gia sản nhà Thịnh Quốc Công, khỏi bị chi thứ Dương gia đến bắt nạt.
Sau khi trở về cung, Triệu Minh Thừa đã chờ ta sẵn.
"Bệ hạ, thần muốn bàn chuyện lập trữ với người."
Ta phất tay, ý bảo hắn lui xuống:
"Hoàng thúc, đừng đùa nữa, trẫm mới chưa đến hai mươi lăm."
Triệu Minh Thừa đuổi theo sau:
"Bệ hạ, người đã hứa với thần! Đã kéo dài năm năm rồi! Bệ hạ!"
Cuối cùng, hắn bị ngăn lại ngoài điện.
Triệu Minh Thừa ba ngày hai bận vào cung tìm gặp, khăng khăng bắt ta thực hiện lời hứa ở ngục Cấm Vệ quân.
"Hoàng thúc, chẳng phải tờ chiếu trắng trẫm đã cho người rồi sao?"
Triệu Minh Thừa quỳ trong điện, bình thản bẩm báo: "Bệ hạ, nửa năm sau khi người đăng cơ, đã đổi chiếu thư thành văn phượng rồi, tờ chiếu giữ lại của thần đã không còn hiệu lực."
Ta cười nhẹ, chợt nhớ ra, quả thật có chuyện như vậy.
"Ồ, thế thì không còn cách nào, trẫm là nữ nhân, đương nhiên phải lấy phượng làm tôn."
Triệu Minh Thừa nói: "Bệ hạ, người đã hứa với thần, chỉ làm hoàng đế một đời, sẽ lập hậu duệ dòng tộc Triệu thị kế vị. Bệ hạ, người sẽ không nuốt lời chứ?"
Ta dùng hai tay đỡ Triệu Minh Thừa từ dưới đất lên:
"Hoàng thúc đừng lo, trẫm không quên, cũng sẽ không quên."
Ta phải tính toán lâu dài, nghĩ ra một kế sách xảo quyệt.
Đến đêm, khi cùng Hoàng hậu dùng bữa tối, ta vẫn lo lắng về việc lập người kế vị, nhưng lại phát hiện chàng luôn chạm vào tay ta.
"Hoàng hậu, cử chỉ không nên quá tùy tiện."
Lý Huyền Ca nhìn ta, rồi đặt đũa xuống, lập tức không ăn nữa.
Ta dọn bữa, cho mọi người lui ra.
"Lại sao vậy?"
Lý Huyền Ca lấy ra thư hồi đáp của phụ thân chàng là Lý Tán, kèm theo bức thư năm đó chàng khuyên phụ thân.
Trên tờ thư mới chỉ có bốn chữ viết bằng bút lông:
[Con trai, cháu đâu?]
Lý Huyền Ca tức giận đặt tờ thư xuống:
"Lần này, ta thành cháu rồi."
Ta không nhịn được cười, nhẹ nhàng nắm tay chàng, để trên đùi rồi nghịch ngợm.
Lý Huyền Ca quay đầu lại, nắm ngược lấy tay ta, nhìn ta một cách hờ hững:
"Năm năm, nàng đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu không cần ta nữa, thì hãy tìm một người khác."
Ta ngừng lại một chút, siết chặt tay chàng:
“Chàng đang nói gì thế? Ta và chàng là phu thê kết tóc. Là phụ thân chàng không yên phận, Lý Mục cũng đã đi năm năm, việc biên cương phía Bắc vẫn đề phòng ông ấy, ta sao dám hoài thai con của chàng?"
Lý Huyền Ca cúi đầu, hơi nghiêng tới gần, dùng tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt ta:
"Bệ hạ, nàng không thích võ tướng, ban đầu không nên lập ta làm hoàng hậu."
Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt chàng, cong môi cười:
Dù lúc đó là vì e ngại việc Bắc Cương dấy binh, nhưng ta đã sủng ái Lý Huyền Ca suốt năm năm, trong ngoài đều cho Lý gia thể diện đầy đủ.
