Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa

Chương 31: Hôn



Hồ Vân Thư sốt đến mơ hồ mê man, nằm mộng mà không phải mộng. Trong đầu cậu đột ngột xuất hiện rất nhiều cảnh tượng kì lạ không có trong trí nhớ.

Mùi tin tức tố khó ngửi, một cô gái mà cậu chưa từng biết mặt, lời nói khiến cậu đau như xé lòng, thái độ gay gắt của người đó…

Càng đáng sợ hơn, khi cậu muốn nhớ lại, đầu lại đau như ai gõ mạnh, ê ẩm.

Thân nhiệt tăng cao khiến Hồ Vân Thư khó chịu, cơ thể giống như bị đặt lên ngọn lửa, nóng hừng hực. Muốn tìm một khối băng hay cái gì tương tự để giải nhiệt.

Vừa nóng vừa khát khao một thứ gì đó.

Cậu đau đến chảy nước mắt, chỉ có thể nhờ một liều thuốc dự phòng xoa dịu bản thân, run rẩy cuộn tròn người lại.

Ước gì có Vân Thiên ở bên cạnh mình lúc này.

Nhưng không thể.

Anh là Alpha, sẽ bị mùi phát tình của cậu ảnh hưởng.

…Nếu, nếu cậu sinh ra cũng là Alpha, thì hai người đã có một mối quan hệ hoàn hảo ngay từ lúc đầu.

Đây là kì phát tình đầu tiên Hồ Vân Thư trải qua, không có sự chuẩn bị từ trước. Đều do cậu tham lam, lúc nào cũng hít lấy hít để tin tức tố của anh, dù biết làm vậy là không nên.

Nhưng nhiều ngày qua, được bao bọc trong tin tức tố của anh đã thành thói quen, vừa cho cậu cảm giác an tâm vừa như minh chứng cho thấy mình đang được anh yêu.

Mới tách ra được nửa ngày, cậu đã thấy nhớ anh.

Siết chặt chiếc áo thun mà anh đã cho mình mượn mặc, cậu run run chịu đựng ham muốn mãnh liệt như phát điên của cơ thể.

“Vân Thiên…”

Cậu chỉ có thể tự an ủi bản thân đang cảm thấy trống rỗng.

Hồ Vân Thư trong mơ màng gọi tên Lâm Vân Thiên rất nhiều.

“Vân Thư.”

Lâm Vân Thiên cũng thế, nỉ non gọi tên gọi.

Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, anh hận mình không thể vọt vào bên trong, mặc kệ tất thảy ôm lấy cậu.

Vân Thư đang đau như vậy mà mình không thể làm gì được.

Hôm nay, là một đêm khó ngủ đối với hai đứa.

________

So với lúc đi, không khí lúc về có chút ngượng ngập.

Vì Hồ Vân Thư nên gia đình hai người ở lại thêm ba ngày, chờ cậu ổn định rồi mới về nhà.

Ngồi trên xe hơi, cậu ôm chặt quần áo có mùi của Lâm Vân Thiên hít hít hôn hôn, hành vi không chịu không chế làm cậu xấu hổ đến nổi không dám ngẩng đầu.

Tuy kì phát tình đã qua, nhưng khao khát được nó khuếch đại vẫn chưa nguôi đi, theo bản năng, cậu tìm đến mùi hương của Alpha mình yêu.

Cậu yêu người này đến trầm trọng.

Trong mắt, trong tâm đều là anh.

Lâm Vân Thiên cũng bị kích thích không nhẹ, cứ xoay qua xoay lại đổi tư thế, không ngồi yên được.

Đưa mắt nhìn đến dáng vẻ đáng yêu của cậu, anh không khỏi bồn chồn.

“…Cậu ăn quýt không? Mình lột cho cậu.” Anh ngượng ngùng nói.

“Mình lấy chăn nhé, đắp vào sẽ ấm hơn nhiều.” Vân Thư, để ý đến mình một chút thôi cũng được.

Là giọng của Vân Thiên.

Hồ Vân Thư ngẩn người.

Kể từ sau khi dứt kì phát tình, cậu đã không còn cảm nhận được sự hiện diện của anh nữa. Kể cả tin tức tố cậu quen thuộc từ bé đến bây giờ.

Cậu đã rất hoang mang.

“Vân Thư?”

Cậu hớn hở nhìn sang người ngồi bên cạnh, ánh mắt sáng lên rồi lại tối sầm.

Người này…

Lâm Vân Thiên vài đêm không ngủ ngon, đã có quầng thâm dưới mí mắt, dù có mệt, có xuống sắc đến cỡ nào, khi nhìn thấy cậu, anh vẫn dịu dàng cười.

Nhưng đối với Hồ Vân Thư, anh là người có mùi tin tức tố đáng sợ đã công kích mình, khiến cậu có chút ám ảnh tâm lý.

Thất vọng lắc đầu, cậu không buồn hé môi.

Lâm Vân Thiên cũng thất thần, buồn bã.

Quả nhiên…

Không có tin tức tố, anh không còn là người cậu yêu nhất nữa.

Hai người lại trở nên xa cách, khó xử.

Lâm Vân Thiên nhìn ra cửa kính, bầu trời ảm đảm không một chút sáng rọi, giống như tâm tình của anh lúc này.

Nếu lúc đó anh không ép buộc cậu xin lỗi người yêu cũ, cũng sẽ không có tai nạn đáng tiếc xảy ra.

Suy cho cùng, người gián tiếp tạo nên bi kịch cho tình yêu của hai đứa, là anh.



Ngồi xe đường dài khó tránh khỏi sẽ mệt mỏi, Hồ Vân Thư ngồi một hồi liền chịu không nổi dựa vào cửa kính xe lim dim.

Cho dù đã ngủ say rồi, cậu vẫn gắt gao ôm lấy chiếc áo của anh.

Lộp bộp, lộp bộp.

Tiếng mưa từng hạt nặng trĩu đánh vào cửa kính, làm Lâm Vân Thiên giật mình.

Anh mãi lo ngắm cậu ngủ, người nhà nói gì cũng không nghe thấy.

Mưa có chút lớn, lại còn dày đặc.

Bố Lâm Vân Thiên lái xe chậm lại, con đường phía trước không bằng phẳng, tầm nhìn lại bị hạn chế, khó tránh khỏi chao đảo, rung lắc.

Hồ Vân Thư nằm nghiêng qua một bên, anh sợ cậu ngã hoặc va đập vào cửa kính, bất chấp vươn tay ôm lấy cậu vào lòng, sửa lại tư thế ngủ cho thoải mái.

Được vùi vào trong cái ôm ấm áp quen thuộc, được đôi bàn tay to lớn bao lấy, Lâm Vân Thiên nhịn không được, cúi đầu xuống hôn vào khóe mắt ẩm ướt của cậu.

Anh không kiềm được, ôm cậu thật nặng nề, lại đặt một nụ hôn thật dài lên đôi môi nhỏ khô khốc.

Điều mà anh đã muốn làm từ lâu.

Nước mắt cậu lăn dài trên khóe mắt, chảy xuống khuôn mặt xanh xao.

“Vân Thiên, Thiên…” Đừng bỏ em lại một mình.

Lâm Vân Thiên lòng đau nhói, vuốt ve khuôn mặt, lau vệt nước trên đôi mắt cậu.

“Thư…mau nhớ lại đi.” Anh luôn ở bên cạnh em, ngay bên cạnh.

Nụ hôn đầu của hai đứa, có vị mặn.

Mặn đến đắng lòng.