Chỉ là Lý Tán vẫn chưa chịu giao quyền, nên đứa bé này chưa thể sinh ra.
Đêm ấy ta chỉ điểm qua cho hoàng hậu, chưa đến ba tháng sau, bên phía Lý Mục đã có tiến triển, Lý Tán chuẩn bị chuyển giao quyền lực.
Ta phái thái y điều dưỡng thân thể cho Lý Huyền Ca.
Toàn cung đều biết chuyện này rồi.
Sáng sớm, Triệu Minh Thừa quỳ ngoài điện của ta:
"Bệ hạ, ngài muốn sinh hạ người nối dõi, có phải muốn lập con của Lý gia làm thái tử không?"
Ta cầm đèn, đẩy cửa điện, nheo mắt nhìn hắn:
"Hoàng thúc, trời còn chưa sáng mà."
Triệu Minh Thừa quỳ ôm chân ta, hết lần này đến lần khác nói, nhất quyết không đồng ý cho ta và Lý Huyền Ca sinh con, bắt ta phải chọn một người trong hoàng tộc làm thái tử.
Triệu Minh Thừa nói khéo léo: "Bệ hạ, ngài không phải là nữ tử thế tục, sinh con sẽ hại đến giang sơn xã tắc!"
Ta lấy tay che mặt, làm ra vẻ bi thương:
"Hoàng thúc không biết rồi, đêm qua ta mơ thấy mẹ ta. Bà ở trên trời nhìn ta, khóc mà nói rằng, chỉ muốn có một đứa cháu ngoại, nếu không bà ở dưới cửu tuyền cũng không yên lòng."
Triệu Minh Thừa: "..."
Ta nghĩ ra một cách hay cho Triệu Minh Thừa, bảo hắn đi chọn vài người trong hoàng tộc, đưa vào hậu cung.
"Hoàng thúc, ngươi xem, chẳng phải thế là vẹn cả đôi đường sao? Vừa là con ta, vừa là huyết mạch Triệu gia."
Triệu Minh Thừa bừng tỉnh, khen ta anh minh, quả là bậc quân vương trời sinh.
Nửa tháng sau, phủ Hiền Vương đưa hai mỹ nam vào cung.
Lý Huyền Ca nổi trận lôi đình tại cung Trường Ninh.
Lần đầu tiên ta không đến thăm chàng.
Các nơi ngấm ngầm suy đoán thánh ý, bắt đầu có động tĩnh, người được đưa vào ngày càng nhiều.
Ngay cả nhị tỷ Minh Văn Hạ cũng gửi hai người trẻ tuổi cho ta.
"Tỷ xem náo nhiệt gì chứ?" Ta hơi bất lực.
Nhị tỷ chẳng bận tâm: "Người khác đưa thì muội không yên tâm. Cặp huynh đệ này là con nhà trong sạch, tuổi gần mười tám, lại trẻ hơn Lý Huyền Ca mười tuổi."
Ta cúi đầu xem tấu chương:
"Đừng để hoàng hậu nghe thấy lời này, chàng sẽ không để tỷ sống yên trong cung đâu."
Hậu cung bỗng nhiên có thêm mười mấy nam nhân trẻ tuổi.
Trong số đó, đáng chú ý là Lý Tán còn gửi một người là đường đệ xa của Lý Huyền Ca, có vài phần giống Lý Huyền Ca về nét mặt, nhưng trẻ hơn bảy, tám tuổi. Là ngươi duy nhất bị ta trả về.
Thỉnh thoảng ta cũng ghé thăm vài người.
Hoàng hậu, người phủ Hiền Vương đưa đến, người Thịnh Quốc công đưa đến, người nhị tỷ đưa đến.
Nửa năm sau, ta có thai.
Triệu Minh Thừa dẫn thái y viện, cầm sổ ghi chép lại các đêm hầu hạ, lật xem, cẩn thận nghiên cứu suốt cả buổi chiều.
“Khó rồi đây, rốt cuộc là con của ai."
Triệu Minh Thừa đột ngột gập sổ lại, quay đầu nhìn ta, nhẫn nhịn.
Đây chính là lợi thế của một nữ hoàng đế.
"Hoàng thúc, trẫm ban ơn mưa móc đều khắp, vậy thì cứ tùy bản lĩnh mà tính đi."
Ta cúi đầu, xoa nhẹ bụng mình, khẽ cười.
Triệu Minh Thừa cũng chẳng có cách nào, đành về nhà bái Quan Âm Tống Tử, hy vọng bồ tát phù hộ để đứa bé là con của nhà họ Triệu.
Lý Huyền Ca đặt tay lên bụng ta: "Ta sẽ viết thư cho phụ thân, bảo rằng đó là con của ta."
Ta nhẹ nhàng ôm lấy chàng:
"Chờ ta sinh đứa bé này, những người trong cung đều sẽ do chàng cho rời đi."
23
Vào mùa đông năm thứ sáu, ta sinh con gái, đặt tên là Minh Cẩn và lập làm Hoàng Thái Nữ.
Minh Cẩn từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh Hoàng hậu, do chính tay Lý Huyền Ca dạy dỗ, vừa giỏi văn, vừa thạo võ, lại có tấm lòng thuần khiết.
Lý Huyền Ca có công nuôi dưỡng người kế vị tương lai, dù không phải con ruột, cũng quý như con ruột.
Lý Tán từ đó hoàn toàn buông bỏ sự đề phòng.
Năm thứ mười, Minh Cẩn vừa tròn bốn tuổi.
Lý Tán trao toàn bộ binh quyền cho Lý Mục, từ Bắc Cương xa xôi trở về kinh đô, dự sinh nhật Hoàng Thái Nữ, sẵn sàng hưởng niềm vui tuổi già.
Trong tiệc mừng, Minh Cẩn leo lên người Lý Tán, theo lời dạy của Lý Huyền Ca, gọi ông là ông nội.
Lý Tán bế Minh Cẩn lên, nhìn từ trái qua phải, nhưng cũng không thể nhận ra nó có phải người Lý gia hay không.
Khi ấy, tuyết nhẹ lặng lẽ rơi.
Lý Tán đặt Minh Cẩn trở lại vòng tay của cung nhân, vô tình ngẩng đầu lên và ánh mắt chạm phải ta.
Ta đứng yên lặng trên bậc thềm bạch ngọc, khoác áo choàng đen thêu hình phượng hoàng, cung nhân che ô phía sau, mỉm cười nhìn ông.
Ta ngồi trên long ỷ, còn Lý Tán đứng ở phía dưới.
"Mười lăm năm trôi qua, trẫm cuối cùng cũng gặp lại Lý tướng quân."
Tai Lý Tán khẽ động, ngoái đầu lại, nheo mắt, nhận ra hai bên đại điện đã bố trí sẵn đao phủ.
Lý Tán nhắm mắt lại, than:
"Hóa ra bệ hạ thực sự ghi thù đến vậy. Mười năm nay, nghe nói con gái Minh gia lên ngôi, ta còn ngỡ là mình đa nghi, lần này vào cung cũng xem như giải tỏa được tâm tư."
Ta nắm lấy tay vịn long ỷ, chậm rãi vuốt ve.
Thù giết mẹ, ai mà quên được?
"Lý Tán, ngươi biết vì sao ta chờ đợi nhiều năm như vậy không? Minh gia ta là dòng dõi tướng thuật sư, biết bao người dùng tiền tài, dùng lợi lộc, ép chúng ta đoán mệnh! Nếu ta hoặc cha ta muốn giết ngươi, thì giết trăm lần ngàn lần cũng dễ như trở bàn tay!"
Giọng nói của Lý Tán vang vọng trong điện:
"Vậy bệ hạ chỉ muốn ngồi ở vị trí mà ta khao khát nhất, tự mình nói với ta rằng Lý gia ta vĩnh viễn không có cơ hội đoạt lấy thiên hạ sao?"
Ta nắm chặt tay vịn long ỷ, vẫn cúi đầu, lạnh lùng ngước mắt nhìn ông:
"Lý Tán, tầm nhìn của ngươi cũng chỉ đến vậy thôi. Ta chờ đợi mười lăm năm, đợi ngươi giao quyền một cách yên ổn, là vì muốn giết ngươi, nhưng không làm tan rã sự thống nhất của thiên hạ, không phá hủy sự bình an của Bắc Cương, không đẩy bách tính Bắc Cương vào cảnh chiến tranh!"
Ta đứng lên, chăm chú nhìn ông ta, giọng đột nhiên cao vút:
"Kẻ thiển cận như ngươi, làm sao hiểu được nỗi khổ tâm của cha ta? Chính vì những kẻ thiển cận như ngươi, mới sai thứ đệ của mình ngấm ngầm dây dưa với mẹ ta, ép bà phải moi từ miệng phụ thân ta những chuyện đại sự của thiên hạ, khiến bà phải tự vẫn."
Năm đó, trong trận hỏa hoạn ở ngõ phía Đông thành, người bỏ mặc mẹ ta chính là thứ đệ của Lý Tán.
Không lâu sau khi mẹ ta mất, phụ thân ta đã phát hiện ra việc này.
Ta bí mật theo dõi nam nhân đó và phát hiện hắn ra vào tại ngôi nhà cũ của Lý gia, liền thả một con vẹt đỏ vào trong sân để nghe lén cuộc trò chuyện của hắn với Lý Tán.
Hóa ra, từ vụ cháy ở ngõ phía Đông, Lý Tán biết phụ thân ta là hậu duệ của tướng thuật sư, nhưng vì tích phúc cho mẹ ta, nên cha không còn xem bói đoán mệnh nữa, nhiều lần từ chối gặp mặt Lý Tán.
Ông ta tình cờ biết được thứ đệ từng có tình cảm với mẹ ta, cũng biết phụ thân ta chuyện gì cũng kể với bà, nên đã cố ngầm thao túng mẹ ta để tìm hiểu tình hình thiên hạ.
Đặc biệt là muốn biết liệu Lý gia có thể xưng đế được hay không.
Thứ đệ của Lý Tán chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng, phụ thân ta có thể dễ dàng giết hắn.
Nhưng Lý Tán lại là Đại tướng quân nắm trong tay hai mươi vạn quân Bắc Cương.
Giết ông ta thì dễ, nhưng làm ảnh hưởng đến sự yên bình của Bắc Cương lại là chuyện lớn.
Trong thời buổi hỗn loạn này, chỉ có người ngồi trên ngai vàng mới có thể khiến ông ta giao lại binh quyền và danh chính ngôn thuận giết ông ta.
Cha ta đã tạo ra lời tiên tử về thiên tử là một trong bốn người.
Mệnh bàn và quỹ đạo sao đã chuyển động từ đó, kéo dài mười lăm năm phong ba bão táp.
Lý Tán thừa nhận đã bức chết mẹ ta, nhưng ông ta không muốn tự sát:
"Bệ hạ, ta không dám tự nhận là trưởng bối của người, nhưng hôm nay nếu người giết ta trong điện này, chẳng lẽ không sợ con trai ta, Huyền Ca, trở mặt với người sao?"
Từng bước, từng bước một, ta từ trên cao đi xuống:
"Lý tướng quân, năm xưa nếu không phải vì ngươi, ta đã không gặp con trai ngươi nhờ vào con vẹt đỏ ấy, cũng chẳng có mối duyên này. Ngươi không biết, ta sinh ra với mệnh cách hung ác bá đạo. Thất sát kiêu thần, chủ sự đoạt lấy. Phàm là ai gần gũi quá mức với ta, đều sẽ bị ta đoạt lấy vận khí, đã có một, hai người ứng nghiệm rồi."
Ta lấy con dao găm đã chuẩn bị sẵn từ trong khay sơn son thếp vàng, động tác vô cùng bình thản.
"Năm xưa ngươi muốn cha ta đoán mệnh, cha ta đặc biệt dặn ta hôm nay truyền lại lời này cho ngươi: con trai ngươi, Lý Huyền Ca, mệnh cách tôn quý, nhân từ trung nghĩa, nhất định là Tử Vi đế tinh."
Lý Tán bị bốn thị vệ trói chặt hai tay ra sau, bị đạp một phát làm gập đầu gối, buộc phải quỳ sụp xuống.
Ông ta ngẩng đầu lên, hung dữ trừng mắt nhìn tôi: "Vậy thì chắc chắn ông ta đoán sai rồi!"
Ta rút vỏ dao ra, bước đến trước mặt, cúi xuống, khẽ nói: "Không, là ta đoạt mệnh đế vương của chàng, ta lên làm hoàng đế, ngươi xem ta làm tốt biết bao!"
Ta từ từ buông tay.
Lý Tán đổ gục xuống nền, máu từ ngực lan ra, từ từ tràn ra xung quanh, tạo thành một vũng máu lớn.
Ta đứng dậy, thản nhiên bước qua.
Dấu chân đẫm máu kéo dài từ trong điện tối mờ, từng bước, từng bước, đến ngoài điện sáng sủa.
Gió rít ngoài điện, tuyết rơi dày, bay lả tả.
Ta ngắm nhìn toàn bộ hoàng thành, gió thổi tuyết rơi, mái hiên phủ đầy tuyết, cảnh vật như khoác lên một màu trắng xóa.
Ta bỗng ngẩn ngơ, không biết mình đã ở trong điện bao lâu.
Lý Huyền Ca nắm tay Minh Cẩn chơi đùa dưới mái hiên, Minh Cẩn nắm trong tay nắm tuyết, Lý Huyền Ca tranh giành với con bé, Minh Cẩn quay đầu chạy về phía ta, hớn hở gọi:
“Mẹ ơi!"
Con bé đưa cho ta nắm tuyết trong tay, cúi đầu nhìn thấy vết máu dưới chân ta.
"Cái này là gì?"
Lý Huyền Ca cũng nhận ra, liền dùng tay che mắt con bé lại:
"Minh Cẩn, đừng nhìn."
Minh Cẩn nắm chặt tay chàng, đôi mắt to tròn hết nhìn ta lại quay đi, không ngừng hỏi, cái này là gì, cái này là gì.
Ta dần mỉm cười, cúi xuống nhìn con bé:
"Minh Cẩn, thế gian này có hai loại tuyết, thứ con cầm trong tay là tuyết, còn thứ dưới chân mẹ là máu, đều có thể làm sạch trần gian này."
Lý Huyền Ca ngước mắt nhìn ta, khẽ cười.
Hắn giao Minh Cẩn vào tay ta:
"Bệ hạ, cha ta đâu rồi?"
Cả người ta cứng đờ, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn chàng, rất lâu.
Nụ cười trong mắt Lý Huyền Ca tan biến, thân hình lảo đảo, lùi lại hai bước, chăm chú nhìn vết máu dưới chân ta, định xông vào trong điện.
Ta nắm chặt cổ tay chàng.
Giọng ta yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy:
"Lý Huyền Ca, đừng nhìn."
24
Năm thứ hai mươi ta làm hoàng đế, Minh Cẩn đã mười bốn tuổi.
Đó là một mùa xuân thật dài, Triệu Minh Thừa lặng lẽ ngã bệnh.
Ban đầu, ông chỉ bị cảm lạnh, vẫn thượng triều mỗi ngày, ta bảo người chuẩn bị ghế cho ông ngồi.
Sau đó, bệnh tình mãi không khá lên, ta đã cho ông ở lại trong cung để tiện bề chăm sóc. Các thái y trong cung thay nhau xem bệnh, nhưng vẫn không chữa khỏi, thậm chí ngày một nặng thêm.
Ta quát mắng Thái Y Viện, nhưng lại bị Triệu Minh Thừa ngăn lại. Ông nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, tay nắm chặt lấy tay ta, những ngón tay yếu ớt đặt trên mu bàn tay ta:
“Bệ hạ, đừng nổi giận. Ta đã già rồi, sống đến năm sau là đã tròn năm mươi tuổi, không phải ai cũng thọ được như Dương Thiệu.”
Ta siết chặt tay ông, cúi đầu nhìn ông, nước mắt dần dâng đầy khóe mắt:
“Hoàng thúc, đừng như thế, chẳng phải ngài vẫn muốn nhìn thấy ta trả lại ngôi vị cho Triệu gia sao?”
Triệu Minh Thừa yếu ớt cười:
“Bệ hạ, người cũng biết nói lời như vậy rồi sao? Người là tướng thuật sư, biết rõ ta có chết hay không hơn ai hết.”
Ta ngẩn người.
Ông từ từ rời mắt khỏi ta, ngước nhìn lên màn trướng trên đầu, như đang nhớ lại chuyện xưa:
“Nhớ lại hai mươi năm trước, khi ta gặp bệ hạ trong ngục, thật sự nghĩ rằng bệ hạ đang nói lời mê sảng. Bây giờ ta nằm ở đây, lại như trong cơn mơ hồ, chập chờn không rõ, không biết gặp bệ hạ trong ngục là giấc mộng, hay giang sơn yên ổn hôm nay là một giấc mộng của ta…”
Triệu Minh Thừa buông tay ta ra, từ từ khép mắt lại.
Ta lập tức nắm lấy tay ông, ngẩn ngơ một lúc, rồi gục đầu xuống bên cạnh giường, khẽ khóc không ngừng.
Hiền vương Triệu Minh Thừa, trải qua ba triều đại, tận tâm tận lực mà qua đời, thi hài được quàn trong cung ba ngày, cả cung đình chìm trong tiếng khóc thương tiễn đưa Hiền vương.
Hai mươi năm sau, ta lại đặt chân vào Đông Cung để gặp người xưa.
Nơi ấy cỏ dại mọc tràn, cửa sổ tứ phía tàn phá, chum nước rạn vỡ, mạng nhện giăng trên mái hiên.
Lão bộc dẫn ta đến trước cửa căn phòng, ném vào đó một cái bát mẻ dò đường, rồi, một bàn tay khẳng khiu, gầy guộc bám lên bệ cửa sổ.
Triệu Triệt ló đầu ra, tóc tai rối bù, không còn nhận rõ hình dáng, chỉ có cây trâm vàng trong tay khiến ta nhận ra được hắn.
Hắn gầy đến đáng sợ.
Hắn dường như không còn nhận ra ta, mở miệng, chỉ nói ra một chữ: “Ăn.”
Hắn muốn ăn cơm.
Lão bộc nói, đừng nhìn Triệu Triệt bộ dạng thế này, nhưng thân thể lại rất cứng cáp, mỗi ngày chỉ cần một bát cám gạo mà vẫn sống dai dẳng.
Trước đây có người định cướp chiếc trâm vàng quý giá đó, nhưng lại bị Triệu Triệt đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
“Đó là di vật của mẹ hắn, đương nhiên hắn xem trọng.”
Ta tiến lên vài bước, vẫy tay gọi Triệu Triệt:
“Trẫm đến để báo cho ngươi biết, thúc thúc của ngươi đã mất rồi, ngươi nên biết điều này.”
Hắn vẫn giữ dáng vẻ đờ đẫn ấy, nhìn bọn ta mà cất lời: “Thúc thúc.”
“Thúc thúc ngươi thương ngươi. Bao năm qua, trẫm giữ lại mạng ngươi cũng là vì nể mặt thúc thúc ngươi. Bây giờ mọi việc đã ổn thoả, ngươi có thể đi rồi. Hãy đi theo ông ấy, nói với ông một câu xin lỗi.”
Ta phất tay.
Bảy tám người mang theo dải lụa trắng xông vào phòng của hắn.
Bên trong vọng ra tiếng giãy giụa, kháng cự dữ dội.
Thái tử tiền triều Triệu Triệt, nghe tin Hiền Vương bệnh qua đời, đau buồn khôn nguôi, tự thắt cổ ở Đông Cung.
Lúc chạng vạng, hai ba cung nhân cầm một chiếc đèn, từ từ đi xuống các bậc thang, lần lượt thắp sáng những đèn đá ở bốn góc.
Khi họ thấy ta, liền đặt đèn xuống và quỳ xuống hành lễ.
Ta vội vàng bước qua, đi thẳng đến cung Trường Ninh.
Cửa cung đóng chặt.
Lý Huyền Ca nói chàng bị bệnh, không thể diện kiến.
Ta đứng bên ngoài cửa, lặng lẽ đứng rất lâu, rồi xoay người tựa vào cánh cửa, khẽ nói chuyện với chàng:
“Lý Huyền Ca, Hiền Vương đi rồi, ông ấy nói mình già rồi. Chàng có biết không? Trẫm cũng đã ba mươi chín tuổi, không còn mười năm nào để cùng chàng tiêu hao nữa.”
Ta ngước nhìn lên trời, ánh trăng vàng vọt, thở dài một hơi:
“Ta đã giết cha chàng, là vì ông ta ép chết mẹ ta trước. Ta là người phân rõ ân oán, công tư phân minh, chưa từng trách lầm chàng. Nếu chàng không sống nổi trong cung, ta sẽ để chàng rời đi.”
Cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong, khiến ta ngã vào lòng Lý Huyền Ca.
Ta ngước nhìn lên, bốn mắt chạm nhau.
Chàng vòng tay đỡ lấy eo ta, nhìn ta chằm chằm, ánh mắt đầy căm hận:
“Minh Vấn Thu, nàng còn muốn lấy gì từ ta nữa? Nói đi! Năm xưa muốn lấy lệnh bài, sau đó là ngôi vị, quân quyền Bắc Cương, mạng sống của cha ta, nàng còn muốn gì nữa? Nói đi.”
Ban đầu chàng hỏi với vẻ điềm tĩnh, nhưng rồi dần trở nên kích động, nước mắt tràn ra, toàn thân run rẩy không thể kiểm soát. Chàng cắn chặt môi, ôm chặt lấy ta, đầu vùi vào bên cổ ta.
Giọng chàng khẽ vang lên, nghẹn ngào:
“Nàng nói, ta còn gì để cho nàng nữa không?”
Ngực ta đau đớn tê tái.
Ta vòng tay ôm chặt lấy chàng:
“Cùng ta đi hết đời này.”
Năm thứ ba mươi ta làm hoàng đế, ta cũng đã đến ngày tàn hơi cạn sức.
Ta trở nên rất mệt mỏi, lúc nào cũng vô thức ngủ thiếp đi, nhưng ta lại không muốn ngủ.
Rõ ràng trước đó ta còn đang dạy Minh Cẩn xử lý chính sự, tỉnh lại thì đã là Lý Huyền Ca đang chăm sóc ta.
Ta yếu ớt nằm trên giường, gắng gượng nâng cổ lên, tựa mặt vào lòng bàn tay của chàng.
“Lý Huyền Ca, ta muốn ăn bánh ngọt. Ta muốn ngồi trên xe ngựa mà ăn bánh ngọt.”
Ngón tay chàng hơi run rẩy, chàng đặt chén thuốc xuống:
“Bệ hạ, nàng không thể ăn bánh ngọt, uống thuốc mới có thể khỏe lại.”
Ta ngẩng đầu, mỉm cười nhìn chàng:
“Ta không thể khỏe lại nữa đâu, nhị tỷ đã đến thăm ta, tỷ ấy còn không dám lừa ta. Ta sắp chết rồi, Lý Huyền Ca.”
Chàng cúi đầu nhìn ta, gật đầu: “Đúng, nàng sắp chế.t rồi.” Chàng cũng bật cười, nhưng nước mắt chảy dài.
Ta đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của chàng:
“Lý Huyền Ca, Minh Cẩn năm nay hai mươi bốn tuổi rồi. Chàng nói xem, con bé có thể trở thành một vị hoàng đế tốt không?”
Lý Huyền Ca nắm lấy tay ta, nghiêng người về phía ta, áp bàn tay ta lên mặt chàng:
“Nàng đã đi một bước, tính trước mười bước, đến cả hậu sự cũng phải tính toán sao?”
Chàng thật tốt.
Chàng thật sự rất tốt.
Chàng biết tay ta đã mỏi, không còn sức.
Ta không nỡ rời tay khỏi gương mặt chàng, rồi từ từ thu tay lại, nằm xuống.
“Lý Huyền Ca, Minh Cẩn sắp làm hoàng đế rồi, chàng mới năm mươi hai tuổi. Ban đầu, ta định để chàng tuẫn táng cùng ta, nhưng bây giờ ta không muốn nữa.”
Ta đưa tay ra, gõ nhẹ vào tấm ván bên giường:
“Trong ngăn bí mật bên giường, có thánh chỉ tuẫn táng ta đã để lại. Chàng lấy ra, đốt nó đi.”
Lý Huyền Ca làm theo chỉ dẫn của ta, lấy ra thánh chỉ đã soạn từ mấy tháng trước, cẩn thận đọc từ đầu đến cuối:
“Bệ hạ, thánh chỉ phong hậu năm xưa, viết một cách qua loa vụng về, nay thánh chỉ tuẫn táng lại tinh tế, công phu.”
Ta nghiêng đầu, cười bất lực, nước mắt lăn dài trên má:
"Phong Hậu tùy tiện viết vài dòng, chàng cũng hài lòng. Nhưng cái này nếu không viết đàng hoàng, e rằng chàng vừa trách ta nhẫn tâm, vừa trách ta vô tình."
Lý Huyền Ca chậm rãi gập thánh chỉ lại:
"Hoàng thượng từng viết những thứ còn tệ hơn, đó là bức thư cầu xin nịnh nọt."
"Phu quân, há có thể nghe lời người ngoài mà sinh chuyện họa đến thiếp sao? Từ lúc chia xa, sáng tối nhớ thương chàng, ăn ngủ không yên, thân xác gầy gò, huống hồ chuyện Thôi Tống ức hiếp thiếp, thiếp đều bất đắc dĩ mà thôi. Nay tại kinh thành, thiếp đã vì chàng sắp đặt mọi chuyện, mong chàng sớm ngày trở về."
Chàng đọc xong cả đoạn, nghiêng đầu nhìn ta:
"Không có một chữ nào là thật."
Ta đờ đẫn nhìn chàng, đột nhiên bật cười khan, cười đến khô khốc, cả người rã rời.
Thật ra có một câu là thật đấy.
Mong chàng sớm về, là thật.
Ta siết chặt tay Lý Huyền Ca, từ từ muốn nhắm mắt lại.
Qua ánh nhìn lờ mờ, ta thấy chàng lấy muỗng để sang bên, dùng tay cầm bát thuốc.